Vị Minh nói:
"Mười một người biểu quyết. Mười người đồng ý, chỉ còn lại một phiếu cuối cùng này của ta. Là người cầm đầu Thái thượng trưởng lão, mặc dù ta không cách nào thay đổi cục diện này. Nhưng ta lại có một phiếu có quyền phủ quyết. Nữ Hoàng bệ hạ, ta có thể tuân theo mệnh lệnh của ngài. Nhưng mà, ta có một điều kiện."
Hải Dương nhíu mày. nói:
"Trưởng lão, vậy là ngài lợi dụng điểm yếu uy hiếp ta sao?"
Vị Minh trên mặt toát ra một tia nhàn nhạt, thản nhiên mỉm cười:
"Không, đương nhiên không phải, xin ngài trước hết hãy nghe điều kiện của ta như thế nào chứ? Điều kiện của ta chính là: Về người thừa kế của Đông Long Đế Quốc trong tương lai. Phải nếu Nữ Hoàng bệ hạ cùng Nhiếp Chính Vương đại nhân có hài tử."
"A?" Hải Dương không nghĩ tới Vị Minh sẽ nói ra chuyện như vậy, nhất thời xấu hổ gương mặt xinh đẹp đỏ bừng bừng. Cho dù có đạo bạch quang ấy ngăn cản, cũng không cách nào che giấu được vẻ e thẹn ngượng ngùng của nàng lúc này. Ngay khi mọi người đều nhìn về Diệp Âm Trúc biểu lộ sự ngưỡng mộ cổ vũ lòng can đảm của hắn như vậy, lúc này nàng cũng... không còn kiên trì được nữa, cơ hồ như đạo xung kích ào chạy về phía hậu đường.
Tiếng cười nhất thời lan tràn trong đại sảnh, bầu không khí cũng nhất thời trở nên thoải mái hơn lên. Diệp Âm Trúc vẻ mặt xấu hổ nhìn Vị Minh, hắn tự nhiên cũng nghĩ không ra Vị Minh Thái thượng trưởng lão ngay lúc này lại đưa ra một cái điều kiện như vậy. Nhưng những đầu não của Đông Long Bát Tông lại gật đầu hoàn toàn tán thành trong lòng thầm nghĩ: "Vẫn còn Thủ tịch trưởng lão suy nghĩ một cách chu đáo, như vậy đã giải quyết xong vấn đề quan trọng trước mắt. Sau này huyết mạch thuần túy của Đế vương Đông Long Đế Quốc cũng sẽ không phát sinh biến đổi gì."
"Lúc này xem như là Nữ Hoàng bệ hạ ưng thuận phải không?" Vị Minh có chút buồn cười nhìn mọi người bên cạnh.
"Ha Ha" Diệp Ly cười, nói:
"Đương nhiên coi như là đồng ý, Nữ Hoàng bệ hạ đã nói rồi. Nàng là người nhà của Âm Trúc chúng ta. Sau này để cho bọn họ sanh mười đứa, tám đứa con nhỏ, tha hồ cho các trưởng lão ngươi chọn lựa người thừa kế được rồi. Ta... hối hận nhất chính là lúc đầu chỉ sanh mỗi một tiểu tử Diệp Trọng này. Lúc ấy nếu không giận dỗi xa cách Như Tuyết, nói như thế nào ta có lẽ cũng sanh được mười đứa, tám đứa khác a!"
Bên cạnh Lan Như Tuyết xấu hổ đỏ mặt đâm Diệp Ly một nhát:
"Ngươi cho rằng ta và Nữ Hoàng bệ hạ là heo nái hay sao, còn muốn mười đứa, tám đứa."
Thanh âm của "nàng" tuy nhỏ, nhưng mọi người tại đây không người nào không phải là cường giả trong cường giả, nhất thời vang lên một loạt tiếng cười ầm ỉ. Cho dù Ny Na ở bên cạnh xem như là kẻ thất bại ấy, cũng nắm lấy tay Tần Thương lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Trong mọi người tại đây, nếu nói duy nhất chỉ có một người không vui, e rằng chỉ có mỗi một mình Tô Lạp. Nhìn bầu không khí vui vẻ thoải mái trước mắt này. Tô Lạp đột nhiên có cảm giác rằng chính mình tựa như chỉ là một người ngoài cuộc. Một người ngoài cuộc không cách có nào hòa hợp vào trong tổng thể được. Nhìn Diệp Âm Trúc có chút lúng túng ngượng ngùng trên cao. Không hiểu sao con tim nàng bỗng dưng buốt nhói.
"Không, ta không nên như vậy. Âm Trúc và Hải Dương cùng một chỗ mới có thể hạnh phúc, ta cần phải chúc phúc cho bọn họ mới đúng. Nhưng, tại sao trái tim ta đau xót như vậy, tại sao sau khi rời khỏi Lam Địch Á Tư ta không ý thức được lại đi về hướng Cầm Thành, lại một lần nữa tới bên cạnh hắn. Ta không tiếc gì với hắn, thời gian một năm cuối cùng này không muốn sao?" Trong vô thức, hai tay "hắn" nắm chặt lại, móng tay đã đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay của "hắn", nhưng nỗi đau từ trên tay truyền đến lại kém xa so với nỗi đau thương mãnh liệt ở sâu trong lòng "hắn".
Vị Minh mỉm cười nói:
"Được rồi, nào, chúng ta một lòng cùng bái kiến Nhiếp Chính Vương đại nhân."
"Tham kiến Nhiếp Chính Vương đại nhân." Ngoại trừ Vị Linh Phong đã ra ngoài, bát tông tông chủ thêm vào ba vị Thái thượng trưởng lão đồng thời nghiêm chỉnh tại trước mặt Diệp Âm Trúc cung kính quỳ xuống hành lễ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Âm Trúc vội vàng từ trên ghế của mình nhảy sang một bên, cười khổ nói:
"Ngàn vạn lần đừng như vậy, ta sẽ giảm thọ mất, các vị đều là trưởng bối của ta. Việc này như thế nào có thể được."
