"Thỉnh điện hạ ngồi xuống." Thanh âm Uyển Nhi không vội không chậm, lại mang theo ngữ khí không cách nào phản bác.
Thái Bình nghe theo nàng buông hai tay xuống, nhẫn cười đi đến ngồi bên kỷ án, đem trang giấy Tuyên Thành vẽ quỷ vẽ bùa trên cùng vo thành một viên, ném tới bên cạnh, giương mắt nhìn Uyển Nhi đang đến gần, cười nói: "Bắt đầu đi."
Uyển Nhi cầm "Mạnh Tử", lại không vội mở ra trang đầu tiên, nàng chỉ ngồi quỳ ở phía trước Thái Bình, yên lặng nhìn nàng ấy.
Thái Bình chớp chớp mắt, bị nàng nhìn đến có chút không thoải mái, nói: "Sao không nói lời nào?"
Uyển Nhi vẫn không nhúc nhích.
Thái Bình nhướng mày nói: "Uyển Nhi, bổn cung hiện nay đang nghe giảng."
"Nghe giảng trước tiên phải chấn chỉnh tâm tư, mới có thể hết sức chuyên chú, nếu bước đầu tiên điện hạ cũng làm không tốt, nghe giảng liệu có thể nghe được bao nhiêu?" Uyển Nhi nhàn nhạt nói xong, tầm mắt liếc nhìn dáng người của Thái Bình một cái, "Ngồi thẳng."
Tuy không tình nguyện, Thái Bình vẫn là thành thành thật thật mà ngồi thẳng dậy.
Lúc này Uyển Nhi mới mở trang đầu tiên của "Mạnh Tử" ra, nghiêm túc hỏi: ""Mạnh Tử" nói nhiều về đạo trị quốc, điện hạ thật sự muốn học cái này?" Thái Bình trong trí nhớ của nàng, sợ nhất là nghe đạo trị quốc, nàng ấy đột nhiên muốn nghe "Mạnh Tử", chỉ sợ là muốn mượn cớ tống cổ nàng về bên Võ Hậu.
Thái Bình cười khẽ, "Tất nhiên là thật."
Nếu Thái Bình khăng khăng như vậy, Uyển Nhi tự nhiên phụng bồi tới cùng.
Nàng lật hai trang, chọn một chương khó nhất, vừa muốn mở miệng, liền nghe Xuân Hạ ở ngoài điện bẩm báo, "Điện hạ, Ân Vương điện hạ tới."
"Tứ ca!" Thái Bình cao hứng đứng lên, lại nhìn thấy Lý Đán rũ đầu, thất thểu mà ôm bồ câu trắng đi đến, "Làm sao vậy?"
"Mới vừa rồi Mẫu hậu gọi ta tới, nói ta mê muội mất cả ý chí......" Trong lòng Lý Đán khổ sở, khẽ vuốt ve lông bồ câu trắng, "Muốn ta xử trí Cô Cô."
Con chim bồ câu trắng này tên Cô Cô, là con bồ câu trắng mà Lý Đán yêu nhất.
Thái Bình rất nhanh liền minh bạch ý đồ của tứ ca khi đến đây, nàng cười cười ôm lấy Cô Cô, "Tứ ca để ta nuôi mấy ngày, cũng coi như là xử trí rồi."
Lý Đán cười to, "Thái Bình! Đây chính là ngươi nói!"
"Cái này hiển nhiên!" Thái Bình nói xong, liền đem bồ câu trắng thuận thế đưa cho Uyển Nhi, "Uyển Nhi, ngươi tìm cho Cô Cô một cái lồng đi."
Lý Đán bối rối, "Nàng là?"
"Là thư đồng mẫu hậu tìm cho ta, Thượng Quan tài tử." Thái Bình giới thiệu xong, thúc giục Uyển Nhi, "Mau đi nha! Bồ câu của tứ ca, so với cái gì cũng đều quan trọng hơn!"
Uyển Nhi làm sao không biết bồ câu đối với Lý Đán mà nói, có ý nghĩa gì? Nhìn Thái Bình như vậy, hơn phân nửa là không muốn nghe giảng, nàng cũng không nghĩ bắt lấy Thái Bình không bỏ, liền nghe lệnh rời khỏi phòng.
"Yên tâm, Cô Cô ở chỗ của ta, mẫu hậu cho dù có biết, cũng sẽ không giết nó." Thái Bình tự nghĩ có bản lĩnh làm cho Võ Hậu cao hứng, chẳng qua là một con bồ câu, nàng khẳng định có thể bảo vệ.
