Cầm Đế

Chương 83: Biến thân Phượng Hoàng Hắc Bách Hợp



Âm Trúc vỗ vỗ bả vai của Tử, ý bảo Tử thả hắn xuống. Tử tập trung toàn bộ tinh thần cũng không phát hiện chung quanh còn có động tĩnh gì khác, nhưng luồng áp lực vô hình lại nói cho hắn biết, ở chỗ này tuyệt đối không chỉ có một mình Ai Thác Áo.

Không biết Ai Thác Áo hội trưởng tìm huynh đệ chúng ta có chuyện gì?

Diệp Âm Trúc tiến lên một bước, đứng ở Tử bên người. Lúc này hắn cũng âm thầm lo lắng, khả năng chiến đấu của Tử mặc dù không kém, nhưng trong trận chiến của với Cổ Đế hắn ít nhất cũng tổn hao bảy thành đấu khí. Hơn nửa, đã không có lực tái chiến, một khi động thủ, rất có thể sẽ thêm phiền toái cho Tử. Cho dù chính mình có huyết mạch Tử tinh bỉ mông, tốc độ khôi phục rất nhanh, nhưng trong thời gian ngắn như vậy cũng không hồi phục được bao nhiêu. Bây giờ hắn lo lắng nhất cũng không phải là Ai Thác Áo trước mắt, mà là một khi bị Ai Thác Áo dây dưa thì quân đội thú nhân sẽ đến kịp.

Ai Thác Áo mỉm cười, nói:

Đương nhiên là mời hai làm khách quý rồi. Lần này sau khi lấy được kim từ tay hai vị, ta suy nghĩ một chút, cảm thấy khoản đãi nhị vị không được chu đáo lắm. Thành tâm muốn mời các ngài đến Lôi Thần thương hội làm khách nhân tôn quý nhất của chúng ta.

Diệp Âm Trúc lại tiến lên một bước, từ bên cạnh đi tới trước người Tữ, hai tay để sau lưng, giống như bươm bướm xuyên hoa không ngừng biến hóa các loại thủ thể hướng về phía Tử, lại thông qua linh hồn liên hệ của hai người, giúp Tử hiểu được rõ ràng ý tứ của hắn

Vừa tạo thành thủ thế, hắn vừa nói với Ai Thác Áo:

Nếu ta không đi. Hội trưởng sẽ làm như thế nào?

Ai Thác Áo cười âm âm,

Nếu không được vậy chỉ có thể dùng một ít thủ đoạn đặc thù "mời" hai vị đi. Động thủ!

Theo một tiếng quát lạnh, thân thể Ai Thác Áo đột nhiên ngừng lại, một tầng sương khói màu đen từ trên người hắn bốc lên, cả người cũng tràn ngập khí tức âm lãnh, thân hình chợt lóe nhảy vào không trung, một đạo lãnh điện màu đen, chém xuống đầu Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc bất động, tại nhưng Tử ở sau lưng hắn lại lui về sau trong nháy mắt, cùng lúc khi Ai Thác Áo phát động công kích, bốn đạo bóng đen không một tiếng động xuất hiện ở những vị trí trọng yếu nhất, giống như độc xà đánh về phía hai người.

Đối mặt với công kích của Ai Thác Áo, nếu ở trong trạng thái bình thường, Diệp Âm Trúc tuyệt đối sẽ ngạnh đấu với hắn, nhưng bây giờ thì không được, thân thể bị thương không cho phép hắn ngạnh đấu, dưới chân chợt di động, thân thể chẳng những không lui mà ngược lại còn tiến lên phía trước, kéo giãn khoảng cách giữa hắn và Tử. Theo cước bộ hư ảo của hắn, trong không gian nhỏ hẹp chỉ lưu lại đạo tàn ảnh, né khỏi công kích của Ai Thác Áo.

Lúc này trên mặt Ai Thác Áo lộ ra khí tức âm lãnh, đấu khí tử tịch mà trầm ngưng mang theo quang thải màu lam nhàn nhạt, ám nguyên tố đấu khí lam cấp trung giai phóng thích ra, có tác dụng trì trệ và mang theo nguyên tố ba động hủ thực làm cho người ta có một loại cảm giác rất khó chịu.

Đấu khi đạt tới tử cấp sẽ sinh ra trường lực, giống như Cổ Đế vậy, đấu khí càng mạnh, phạm vi và cường độ khống chế của trường lực cũng càng lớn. Ai Thác Áo hiển nhiên vẫn chưa thể làm được như thế, cho nên thân thể của hắn và Diệp Âm Trúc trượt qua nhau, tế kiếm màu đen trên tay cũng không mang đến thương tổn gì cho Diệp Âm Trúc.

Ai Thác Áo trong lòng không sợ mà còn cảm thấy mừng, hắn muốn bắt chính là Diệp Âm Trúc và Tử hai người, nếu tách hai người ra, một kích nhất phá hiển nhiên biện pháp tốt nhất. Vừa rồi nhìn thấy Tử cõng Diệp Âm Trúc trên lưng hắn đã nhận thấy Diệp Âm Trúc đã bị thương, bị Diệp Âm Trúc thoát khỏi một kiếm, hắn lập tức phát ra một tiếng rít, thân thể giống như một đoàn long quyển màu đen, hướng về phía Diệp Âm Trúc với tốc độ cực nhanh, tế kiếm màu đen trong tay giống như độc xà đâm vào sau lưng Diệp Âm Trúc. Bốn đạo thân ảnh mới xuất hiện cũng chia làm hai đạo đi theo giúp Ai Thác Áo, cùng nhau đánh về phía Diệp Âm Trúc.