Diệp Ly đứng lên, nói:
"Việc này càng không đơn giản, ngươi bây giờ đã là Nhiếp Chính Vương, sau này truyền đạt một đạo mệnh lệnh, chúng ta nhìn thấy ngươi không cần hành lễ không thì hỏng mất (tôn ti thứ bậc). Dù sao pháp luật của Đông Long Đế Quốc chúng ta cũng cần một lần nữa quy định lại mới được, cứ bắt đầu tiến hành từ cái điều thứ nhất này được rồi."
Diệp Âm Trúc vội vàng gật gật đầu. Dựa theo lời nói của Diệp Ly truyền đạt mệnh lệnh cho Thái thượng trưởng lão cùng bát tông tông chủ không cần hành lễ.
Vị Minh mỉm cười nói:
"Qua nhiều năm như thế, ta chưa bao giờ cảm thấy thoải mái thư giãn như ngày hôm nay vậy, Nhiếp Chính Vương điện hạ, sau này tất cả mọi sự của Đông Long đều giao hết cho ngài, chính ngài đã kéo Đông Long từ bên bờ diệt vong trở về. Tương lai Đông Long phát triển như thế nào, ta tin tưởng ngài nhất định sẽ làm tốt hơn nhiều so với ta. Chúng ta những lão già này để mặc cho ngài sai phái bất cứ lúc nào. Được rồi, ta nghĩ ngài cùng sứ giả của Mễ Lan còn có chuyện cần phải bàn bạc, chúng ta cũng không cần tham gia, ngài hoàn toàn có thể đại biểu toàn quyền cho Đông Long."
Nói xong những lời này, Vị Minh Thái thượng trưởng lão còn hướng về Diệp Âm Trúc cúi mình hành lễ sau đó mới xoay người hướng ra phía ngoài rời đi, và cùng với hắn, các nhân vật hàng đầu của Đông Long, ngoại trừ Tần Thương bị Ny Na nắm cánh tay kéo qua một bên, những người khác đều rời theo ra ngoài. Không mảy may ngoại lệ, những nhân vật cao cấp của Đông Long này, trên nét mặt mỗi người đều trở nên ung dung thoải mái hơn rất nhiều, làm được "buông bỏ" hai chữ này cũng chẳng hề dễ dàng. Chỉ khi nào chính thức "buông tay", thì sẽ nhận được sự giải thoát thật sự.
Cuộc chiến Khuynh thành. Lục Đạo Chi Quyết. Trận chiến tàn khốc này không chỉ có cứu vãn Cầm Thành và Đông Long Đế Quốc, đồng thời cũng cứu vãn tư tưởng cố chấp ấy của bọn họ bị đắm chìm vào trong sự thù hận cùng với quyền lực. Bây giờ đều đem hết thảy giao cho Diệp Âm Trúc, mỗi người bọn họ đều có cảm giác chính mình nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều. Gánh nặng trên vai cuối cùng cũng được vứt xuống.
Nhìn tất cả mọi người rời đi, Diệp Âm Trúc không nhịn được lắc lắc đầu đành chịu vậy, đứng bên cạnh An Nhã mỉm cười nói:
"Không thể nghi ngờ đây là cái kết quả tốt nhất. Xem ra, Tinh Linh tộc chúng ta có thể tiếp tục ở nơi này ổn định cuộc sống rồi. Cổ Lỗ trưởng lão, Địa Tinh bộ lạc các ngươi vẫn còn dự định di chuyển sao?"
Cổ Lỗ lão mặt đỏ lên:
"Di chuyển đi đâu? Cầm Đế đại nhân thực lực mạnh mẽ như vậy, bảo vệ vững chắc cho Cầm Thành hoàn toàn tốt, còn có nơi nào so với nơi này thích hợp hơn cho Địa Tinh bộ lạc chúng ta, chúng ta sẽ dùng hết sức giúp đỡ Cầm Đế đại nhân."
"Hắc Hắc" Lỗ Đặc Tư ở bên cạnh cười nói:
"Cổ Lỗ trưởng lão, ta nhớ kỹ lúc đầu ngài không phải là nói như vậy."
Cổ Lỗ thẹn quá hóa giận nhìn hắn, hung hăng nói:
"Lỗ Đặc Tư ngươi tiểu tử thúi này, đừng nghĩ lại từ nơi ta xin xỏ (lừa gạt) rượu để uống nữa."
"Ách..., trưởng lão, ta sai rồi, tha thứ cho ta còn nhỏ lỗ mãng không biết gì mà."
"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Còn nhỏ?"
Tử mỉm cười nói:
"Được rồi, chúng ta cũng đi ra ngoài đi chứ. Ta nghĩ Âm Trúc cùng sứ giả của Mễ Lan có chuyện cần nói, Vị Minh trưởng lão nói không sai, chiến lợi phẩm của Lục Đạo Chi Quyết là thuộc về Âm Trúc, bất luận hắn đưa ra quyết định thế nào chúng ta cũng đều không có quyền can thiệp."
An Nhã gật đầu, mỉm cười nói:
"Đúng lúc ta muốn rời đi chuẩn bị một kiện lễ vật cho Nhiếp Chính Vương điện hạ mới nhậm chức của chúng ta. Tỷ phu, ngươi cũng theo ta cùng đi đi chứ."
"Các ngươi đều đi a?" Diệp Âm Trúc nhìn mọi người nhất loạt hướng ra phía ngoài rời đi trong lòng thầm nghĩ: "Các ngươi thật ra đều thoải mái rồi, hết thảy mọi sự đều dồn hết cho một mình ta chịu trận".
