Ba Băng Cực Ma Viên nhanh chóng cuộn tròn thân thể mình, phóng ra một tầng băng lam sắc ma lực, khiến bên ngoài thân thể ngưng kết ra băng giáp dày đặc, Địch Tư và Mạt Kim Tư phòng ngự đều rất là cường hãn, dùng thân thể che cho những người khác, trong chốc lát âm thanh va chạm tập trung mang theo lực xung kích cường đại đem thân thể mọi người ném ra rất xa. Hàn khí khủng bố và sóng xung kích cường liệt dù là Hoàng Kim Bỉ Mông thân thể to lớn như vậy cũng vô pháp đứng vững trong gió bão, hạch tâm của băng quyển hoàn toàn hóa thành thế giới băng tuyết.
Tiếng gầm thét trầm trầm từ trong miệng ba huynh đệ Băng Cực Ma Viên phát ra, đương lúc băng vỡ bao phủ ấy kết thúc, băng giáp trên thân bọn chúng vậy mà đã hoàn toàn vỡ nát, Viên Nhất và Viên Nhị thương thế không có hoàn toàn thuyên giảm thậm chí bị xung kích lăn mấy vòng trên mặt đất dưới sự giúp đỡ của Địch Tư mới miễn cưỡng giữ ổn định thân thể. Phòng ngự của Hoàng Kim Bỉ Mông thực sự cường hãn. Dù toàn thân đau đớn, nhưng Địch Tư và Mạt Kim Tư lại không bị thương tổn gì.
Ở chỗ rất xa với hạch tâm của băng quyển gần sát băng lâm, vậy mà cũng bị băng vỡ đó chạm tới một phần, một vòng băng lâm phía trong nhất đã hoàn toàn sập đổ, có thể thấy bạo phát trong chớp mắt vừa rồi cường liệt bao nhiêu.
Cầm âm và tranh âm đồng thời nổi lên, vẫn là một khúc "Tiêu tương thủy vân", ám hoàng sắc Thần Âm Quang Hoàn phủ lên thân thể mọi người. Dù vô pháp tăng cường sức mạnh của mọi người, nhưng lại ngăm trở áp lực to lớn đó ở bên ngoài, khiến tâm thần mỗi người đều bài trừ sợ hãi sau đó tập trung lại.
Băng vụ do băng vỡ mang theo dần dần tản đi, mọi người nhìn thấy một cảnh tượng khủng phố, một cái hố lớn đường kính lớn hơn 100 mét xuất hiện ở không xa phía trước. Hố lớn không biết sâu bao nhiêu, mặt băng xung quang nứt nẻ hướng ra bên ngoài. Theo tiếng bước chân trầm trầm mà khiến mặt đất run rẩy, một thân ảnh chậm rãi từ trong đó đi ra.
Đấy là một con người, xem kỹ là một con người rất đặc thù. Thân cao khoảng 3 mét, thân thể hùng tráng cường hãn giống như bò đực, mỗi một dải cơ bắp trên thân hắn đều phân rõ như vậy, nửa thân trên để trần, da dẻ xanh đen vậy mà lại phát sáng lấp lánh, mắt của hắn có màu vàng kì dị, giống như hai khối tinh thể tròn màu vàng, tựa hồ có một vòng xoáy màu đen trong suốt có thể thấy xoay chuyển xung quanh thân thể hắn. Nhưng thông qua cảm thụ khí tức, mọi người đều biết, vòng xoáy màu đen đó tịnh không phải ám nguyên tố, cũng không thuộc về bất kỳ một dạng ma pháp nguyên tố nào.
Nửa thân dưới người này mặc một cái khố hình tam giác, che đậy chắc chắc cái biểu tượng nam tính. Cái khố hình tam giác đó màu hồng, không biết là chất liệu gì, nhưng xem ra là một dạng da ma thú, hình dạng rất bất quy tắc. Lạ nhất là tại cái đầu trọc màu đen của hắn lại mọc lên một khúc sừng dài 10 cm, độc giác đó cũng màu đen, cùng với phần đầu là một thể hoàn chỉnh. Tịnh không có làm bất kỳ thế gì, nhưng mỗi bước hắn tiến lên, mặt đất xung quanh bàn chân lớn đó đều kịch liệt sinh ra nứt nẻ ra xung quanh, phát ra âm thanh kẹt kẹt khiến người ta ghê răng. Lãnh quang lưu chuyển trong đôi mắt hoàng quang nhấp nháy, nhìn cả bọn Diệp Âm Trúc hoàn toàn chẳng coi vào đâu.
- Chính là các ngươi ầm ĩ đánh thức Cách Lạp Tây Tư vĩ đại phải không? Hoàng Kim Bỉ Mông, còn có nhân loại. Tốt tốt. Đều có thể làm điểm tâm cho ta. Ha ha ha ha ha, phóng ra linh hồn và nhục thể của các ngươi đi. Có thể thành đồ ăn của Cách Lạp Tây Tư vĩ đại ta, là vinh hạnh lớn nhất trong đời các ngươi.
Thanh âm của Cách Lạp Tây Tư giống như tiếng sét ầm ì phát lên trong không trung, lời hắn dù khoa trương, lại tịnh không làm cho người khác cảm thấy tự đại, mỗi một chữ từ trong miệng hắn phun ra đều như chùy lớn giáng vào lòng mọi người. Dù là hợp tấu của Diệp Âm Trúc và Hải Dương cũng đều bị ảnh hưởng nhất định, Thần Âm Quang Hoàn dao động lên kịch liệt.
Cước bộ Cách Lạp Tây Tư tiến lên tịnh không nhanh, nhưng lại rất trầm trọng, tựa hồ tất cả toàn bộ đều nằm chắc trong tay hắn.