Cảm nhận được sau lưng truyền đến cảm giác lạnh như băng, trên mặt Diệp Âm Trúc toát ra một nụ cười nhàn nhạt, bất quá hắn đang quay lưng lại cho nên không ai có thể thấy được nụ cười của hắn.

Diệp Âm Trúc bị thương nên tốc độ quả nhiên đã chậm hơn nhiều, hắn thậm ngay cả cơ hội xoay người cũng không có, thanh tế kiếm mang theo đấu khí màu ám lam Ai Thác Áo đã đến gần sát sau lưng hắn, chỉ cần phát đấu khí ra lập tức có thể đánh trúng hắn.

Trong nháy mắt này, Ai Thác Áo đột nhiên phát hiện thân ảnh của Diệp Âm Trúc trước mặt đã biến mất, một kiếm súc thế đánh vào hư không, theo hắn nhi|mà tới hai đạo bóng đen kia cũng xuyên qua vị trí của Diệp Âm Trúc vừa rồi, tất cả công kích đều rơi vào hư không.

Không có khả năng. Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Ai Thác Áo. không nói loại cao cấp ma pháp thuấn di trong nháy mắt này cho dù là tử cấp đại ma đạo sư không gian hệ cũng khó lòng thi triển, đây lại là Lôi Thần Chi Chùy yếu tắc, trong yếu tắc không thể sử dụng ma pháp nguyên tố a! Nhưng Diệp Âm Trúc thật sự biến mất trước mắt, một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Thất thanh ông minh cơ hồ vang lên cùng một lúc sau lưng Ai Thác Áo, hắn nhanh chóng quay người lại, nhìn thấy bảy đạo quang ảnh màu vàng xuất hiện trước người Tử, vội chạy tới ngăn cản hai đạo bóng đen trước đó đã tiến tới công kích Tử. Thân ảnh bị mình công kích trước đây hiện ra mờ ảo trong thân thể cao lớn của Tử giống như kỳ tích. Cổ cầm ông minh trong nháy mắt, ngay cả động tác của hắn cũng bị kiềm hãm, bốn đạo hư ảnh cũng đồng thời dừng lại một chút.

Đúng vậy, đúng là Diệp Âm Trúc

Thất âm liên bạo, hơn nữa còn có thất nhận tề phát. Bảy dây đàn của Phi Bộc Liên Châu cầm trong lòng khẽ run lên, bảy đạo âm nhận trong sát na năm đạo thân ảnh của mấy người Ai Thác Áo khẽ dừng lại cũng đã tìm tới đối thủ.

Cao tần âm nhận, hơn nữa là cao tần âm nhận lam cấp a! Phối hợp với thất âm liên bạo, dựa vào tốc độ của chúng, muốn né tránh là chuyện không thể. Ai Thác Áo cố gắng tách Tử và Diệp Âm Trúc ra, Diệp Âm Trúc bọn họ sao lại không thử tách bọn họ ra?

Ngay khi Ai Thác Áo vừa ra hiện thì chung quanh đã sinh ra áp lực thật lớn làm cho Diệp Âm Trúc và Tử biết, đối thủ sắp đối mặt tuyết đốt không dễ giải quyết. Cho nên, Diệp Âm Trúc thông qua thủ thế diễn đạt cho Tử hiểu phương thức chiến đấu mình nghĩ ra.

Đồng đẳng bổn mạng khế ước triệu hoán thì không cần ma pháp nguyên tố, hiệu quả triệu hoán trong nháy mắt cũng khác biệt so với thuấn di lắm. Sau khi trở về từ băng quyển, trên đường đi tới Lôi Thần Chi Chùy yếu tắc, Diệp Âm Trúc và Tử đã phát hiện sau khi Tử tử vong và được sinh mệnh lực của Diệp Âm Trúc trọng tố, hai người triệu hoán so với trước kia dễ dàng hơn rất nhiều, không còn bị hạn chế nữa, cho dù đang chiến đấu vẫn có thể triệu hoán lẫn nhau. Điểm này Diệp Âm Trúc cũng vừa nghĩ đến khi đột nhiên bị ngộ tập.

Một đạo quang mang màu ám lam từ trên người một bóng đen mà Diệp Âm Trúc chọn là mục tiêu bộc phát, khí tức hắc ám mãnh liệt bám vào trên tế kiếm màu đen cơ hồ giống y như của Ai Thác Áo, Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện, tinh thần lực của đạo thân ảnh màu đen này cũng rất mạnh, ngay cả thất âm liên bạo của mình cũng chỉ làm hắn trì trệ trong nháy mắt mà thôi. Mặc dù bạo âm là thuần phát, so với cấp bậc ma pháp của Diệp Âm Trúc thì thấp hơn ba cấp, nhưng Phi Bộc Liên Châu cầm chính là thần khí a! Bởi vậy có thể thấy được thực lực của bốn đạo bóng đen trước mắt bá đạo đến mức nào.

Thất thanh ông minh tiếp liên vang lên, tinh thần lực của đối thủ mạnh hơn so với dự đoán của Diệp Âm Trúc, mà cao tần âm nhận của Diệp Âm Trúc cũng vượt qua phán đoán của đối thủ. Màu vàng đậm chính là ngụy trang tốt nhất cho âm nhận. Nó bao hàm cả tinh thần lực và đấu khí của Diệp Âm Trúc, trải qua cao tần chấn động sinh ra công kích cơ hồ là một kích toàn lực của Diệp Âm Trúc rồi, nếu không phải đấu khí của hắn đã yếu đi rất nhiều, uy lực của thất nhận liên châu này có thể còn mạnh hơn rất nhiều.