An Nhã mỉm cười nói:
"Âm Trúc, Cầm Thành này vốn chính là lãnh địa của ngươi. Trước khi ngươi trở về, ta đã giúp ngươi quản lý một thời gian rất dài, bây giờ đúng là lúc nên đem quyền lực giao trả lại cho ngươi. Thông qua Lục Đạo Chi Quyết lần này, ta nghĩ người trong Cầm Thành chúng ta không có một kẻ nào là không phục mệnh lệnh của ngươi đưa ra, ngươi là người anh hùng của Cầm Thành, đồng thời cũng là chủ nhân chính thức của Cầm Thành, và cũng giống như Vị Minh trưởng lão đã nói, Tinh Linh tộc chúng ta cũng bất cứ lúc nào chờ lệnh của ngươi. Chúng ta vừa là đồng bọn, là bằng hữu, và là tỷ đệ."
Mọi người trước sau rời đi, nhất thời khiến cho đại sảnh lĩnh chủ phủ này trở nên trống trải hơn, chỉ còn lại có Tần Thương, Ny Na cùng Tô Lạp đứng trong góc sảnh.
Tô Lạp thản nhiên nói:
"Âm Trúc, các ngươi có chuyện cần bàn bạc. Vậy ta đây cũng... đi ra trước."
"Tô Lạp, ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẻ ta còn có cái gì cần phải giấu diếm với ngươi sao? Bọn họ đều rời đi, ngươi hãy lưu lại giúp đỡ cho ta đi."
Nhìn ánh mắt tha thiết của Diệp Âm Trúc, Tô Lạp trong lòng mềm nhũn, khe khẽ gật gật đầu đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc.
Tần Thương nhìn thoáng qua Ny Na bên mình, ôn nhu nói:
"Ta không cần tị hiềm?"
Ny Na không tức giận trừng hắn một cái.
"Tị cái gì hiềm. Ngươi lão hỗn đản này, ngươi nợ ta hai mươi tám năm, bây giờ ta muốn ngươi lúc nào cũng đều ở bên cạnh ta, từ từ bồi thường cho ta."
"A A!" Tần Thương cười nói:
"Hảo a."
Nhìn thấy sự ngọt ngào giữa hai vị lão nhân. Diệp Âm Trúc vui mừng từ trong thâm tâm:
"Tần gia gia, rốt cục người có thể ở cùng một chỗ với Ny Na nãi nãi rồi. Con còn chưa kịp chúc mừng các người."
Tần Thương mỉm cười nói:
"Chúng ta đều đã già, ta bây giờ chỉ là hy vọng suốt cả thời gian còn lại này giúp đỡ an ủi nhiều cho Ny Na. Ny Na nói đúng, ta thực sự nợ nàng nhiều lắm nhiều lắm, nếu như lúc đầu ta có thể buông bỏ tất cả những gánh nặng, không để ý hết thảy ở cùng nàng một chỗ, có lẽ con cháu của chúng ta cũng có thể cao lớn như ngươi vậy chứ."
Ny Na mặt đỏ lên, nói:
"Ngươi cái lão không đứng đắn này, nói cái gì vậy, được rồi, Âm Trúc, chúng ta hãy bàn chuyện chính sự đi thôi. Ngươi cần phải biết những điều khiến ta lưu lại." Vừa nói xong, bà buông... tay của Tần Thương ra, chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc ngồi xuống.
Vị... đệ nhất cao thủ chân chính của Mễ Lan đế quốc này, lúc trước vẫn còn ngượng ngùng như một tiểu cô nương, nhưng ánh mắt lúc này cũng đã tràn ngập tia sáng thông minh nhìn xa trông rộng. Bà đồng thời cũng là trưởng công chúa của Mễ Lan đế quốc. Vì đế quốc, bà cần phải cố hết sức có thể để tranh thủ lợi ích về mình.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:
"Nãi nãi, đầu tiên con cần làm sáng tỏ một điểm. Cho tới bây giờ con cũng chưa có nói qua sáu tòa thành thị nọ không phải là chiến lợi phẩm từ Lục Đạo Chi Quyết." Mục đích Ny Na lưu lại hắn đương nhiên biết, nếu như chỉ là phải đem sáu tọa thành thị giao cho Diệp Âm Trúc, căn bản không cần phải do vị... trưởng công chúa này lưu lại, mặc dù Ny Na ở lại lâu dài cũng vì Tần Thương, nhưng mặt khác Diệp Âm Trúc tự nhiên có thể mơ hồ đoán được một chút, kèm theo sự phát triển của thực lực, ý chí của hắn cũng từng bước trưởng thành, kinh nghiệm trãi qua rất nhiều gian khổ khó khăn đã đào tạo thành Cầm Đế hiện tại. Cũng chính là từ khởi đầu tràng Lục Đạo Chi Quyết này, cái tên Cầm Đế mới chính thức bắt đầu loan truyền trên Long Khi Nỗ Tư đại lục.
Ny Na không tức giận nói:
"Hảo tiểu tử, vừa mới khởi đầu đã muốn chặn họng ta sao? Ngươi không nghe Hải Dương vừa mới nói qua. Lấy sáu tòa thành thị của Mễ Lan đối với các ngươi mà nói cũng không có cái ích lợi gì."
Diệp Âm Trúc hì hì cười nói:
"Con có nghe, nhưng quan điểm của Hải Dương cũng không có nghĩa là quan điểm của con, mọi người không phải đã nói chiến lợi phẩm của Lục Đạo Chi Quyết này cuối cùng do con quyết định sao?"
Ny Na hừ một tiếng, nói:
"Ngươi thực sự muốn sáu tòa thành thị?"
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
"Nếu con nói muốn. Nãi nãi người có giao hay không?"
Ny Na trừng hắn nhìn mắt nói:
"Ngươi dám yêu cầu? Ta sẽ "véo"... chết Tần gia gia ngươi."
Tần Thương tại một bên oan uổng nói:
"Hắn yêu cầu thành thị của Mễ Lan các người đâu có liên quan gì tới ta?"
Ny Na công khai nói:
"Ai bảo lão hỗn đản ngươi lại dạy dỗ ra một tên tiểu hỗn đản như vậy, ta không "bóp" chết ngươi cái ngọn nguồn này thì "xử" ai? Hắn ư? Ta không cam lòng."