Không sai, hắn chính là căn nguyên khiến mọi người bị áp lực to lớn, mỗi người đều cảm giác thấy rõ ràng. Chính vào lúc này. Tử đột nhiên từ giữa Địch Tư và Mạt Kim Tư đi ra, nhịp bước trầm ổn đi ra khỏi Thần Âm Quang Hoàn, vẫn bước đi như vậy đi nghênh tiếp Cách Lạp Tây Tư. An Kì vẫn ở bên cạnh hắn, chỉ là lúc này trong mắt nàng đã không có vẻ hoạt bát và hiếu kì, chỉ còn lại bản năng cảm thụ được sự sợ hãi.
- Ồ!
Cách Lạp Tây Tư có phần kinh ngạc nhìn Tử đang đi tới, trước giờ hắn không nghĩ đến là còn có ma thú và nhân loại nào mà có thể nghênh tiếp khí thế của mình và đi đến phía mình.
- Ngươi là nhân loại? Hay là cửu cấp ma thú? Vì sao khí tức của ngươi khiến ta cảm thấy rất lạ.
Cách Lạp Tây Tư vỗ vỗ cái đầu trọc, vừa đi lên trước, vừa hạ ánh mắt vào thân thể Tử.
Tử dừng bước, hướng về An Kì bên cạnh nói:
- Nàng lui lại, chỗ này giao cho ta.
An Kì không phản đối, nhìn Tử đầy vẻ quan tâm, cước bộ vẫn không di động.
- Lui lại.
Tử trầm giọng quát lớn.
An Kì tựa hồ bị dọa giật mình, có phần ủy khuất nhìn Tử, nhưng chân không thể không chầm chậm lùi lại phía sau. Khiến cho thoát li đội ngũ đứng ở chỗ trước nhất chỉ còn mỗi mình Tử.
- Ngươi tên là Cách Lạp Tây Tư? Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư?
Tử trầm giọng nói.
Cách Lạp Tây Tư cũng dừng bước, hắn phát hiện người trước mắt hắn khiến mình cảm thấy rất hứng thú,
- Ngươi biết ta? Không thể, ta xưa nay không rời khỏi băng sâm, ma thú đã gặp ta sớm đã chết sạch rồi.
Tử nhạt giọng nói:
- Tứ đại thần thú, Tử Tinh là nhất. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Dù cho hắn còn chưa hoàn toàn trở thành Tử Tinh Bỉ Mông cường đại chân chính, là Tử Tinh kiêu ngạo cũng khiến hắn tuyệt không chịu thoái lui, dù cho lúc này đối mặt là một thập cấp thần thú.
Một khối lửa cháy màu tím chói mắt từ thân Tử bay lên, bùng cháy lên kịch liệt, Tử nâng tay phải của mình lên, khối lửa nóng màu tím thuận theo tay hắn vươn ra phía ngoài, Tử Tinh cự kiếm dài 13 mét hoành không xuất thế, tay phải hắn chỉ ổn định cầm lấy, dù xem ra thân thể Tử và thanh kiếm lớn dài 13 mét so với nhau rất không nhịp nhàng, nhưng lại không một ai nghi ngờ hắn có thể sử dụng thanh cự kiếm này hay không.
- Tử Tinh Bỉ Mông.
Khí tức của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư trong chớp mắt biến thành rất ngưng trệ, con ngươi màu hoàng tinh co rút kịch liệt.
- Không sai, chính là Tử Tinh Bỉ Mông.
Tử lạnh lùng nói.
Khí tức Cách Lạp Tây Tư rõ ràng có chút gấp gáp, cũng giống như Tử vốn có kí ức của tứ đại thần thú, ở nơi sâu nhất trong kí ức của hắn, có toàn bộ lưu truyền của tổ tiên liên quan đến Tử Tinh Bỉ Mông. Hắn sâu sắc biết rằng Tử Tinh Bỉ Mông thực sự cường đại. Sự bá đạo lúc trước lập tức thu liễm vài phần,
- Không ngờ rằng, ngoài Cách Lạp Tây Tư ta ra, tứ đại thần thú còn có hậu duệ lưu truyền lại. Có phải ngươi đặc biệt đến tìm ta không?
Tử gật gật đầu,
- Thú nhân ở thế yếu lâu ngày rồi, vì bảo hộ tự thân quyền lực mà tùy tiện tự sát hại thần thú hậu nhân, cực bắc hoang nguyên cần Tử Tinh nhất tộc trở lại thống trị, thú nhân càng cần người lãnh đạo anh minh dẫn ra khỏi khốn cảnh, ta cần sự giúp đỡ của ngươi.
Cách Lạp Tây Tư nhíu nhíu mày,
- Tử Tinh Bỉ Mông cũng cần giúp đỡ sao? Cực bắc hoang nguyên thì sao, có quan hệ gì cùng ta. Tử Tinh, ngươi chớ có quên, năm xưa tổ tiên của ta cũng không có thần phục tổ tiên của ngươi, tối đa chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Sở dĩ Tử Tinh Bỉ Mông các ngươi có thể được đặt ở vị trí đứng đầu tứ đại thần thú, là vì thủ hạ của các ngươi đủ nhiều, mà không phải về thực lực có thể áp chế chiến tranh cự thú chúng ta. Ngươi dựa vào cái gì mà khiến ta giúp ngươi? Ta vì cái gì mà nghe ngươi? Ta ở đây bình tĩnh sinh hoạt hơn ngàn năm. Ngươi cho là ta sẽ li khai nơi này sao? Thực là chuyện buồn cười.
Tử không nói, chỉ bình tĩnh nhìn Cách Lạp Tây Tư, tử sắc hỏa phiến trong mắt chớp chớp, sự khinh miệt trong lời nói của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đã khiến nộ khí của hắn xông lên.