Kêu lên một tiếng đau đớn, bóng đen trong nháy mắt bạo thối, toàn thân tản ra một tầng hắc khí, tế kiếm trong tay đã bị cao tần âm nhận chấn thành mảnh nhỏ, ngay cả cánh tay phải của hắn cũng rơi trên mặt đất.

Thì ra khi bóng đen cảm giác được không thể nào chống cự bảy đạo âm nhận, dĩ nhiên hắn cũng không đứng yên, đem toàn bộ đấu khí quán nhập trong tay phải, dùng cánh tay chặn lấy một kích cuối cùng, lúc này mới có thể chạy trốn. Nhưng hắn quên một điểm, lúc này hắn đối mặt không chỉ có Diệp Âm Trúc mà còn có một Tử.

Nắm tay của Tử cơ hồ xuất phát cùng một lúc với âm nhận, nương theo bước chân bước tới của hắn lập tức bắn ra, thậm chí không có đi để ý tới một đạo bóng đen bên cạnh. Chỉ có chính thức giải quyết một địch nhân mới có thể làm cho thực lực của đối thủ giảm xuống. Bất luận tốc độ của bóng đen có nhanh đến mức nào, nỗi đau khi đột nhiên mất đi cánh tay làm hắn căn bản không thể có phản ứng đúng lần thứ hai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ai Thác Áo đã phản ứng lại, kêu to một tiếng, cùng hai đồng bạn dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía Diệp Âm Trúc và Tử. Nhưng lúc này hắn đã không kịp làm gì rồi. Nắm tay của Tử tinh bỉ mông sẽ chờ ngươi sao?

Quang huy màu tím chợt lóe qua, thần kỳ là không có bất cứ âm thanh gì vang lên nhưng bóng đen mất đi cánh tay phải này đã biến thành màu tím, toàn thân đều bao phủ một tầng kết tinh màu tím mờ mờ.

Âm thanh vỡ tan thanh thúy vang lên sau một khắc, còn lại chỉ còn bụi phấn màu tím, năm người tràn ngập khí tức tử tịch nhất thời trở thành bốn người.

Phun ra một ngụm máu tươi, đầu vai Diệp Âm Trúc lay động một chút, toàn lực phát động âm nhận công kích đã động đến thương thế của hắn, đạo bóng đen còn lại vốn đang công kích về phía Tữ thì thấy đồng bạn của mình chết dưới nắm tay của Tử, Không biết có phải là thói quen hay là cảm giác được đây là cơ hội tốt nhất công kích Diệp Âm Trúc, cái chết của đồng bọn cũng không làm tâm tình hắn có chút ba động, tế kiếm màu đen giống như độc xà bỏ qua bóng lưng của Tử, mang theo khí tức điểm tinh nhàn nhạt đâm tới trái tim của Diệp Âm Trúc. Không cần hỏi cũng biết trên tế kiếm còn có kịch độc phụ gia.

Trái tim và đại não, chính là hai chỗ trí mạng nhất của con người. Đại não còn có đầu lâu bảo vệ, tương đối cứng rắn một chút, còn trái tim thì yếu ớt hơn nhiều. Là một sát thủ cường đại mà tĩnh táo, trái tim bình thường đều là lựa chọn đầu tiên của bọn họ.

Nhìn thấy tế kiếm của đối phương đâm tới, tinh thần lực của Diệp Âm Trúc lúc này mới phát ra tác dụng trọng yếu, mặc dù đấu khí tiêu hao nghiêm trọng, lại vừa mới dùng sức động đến vết thương làm kinh mạch trong cơ thể càng thêm đau đớn, nhưng đại não của hắn dưới sự thủ hộ của tâm linh tại cực kỳ tĩnh táo. Tinh thần lực cường đại giúp hắn có nắm rõ từng chi tiết tĩ mĩ của trận đánh này, nhìn thấy tế kiếm màu đen giống như ảo ảnh hướng về phía mình, hắn lập tức phán đoán ra phương vị mà đối phương định đâm tới.

Ý thức được tình huống nguy hiểm, Diệp Âm Trúc giơ Phi Bộc Liên Châu cầm trong tay lên như một thanh kiếm.

Ánh mắt lạnh như băng từ đáy mắt bóng đen lóe lên, một cổ cầm bằng gỗ mà nghĩ có thể ngăn được công kích tập trung đấu khí của ta sao? Cái đó và tự sát cũng không có gì khác nhau.

Quả thật, Phi Bộc Liên Châu cầm là cổ cầm cấp thần khí, nhưng uy lực của nó chỉ thể hiện trên phương diện tiếng đàn, chất liệu của nó cũng chỉ là gỗ mà thôi. Nhưng có một thứ mà bóng đen công kích Diệp Âm Trúc không biết, khi giơ lên Phi Bộc Liên Châu cầm, Diệp Âm Trúc muốn làm chính là tự sát.

Khi đồng bạn biến thành bụi phấn tử tinh thì kiếm của bóng đen cũng đã tới trước người Diệp Âm Trúc, cho dù có cổ cầm che chắn nhưng hắn tự tin thực lực của mình có thể dễ dàng xuyên thấu cổ cầm đâm vào trái tim của Diệp Âm Trúc. Ngay một sát na đó, Diệp Âm Trúc lại làm ra một động tác làm hắn cực kỳ kinh ngạc, tay cầm lấy Phi Bộc Liên Châu cầm đột nhiên buông lỏng ra, cổ cầm tùy ý rơi xuống đất, mà ngực của Diệp Âm Trúc xuất hiện trước kiếm của hắn.