Tần Thương không nói gì, Ny Na nếu nói yêu mến Diệp Âm Trúc cũng đồng thời mang đến một luồng hơi sưởi ấm trong tâm nguyện của mình.
Diệp Âm Trúc hướng về Ny Na chân thành nói:
"Nãi nãi, con cũng không nỡ để người xử tội Tần gia gia, người nói rất đúng, không có Tần gia gia thì chắc chắn sẽ không có con ngày hôm nay, đồng thời, tại học viện nếu không phải người đã trợ giúp, nếu không phải người giao cho con những bảo vật này, có lẽ con bây giờ đã không thành một thanh niên trưởng thành xông pha như vậy, người yên tâm, con sẽ không dựa vào lúc Mễ Lan đang gặp phải nguy cơ mà "đục nước béo cò". Tuy vậy, người cũng hiểu, mặc dù mọi người đều nói giao cho con quyền quyết định, nhưng bất luận là đối với Đông Long Đế Quốc mới thành lập, hay là đối với những người dân Cầm Thành bọn họ, con cũng phải có báo cáo thiết thực." Ý tứ của hắn đã rất rõ ràng. Ta muốn gì đó có thể ít một chút, không nên là không có để dễ bề ăn nói.
Ny Na than nhẹ một tiếng, nói:
"Ta hiểu sự khó xử của con. Nói đi, con muốn cái gì, con nên biết, khoảng cách gần nhất giữa Cầm Thành với những thành thị này đều là nơi cung cấp lương thực của đế quốc, trên bình nguyên Phổ Lợi Á chỉ vài tòa đại thành là quan trọng nhất, thay đổi với các tiểu thành thị giao cho con có sao đâu. Bây giờ khắp nơi đại chiến sắp triển khai, kho lương của đế quốc nhất định phải cần có nơi để bảo hộ. Con đưa ra điều kiện đi, chỉ cần không quá đáng, ta đều có khả năng tự mình giải quyết."
Diệp Âm Trúc trầm ngâm trong chốc lát, nói:
"Nãi nãi, người cũng biết, con chưa bao giờ có ý nghĩ muốn làm khó dễ Mễ Lan đế quốc. Mễ Lan lẽ tất nhiên cũng sẽ không để cái Cầm Thành nho nhỏ này của con vào trong mắt. Lúc đầu khi rời khỏi Bích Không Hải, con đã đi tới học viện, đối với con mà nói, học viện chính là gia đình thứ hai của con."
Ny Na mĩm cười, nói:
"Nếu là trước kia, đế quốc quả thật sẽ không để ý cái Cầm Thành nho nhỏ này của con, dãy Bố Luân Nạp sơn mạch địa hình phức tạp khai phá khó khăn này, đối với sự tồn tại của nó trên lãnh thổ đế quốc mà nói giống như là "ăn thì vô vị mà bỏ đi thì tiếc" không mang lại lợi ích gì, nhưng bây giờ đúng là không giống như vậy, một phương lĩnh chủ con đó chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi đã tích góp được một lực lượng to lớn như thế. Tinh Linh tộc, Ải Nhân tộc, Địa Tinh bộ lạc còn có Bỉ Mông nhất tộc. Ai biết qua thời gian sáu năm nữa con có thể phát triển nơi này thành cái dạng gì. Nhân số Đông Long Bát Tông tuy ít, nhưng chính là một chi lực lượng cường đại không thể xem thường, một khi nơi này được bồi dưỡng chỉnh đốn lại, đã đủ để uy hiếp đến cả đế quốc, chỉ là lần này con dựa vào lực lượng chính mình hoàn thành Lục Đạo Chi Quyết khiêu chiến, sợ rằng đã thu hút mọi sự chú ý trên toàn đại lục. Nói đi, con đến tột cùng muốn đòi hỏi cái gì."
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
"Lục Đạo Chi Quyết lần này thu hoạch được thắng lợi. Xem ra chỉ là do con gặp nhiều vận khí mà thôi. Nãi nãi, con cũng không khách khí cùng người nữa. Sáu tòa thành thị kia con sẽ không đòi hỏi. Tại lúc này nếu còn chen vào gây rắc rối ở hậu phương của Mễ Lan chỉ càng làm sâu thêm mâu thuẫn giữa hai bên, và so sánh với Lam Địch Á Tư, dĩ nhiên con đối với Mễ Lan có ấn tượng tốt hơn rất nhiều, sáu tòa thành thị con có thể không muốn, nhưng cái giá của sáu tòa thành thị này con phải đổi thành sáu điều kiện."
"Nga? Sáu cái gì." Ny Na nụ cười trên mặt vụt tắt, nghiêm mặt hỏi, lúc này bà cùng Diệp Âm Trúc ở vào thế cân bằng liền đại biểu cho quốc gia hai bên cùng đàm phán, mặc dù bầu không khí vẫn hòa hảo, nhưng việc đàm phán lần này lại quyết định hướng đi cho quan hệ của hai bên trong tương lai.
Diệp Âm Trúc nói:
"Điều kiện thứ nhất: Con hy vọng có thể cùng Mễ Lan đạt được hợp tác hiệp nghị, ít nhất trong vòng sáu năm sau khi khế ước Lục Đạo Chi Quyết có hiệu lực. Mễ Lan không thể dựa vào bất cứ phương diện gì hạn chế sự phát triển của Cầm Thành chúng ta."
Ny Na nói:
"Hợp tác là quan điểm bắt nguồn từ song phương, không hạn chế sự phát triển cũng không khó. Nhưng điều tiên quyết con cùng tất cả các thế lực không được ra khỏi Cầm Thành một bước, hơn nữa, ta muốn biết, cùng hợp tác với Cầm Thành, đối với Mễ Lan chúng ta mà nói có được lợi ích gì."
Diệp Âm Trúc mỉm cười, tung ra một cái lợi ích làm cho Ny Na không cách nào cự tuyệt được.