"Cũng chỉ có ngươi mới có thể làm mẫu hậu cao hứng." Vẻ mặt Lý Đán buồn rầu, vừa dứt lời, liền nghe thấy Xuân Hạ lại báo, Anh Vương cũng tới điện Thiên Thu.
Lý Hiển đi vào sau, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Lý Đán, hai người nhìn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
"Mẫu hậu cũng truyền ngươi đến dạy bảo?"
"Còn không phải sao?"
Vẻ mặt Lý Hiển cũng buồn rầu, đến bên cạnh Thái Bình ngồi xuống, "Thái Bình, ngươi không có việc gì nhiều thì đi đi lại lại bên chỗ mẫu hậu chút đi, làm cho người cao hứng, sinh hoạt của các ca ca cũng tốt hơn chút."
Thái Bình ngạc nhiên, "Có chuyện gì sao?"
Lý Hiển cười khổ, "Còn có thể như thế nào? Đều do những cái tin đồn kia gây ra!"
Lý Đán ra hiệu im lặng, thấp giọng nhắc nhở, "Tam ca, chớ có rước họa vào thân."
"Lửa đều cháy đến trước mặt chúng ta rồi, còn có thể trốn ở chỗ nào chứ?" Từ trước đến nay khi Lý Hiển ở chỗ Thái Bình liền có cái gì thì nói cái đó, "Cũng không biết là nơi nào truyền ra lời đồn đại, nói nhị ca không phải hài tử của mẫu hậu......"
Lý Đán hoàn toàn luống cuống, vội vàng bưng kín miệng Lý Hiển, "Đừng có nói nữa!"
Ý cười của Thái Bình cương ở trên mặt, xác thật, đời trước vào lúc này, đúng là thời điểm mẫu thân cùng nhị ca Lý Hiền như nước với lửa. Lời đồn đại kia vẫn luôn tồn tại trong cung, kéo dài không dứt, đặc biệt là sau khi nhị ca chết đi, bốn phía càng lấy việc này trắng trợn hãm hại Võ Hậu, trở thành bí ẩn khó giải cho hậu thế.
Lý Hiển cảm thấy lòng bàn tay Lý Đán thật sự khó ngửi, tránh tay hắn ra, gấp giọng nói: "Có phải ngươi lại ôm bồ câu không? Hôi muốn chết!"
Lý Đán áy náy, cười làm lành nói: "Tam ca đừng giận, đây không phải là nhất thời sốt ruột mà quên rửa sao?"
Lý Hiển ghét bỏ mà xoa xoa miệng, nhìn về phía Thái Bình đang trầm mặc nãy giờ, "Thái Bình, ngươi nói xem, mẫu hậu nghe đến mấy cái này, có thể không giận sao? Không, người cùng nhị ca bất hòa, ta và Tứ Lang cũng chịu thiệt theo."
"Lời đồn nhất định có căn cơ, nếu tam ca cùng tứ ca liên thủ có thể bắt được người này, đó chính là giúp mẫu hậu bớt ưu phiền." Thái Bình ra vẻ ngây ngô đối với hai người cười cười, "Tam ca, ngươi nói có phải hay không?"
"Ta nếu mà có năng lực đó, còn có thể phiền như vậy sao?" Lý Hiển đau đầu cực kỳ, "Không nói đến Dịch Đình có bao nhiêu tội nô, rồi Thái Cực Cung này, phía đông Đông Cung, phía bắc Đại Minh Cung, có biết bao cung nhân? Đi tra từng cái từng cái, cũng không biết phải tra đến khi nào?"
Lý Đán gấp giọng khuyên nhủ: "Tam ca, ngươi vẫn là không nên lội vũng nước đục này nha!"
"Ta nào dám chứ? Điều tra ra còn tốt, nếu mà tra không ra, ta chính là mất lòng cả hai bên!" Lý Hiển tự nhiên biết lợi và hại, thở dài một hơi, khổ sở nói, "Chỉ phải dựa vào Thái Bình."
Thái Bình chỉ chỉ chính mình, "Ta?"
"Ngươi khẳng định cũng tra không ra, cho nên, ngươi đi dỗ dành mẫu hậu đi." Lý Hiển nghĩ tới một biện pháp tuyệt diệu, "Mấy ngày nữa là vào Hạ rồi, ngươi khuyên mẫu hậu đi Đông Đô một chuyên xem."
"À." Thái Bình ngoài miệng là đáp lời, trong lòng lại nổi lên tâm tư khác.
Mẫu hậu năm đó khổ sở vì lời đồn đãi này, cùng nhị ca mẫu tử tranh chấp mấy năm, mãi về sau, khúc mắc chưa bao giờ tiêu đi một phân. Nếu một đời này, nàng có thể giúp mẫu hậu giải quyết, có lẽ, trong lòng mẫu hậu có thể bớt đi một cái khúc mắc.
Lý Hiển thở phào nhẹ nhõm, "Được rồi, nói như vậy thôi!"
"Được." Thái Bình gật đầu.
Lý Hiển cuối cùng cũng cười, vỗ vỗ vai Lý Đán, "Tứ Lang, đi! Cùng tam ca đánh mã cầu một lát!"
"Hôm nay mẫu hậu mới giáo huấn ta, nói ta phải chuyên tâm xem sách......"
"Đừng sợ, không phải còn có Thái Bình sao?"
"Nhưng mà......"
"Đi thôi! Đến phủ của ta đánh, mẫu hậu sẽ không biết."
Lý Hiển vô cùng cao hứng kéo Lý Đán rời khỏi điện Thiên Thu.
Thái Bình cúi đầu xuống, ở trên giấy Tuyên Thành vẽ ba vòng, tỉ mỉ suy nghĩ về ngọn nguồn lời đồn đại này—— mẫu hậu hiện giờ quyền thế ngập trời, đã lâm triều nhiều ngày, nhị ca là thiếu niên Thái Tử, theo thường lệ, phụ hoàng không thể xử lý chính sự, nhị ca hẳn phải là người trợ giúp phụ hoàng xử lý chính sự.
Cố tình ở ngay lúc này, xuất hiện lời đồn đại.
Mẫu hậu chắc chắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, người đối với nhị ca càng tàn khốc, liền càng chứng thực thêm cho lời đồn kia, sớm hay muộn cũng sẽ lan đến triều đình, trở thành lưỡi dao sắc bén để các triều thần công kích mẫu hậu.
Cho nên, ngọn nguồn lời đồn đại này khả năng đến từ hai nơi, một là triều đình, hai là Đông Cung.
Đúng lúc trong tầm mắt xuất hiện một tách trà mới, Thái Bình theo bản năng liền mở miệng, "Xuân Hạ, làm càn! Đừng cản trở ta!" Nhưng giọng nói vừa thốt ra, nàng liền ý thức được người bưng trà không phải Xuân Hạ.
Nàng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Uyển Nhi, nhất thời cũng không biết nên mở miệng nói cái gì?
"Điện hạ đây là đang là luyện viết chữ, hay là đang vẽ tranh?" Uyển Nhi từ tốn hỏi.
Thái Bình đem bút lông gác xuống, nâng tách trà lên, uống một ngụm, "Trà ngon!"
"Điện hạ không nên quản việc này." Uyển Nhi trực tiếp mở miệng.
Biểu tình Thái Bình cứng lại, "Ngươi nghe được bao nhiêu?"
"Cửa điện cứ mở như vậy, trong cung không có tường nào không lọt gió, điện hạ vốn là người đứng ngoài cuộc, hà tất quản chuyện này?" Uyển Nhi tự biết nói đến là đi quá giới hạn, nhưng việc này nàng không nghĩ để Thái Bình nhúng tay.
Nếu là ngày thường, Thái Bình nhất định sẽ hung hăng quở trách, tài tử nho nhỏ lại dám can thiệp chuyện của nàng. Nhưng lúc này giờ khắc này, ngữ khí của Uyển Nhi, thần thái của nàng ấy, quen thuộc như là cố nhân đã nhận thức mấy chục năm.
Tiếng lòng khẽ run.
Thái Bình lại lần nữa nghĩ đến khả năng kia, thăm dò mà mở miệng, "Ngươi có phải hay không......" Nhưng mới hỏi một nửa, lại cảm giác mình quá xúc động, chẳng may Uyển Nhi không phải sống lại một đời người, sẽ chỉ thấy nàng nói năng nhảm nhí, làm cho Uyển Nhi càng thêm không thích nàng.
Uyển Nhi mới vừa rồi chỉ nghĩ mình đã quá giới hạn, lại nhìn thấy thần sắc Thái Bình không đúng, lúc này mới ý thức được nàng dường như đã nói lời không nên nói. Nàng trấn tĩnh mà cúi đầu xuống, "Thiên Hậu phân phó, mệnh thiếp làm thư đồng cho điện hạ, một là đốc thúc công chúa học tập, hai là khuyên nhủ công chúa tránh họa." Nói, nàng đối với Thái Bình nhất bái, cho Thái Bình một lý do không thể không tin, "Thiếp ở Dịch Đình mười bốn năm, gặp qua không ít người bởi vì nhiều chuyện mà chịu liên lụy."
Thái Bình nghĩ tới tình cảnh ngày ấy khi nàng mới gặp Uyển Nhi, trong lòng hơi chua xót, đối với nàng ấy vươn tay đến, "Để bổn cung nhìn một cái."
"Điện hạ?" Uyển Nhi không biết Thái Bình muốn nhìn cái gì?
Thái Bình nhíu mày, "Tay!"
Uyển Nhi kinh ngạc, "Điện hạ muốn làm cái gì?"
"Có đưa hay không?" Thái Bình ra vẻ bực mình.
Uyển Nhi vươn tay, Thái Bình ôn nhu mà nắm lấy, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ấn ký lưu lại do quanh năm giặt y phục, "Mười bốn năm này, phải chăng ngày đêm trong lòng run sợ?"
Có lẽ là bởi vì động tác của Thái Bình quá ôn nhu, cho nên xúc cảm hơi ngứa, Uyển Nhi theo bản năng mà cuộn lên ngón tay, muốn rút tay lại. Thái Bình cầm lấy cổ tay của nàng, nghiêm mặt nói: "Trả lời bổn cung."
Uyển Nhi hít sâu một hơi, "Dù trong lòng run sợ, cũng phải sống sót." Nói, nàng ngẩng mặt, thẳng thắn mà đối diện con ngươi trong trẻo của Thái Bình, "Người có thể không tin thiếp nói, nhưng thiếp thật tâm thật lòng không nghĩ điện hạ bị cuốn vào."
"Ta xem như minh bạch, vì sao cung nhân nhiều như vậy, a nương lại cố tình lựa chọn ngươi rồi." Thái Bình không dám quá mức làm càn, nàng buông lỏng cổ tay nàng ấy ra, ngây thơ cười nói, "Là lá gan của người lớn, dám đối với ta nói chuyện như vậy!"
Uyển Nhi cúi đầu bái, lại bị Thái Bình nắm cằm.
Tâm, đập mạnh một phách.
"Điện...... Hạ......" Lần này, Uyển Nhi không dám giương mắt nhìn nàng ấy.
Thái Bình cười khẽ, "Đừng sợ."
Từ trước đến nay Uyển Nhi chưa từng sợ Thái Bình, nàng sợ vĩnh viễn là những người, những chuyện có khả năng làm Thái Bình tổn thương.
"Hôm nay bổn cung tâm tình tốt, không so đo với ngươi!" Thái Bình buông cằm nàng ra, thuận thế ở chóp mũi của nàng vuốt một cái, híp mắt cười đứng lên, "Đi!"
Uyển Nhi chỉ cảm thấy chóp mũi hơi nóng, vội hỏi: "Điện hạ muốn đi đâu?"
"Đọc sách làm ta đau đầu, tất nhiên là đến bên hồ dạo một lát!" Thái Bình mỉm cười thúc giục, vẫn là trước sau như một mà ham chơi.
Nhìn bộ dáng nàng ấy ngây thơ hồn nhiên, trái tim Uyển Nhi hơi ấm, duy nguyện Thái Bình có thể một đời tự do, một đời vô ưu như vậy.
Nhưng đối với Thái Bình mà nói, một người là a nương của nàng, một người là huynh trưởng của nàng, hiện giờ như nước với lửa, với Đại Đường mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt. Uyển Nhi không muốn nàng quản, Thái Bình bên ngoài liền mặc kệ, nhưng vụng trộm nàng vẫn muốn bắt được người tung ra lời đồn đại này.
Ngây thơ hồn nhiên, chính là vỏ bọc tốt nhất của nàng.
_____
Chú giải
Mã cầu: người chơi ngồi trên lưng ngựa, ghi bàn bằng cách dùng một cây gậy có cán dài (như khúc côn cầu) điều khiển một quả bóng bằng gỗ vào cầu môn đối phương