Giống như thiên quân nhất phát, ai cũng không có khả năng suy nghĩ kịp nữa, cho dù đại não có khả năng suy nghĩ cũng không thể phản ứng kịp. Phản ứng của nhân thế dù sao cũng có cực hạn. Cho nên khi thanh kiếm màu đen tràn ngập lực xuyên thấu mang theo lam cấp cao giai đấu khí cứ như vậy đâm vào trái tim của Diệp Âm Trúc.

Không hổ là cường đại sát thủ, một kiếm này cực độc, cực hiểm. Nhưng hắn chứng kiến lại là Diệp Âm Trúc đang tươi cười, tươi cười nhưng tràn ngập sát khí.

Phi Bộc Liên Châu cầm quả thật không cách nào ngăn cản kiếm của hắn, cho nên Diệp Âm Trúc buông Phi Bộc Liên Châu cầm cho nó tự do rơi xuống đất. Sở dĩ bỏ xuống mà không thu vào trong giới chỉ là vì hắn hy vọng không có nguyên tố ba động làm đối thủ bừng tỉnh. Tiếu ý trong mắt Diệp Âm Trúc trở nên lạnh như băng, hắn muốn nói cho bóng đen trước mặt này biết, cũng không phải tất cả các loại cầm đều không thể ngăn cản lực xuyên thấu của thanh kiếm này.

Tay của Diệp Âm Trúc rất lợi hại, đôi tay thần kỳ mà linh xảo kia có thể điều khiển tất cả âm vận bằng ngón tay mình. Nhưng tay hắn tuyệt không phải là chỗ lợi hại nhất của hắn.

Tinh thần lực của Diệp Âm Trúc rất mạnh, tinh thần lạc ấn cường đại thậm chí có cả linh hồn của thập cấp Tử tinh bỉ mông và thập cấp kim giáp cấm trùng, thậm chí trong đó còn có một cái linh hồn y phụ của ngân long. Nhưng tinh thần lạc ấn cũng không phải là điểm mạnh nhất của hắn.

Điểm mạnh nhất của Diệp Âm Trúc là cái gì? Là trái tim, trái tim đã dung hợp siêu thần khí.

Cho dù Cổ Đế có thể sử dụng Lôi Thần Chi Chùy, cũng không có khả năng làm cho thân thể mình và Lôi Thần Chùy dung hợp, nhưng Diệp Âm Trúc lại làm được. Cho nên mặc dù hắn không cách nào sử dụng siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm, nhưng trái tim của hắn lại tương đương với siêu thần khí.

Tôn nghiêm của siêu thần khí không thể xem thường, thanh kiếm màu đen đâm vào trái tim Diệp Âm Trúc, đâm thủng da thịt của hắn. Nói chuẩn xác là đâm vào trên trái tim của hắn. Sau đó một khắc, thất thải quang mang chói mắt từ vị trí trái tim của Diệp Âm Trúc phát ra.

Không cách nào hình dung cảm giác của bóng đen, thanh kiếm trong tay phảng phất như đâm vào vật cứng rắn nhất thế giới, lực phản chấn mạnh gấp đôi so với lực đâm của hắn trong khoảng khắc làm trái tim hắn gần như đoạn liệt, còn thanh kiếm của hắn cũng biến thành khói bụi trong thất thải quang mang huyễn lệ.

Quang mang màu trắng nhu hòa mà nhẹ nhàng, ngay khi hắc kiếm biến mất, cũng một thanh kiếm như vậy, nhưng màu trắng và tràn ngập khí tức nhu hòa, nhẹ nhàng, chuẩn xác xuyên qua trái tim của chủ nhân hắc kiếm. Mũi chân nhẹ nhàng tiếp lấy Phi Bộc Liên Châu cầm của mình.

Biến hóa này cơ hồ xảy ra trong nháy mắt, từ khi Diệp Âm Trúc bị Tử triệu hoán về bên cạnh mình cho đến khi hai gã thích khách lam cấp cao giai mất mạng, trước sau chỉ mất thời gian vài lần hô hấp. Khi mà Ai Thác Áo mang theo hai đạo bóng đen chạy đến nơi, bọn họ thấy chính là bụi phấn tử tinh và đồng bạn chậm rãi ngã xuống từ trên thân Nặc Khắc Hi chi kiếm.

Ai Thác Áo nổi giận, linh hồn tà ác tựa hồ đang thiêu đốt, lúc này hắn mới phát hiện, chính mình vẫn còn đánh giá thấp thực lực của hai người trước mắt. Nếu xuất toàn lực ngay từ đầu, vậy hai đồng bạn cũng sẽ không chết rồi. Không ai so với hắn rõ ràng hơn hai đạo bóng đen đó tượng trưng cho cái gì. Cho dù là bọn họ bị một chút tổn thương thì mình cũng không chịu trách nhiệm nổi a! Chỉ có Ai Thác Áo tự mình rõ ràng nhất, trong năm người bọn hắn đây, thực lực yếu nhất kỳ thật chính là người chỉ huy hắn đây.

Đổi lấy phẫn nộ chính là điên cuồng, "Phượng - thân -" Ai Thác Áo phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ nhưng không làm hắn mất đi lý trí, theo một tiếng rống giận, thân thể hắn đột nhiên ngừng lại, đúng lúc này thì bóng đen bên cạnh hắn xảy ra biến hóa.