"Giúp Mễ Lan ngăn chặn Phật La Quốc như thế nào?"
Ny Na trong lòng cả kinh, nhìn chằm chằm vào Diệp Âm Trúc nói:
"Ngươi nói cái gì?"
Diệp Âm Trúc sắc mặt có chút trầm xuống, nói:
"Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến, bất thình lình Phật La Quốc phản bội lại minh ước với Mễ Lan, khiến cho ba trăm Tử Thần thuộc hạ của con bị thiệt hại nặng nề, mất đi hai phần năm, con vĩnh viễn cũng không quên được cái giá mà bốn mươi ba Ma pháp sư huynh đệ ấy vào giây phút hiểm nguy đã phóng thích ra tánh mạng ma pháp thiêu đốt tánh mạng cùng linh hồn họ, bọn họ dùng tánh mạng chính mình để chúng con có thể đạt đến thắng lợi, cũng dùng tánh mạng chính mình để bảo vệ danh dự của năm trăm Tử Thần, mối thù này không báo, thề không làm người. Không hoàn trả lại cho Phật La gấp mười, gấp trăm lần, con như thế nào xứng đáng với sự hy sinh cùa hai trăm huynh đệ kia, Phật La Quốc sẽ vĩnh viễn là địch nhân của Cầm Thành, cho đến khi bọn họ hoàn toàn bị hủy diệt. Đương nhiên lực lượng của Cầm Thành không cách nào chống chọi với một cái quốc gia rộng lớn, nhưng người cũng nhìn thấy đó, các loại chủng tộc chiến sĩ trong Cầm Thành không loại nào là không tinh nhuệ, con nguyện đái lĩnh một chi quân đội tinh nhuệ lẻn vào trong lãnh thổ Phật La, tạo ra một trở ngại tùy lúc tùy thời gây thiệt hại. Tuy vô phương đối mặt kháng cự cùng Phật La quân đội, nhưng con nghĩ, ngăn cản trì hoãn bọn chúng cũng tịnh không khó khăn gì. Chỉ cần có thể quấy rối ngăn chặn đại quân của Phật La, con nghĩ áp lực đối với Mễ Lan phương bắc quân đoàn đã có thể giảm nhẹ đi rất nhiều rồi."
Ny Na quả quyết nói:
"Tốt, nếu các ngươi có thể giúp đế quốc ngăn chặn Phật La đại quân. Mễ Lan bằng lòng với điều khoản khế ước này trong vòng sáu năm cùng Cầm Thành hợp tác."
Sự phản bội của Phật La Quốc, làm cho Mễ Lan và Lam Địch Á Tư vốn thực lực hai bên ngang bằng nhau xảy ra chênh lệch, đối với Mễ Lan mà nói, Phật La Quốc giống như là một khối u nhọt thật lớn tiềm ẩn ở trong cơ thể. Nếu không có sự uy hiếp của Lam Địch Á Tư, Mễ Lan tự nhiên có thể dễ dàng diệt trừ khối ung độc này, Phật La không có khả năng là đối thủ của Mễ Lan, nhưng bây giờ sắp bắt đầu cuộc hỗn chiến trên cả đại lục. Mễ Lan gặp địch thủ ở nhiều hướng, hình thức thực tế không được lạc quan lắm, thực lực của Cầm Thành thì Ny Na đã từng chứng kiến qua. Diệp Âm Trúc cũng không có phóng đại sự việc, thực lực của Cầm Thành mặc dù còn lâu mới đủ sức kháng cự với bất cứ một quốc gia nào, nhưng dựa vào lực lượng hiện có, ngăn cản Phật La hơn nữa gây cho bọn hắn sự đả kích nhất định tuyệt đối sẽ không có vấn đề, đối mặt với chuyện tốt như vậy. Ny Na không có lý do gì để cự tuyệt.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
"Phục thù Phật La là Cầm Thành chúng ta hướng về Mễ Lan bày tỏ thành ý, nhưng trong lúc chiến đấu với Phật La, con hy vọng Mễ Lan có thể đảm nhiệm tốt việc bổ sung đầy đủ cho các chiến sĩ của Cầm Thành ở tiền tuyến. Một mặt cần phải tiếp tế bổ sung đầy đủ cho quân đội, tiếp tế lương thảo, trang bị cần thiết, đồng thời các chiến lợi phẩm chúng ta thu được từ Phật La cũng giao hết cho Cầm Thành, Cầm Thành nhân thủ không đủ, điều này con nghĩ Mễ Lan hẳn là nguyện ý trợ giúp chứ."
Ny Na vuốt cằm nói:
"Điều này không thành vấn đề, danh xưng Mễ Lan đế quốc đệ nhất cũng không phải rỗng không mà có được, nhân lực thì chúng ta có, cần bổ sung bao nhiêu cho quân đội, ta sẽ từ quân dự bị của phương bắc quân đoàn giao cho con điều phái."
Diệp Âm Trúc giơ ngón tay cái lên, nói:
"Con cần mười vạn quân bổ sung cho quân đội, sau một tháng, khi con mang quân đến biên giới của Mễ Lan và Phật La thì hy vọng đã có mặt đội quân này."
"Mười vạn?" Ny Na có chút giật mình nhìn Diệp Âm Trúc, bà rõ ràng không nghĩ tới Diệp Âm Trúc trong một lúc cần nhiều người như vậy.
"Con chẳng lẻ chuẩn bị huy động toàn bộ lực lượng chiến sĩ của Cầm Thành sao? Cho dù như thế cũng không cần phải bổ sung mười vạn quân cho đội quân ngũ chứ."
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
"Nhất định là cần, con đương nhiên có dụng ý, cụ thể là cái dụng ý gì xin nãi nãi cho con được giữ bí mật, chỉ cần người nhớ yêu cầu con vừa đưa ra là được rồi, trong sự hợp tác của hai bên, phàm là chiến lợi phẩm do chúng ta mang về từ Phật La, toàn bộ thuộc quyền sở hữu của Cầm Thành."