- Chính vì nguyên nhân không đoàn kết, thần thú chúng ta mới đi đến bước đường hôm nay. Thú nhân không thể tiếp tục trầm luân, không thể tiếp tục trông vào việc mỗi năm đi đến chỗ nhân loại cướp đoạt lương thực mà sống. Ngươi có biết mỗi năm vì việc có đủ lương thực, chiến sĩ của thú nhân tộc chúng ta phải hi sinh bao nhiêu không? Ngươi có biết trong mắt nhân loại, chúng ta chỉ là tồn tại ở đẳng cấp thấp nhất không? Thú nhân chúng ta cũng có văn minh của mình, nhưng hiện tại tam đại bộ lạc lại đã sớm để phai mờ văn minh của thú nhân năm xưa, ta không mong khiến ngươi nghe ta cái gì, chỉ hi vọng ngươi có thể cùng ta lên đường, trở lại lãnh đạo thú nhân.
Tử cố áp chế nộ hỏa trầm giọng nói.
Cách Lạp Tây Tư bĩu môi,
- Vậy thì có quan hệ gì với ta, đấy là vấn đề riêng của bọn thú nhân thấp kém. Chiến tranh cự thú vĩ đại mới là thần thú, thực không giống như bọn thú nhân thấp kém kia. Trong kí ức của ta, Tử Tinh nhất tộc xưa nay tựa hồ không có ai thích nói lời thừa như ngươi. Các ngươi không phải rất sùng bái giải quyết toàn bộ bằng thực lực sao? Tới đi, nếu như ngươi có thể đánh bại ta, thì bảo ta làm gì cũng được. Nếu không, hôm nay tại mảng cực băng này của ta chính là nơi táng thân của các ngươi. Grào...
Ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm giận dữ, chân phải Cách Lạp Tây Tư chớp mắt bước lên một bước, một âm thanh chấn động kịch liệt không hình thức gì so sánh được xuất hiện, lấy chân phải của Cách Lạp Tây Tư làm khởi điểm, mặt đất hoàn toàn rung lên, vô số khối băng vỡ to lớn bay lên, chớp mắt che lấp cả bầu trời, giống như mưa sao băng mang theo sóng xung kích màu xám đen rõ ràng thấy được, hướng về Tử vỗ mặt mà tới.
Đánh nhau bằng cách dậm chân, là một trong những năng lực đặc thù của chiến tranh cự thú. Dựa vào sóng địa chấn rất lớn là đủ để phá hủy toàn bộ kiến trúc. Cũng nhiên có thể thôn phệ sinh mệnh.
Tử động rồi, dù hắn không nghĩ là Cách Lạp Tây Tư sẽ chẳng do dự chút nào lựa chọn động thủ, nhưng dựa vào thân thể linh hoạt hơn và tốc độ lập tức phản ứng lại. Nguyên bản Tử Tinh cự kiếm được cầm trong một tay biến thành hai tay. Thân thể cường tráng mạnh mẽ xung lên, một đạo tử quang cường liệt lấy thân thể hắn làm trung tâm hoàn toàn bạo phát. Nơi tử quang chạm đến, toàn bộ băng khối ở gần hoàn toàn hóa thành bụi phấn, mà lúc này hắn cùng bay lên, chớp mắt vượt quá sự ngăn trở của sóng xung kích, vung thanh kiếm lớn dài 13 mét, trực tiếp chém đến chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư.
Đánh nhau bằng cách dậm chân, thế nào là đánh nhau bằng cách dậm chân? Những miếng băng cứng bay trong không trung kia tịnh không phải là uy lực mạnh nhất của hắn, mạnh nhất là một đạo sóng xung kích kịch liệt cao hơn 10 mét, dù Hoàng Kim Bỉ Mông cũng không chống được sóng xung kích, chỉ có thể lùi lại sau.
Cảm thụ được tín hiệu nguy hiểm của Tử truyền tới, đầu tiên Diệp Âm Trúc đem thân thể Hải Dương ném lên giữa trời. Sau đó nhanh chóng tiếp tục từ đầu vai Địch Tư nhảy đến đến đầu vai Mạt Kim Tư, một tay quắp lấy Thường Hạo, một tay quắp lấy Mã Lương, mắt nhìn lực chấn động kịch liệt theo những tảng băng cứng đang nhanh chóng lao tới, bay lên cao, Nguyệt Thần Thủ Hộ mở rộng đến mức độ lớn nhất, cố hết sức nhảy lên không trung. Đồng thời với Diệp Âm Trúc bay lên còn có Tô Lạp, động tác nếu so với Diệp Âm Trúc thì còn uyển chuyển hơn nhiều. Thậm chí còn mượn lực của những tảng băng cứng đang bay tới, bay tới phía Hải Dương bị ném lên không trung. Đấy là trước khi Diệp Âm Trúc đi giúp Mã Lương và Thường Hạo đã dặn dò riêng hắn những việc cần làm. Ầm! Do phản ứng nhanh chóng kịp thời, năm người Diệp Âm Trúc cuối cùng cũng thoát vùng bao phủ của sóng xung kích do Chiến Tranh Cự Thú dậm chân sản sinh, phần lớn các tảng băng cứng lướt qua dưới chân. Nguyệt Thần Thủ Hộ bảo hộ thân thể của Diệp Âm Trúc chỉ bị hai khối băng cứng ném trúng, suýt bị phá nát, chấn động khiến thân thể hắn bay ra phía sau.