Từng đạo vụ khí màu đen hóa thành từng sợi tơ mỏng mnh từ sau lưng bọn họ tản ra, trong chớp mắt đã dài hơn mười thước, giống như những cái vòi tự động dần bao phủ tất cả, kể cả đấu khí ở bên trong.

Hóa thành màu đen thuần túy. Thanh âm dài mà dễ nghe như Bách Linh điểu làm cho người ta cảm thấy vô cùng mỹ cảm. Nhưng bên trong mỹ cảm lại tràn ngập sát khí và khí tức tử tịch.

Đột nhiên chứng kiến biến hóa trước mắt, Tử đang chuẩn bị nghênh địch sửng sốt một chút, còn Diệp Âm Trúc ở phía sau hắn đang sử dụng Nặc Khắc Hi chi kiếm miễn cưỡng chống lấy thân thể cũng lặng đi.

Cảnh tượng trước mắt này rất quen thuộc, nhất là tướng ngâm xướng của Bách Linh điểu càng làm nội tâm của họn hắn giật mình.

Tại sao? Tại sao thanh âm ngâm xướng ấy lại gặp ở chỗ này? Trong đại não Diệp Âm Trúc xuất hiện một câu hỏi thật lớn. Đúng lúc này thì, hắc sắc năng lượng đựợc thích phóng sau lưng hai đạo thân ảnh màu đen trong nháy mắt ngưng kết lại, một đôi cánh thật lớn mở rộng ra sau lưng, tất cả sinh khí cũng đều biến mất, thân thể của bọn họ toàn bộ bị vây trong khí tức năng lượng màu đen, hai đạo khí lưu màu đen giống như mây đen bao phủ cả ngã tư đường, trong phút chốc bắt đầu di chuyển về phía Diệp Âm Trúc và Tử. Tại một khắc này, bọn họ rõ ràng cảm giác được, thực lực của hai đạo bóng đen kia đã vượt qua lam cấp cao giai.

Tô Lạp. Cái tên này đồng thời xuất hiện trong đấu Tử và Diệp Âm Trúc, năng lực mà hai bóng đen đang thể hiện trước mắt này không phải giống với Tô Lạp bộc phát khi đối mặt với Cách Lạp Tây Tư sao? Chỉ là sau khi bọn họ huyễn hóa ra đôi cánh màu đen thị thực lực hình như cũng không đề cao được nhiều như Tô Lạp mà thôi. Phượng thân, vừa rồi Ai Thác Áo hô lên chính là phượng thân, hai chữ, phượng thân màu đen, chẳng lẻ là ý tứ hóa thân của hắc phượng hoàng?

Chẵng lẽ những kẻ công kích mình và Tử cũng không phải là nhân loại mà là ma thú phượng hoàng trong truyền thuyết? Nhưng trong truyền thuyết không phải chỉ có hỏa phượng hoàng sao? Như thế nào gặp phải hắc phượng hoàng?

Tử!!!

Diệp Âm Trúc hét lớn một tiếng, lúc này đã không có nhiều thời gian tự hỏi, đối mặt với công kích chợt biến hóa này, có lẽ Tử có thể ngăn cản, nhưng Diệp Âm Trúc lúc này trừ phi sử dụng Sinh Mệnh Thủ Hộ, nếu không sẽ bị hắc ám trước mắt thôn phệ.

Đầu tiên biến mất chính là Diệp Âm Trúc, thân thể của hắn được đồng đẳng bổn mạng khế ước trả về chỗ cũ trước khi bị Tử triệu hoán, cũng chính là vị trí mà trước đó Ai Thác Áo công kích hắn. Sau đó một khắc, Diệp Âm Trúc lập tức cũng triệu hoán, trước khi hai đạo thân ảnh kịp thôn phệ thân thể của Tử đã kịp triệu hoán hắn về bên cạnh mình. Không gian ba động, tránh né được đợt công kích mạnh mẽ này.

Thạch ốc hai bên ngã tư đường, cùng với toàn bộ ngã tư đường, một đoạn bề rộng chừng năm mươi thước, dài khoảng hai trăm thước biến mất trong nháy mắt. Không có bất cứ âm thanh nào, lặng lẽ tiêu thất.

Diệp Âm Trúc lúc này đã không còn chút năng lượng nào, nhưng Tử vẫn còn. Hắn là Tử tinh bỉ mông a! Tử tinh bỉ mông đứng đầu thú nhân thượng cổ tứ đại thần thú. Đối mặt với công kích của địch nhân, hắn thể hiện ra chỉ có cường thế. Cho dù đối mặt với lực trùng kích của chiến tranh cự thú hắn cũng sẽ ngạng đấu trước mặt, huống chi là địch nhân trước mắt. Cho nên khi hai đạo bóng đen lao ra ngoài, Ttử cũng liền xông ra ngoài. Vọt tới từ sau lưng của bọn họ.

Hai tròng mắt màu tím tràn ngập sát khí mãnh liệt, đối với loại người như Ai Thác Áo hắn vốn đã rất có ác cảm, bây giờ lại ở chỗ này chặn mình và Diệp Âm Trúc càng làm sát ý trong lòng hắn tăng lên đến cực hạn. Cùng lúc khi thân thể lao tới, một tầng quang ảnh màu tím từ sau lưng hắn hiện ra. Diệp Âm Trúc mơ hồ có thể đoán được đó hư ảnh bản thể thu nhỏ của Tử. Quang mang màu tím vừa hiện ra, khí tức toàn thân Tử nhất thời mạnh hơn rất nhiều. quang mang màu tím mênh mông trong nháy mắt bao phủ trong phạm vi mấy chục thước, bàn tay to lớn vô cùng rắn chắc của hắn mở ra chộp thằng về phía Ai Thác Áo.