Ny Na suy nghĩ một chút, bật cười nói:
"Tiểu tử này chẳng lẻ là muốn đến Phật La làm đạo tặc sao?" Diệp Âm Trúc trong mắt hàn quang chợt lóe:
"Phật La nhất định cần phải trả giá cho những việc mình đã làm trước đây, Phật La Quốc là một khối ung độc ở phía sau Mễ Lan đế quốc. Vậy, hãy để cho Cầm Thành chúng ta trở thành một mụn nhọt trong cơ thể Phật La Quốc là được rồi, con không dám cam đoan hoàn toàn trong quá trình này Phật La sẽ không dụng binh đối với Mễ Lan, nhưng chúng con nhất định sẽ đem hết toàn lực đả kích kẻ phản bội này."
Ny Na gật đầu, nói:
"Tốt, điều này ta cũng đồng ý với con, nếu hai bên hợp tác tất cả cùng có thành ý, chiến lợi phẩm mang về từ Phật La cho dù là các ngươi xuất chinh lần này là để phục thù Phật La được rồi, ta sẽ lệnh cho Kim Sắc tự mình đốc quân, theo dõi trông coi việc điều động để bổ sung đội ngũ hậu cần cho con, đem tất cả mọi chiến lợi phẩm các ngươi kiếm được giao trở về Cầm Thành."
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
"Cùng nãi nãi hợp tác thật sự là một việc làm cho người ta thoải mái. Điều kiện thứ nhất này của con đã thỏa thuận như vậy rồi."
Ny Na mỉm cười nói:
"Nói điều thứ hai đi, nhìn từ điều kiện thứ nhất này của con, thực sự làm cho nãi nãi lo nghĩ đó."
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
"Từ điều thứ nhất mở rộng ra, Cầm Thành chúng ta cùng Mễ Lan hợp tác. Nếu đúng là hợp tác, con hy vọng Mễ Lan có thể giúp con giải quyết một mối bận tâm, Bố Luân Nạp sơn mạch mặc dù là vùng đất xa xôi, nhưng lại chiếm một phạm vi không nhỏ, thậm chí tương đương với một phần ba diện tích của vương quốc. Nhưng hiện giờ dân số tại đó thật sự quá ít. Các tộc chiến sĩ cộng với bách tính của Cầm Thành tổng cộng cũng chỉ có bốn vạn người. Vùng đất Bố Luân Nạp sơn mạch hoang nguyên này Mễ Lan không có hứng thú để khai phá, nhưng con có. Con có thể đáp ứng Mễ Lan, tại trong khế ước sáu năm tuyệt đối không phát triển về hướng Bố Luân Nạp sơn mạch dù chỉ nửa bước. Nhưng con muốn nhờ nãi nãi giải quyết giùm: Đem tất cả những người tóc đen tròng mắt đen ở trong sáu tòa thành thị, là những người có Đông Long huyết mạch chuyển dời đến Cầm Thành, di chuyển vào giữa Bố Luân Nạp sơn mạch này giúp con. Con có thể hứa với bọn họ, trong vòng ba năm miễn thu bất cứ loại thuế má gì."
Nghe xong lời nói của Diệp Âm Trúc, mắt của Tần Thương sáng ngời, toát ra vẻ khen ngợi tán thưởng không thể kềm chế được, khe khẽ gật gật đầu.
Sắc mặt Ny Na lại biến đổi:
"Âm Trúc, điều kiện này ta không có khả năng đáp ứng con, con có biết sáu tòa thành thị vốn có bao nhiêu người cùng chung huyết mạch Đông Long các người không? Vậy có thể là di dời đến trăm vạn người mọi cấp bậc, chẳng lẻ, con muốn cho Mễ Lan phụ giúp Đông Long các người kiến quốc hay sao?"
Ánh mắt của Ny Na lăng lệ nhìn vào Diệp Âm Trúc,ánh mắt Diệp Âm Trúc lại rất bình thản,giống như là hình dạng lúc hắn đạn cầm ưu nhã ngồi ở chỗ đó,mỉm cười nhìn Ny Na,nhưng ánh mắt lại nửa phân cũng không nhường.
Tô Lạp đứng ở một bên.Lúc này ảm đạm trong lòng nàng đã vơi đi vài phần.Nghe lời nói của Diệp Âm Trúc,không khỏi âm thầm gật đầu.
Đột nhiên,Ny Na nở nụ cười:
-Giỏi,giỏi ngươi tên Âm Trúc.Khó trách ngươi trước tiên nói ra muốn trợ giúp Mễ Lan chế ngự Phật La,trước tiên cho ta ăn quả táo ngọt như vậy.Sau đó lại đề xuất mục đích thật sự,làm cho ta không tiện cự tuyệt có đúng không?
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-Nãi nãi,con vừa ngồi lên vị trí nhiếp chánh vương này,cũng cần phải vì Đông Long bát tông làm chút chuyện.Nếu không,sao có thể làm cho Đông Long bát tông thật sự ủng hộ con đây?Hai bên đem nặng nhẹ phân chia,điều kiện con đề xuất khẳng định so với Mễ Lan mất đi sáu tòa thành thị dễ chấp nhận hơn nhiều,không phải sao?
Ny Na hỏi ngược lại:
-Vậy ta có phải hay không là nên phân phối cho ngươi - đám Đông Long hậu duệ này vũ khí trang bị,tổ chức thành một chi bách vạn hùng sư tống tặng cho ngươi nữa?
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-Đương nhiên không cần.Con sao lại đề xuất điều kiện làm người khó xử như vậy?Người cũng biết,huấn luyện một chi quân đội không phải dễ dàng như vậy.Huống chi,con cần những người có Đông Long huyết mạch này,tịnh không phải chỉ là thanh niên trai tráng.Từ một tuổi tới một trăm tuổi,chỉ cần Mễ Lan đưa đến chúng con toàn bộ tiếp nhận.Hơn nữa con cũng sẽ không yêu cầu Mễ Lan bổi thường cho chúng con bất kì kim tệ và vũ khí trang bị,chỉ cần Mễ Lan giúp con nuôi sống những cư dân mới đến này là đủ rồi,có Phổ Lợi Á bình nguyên đại hậu thuẩn này,lương thực của Mễ Lan có rất nhiều,không phải sao?Đây xem như là điều kiện thứ ba của con đi.
Ny Na hít sâu vào một hơi,miễn cưỡng bình phục tâm tình của mình:
-Ngươi thật sự đã trưởng thành.Ba cái điều kiện nhịp nhàng ăn khớp,miễn trừ ba năm thuế phú?Người tốt ngươi làm rồi,lại phải khiến Mễ Lan giúp ngươi nuôi sống hơn trăm vạn người này,thật là hảo kế hoạch ah!Ta có thể không đáp ứng sao?Được,ta đáp ứng giúp ngươi di dời hậu duệ Đông Long huyết mạch của sáu tòa thành thị.Nhưng Âm Trúc ta hy vọng những điều kiện của ngươi đề xuất phía sau không được chạm vào giới hạn của ta.Nếu không,chúng ta hôm nay một phách lưỡng tán(vỗ một cái chia đôi đường:chia tay không cần bàn tiếp),cho dù ta đem sáu tòa thành thị cho ngươi,Mễ Lan cũng hoàn toàn có thể phong bế tất cả tư nguyên của Cầm thành các ngươi.
Diệp Âm Trúc nói:
-Nãi nãi,người an tâm đi.Những điều kiện tiếp theo của con,con nghĩ người chắc là vui vẻ tiếp nhận.
Nghe Ny Na đáp ứng 2 điều kiện thứ 2 và thứ 3,Diệp Âm Trúc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ny Na điềm nhiên nói:
-Nói tiếp đi.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-Điều kiện thứ tư của con rất đơn giản,chúng ta hai bên đã hợp tác,vậy thì,con hy vọng trong vòng sáu năm này,Mễ Lan có thể cho Cầm thành hoàn cảnh giao dịch công bằng,cũng chính là nói,bất luận Cầm thành chúng ta và Mễ Lan tiến hành loại mậu dịch nào chăng nữa,đều phiền Mễ Lan đế quốc không được hạn chế,không được tăng nặng thuế,mọi thứ chiếu theo giá cả thị trường công bình giao dịch,điều kiện này không hề quá đáng.
Ny Na sắc mặt đã thoáng hòa hoãn một chút,nói:
-Ngươi suy nghĩ rất chu đáo,điều kiện này ta không có lí do để cự tuyệt,ta có thể cho phép Cầm thành tất cả ở Mễ Lan toàn cảnh nội tiến hành bất kì giao dịch không chịu sự hạn chế.Nhưng ngươi cũng biết có pháp lệnh của Pháp Lam tồn tại,chúng ta không thể chính thức tuyên bố quyết định này,chỉ có thể trong sự cho phép ngầm các ngươi giao dịch,cũng phiền Cầm thành các ngươi trong lúc tiến hành giao dịch không được quá trắng trợn.
-Nhất định.
Diệp Âm Trúc nói:
-Đương sơ Tử Thần Ngũ Bách chiến sĩ theo con vào sanh ra tử,vì Mễ Lan đã giành được quán quân thất quốc thất long bài vị chiến,thành viên giảm còn bốn thành hơn.Con không thể bỏ rơi đám lão huynh đệ này.Hơn nữa bọn họ cũng đều là Đông Long hậu duệ,có tóc đen mắt đen,tổng cộng chỉ có ba trăm người,ta muốn xin nãi nãi đem bọn họ tống đến Cầm thành,để bọn họ vẫn theo con như cũ,tham gia hành động quân sự lần này đối phó Phật La vương quốc.Con nghĩ,có bọn họ,hành động của con lần này cũng sẽ trở nên hiệu quả tốt hơn.
Ny Na nhíu mày nói:
-Nhưng đây không phải ba trăm người đơn giản như vậy,bọn họ mỗi một người đều là tinh duệ của đế quốc,đặt ở trong quân đội chính là quân quan hợp cách.Mặc dù chỉ có ba trăm người nhưng thắng quá ngàn quân.Quân đội tinh duệ như vậy ngươi xin ta cho ngươi,ta làm sao hướng tây Nhĩ Duy Á bàn giao?
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc hình như rất nghe lời của người.Nguyên lai con còn có chút kì quái,bây giờ mới biết,thì ra nãi nãi mới là Mễ Lan đế quốc đệ nhất cao thủ.Huống chi,trong tay người nắm giữ kinh tế đại quyền e rằng mới là Mễ Lan chân chánh kinh tế mệnh căn.
-Ngươi làm sao biết được?
Ny Na kinh ngạc nhìn Diệp Âm Trúc.
Trong mắt Diệp Âm Trúc lộ ra một tia giảo quyệt:
-Con nói con đoán ra nãi nãi tin không?
-Hảo tiểu tử,ngươi lừa ta.
Ny Na giờ mới hiểu ra.
-Tên tiểu hoạt đầu nhà ngươi.Được rồi,ba trăm người đó cho ngươi là được rồi.Nói đi,điều kiện cuối cùng là gì?
Diệp Âm Trúc hắc hắc cười:
-Đông Long sáu tòa thành thị di dời là một đại sự.Người khác giải quyết con không yên tâm,điều kiện thứ sáu của con,chính là hy vọng do nãi nãi người thân tự chủ trì lần di dời này.Hơn nữa con muốn phái một người trong Cầm thành giám sát người.Đương nhiên,người cũng có thể từ Mễ Lan phái người đến giám sát chúng ta chiến đấu với Phật La.Như vậy đối với chúng ta song phương mà nói đều xem như là công bình.Áo Lợi Duy Lạp thế nào?Hắn là Mễ Lan nhân tài kiệt xuất trong thế hệ quân nhân trẻ tuổi,đến giám sát chúng ta thật là thích hợp.
So với những điều kiện trước đó,cái điều kiện cuối cùng này tịnh không giống điều kiện.Ny Na cười mắng nói:
-Hảo tiểu tử,đến nãi nãi cũng không tin sao?còn muốn phái người đến giám sát ta.
Diệp Âm Trúc chánh sắc nói:
-Đương nhiên là cần giám thị rồi.Bất quá,con nghĩ người rất nguyện ý bị sát thân giám thị mới đúng.Tần gia gia,nhiệm vụ quang vinh này thì giao cho ngài rồi,phiền ngài nhất thiết phải sát thân giám thị nãi nãi,miễn cho nãi nãi ở điều kiện quan trọng nhất này tính chiết khấu.
Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai từ sát thân,nói đến cuối cùng,tự mình nhịn không được cười trước tiên.
Ny Na giờ mới hiếu ra,trên mặt tức thì thêm một mảng hồng vựng,giơ tay gõ lên đầu Diệp Âm Trúc một cái.
-Hảo tiều tử,con lại dám giễu cợt nãi nãi.Đáng đánh.
Tần Thương ha ha cười,nói:
-Vâng,nhiếp chánh vương đại nhân,bảo chứng hoàn thành nhiệm vụ.Ta nhất định giống như con muỗi vậy,khẩn khẩn bám trên người nàng.
Ny Na không hảo khí trừng mắt nhìn Tần Thương:
-Ngươi lão hỗn đản,dạy ra tiểu hỗn đản đầu óc linh hoạt này,ngay cả Áo Lợi Duy Lạp cũng tính đem đi,hắn là giám thị con hay là bị con lợi dụng chẳng lẽ ta còn không biết sao?Nhưng mà quên đi,như con nói đi,ai biểu ta là nãi nãi của con.
Nghe xong sáu điều kiện của Diệp Âm Trúc,Ny Na cũng thầm buông lỏng lại.Nói thẳng ra, sáu điều kiện Diệp Âm Trúc đề xuất không tính là quá đáng.Di dời trăm vạn người mặc dù khó khăn một chút,nhưng so sánh cấp biệt với tài phú của sáu tòa thành thị còn kém hơn rất nhiều.Cho dù nuôi sống trăm vạn người sáu năm tất cả lương thực hao phí không ít,đến đó đối với Mễ Lan đế quốc mà nói tiếp nhận không hề khó khăn,Khi số lương thực này đổi lại là Cầm thành dụng binh đối phó Phật La vương quốc cũng là thỏa đáng.Mễ Lan chính là đại lục đệ nhất lương thực đại quốc,chút ít đồ này còn là lấy ra được,quan trọng nhất là Diệp Âm Trúc tịnh không cần bất kì tài vật cùng trang bị.Chính như tất cả những gì Diệp Âm Trúc nói như vậy,kiến thiết một chi quân đội tịnh không dễ dàng,đơn giản là trang bị chính là thiên văn sổ tự,cho dù Đông Long bát tông đã tích cóp được một số tài vật,nhưng Ny Na còn là không tin Cầm thành có thể trong đoạn thời gian ngắn bồi dưỡng ra một chi đại quân.Các phương diện cần thiết chi trì thật sự quá nhiều,chỉ là cấp người,tại bà xem ra còn là có thể chấp nhận được,vẻ ngoài mặt mặc dù bà có chút không vui,nhưng trên thật tế đối với đề nghị của Diệp Âm Trúc còn là phi thường cao hứng,cảm giác tên tôn tử này đã cấp cho bà mặt mũi.
-Được rồi,điều kiện của con cũng đã đề ra hết,song phương hợp tác cùng nhau hưởng lợi công bằng chân thành.Con đã đề ra sáu điều kiện,ta chỉ đề ra một,tương lai trong vòng hai mươi năm,trừ phi Mễ Lan chủ động hướng Cầm thành dụng binh.Nếu không,Cầm thành không được hướng Mễ Lan phát động bất kì hình thức công kích nào.
-Ny Na,ý của nàng là chúng ta chỉ có thể bị động chờ đánh sao?
Tần Thương nhíu mày nói.
Diệp Âm Trúc ngăn Tần gia gia của mình nói tiếp,trịnh trọng gật đầu nói:
-Nãi nãi,con đã nói qua,con xem Mễ Lan là gia viên thứ hai của con,con trước giờ chưa hề nghĩ qua muốn đối Mễ Lan dụng binh,cũng tịnh không có dã tâm thống nhất đại lục,điểm này con có thể hướng người bảo chứng.Yêu cầu này của người con đã đáp ứng,trong vòng hai mươi năm,chỉ cần Mễ Lan không chủ động công kích Cầm thành,Cầm thành quân đội tuyệt không xâm chiếm Mễ Lan phân hào nào.Dưới tình huống điều kiện cho phép,Cầm thành thậm chí có thể giúp đỡ Mễ Lan chống lại ngoại xâm,người hoàn toàn có thể đem Cầm thành như cũ tưởng tượng thành thuộc địa của Mễ Lan,chỉ bất quá là thuộc địa tương đối độc lập một chút.
Cái gọi là lưng dựa gốc đại thụ thừa hưởng bóng râm,Mễ Lan đế quốc mặc dù không cách nào cùng Pháp Lam dạng kia cường thế so sánh,nhưng Pháp Lam có thể nói là một cái cơ cấu tịnh không phải là một quốc gia,là tương đương với tín ngưỡng của Long Khi Nỗ Tư đại lục.Hiện tại Pháp Lam phong bế mười năm,cho dù đạt được sáu tòa thành thị nhưng lại bị triệt để cô lập,đối với sự phát triển của Cầm thành quá bất lợi,Diệp Âm Trúc có cách nghĩ của riêng hắn,cùng Mễ Lan đế quốc đối địch tuyệt đối là bất trí.