Hoàng Kim Bỉ Mông và Băng Cực Ma Viên lại không có may mắn như bọn họ, thân hình to lớn, khiến bọn chúng căn bản vô pháp kịp thời thoát li khỏi chấn động lao đến trong chớp mắt của xung kích gây ra bằng cách dậm chân. Chỉ có thể trước khi các khối băng lớn tập kích, cuộn tròn thân thể mình lại một chỗ, dùng hết khả năng để giảm thiểu một phần áp lực phải chịu do Chiến Tranh cự thú dậm chân sinh ra. Địch Tư không hổ là nhất đại cường giả trong Bỉ Mông cự thú. Cùng lúc với Diệp Âm Trúc vào Tô Lạp nhảy lên, hai tay hắn đồng thời duỗi ra bách thốn lợi trảo (móng sắc dài trăm tấc), kéo ba Băng Cực Ma Viên ra sau lưng mình, dùng thân thể mạnh mẽ của mình thay các tiểu đệ ngăn trở đại bộ phận sóng xung kích và băng cứng. Chỉ là chớp mắt công phu, thân thể năm cửu cấp ma thú cũng bị những tảng băng cứng nuốt hết hoàn toàn. Từ giữa trời từ từ hạ xuống, Diệp Âm Trúc cuối cùng cũng rõ vì sao không có ma thú nào có thể từ đây đi ra được. Cũng chân chính hiểu rõ thập cấp thần thú cuối cùng là dạng tồn tại khủng bố nào, nếu như đây là trong chiến trận, chỉ cần là một cú đánh theo kiểu dậm chân, thì không biết có bao nhiêu binh sĩ sẽ tử vong. Chiến tranh cự thú không hổ với danh xưng chiến tranh của nó,đây mới chân chính là cỗ máy giết chóc! Dù cho tốc độ của hắn chậm, cũng tuyệt không ảnh hưởng đến lực phá hoại khủng bố của hắn. Vào lúc Diệp Âm Trúc bọn họ vừa ứng phó với đánh nhau bằng cách dậm chân của Cách Lạp Tây Tư, Tử Tinh cự kiếm cũng đã đến trên đỉnh đầu Cách Lạp Tây Tư. Như một đạo tử sắc thiểm điện to lớn, chém thẳng về phía đầu của Cách Lạp Tây Tư. Cặp mắt màu hoàng tinh phóng ra quang mang dã man, Cách Lạp Tây Tư đối mặt với cú chém mạnh của Tử bèn đưa cánh tay trái cứng rắn của mình lên. Choang! Một mảng đốm lửa từ chỗ Tử Tinh cự kiếm với tay Cách Lạp Tây Tư va chạm phát ra, lóe sáng như ánh mặt trời, thân thể Tử, giống đạn pháo bắn ngược lại, điều khiến người ta sợ hãi là Tử Tinh cự kiếm trong tay hắn vậy mà rời khỏi tay, bay xa hơn ngàn mét mới rơi xuống đất, mà tay phải của Cách Lạp Tây Tư lại chỉ có một vết màu trắng rất nông mà thôi. Tử Tinh cự kiếm, tồn tại cấp Thần khí, cái mà lúc trước đã từng nhất kiếm chém chết Hắc Long Dạ Tinh Hủ, Tử Tinh cự kiếm đã từng giúp Tử Tinh Bỉ Mông nhất tộc tung hoành cực bắc hoang nguyên, vậy mà lúc này lại bị một cánh tay của Cách Lạp Tây Tư chấn bay, cùng bị chấn bay với chủ nhân của nó. Một đạo thân ảnh mềm mại xuất hiện giữa tầng không, luồng sáng màu tím dầy đặc giống như một cái võng lớn trùm lên thân thể Tử, tiếp tục bay lui trăm mét, mới miễn cưỡng hóa giải được lực phản chấn, ôm lấy Tử hạ xuống mặt đất. - Ha ha ha ha……- Cách Lạp Tây Tư điên cuồng cười lớn -Nguyên lai là một thứ vớ vẩn chưa thành niên, lại dám xuất thủ với ta, xem ra, Tử Tinh Bỉ Mông thực sự sẽ tuyệt chủng từ ngươi. Tổ tiên vĩ đại của chiến tranh cự thú ơi! Các ngài hãy xem Cách Lạp Tây Tư ta hoàn thành di nguyện chưa xong của các ngài, đem danh hiệu đệ nhất thần thú của Long Khi Nỗ Tư trở thành quầng sáng xán lạn của chiến tranh cự thú chúng ta, không biết hạ được một Tử Tinh Bỉ Mông, sẽ khiến ta tiến hóa đến mức cường đại không có tiền lệ trong lịch sử không? Ôm chặt Tử là An Kỳ, lực xung kích kịch liệt khiến mặt nàng hồng rực lên, lúc này năm người Diệp Âm Trúc đã từ trên không hạ xuống. Bọn họ thấy rõ, cơ thịt trên tay phải Tử đã xuất hiện một đường nứt, máu tươi của Tử phun thành vòi, nhuộm kín nửa người bên phải hắn và quần áo An Kỳ. Diệp Âm Trúc hiểu rất rõ Tử, hắn biết, một nhát kiếm đó dù Tử chưa hóa thành bản thể, những đã dốc toàn lực, sống mái công kích Cách Lạp Tây Tư, nhưng kết quả lại thê thảm, lực phòng ngự siêu cường của chiến tranh cự thú thập cấp, tuyệt không phải hắn Tử Tinh Bỉ Mông còn chưa tới thực lực bát cấp có thể phá được. Trong mắt Tử lộ ra không phải là thống khổ, mà là càng phẫn nộ, nhưng lúc này tinh thần hắn lại ổn định phi thường… nhanh chóng nói: - Thân thể của chiến tranh cự thú là miễn dịch với thần khí, Nếu không phải là cấm chú hỗn hợp thì đều miễn dịch hết nên gọi là bất tử tồn tại. Chỗ này giao cho ta và Địch Tư, Mạt Kim Tư. Âm Trúc ngươi lập tức mang mọi người đi đi, xem ra, cả ta cũng đánh giá thấp thực lực của thập cấp thần thú. Có lẽ là, Cách Lạp Tây Tư trước mắt đó đã đạt đến đỉnh cao nhất của thập cấp. Thậm chí siêu việt hơn toàn bộ tổ tiên của hắn. - Tử ca ca. Muội không đi, muội muốn ở lại giúp huynh, thằng đầu trọc kia đả thương huynh,muội thay huynh báo thù. Vừa nói, An Kỳ chẳng đợi Tử ngăn cản, đã xoay người bay đi, thân thể xinh đẹp bắn lên trời như mũi tên. Thường Hạo mấy người lúc trước chưa thấy qua nàng, lúc này mới chân chính biết nữ hài tử xem ra có vẻ nhỏ tuổi đó thực lực cường hãn bao nhiêu. Ánh sáng màu tím dầy đặc từ trong cơ thể phun ra, bồng bềnh trong không trung, mái tóc dài màu xanh đen của An Kỳ tự nhiên bay tung lên, hình thành một vòng tròn kì dị, toàn thân trên dưới, lúc này toàn bộ ánh sáng đều ngưng kết, nguyên tố ba động cường liệt vô bỉ bắt đầu ngưng tụ vào thân thể nàng. Năng lượng khí tức to lớn mỗi lần dao động đều nâng cao lên rất nhiều. Một vầng sáng tím đen bắt đầu tràn ra từ thân thể nàng. Vì trước đây đã trở thành ngoại tịch Ngân Long, Diệp Âm Trúc đối với ma pháp nguyên tố cảm giác rất là sắc bén, hắn kinh ngạc phát hiện, tiến vào thân thể An Kỳ đều là tự nhiên hệ ma pháp nguyên tố, nhưng lúc từ thân thể nàng phóng ra, lại biến thành ám nguyên tố thuần túy. - Xuất hiện đi, bạn của ta.
Cánh tay phải nhỏ nhắn mịn màng của An Kỳ vạch lên hư không, một tử sắc lục mang tinh to lớn xuất hiện trên không. Theo tiếng hí lảnh lót, một con độc giác thú hai cánh mọc trên lưng phá không xuất hiện, khiến người ta kinh ngạc là xưa nay thuần khiết xưng độc giác thú là đủ cùng cửu cấp cự long sánh ngang về thượng vị cửu cấp ma thú, vốn ra là mình trắng sừng vàng. Nhưng độc giác thú do An Kỳ dựa vào khế ước triệu hoán ra lại là màu đen. Hai mắt màu tím, sung mãn âm ám khí tức. Chỉ có độc giác màu trắng trong suốt lóng lánh trên đầu nó mới khiến người ta cảm giác thầy một chút khí tức nguyên bản thuộc về độc giác thú, bờm ngựa từ sau đỉnh đầu trải đến sống lưng đều là màu trắng, với thân thể màu đen hình thành tỉ lệ tươi sáng. Đôi cánh màu đen sau lưng vươn ra, toàn thân trên dưới đều phóng ra một quầng sáng màu tím đen, bồng bềnh tại giữa tầng không, lập tức khiến khí thế An Kỳ đại thịnh. Cặp mắt trong suốt màu xanh đen vào lúc này hoàn toàn ô nhiễm thành màu đen, liệng người đáp lên lưng độc giác thú màu đen, thanh âm của An Kỳ đột nhiên biến thành băng lãnh. Nhìn về phía chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư phía dưới, lạnh giọng nói: - Làm bị thương Tử ca ca của ta, ta muốn ngươi chết. Thiên địa linh khí, lấy ám ma làm chung kết, toàn bộ nguyên tố phá hoại hỡi! Nghe mệnh lệnh của ta. Đi chết đi, ngươi tên trọc đầu hỗn láo. Ánh sáng tím đen chớp mắt bốc lên, theo hai tay An Kỳ nâng lên ngưng tụ thành một thanh trường mâu màu tím đen to lớn, cuồng bạo nguyên tố khí tức, ngưng kết thành một đạo thiểm điện màu tím không ngừng dao động xung quanh trường mâu màu đen. Không một chút thiểm điện khí tức nào mà cảm thấy hoàn toàn khủng bố như vậy. Năng lượng dao động to lớn khiến con người liền sinh sợ hãi, khí tức của An Kỳ trong chớp mắt nâng cao đến đỉnh điểm. Hắc sắc độc giác thú ngửa mặt lên trời hí dài, một vầng sáng màu đen bay lên, theo một đạo ánh sáng màu trắng sữa trên đầu, tựa hồ cùng một thời gian chú nhập vào trong trường mâu màu tím đen, khiến thể tích của trường mâu lập tức tăng lên nhiều lần. Nhìn thấy cảnh ấy, mọi người bên dưới không khỏi đồng thời động dung. Tô Lạp kinh ngạc nói: - Đó là hắc ám hệ đơn thể công kích cấm chú, Sát Thần Mâu, còn là Sát Thần Mâu được tăng cường độ gấp đôi. Sức mạnh rất cường đại, không hổ là tử cấp bát giai. Ánh mắt mọi người bên Diệp Âm Trúc nhìn vào Sát Thần Mâu, bên kia chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư cũng chú ý đến An Kỳ đang cưỡi trên lưng hắc sắc độc giác thú trong không trung như vậy. Ngay cả hắn cũng cảm giác thấy tồn tại một chút nguy hiểm, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, nhân loại cũng có thể đạt đến cường độ đó ư? Lúc này tiếng đàn lạnh lẽo vang lên, lúc ấy mĩ diệu nhạc khúc giống như phi bộc lưu toàn, chính là Phi Bộc Liên Châu Cầm diễn tấu khúc "Cao sơn lưu thủy", từ khi Tử thụ thương, Diệp Âm Trúc đã nhìn ra giữa bên mình với chiến tranh cự thú chênh nhau rất nhiều. Hiện tại mạnh nhất tịnh không phải là hai Hoàng Kim Bỉ Mông, mà chính là An Kỳ, người chuyển vào trạng thái cuồng bạo. Nếu như một lần An Kỳ toàn lực công kích này mà vô pháp sinh ra hiệu quả mà nói, sợ là những người đi cùng mình có muốn rời khỏi đây cũng rất khó làm được. Cho nên, cùng lúc An Kỳ bắt đầu phát động ma pháp cấm chú, hắn cũng bắt đầu diễn tấu cầm khúc cường đại nhất của mình. Tăng cường và suy giảm, hai tầng hiệu quả chỉ tác dụng lên thân thể hai người, khống chế rất là dễ dàng. Dưới tác dụng của ma pháp lực tinh chuẩn của Diệp Âm Trúc, hai đạo quang hoàn màu vàng đậm đồng thời bay ra, một đạo phủ lên thân thể An Kỳ, mà một đạo kia tự nhiên quang lâm đến thân mình của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư. Cổn, phất, xước, chú, bốn dạng thủ pháp diễn tấu tại hai bàn tay tám ngón của Diệp Âm Trúc bày ra hoàn mĩ, thần khúc toàn diện phát huy. Lập tức khiến khí thế An Kỳ tiếp tục mạnh lên, mà lần này thể tích của Sát Thần Mâu trong không trung lại bắt đầu co nhỏ lại, nhưng ở xung quanh nó, tử sắc thiểm điện lại bắt đầu nâng cao cường độ. Một điểm sắc nhọn nhất của mũi mâu, trong tử quang âm thầm thấu ra một chút lấp lánh màu sữa trắng, nguyên tố khí tức to lớn mạnh mẽ lập tức nâng cao đến đỉnh điểm. - Sau khi hủy diệt mới là sự sống vĩnh viễn, đi đi, lợi khí của sát thần. An Kỳ yêu kiều hét lên, trong chớp mắt không gian hoàn toàn vặn vẹo, ai cũng không nhìn thấy quỹ tích bay ra của Sát Thần Mâu, sau lúc không gian vặn vẹo một chút rồi khôi phục bình thường, trường mâu màu tím đen đã bay đến trên đầu Cách Lạp Tây Tư. Gầm lên một tiếng trầm thấp, Cách Lạp Tây Tư vẫn như cũ không né tránh, có lẽ là hắn căn bản không có khả năng né tránh. Hoàng tinh sắc quang mang trong mắt đột nhiên phun ra cuồn cuộn. Đầu trọc lắc một cái, hắc sắc độc giác trên đỉnh đầu đột nhiên biến thành màu trắng sữa, trực tiếp nghênh đón công kích của Sát Thần Mâu. Một điểm quang mang màu trắng sữa, tựa hồ trong sát na từ chỗ mâu và sừng va chạm lóe sáng lên. Quang mang xem ra tịnh không cường liệt, nhưng mỗi người lại đều đã mất đi thị giác. Toàn bộ xung quanh biến thành một mảng tĩnh lặng, không có âm thanh va chạm gì truyền lại. Tiếp theo, một cỗ sức mạnh to lớn không thể chống lại khiến mọi người cảm giác rõ ràng thân thể mình tựa hồ biến thành nhẹ nhàng, giống như phiêu đãng trong gió. Trong hắc ám, quang minh cuối cùng cũng xuất hiện. Địch Tư, Mạt Kim Tư và ba Băng Cực Ma Viên lúc này chính đang từ khối băng khoan ra, đem mọi người bị cự li xung kích bay đi không thể chống lại, tiếp lấy hạ xuống. Mặt đất, nguyên bản mặt đất bị phá nát bừa bãi, lúc này dưới tác dụng của một quầng ánh sáng nhu hòa màu trắng sữa, bằng phẳng trở lại. Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư vẫn đứng tại chỗ, nhưng thân thể hắn lại lùn đi một chút, hai cái sừng lớn hoàn toàn hãm nhập vào trong mặt đất. Hoàng tinh sắc quang mang trong mắt lúc tỏ lúc mờ, khồng ngừng nhấp nháy, tựa hồ toàn thể người đã biến thành ngưng đọng.
Giữa tầng không, hắc sắc độc giác thú đột nhiên kêu lên một tiếng bi thảm, hóa thành một đạo hắc sắc quang mang biến mất, mà thân thể An Kỳ thì không thể tiếp tục phi hành, không bị khống chế từ không trung rơi xuống mặt đất. Không ai biết chớp mặt vừa rồi phát sinh chuyện gì, dù tịnh không phải là va chạm của cấm chú, nhưng lực chấn động do cấm chú công kích sản sinh ra đã nói cho họ biết một lần va chạm vừa rồi cuồng bạo bao nhiêu. So với Tử chém mạnh bằng Tử Tinh cự kiếm còn muốn cuồng bạo hơn rất nhiều rất nhiều. Thân thể Tử xung lên, lần đầu tiên đón lấy An Kỳ hạ xuống, đứng ở chỗ đó im lặng nhìn Cách Lạp Tây Tư, trong lòng có vài phần kì vọng. Ấy nói cho cùng là song trùng cấm chú (cấm chú hai tầng), mà còn là hai tầng cấm chú dưới tác dụng tăng cường của nhất đại thần khúc "Cao sơn lưu thủy". Cách Lạp Tây Tư sau khi bị suy giảm thực sự có thể chống lại không? Nếu như có thể khiến hắn bị thương một chút mà nói, có lẽ hôm nay những việc mình muốn làm còn có cơ hội. Diệp Âm Trúc cũng ngừng diễn tấu. Trước khi va chạm một khắc đã dừng lại, khoảng cách thân thể hắn lui lại phía sau là ngắn nhất, khúc "Cao sơn lưu thủy" thêm vào tác dụng của đấu khí bản thân, khiến lực phòng ngự của hắn trong chớp mắt trở thành mạnh nhất trong mọi người, nhưng lúc này Phi Bộc Liên Châu Cầm đã bị hắn thu hồi về không gian giới chỉ. Đối với tình huống của Cách Lạp Tây Tư, hắn ngược lại còn hiểu rõ hơn Tử, đương lúc quầng sáng do "Cao sơn lưu thủy" sản sinh bị tinh thần lực chính xác của mình khống chế phủ lên thân Cách Lạp Tây Tư, hắn cảm giác thấy một tinh thần lực cường đại không gì sánh nổi, dù cầm khúc vẫn có thể sản sinh ra tác dụng nhất định, nhưng nếu so với trong tưởng tượng thì kém hơn rất nhiều rất nhiều, tinh thần lạc ấn của Cách Lạp Tây Tư lại giống như thân thể cường mạnh của hắn không có sơ hở gì. - Grào, grào, grào…… Cách Lạp Tây Tư đột nhiên nghểnh đầu lên trời, phát ra ba tiếng gầm phẫn nộ. Tiếp theo, một khối khí lưu hắc sắc chói mắt đột nhiên từ mỗi một bộ phận thân thể hắn phân tán phát ra. Giống như là da thịt hắn đột nhiên bốc hơi nhanh chóng bay tản ra bên ngoài. Trong cặp mắt màu hoàng kim tràn đầy sự cuồng bạo không thể đoán trước được, giữa hai con ngươi là hai khối màu hồng quỷ dị mà nóng nảy, khiến mọi người đều cảm thấy bất an.
Ba Băng Cực Ma Viên vậy mà vì hắn gầm lên giận dữ ầm ầm ngã lăn quay, lại thêm lúc trước bị dư ba của đánh nhau bằng cách dậm chân làm bị thương, cuối cùng khiến ba cửu cấp ma thú này hôn mê. Trong đầu mấy người bọn Diệp Âm Trúc cũng đồng thời bị hôn trầm. Tiếng gầm giận dữ của Cách Lạp Tây Tư, dù cự li xa như vậy, lại như tinh thần xuyên thích trong tinh thần hệ ma pháp, khiến mỗi người đều bị ảnh hưởng nhất định. Năng lượng khí tức điên cuồng lần đầu tiên dao động nổi lên, hắc sắc khí lưu trong chớp mắt đã tràn ra khoảng 100 mét, giống như một mảng ô vân đột nhiên giáng lâm trên mặt đất, lại như một mảng ôn dịch có thể thôn phệ toàn bộ sinh mệnh đang không ngừng tràn ra. - Âm Trúc. Các ngươi chạy mau. Địch Tư, Mạt Kim Tư, cùng ta chống cự, hắn muốn ảo hóa bản thể. Không có ai hiểu về chiến tranh cự thú hơn so với Tử. Vào lúc Cách Lạp Tây Tư gầm lên giận dữ, hắn đã biết, chiến tranh cự thú đó đã bị kích nộ triệt để, chịu đựng phẫn nộ của thập cấp thần thú, tịnh không phải việc bọn họ có thể làm được. Cấm chú miễn dịch, thậm chí là song trùng cấm chú miễn dịch, Phòng ngự của Cách Lạp Tây Tư so với trong tưởng tượng còn muốn mạnh hơn rất nhiều. Một đòn dốc toàn lực của An Kỳ tựa hồ không có khiến hắn bị thương hại gì, chỉ có thể khiến hắn càng thêm phẫn nộ, càng thêm cuồng bạo. Năng lượng khí tức điên cuồng vào lúc này hoàn toàn xuất hiện, không có ai biết nên làm thế nào, rút lui hay không rút lui? - Chạy mau. Khuyết điểm lớn nhất của chiến tranh cự thú chính là tốc độ chậm. Nhưng phạm vi công kích của hắn lại rất lớn, nếu không chạy đi thì ai cũng không có cơ hội li khai. Tử phẫn nộ hét lên, lao nhanh về phía Tử Tinh cự kiếm của mình, dùng một tay nắm chắc lại Tử Tinh kiếm. Trong mắt hai vị Hoàng Kim Bỉ Mông lộ ra một chút bi thương, nhưng bọn họ tịnh không lùi lại, mà ngược lại từng bước tiến lên nghênh đón hắc vụ do chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư phóng ra, từ trên thân bọn họ, có thể cảm thấy tịnh không phải là tuyệt vọng, mà lại là tinh thần "xem chết là về". Trước khi Tử đuổi theo hai Hoàng Kim Bỉ Mông, đã đem An Kỳ người đã rơi vào trạng thái bán hôn mê giao vào tay Diệp Âm Trúc, sau đó hắn gật gật đầu, rồi mới xông lên. Thông qua liên hệ trong linh hồn, Diệp Âm Trúc biết, Tử muốn dùng sức mạnh của mình đến nhận hậu quả của lần tiến vào băng quyển này. Hắn biết, vì mình mới khiến mọi người đi vào hiểm địa. Hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình, đi bổ cứu toàn bộ, chí ít cũng sẽ khiến bọn Diệp Âm Trúc bình an li khai nơi này. Diệp Âm Trúc sẽ chạy ư? Hắn không chạy, hắn thậm chí không nhiều lời, đưa An Kỳ trong lòng giao cho Hải Dương. Hướng về bọn họ vẫy vẫy tay, bước lớn xông ra, truy theo bước chân Tử cùng xông lên. Tô Lạp và Hải Dương nhìn nhau một cái, bọn họ đều nhìn thấy vẻ tươi cười trong mắt đối phương, chớp mắt, thân thể Tô Lạp đã tiêu thất, mà Hải Dương ôm An Kỳ cũng ngồi luôn xuống chỗ cũ, dù nàng biết cổ tranh khúc của mình có lẽ đối với chiến cục không có tác dụng lớn, nhưng giờ này phút này, mỗi một phần sức mạnh đều có khả năng phát huy tác dụng. Bọn họ không chịu đi, bởi vì trong lòng họ, lúc đi vào chỗ này, đã sớm có tính toán. Mã Lương và Thường Hạo cũng vậy không rời đi. Thường Hạo đứng ở phía trước, nắm chặt thanh pháp trượng dài, khẩn trương quan sát cục thế của chiến trường, mà Mã Lương đã bắt đầu vẽ, bức họa lấy Ngân Long lục khí làm cơ sở. Triệu hoán là sức mạnh lớn nhất của hắn.
Hắc vụ tản đi, toàn thể mặt băng rõ ràng đều dầy đặc lên rất nhiều, bởi vì tồn tại to lớn đó. Thân dài xác thực hơn 100 mét, đi lên 30 mét, hai bắp vai rộng lớn xấp xỉ với độ cao. Độc giác màu huyết hồng sắc, lân phiến như sắt đen bao phủ thân thể, cùng với một khúc độc giác dài hơn 7 mét, to lớn không gì so sánh. Đấy chính là bản thể của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư, bản thể của thập cấp thần thú. Trước mặt hắn, Hoàng Kim Bỉ Mông nguyên giống như ngọn núi biến thành người lùn. trước mặt hắn, toàn bộ khí thế đều không có một chút nào tác dụng. Dù là thuộc về một bộ phận Tử Tinh Bỉ Mông, cũng vô pháp khiến chiến tranh cự thú cuồng bạo trạng thái có phản ứng gì. Cách Lạp Tây Tư khởi bộ, cử động tứ chi so với cột đá còn muốn to lớn hơn của hắn, xông tới phía Tử và hai vị Hoàng Kim Bỉ Mông. Ai cũng biết, va chạm của chiến tranh cự thú, thì bất kì sinh vật nào cũng vô pháp so sánh, cũng không có ai có thể ngăn cản. Dù cho ngăn trở trước mắt hắn là một tòa núi lớn, hắn cũng có thể đập vỡ núi. Va chạm mới là trực tiếp nhất của chiến tranh cự thú, cũng là kĩ năng cường đại nhất. Nhưng giờ này phút này, hai Kim một Tử, ba đạo thân ảnh lại ngăn trở trước mặt hắn như vậy. Trong mắt lấp lánh ánh mắt nhất vãng vô tiền (xông lên không ngại gì nguy hiểm), đối mặt với cự đại chiến tranh cự thú, Tử không lui một bước. Giơ cao Tử Tinh cự kiếm, phảng phất giống như hạch tâm nổ, một khối tử quang thậm chí so với cấm chú còn muốn sáng hơn từ trước ngực hắn bạo khởi, một chút sau, thân thể hắn chớp mắt bành trướng, năng lượng cường hoành vô bỉ tựa hồ muốn đem toàn thể thế giới đập nát. Cơ bắp cứng chắc giống như đá hoa cương điên cuồng sinh trưởng, thân thể hắn vừa cao lên, vừa nở ra, chỉ trong chớp mắt công phu, Tử nguyên bản thân cao 2 mét, cuối cùng thân thể tăng trưởng hơn 10 lần. Y phục trên người hắn đã bị sức mạnh cường hãn trước mắt hóa thành bụi phấn. Một tầng vững chắc kiên cố tử sắc tinh thể, giống như khải giáp cứng chắc nhất trên thế giới, từ da thịt hắn sinh trưởng ra, bảo vệ từng góc nhỏ nhất trên thân thể hắn. Cao độ 25 mét, cuối cùng cũng tiếp cận được chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư, đôi mắt Tử cuối cùng có thể nhìn song song với hắn, tôn nghiêm của Tử Tinh, cần phải đem sức mạnh của mình ra bảo vệ. Dù cho kết cục là tử vong, Tử cũng sẽ đem ngọn lửa cuối cùng trong sinh mệnh mình hóa thành hung khí khiến địch nhân trước mắt tối hậu cũng sẽ bị thương. Hai đạo kim sắc thân ảnh, thành trợ lực của hắn. Vào lúc chiến tranh cự thú cự đại vô bỉ cuối cùng cũng xung kích đến trước mặt bọn họ, một vòng hắc sắc khí lưu phá không cuốn đến, phảng phất như đem toàn bộ không gian ngưng kết lại, khiến Tử và hai Hoàng Kim Bỉ Mông không chỗ ẩn mình, căn bản không có khả năng né tránh. Nếu như cho là tốc độ của chiến tranh cự thú là chậm mà nghĩ dựa vào tốc độ đánh nhau với hắn, ấy là người ngu xuẩn chẳng nghi ngờ gì, là thập cấp thần thú, thực lực của chiến tranh cự thú há chỉ là va chạm giản đơn mà thôi sao? Va chạm của hắn, là theo việc khóa chặt toàn bộ không gian mà xuất hiện, là tồn tại siêu việt hơn cấm chú. Tử và các Hoàng Kim Bỉ Mông sẽ né tránh à, sẽ lui lại à? Không, đương nhiên không, vào lúc bọn họ đạp bước tiến lên, là chắc chắn bọn họ sẽ không lui bước, ấy cũng không chỉ là vì đối kháng với địch nhân trước mắt, mà trọng yếu hơn là vì bảo vệ tôn nghiêm của Bỉ Mông. Đúng vậy, chính là tôn nghiêm của Bỉ Mông cự thú. Trong lòng họ, bốn chữ lục chiến vô địch (đánh nhau trên mặt đất) vĩnh viễn là của Bỉ Mông cự thú.
Địch Tư, Mạt Kim Tư, đồng thời đấm vào bộ ngực rắn chắc của mình, chớp mắt kim hoàng sắc quang mang như một khối chiến tranh mê vụ to lớn phóng ra, khiến thân thể bọn họ trong sát na bành trướng 20%, cơ thịt biến thành cuồng bạo hơn, hai mắt cũng hoàn toàn biến thành màu hồng. Thu hồi bách thốn lợi trảo, vì đối với chiến tranh cự thú mà nói, là chẳng có tác dụng gì, lúc này cái hai vị Hoàng Kim Bỉ Mông dựa vào, chỉ là nắm đấm cứng chắc vô bỉ của họ. Đối diện với địch nhân cường đại như vậy, Âm Trúc bọn họ ứng phó thế nào? Tập tiếp theo, công kích sáng láng rực rỡ sẽ hiện ra thủ đoạn công kích cao cấp của bọn họ.