Từ vị trí của Ai Thác Áo, chỉ có thể thấy hai đạo bóng đen thật lớn đánh về phía Tử và Diệp Âm Trúc, nhưng lại không thể thấy được bọn họ đã dời ra sau lưng, khi hắn cảm giác được sau lưng truyền đến áp lực vô cùng cường đại thì phát hiện mình đã bị một tầng quang mang màu tím bao phủ.

Tất cả mọi thứ chung quanh dường như đều đông lại, không khí phảng phất biến thành vô số bụi phấn màu tím, áp lực cường đại không cách nào chống đỡ làm cho Ai Thác Áo ngay cả thở dốc cũng trở nên khó khăn. Lam cấp cao giai đấu khí tăng lên đến cực hạn, thân thể di chuyển với tốc độ nhanh nhất, thanh kiếm màu đen từ vị trí thuận lợi nhất đâm ra ngoài.

Tử không có né tránh, ngay cả một chút ý tứ né tránh cũng không có, bàn tay to bao trùm kết tinh màu tím đã trực tiếp nắm lấy thanh kiếm có tẩm chất kịch độc, Ai Thác Áo chỉ cảm thấy kiếm của mình giống như đâm vào một bức tường sắt, chẳng những không thể tiến thêm một phân nào, thậm chí ngay cả rút về cũng không có khả năng.

Đinh một tiếng, thanh kiếm gãy làm hai đoạn, ngay sau đó, hắn thấy đôi mắt lạnh như băng mà tàn khốc của Tử. Áp lực cường đại trong nháy mắt truyền đến từ tất cả phương hướng chung quanh, đó là năng lượng tuyệt đối, năng lượng không cách nào chống đở, sau một khắc, hắn cũng giống như bóng đen mà mình mang đến, hóa thành một bức tượng tử tinh.

Đây chính là năng lực được gia tăng sau khi Tử tiến hóa, năng lượng trong cơ thể hắn cực kỳ đặc thù cũng giống như nguyên tố đạn không có ma pháp nguyên tố của kim giáp cấm trùng. Theo như Diệp Âm Trúc mà nói, Tử cũng giống nhau là ma vũ song tu, vũ kỹ của hắn chính là lực lượng tuyệt đối, còn ma pháp của hắn đã bị Diệp Âm Trúc gọi là tử tinh ma lực. Tử tinh ma lực một khi tiếp xúc với đối thủ, trừ phi thực lực của đối thủ so với Tử cường đại hơn, có thể từ trong lực lượng mạnh mẽ của Tử tránh thoát ra, nếu không lập tức sẽ bị loại ma lực thần kỳ này bao trùm, kết quả chỉ có một, đó chính là hủy diệt.

Tiện tay một chưởng, Tử đã đem thân thể Ai Thác Áo đánh thành bụi phấn, thân thể không dừng lại một chút vọt tới trước, uy áp vô cùng cường đại làm cho hai đạo bóng đã lao tới trước vài trăm thước đồng thời ngưng lại một chút. Tốc độ nhất thời chậm đi, thân ảnh thật lớn do bọn họ biến ảo ra cũng nhanh chóng thu nhỏ lại. Rất hiển nhiên, một kích cường đại như lúc trước, bọn họ cũng chỉ sử dụng được một lần mà thôi.

Nhớ lúc đầu khi Tử vẫn còn là thất cấp ma thú từng chém chết hắc long Dạ Tinh Hủ, lúc này thực lực của hắn đã gần đến cửu cấp. Phải biết rằng cửu cấp Tử tinh bỉ mông không giống với bất kỳ cửu cấp ma thú nào khác. Năng lực ngấm sâu vào trong xương cốt của hắn làm sao các cửu cấp ma thú khác có thể so sánh được? Tử bây giờ là bát cấp ma thú, mặc dù so ra còn kém đệ nhất cường giả của bỉ mông đại ca Tang Thác Tư của hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không yếu hơn Hoàng kim bỉ mông như Địch Tư, Mạt Kim Tư.

Hai luồng năng lượng màu tím từ lòng bàn tay tỏa ra, cơ hồ mở rộng đến vô hạn bay về phía trước. Dưới uy áp cường đại của Tử Tinh Bỉ Mông, có lẽ hai đạo thân ảnh màu đen kia thật sự không phải là nhân loại, động tác của bọn họ đã chậm lại. Sau khi phát ra công kích cực mạnh, năng lượng của bọn họ đã rơi xuống một trình độ rất thấp. Cho nên khi bọn họ cảm giác được uy áp cường đại đó biến mất, trên cổ của bọn họ đều có một dấu bàn tay lớn màu tím.

Tử không có lãng phí tử tinh ma lực của mình, bởi vì căn bản không cần. Hai thanh âm thanh thúy vang lên, cổ của hai bóng đen đã biến thành hình dáng kỳ dị.

Lúc này Diệp Âm Trúc mới nhìn rõ bóng đen mặc một loại bì giáp rất kỳ lạ, trước ngực bì giáp có một lạc ấn hình hoa bách hợp, cũng là màu đen giống với màu của bì giáp.

Tử ném hai cổ thi thể trên mặt đất, khí tức năng lượng xung quanh thân thể hắn mới chậm rãi thu liễm lại, hai tay giơ lên, kéo mặt nạ màu đen của hai cổ thi thể xuống. Lộ ra hai gương mặt cực kỳ anh tuấn nhưng tái nhợt. Bọn họ bị chấn gãy cổ đã mất đi hết khí tức sinh mệnh, thất khiếu chảy máu nhìn qua có chút kinh khủng.

Tử dùng ngón tay quệt lấy một chút máu tươi của bọn họ, đặt lên mũi xem xét, không có mùi tanh.

Tinh thần Diệp Âm Trúc hơi ba động, đưa Tử trả về chỗ trước khi hắn được triệu hoán, nếu không một hồi khi tới thời gian, bất luận Tử ở nơi nào cũng sẽ bị cường chế truyền tống về chỗ cũ. Đây có thể cũng là khuyết điểm duy nhất của đồng đẳng bổn mệnh khế ước.

Lỗ tai của Tử có chút giật giật, trầm giọng nói:

Chúng ta đi.

Thân hình chợt lóe, đi tới bên người Diệp Âm Trúc, đưa hắn lên trên lưng mình, nhanh chóng rời đi.

Trận chiến này thời gian cũng không dài, nhưng tương đối mà nói, cũng đủ cho quân đội thú nhân có phản ứng rồi, nhưng sau khi Tử và Diệp Âm Trúc rời đi nửa giờ, tra xét toàn diện trong Lôi Thần Chi Chùy yếu tắc mới hoàn toàn triển khai. Kết quả như vậy, đương nhiên yếu là nhờ vị bỉ mông cự thú thống lĩnh, tại Lôi Thần bộ lạc có quyền uy tiếp cận với Cổ đế Tang Thác Tư.

Rắc…

Một chén thủy tinh tinh mỹ rơi xuống vỡ tan trên mặt đất.

Trong mật thất, thân thể cao lớn của nam tử run rẩy kịch liệt,

Không có khả năng.

Một đạo âm ảnh màu đen xuất hiện sau lưng hắn không xa,

Xảy ra chuyện gì? Khí tức của ngươi rất xáo động.

Trong mắt nam tử cao lớn lóe ra hung quang,

Ta mất đi khí tức của bốn đóa hắc bách hợp.

Cái gì?

Bóng ma giật mình nói.

Bốn đóa? Ngươi không có cảm giác sai chứ?

Nam tử cao lớn gầm nhẹ một tiếng, nói:

Đương nhiên không sai. Bọn họ chảy trong mình huyết mạch giống như ta, khí tức của bọn họ sao ta có thể cảm giác sai được. Bốn đóa, bốn đóa hắc bách hợp ở phương bắc toàn bộ bị tiêu diệt rồi.

Âm ảnh chần chờ một chút, âm trầm nói:

Nhưng thực lực của hắc bách hợp, hơn nữa đột kích sau khi biến thân hoàn toàn có thể ứng phó với bất cứ biến hóa nào. Huống chi tốc độ của bọn họ là siêu nhất lưu. Trừ phi gặp được tử cường giả cấp cao giai, nếu không làm sao bị tiêu diệt được. Cho dù là tử cấp cao giai, bốn người bọn họ luôn luôn không xa rời nhau, cùng nhau đối mặt với địch nhân cũng sẽ có khả năng chạy trốn. Trừ phi là …

Cổ đế. Ta biết ngươi muốn nói là hắn. Chỉ có hắn dựa vào Lôi Thần Chi Chùy mới có thể tiêu diệt bốn đóa hắc bách hợp có thể biến thân của ta. Nhưng ta không nghĩ ra lý do gì để hắn làm như vậy. chẳng lẻ tên bổn đản Ai Mạc Sâm này ngu đến mức chọc giận Cổ đế sao?

Không, Ai Mạc Sâm sẽ không làm ra việc ngu xuẩn như vậy. Nhất định là gặp phải gì đó ngoài ý muốn. Ngươi trước tiên tĩnh táo lại, ta lập tức phái người đi thăm dò.

Tỉnh táo? Ngươi bảo ta làm sao để tỉnh táo? Ngươi phải biết rằng người có huyết mạch giống như ta đều có quan hệ nhất định với ta, bọn họ đều là tâm huyết của ta, ngươi cho rằng tộc nhân có huyết mạch giống ta có bao nhiêu người chứ? Lại có bao nhiêu người có thể biến thân chứ?

Có lẽ bởi vì khối kim đó? Chẳng lẻ là Ai Mạc Sâm giấu kim bị Cổ đế phát hiện sao? Nếu không, Cổ đế không có khả năng kích sát chúng ta.

Khí tức của nam tử cao lớn vững vàng hơn vài phần, trầm giọng nói:

Xem ra ta phải tự mình đi cực bắc hoang nguyên một chuyến mới được.

Âm ảnh hơi sửng sốt:

Không, ngươi không thể đi. Ngươi nếu đi, nơi này làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi muốn giao nơi này cho nhi tử cuồng ngạo tự đại của ngươi sao?

Nam tử cao lớn nhíu nhíu mày:

Không nên nhắc tới khuyết điểm của nhi tử ta.

Âm ảnh hừ lạnh một tiếng,

Nói hay không cũng không sao cả, nhưng ta thật sự lo lắng cho người thừa kế của người. Hy vọng ngươi có thể thu thập được nhiều sinh mệnh lực. Nếu không một khi nhi tử của ngươi kế thừa ngươi, chúng ta sẽ không còn hợp tác với nhau nữa.

Nam tử cao lớn năm chặt hai nắm tay lại, nhưng chỉ một sát na sau đó liền thả ra,

Vậy ngươi tự mình đi một chuyến, tra rõ ràng chuyện này. Nếu thật là Cổ đế làm, không còn cách nào khác, chúng ta phải có chút hành động mới được.

Được, ta đi.

Tử mang Diệp Âm Trúc trên lưng bay nhanh tới phía trước, thương thế của Diệp Âm Trúc trải qua trận đánh vừa rồi đã nặng hơn không ít, chỉ cần thúc dục đấu khí một chút là kinh mạch trong cơ thể sẽ đau nhức.

"Tử."

"Hả?"

"Ta có chuyện cầu ngươi."

Diệp Âm Trúc trầm mặc một chút mới mở miệng nói.

Tử nhàn nhạt nói:

"Bởi vì Tô Lạp sao?"

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:

"Không nên hỏi hắn, được không?"

Tử nói:

"Ngươi thật sự tin tưởng hắn?"

Diệp Âm Trúc kiên định nói:

Ta tin tưởng ánh mắt của mình, từ khí tức của Tô Lạp đối với ta mà nói, ta có thể dám chắc hắn cho tới bây giờ chưa từng có ý niệm tổn thương ta trong đầu. Có lẽ đây chỉ là trùng hợp. Hoặc là nói, chúng ta hôm nay gặp phải người có cùng xuất xứ với Tô Lạp.

Tử suy nghĩ một chút, nói:

Được, ta đáp ứng ngươi.

Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Tử vốn ghét ác như cừu lại đáp ứng nhanh đến vậy.

Tử tự nhiên cảm giác được tâm tình Diệp Âm Trúc biến hóa, than nhẹ một tiếng, nói:

Nếu lúc đầu không phải là ngươi cũng tín nhiệm như vậy, chúng ta làm sao có thể trở thành huynh đệ tốt thế này? Ta đáp ứng ngươi, bởi vì ta tin tưởng ánh mắt của ngươi. Ngươi sẽ không nhìn lầm người đâu. Âm Trúc, ngươi biết không, hôm nay rất nguy hiểm.

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:

Ta biết. Nếu ngay từ đầu bốn người đó sử dụng công kích như vậy, chúng ta sợ rằng ngay cả cơ hội triệu hoán đồng đẳng khế ước cũng không có. Tử, ngươi tự tin có thể ngăn cản công kích đó không?

Tử nói:

Nếu địch nhân là một người, ta rất tự tin. Hai người, bọn họ chết, ta trọng thương. Ba ngươi, đồng quy vu tận, bốn người, ta chết chắc. Có lẽ có thể kéo theo một hai tên bồi tiếp ta.

Nghe xong phân tích của Tử, Diệp Âm Trúc không nhịn được hít một ngụm lương khí, Lực phòng ngự của Tử cực mạnh hắn là người rõ ràng nhất. Ngoài trừ Cách Lạp Tây Tư ra, Tử chưa bao giờ bị thương dưới công kích của các đối thủ khác. Hắn đánh giá cao bốn đạo bóng đen như vậy, có thể thấy công kích lúc bọn họ biến thành phượng thân cường hãn đến mức nào.

Tử tiếp tục nói:

Âm Trúc, ngươi hẳn là cũng cảm giác được, hôm nay bốn người này biến thân so với Tô Lạp ngày đó thì thực lực không tăng lên nhiều như Tô lạp. Tô Lạp thực lực là lục cấp, mà bọn họ là lam cấp cao giai. Nhưng sau khi thả ra năng lượng màu đen biến thân, lực công kích của bọn họ cũng không sai biệt lắm. Nói cách khác, Tô Lạp biến thân so với bọn họ còn mạnh hơn. Có lẽ đây là một phương pháp tu luyện đặc thù, hoặc là một chủng tộc đặc thù. Nếu nói bọn họ không phải nhân loại, ta từ trên người Tô Lạp lại không có cảm giác được khí tức của thú nhân. Làm Tử tinh bỉ mông, cảm giác đối với khí tức của thú nhân không ai có thể so sánh với ta.

Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút, nói:

Không lẽ đây là một phương pháp tu luyện đặc thù sao? Nếu thật sự là như vậy, loại công pháp này nhất định rất đáng sợ. Xem ra hôm nay vận khí của chúng ta cũng không tệ, thừa dịp bọn họ chưa hoàn toàn phát động giết trước hai người. Nói đến cái này, Tử, chúng ta thật sự là rất ăn ý.

Trên mặt Tử toát ra vẻ tươi cười,

Đây chỉ là vừa mới bắt đầu, dưới tác dụng của đồng đẳng bổn mạng khế ước, chúng ta đồng thời đối địch tất nhiên có thể phát huy thực lực càng mạnh. Loại tình huống này theo thực lực của chúng ta tăng lên cũng càng thêm rõ ràng. Triệu hoán lẫn nhau chỉ là một trong số đó mà thôi.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

Xem ra chúng ta phải luyện tập phối hợp với nhau nhiều hơn mới được. Lần này ra ngoài, chúng ta đã gặp không ít đối thủ cường đích.

Rốt cục về tới thạch ốc Tử và Diệp Âm Trúc còn chưa đi đến cửa, Tô Lạp đã lặng lẽ xuất hiện trước người bọn họ, thấy Tô Lạp, Tử và Diệp Âm Trúc đều thoáng giật mình, động tác vô thanh vô tức giống bốn bóng đen kia đến cỡ nào a!

Âm Trúc làm sao vậy?

Thanh âm vội vàng của Tô Lạp lập tức phá tan sự yên lặng của hai người. Hắn Trong mắt tràn ngập về thâm thiết, nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Âm Trúc lập tức đi lên đón.

Tử trầm giọng nói:

- Âm Trúc bị thương, vào nhà rồi hãy nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv