Cầm Đế

Chương 131: Hoàn cảnh tối hậu,cự mộc lĩnh vực



Kim huyền bạch tiễn. Lẳng lặng bảo trì trạng thái bình ổn, hai tay Diệp Âm Trúc đã bị cự đại khí giới bao trùm nhưng lại đã thao túng được tay cầm của thần nỏ. Lấy thân thể làm trung tâm, trong nháy mắt chuyển động, góc độ bắn được điều chỉnh không một tiếng động. Một mũi bạch quang tiễn loé ra, trong chớp mắt đã bắn đến hai đạo kim sắc thân ảnh.

-Sát -.

Một tiếng gầm điên cuồng giận dữ, DIệp Âm Trúc trong mắt bộc phát hai luồng tinh quang chói mắt, song thủ hợp lại trước mặt, trong mắt thần quang nhiễu loạn. Năng lượng khí tức nhàn nhạt không ngừng tăng lên, mỗi lần tăng lên lại sinh ra một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm. Tinh thần lạc ấn trầm ổn của Diệp Âm Trúc đột nhiên phóng xuất sát khí vô cùng cường thịnh, thậm chí còn vượt qua cả sát khí bản thân của diệt thần nỏ.

Kim hồng sắc trước mặt hoàn toàn biến thành hồng sắc. Cỗ nỏ khí trong nháy mắt phát ra một tiếng ông minh kỳ dị. Cả cỗ nỏ ky phảng phất như chôn chặt vào mặt đất, ổn định như bàn thạch. Tập trung, đây là diệt thần nỏ tập trung, bỏi vì nỏ huyền đã được mở. Lúc này Diệp Âm Trúc song thủ hổ khẩu đã phun ra một chùm huyết vụ, nhưng hắn lại tựa hồ không biết, trong mắt chỉ còn giết chóc.

Không có nửa phần do dự, ngay lúc tiếng gầm điên cuồng vang lên, Diệp Âm Trúc đã xác định mục tiêu cho nỏ tiễn, chính là hai đạo kim sắc thân ảnh phảng phất đọng lại tại không trung. Không ai thấy rõ bạch sắc quang tiễn như thế nào bắn ra, đồng thời một tiếng ông minh kịch liệt vang lên, xa xa trong hai đạo kim sắc thân ảnh đã có một bộc phát ra một chùm huyết vụ mãnh liệt.

Hai tiếng long ngâm đồng thời vang lên, một tiếng là phẫn nộ cùng sợ hãi. Một tiếng còn lại là tuyệt vọng bi thương, một kim chúc cự long lần thứ ba rơi xuống mặt đất. Đây cũng là lần cuối cùng, không có bất cứ sinh vật nào bị diệt thần nỏ xuyên thấu còn có thể sống sót, cho dù long tộc cao quý cường đại cũng không có khả năng.

Diệp Âm Trúc ánh mắt vẫn lạnh lẽo như băng, phảng phất như không có chứng kiến cảnh này, song thủ hỗn hợp cường quang cùng huyết vụ lại dùng sức, một lần nữa khai mở cự đại diệt thần nỏ.

Nơi đặt diệt thần nỏ, mặt đất đã biến thành màu đỏ, trong trận chiến đấu kịch liệt, Diệp Âm Trúc bản thân sớm đã tiêu hao đến gần cực hạn. Nhưng lúc này hắn lại mạnh bạo kéo cự thần nỏ. Mặt đất màu đỏ, đúng là vì hắn dùng sức quá độ, máu tươi từ da tay chảy ra. Cho dù là tử cấp sơ giai ma vũ hợp nhất, lần thứ hai kéo diệt thần nỏ, hắn cũng phải trả một giá cực lớn.

Huyết vụ mênh mông tràn ngập, kim chúc long phía xa dĩ nhiên cũng đã khủng hoảng hô lên hai chữ Pháp Lam, nhưng hết thảy cũng đã quá muộn. Khi 43 tử thần ma pháp sư nguyên vì bảo vệ đồng bọn mà hy sinh,cũng là lúc định sẵn kết cục trận chiến này hôm nay.

Kim chúc long. Hai đầu trưởng thành cửu cấp kim chúc long, cứ như vậy mà cùng bị huỷ diệt dưới nỏ tiễn của Diệp Âm Trúc. Từ lúc bắt đầu đến giờ thất quốc thất long bài vị chiến lần này, đã có năm đầu cự long trước sau chết trong tay Diệp Âm Trúc. Đây là còn chưa tính đến tình huống một đầu Phong Long bị Băng Cực Ma Viên A Đại giết chết.

Oa đích một tiếng, Diệp Âm Trúc phun ra một ngụm máu tươi. Khi hắn dời thân cùng thần nỏ cách li khỏi mặt đất, cả người cước bộ cũng đã trở nên hư liễu, tựa hồ ngay cả nước mưa rơi xuống cũng có thể đả kích hắn.

Áo Lợi Duy Lạp vài bước đã tới bên người Diệp Âm Trúc, muốn dìu hắn, lại bị Diệp Âm Trúc cản lại.

Hai người đối mặt, nhìn ra xa khôi giáp đã che kín vết thương của Hiệp Hồng Nhạn, Diệp Âm Trúc ánh mắt như trước vẫn lạnh như băng, nhưng Áo Lợi Duy Lạp ánh mắt lại trở nên tràn ngập đau khổ.

-Ma pháp sư là vì chúng ta mà chết. Từ lúc trước khi đi Cực Bắc Hoang Nguyên lịch lãm, bọn họ vẫn bị chiến sĩ môn vượt trước. Trong lòng bọn họ cũng hiểu được thua thiệt chiến sĩ môn rất nhiều. Hôm nay, ngay trong khi chúng ta bị vây vạn phần nguy cấp, bọn họ lại bước lên. Tuân thủ mệnh lệnh của ngươi, nhưng lại cho chiến sĩ chúng ta cơ hội sinh tồn. Bọn họ vì giúp chúng ta sống sót mới lâm vào tử địa.

nước mắt không khống chế nổi từ trong mắt vị thiết hán này chảy xuống, vai hắn kịch liệt run rẩy. Chung quanh tử thần chiến sĩ môn mặc dù không có ai giống hắn khóc lóc như vậy, nhưng mỗi người hai bàn tay đã nắm chặt, tâm địa bọn họ cũng đều vì những lời nói của Áo Lợi Duy Lạp mà tràn ngậy đau khổ.

Diệp Âm Trúc ánh mắt vẫn rất lạnh lung, phảng phất lạnh đến tận xương tuỷ

-Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Hồng Nhạn, nghe lệnh.

Áo Lợi Duy Lạp sửng sốt một chút, nhưng ngay lập tức đứng thẳng, hướng Diệp Âm Trúc hành xuất một cái tiêu chuẩn quân lễ.

-Nghe lệnh ta, các ngươi lập tức mang theo tất cả chiến sĩ ly khai chiến trường Cần phải chấm dứt thất quốc thất long bài vị chiến, đồng thời vẫn có thể bảo trì đội hình cùng chiến đấu lực. Các ngươi minh bạch chưa?

Áo Lợi Duy Lạp toàn thân cứng đờ. Xa xa trong mắt Diệp Hồng Nhạn cũng toát ra ánh mắt bất khả tư nghị, Áo Lợi Duy Lạp phẫn nộ nói:

-Âm Trúc, ngươi thừa nhận thất bại sao? Chúng ta đã nỗ lực như vậy, chẳng nhẽ lúc này lại từ bỏ?

Diệp Âm Trúc lạnh lùng nhìn hắn

-Ta nói ngươi đầu hàng lúc nào? Chấp hành mệnh lệnh của ta, rời khỏi chiến trường là các ngươi, cũng không kể cả ta.

Giải thích rất đơn giản, nhưng lại nói cho Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Hồng Nhạn cùng với mỗi một gã tử thần chiến sĩ rất nhiều tin tức. Diệp Âm Trúc để cho bọn họ rút lui, nhưng lại quyết định chính mình lưu lại, cái này có ý nghĩa gì?

Từ lúc thất quốc thất long bài vị chiến bắt đầu đến bây giờ, trên chiến trường chỉ còn hai quốc gia, Mễ Lan cùng Lam Địch Á Tư tử địch. Hoàn cảnh tiếp theo, hai đại chiến đội tất nhiên sẽ có va chạm. Giờ phút này, mặc dù tử thần chiến sĩ vẫn còn hơn ba trăm, nhưng bọn hắn đều biết trải qua lần đối mặt hai quốc gia vây công vừa rồi, tử thần chiến sĩ đã sử dụng hết lực lượng của minh, tuyệt đối trong thời gian ngắn không thể khôi phục lại. Bàng Bối cự Hán khải giáp, thậm chí binh khí trong tay đa số tử thần chiến sĩ cũng đã tổn hại. Trạng thái như vậy đối phó với đại địch nhân Lam Địch Á Tư đế quốc, bọn họ cơ hồ không có phần thắng. Chưa kể Lam Địch Á Tư còn có hai đầu hắc long. Hắc phượng hoàng tử cấp thích khách nọ ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không có cách gì đối phó. Diệp Âm Trúc quyết định lưu lại, quyết định này cơ hồ với việc chịu chết không có gì khác nhau.

-Không. Ta không đi.

Áo Lợi Duy Lạp kiên định nói. Hắn bởi vì quá kích động, hai mắt trừng lớn ngăn cản Diệp Âm Trúc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

-Ngay cả ngươi cũng không chấp hành mệnh lệnh của ta?

Diệp Âm Trúc nhìn Áo Lợi Duy Lạp, trong ánh mắt lạnh như băng đã có chút biến đổi.

Diệp Hồng Nhạn chậm rãi đi tới. Chân trái của hắn rõ ràng đã bị thương. Thân thể không ngừng run rẩy, nhưng bước chân lại kiên định tiến đến, khi hắn tới bên người Diệp Âm Trúc cùng Áo Lợi Duy Lạp, thanh âm băng lạnh đồng thời vang lên

-Âm Trúc, việc này không thể trách ngươi. Tình huống lúc đó, bất luận là ai cũng không có khả năng phán đoán chính xác. Trong chiến tranh, mọi tình huống đều có thể phát sinh, ngươi đã làm hết sức có thể rồi. Ngươi định đơn độc ở lại ngăn cản đối phương sao. Đối mặt với trận chiến cuối cùng, chẳng lẽ ngươi không muốn cùng chúng ta đồng cam cộng khổ sao? Chẳng lẽ ngươi định một mình chống chọi hết thảy sao? Xin lỗi, nếu nói vi phạm mệnh lệnh, cũng phải tính cả ta vào. Có lẽ, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta vi phạm mệnh lệnh của ngươi.

Nhìn Hiệp Hồng Nhạn cùng Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Âm Trúc trong mắt băng lãnh bắt đầu tan ra, giọt nước mưa theo khoé mắt hắn chảy xuống, không ai biết tột cùng là nước mưa hay nước mắt, chỉ là giọt nước mưa kia đã nhuốm màu đỏ nhạt.

-Hồng Nhạn, Áo Lợi Duy Lạp đại ca, các ngươi tưởng rằng lưu lại là có thể giúp ta sao? Ngược lại, các ngươi phải mau rời khỏi nơi này. Ly khai chiến trường, mới là trợ giúp lớn nhất đối với ta, các ngươi chẳng lẽ cho rằng lưu lại thì có thể chiến thắng Lam Địch Á Tư? Chiến thắng hai đầu hắc long? Không, các ngươi lưu lại chỉ là hi sinh vô ích, chẳng lẽ các ngươi không hy vọng chúng ta có thể báo thù cho đồng bọn đã chết đi hay sao?

Liên tiếp nói ra mấy câu, tâm tình Diệp Âm Trúc đang từ bình tĩnh cũng trở nên kích động.

Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn nhìn Diệp Âm Trúc nhưng cũng không có lên tiếng, hiển nhiên mấy câu của Diệp Âm Trúc không ảnh hưởng đến bọn họ.

-Phật La Quốc phản bội minh ước, sợ là không chỉ ở thất quốc thất long thành bài vị chiến. Nếu chúng ta không một ai sống sót rời khỏi nơi này, vậy ai sẽ đem tin tức này về Mễ Lan? Cho dù chúng ta tại thất quốc thất long bài vị chiến giành thắng lợi thì sao? Các ngươi tưởng rằng, Lam Địch Á Tư cùng Phật La quốc âm mưu đã lâu sẽ để cho chúng ta sống sót trở về Mễ Lan sao?Ta cơ hồ có thể dám chắc, khi bài vị chiến lần này chấm dứt, lúc Pháp Lam tuyên bố phong bế, chúng ta sẽ phải đối mặt với việc các quốc gia kia liên hợp vây công, muốn phản hồi Mễ Lan, tuyệt không phải việc 2000 long kỵ binh có thể làm được. Phật La phản bội minh ước, đánh lén chúng ta. Nếu không thể trở về Mễ Lan, chúng ta như thế nào báo thù bọn chúng? Ta quyết định tự mình lưu lại không phải do xúc động, ta bây giờ rất tỉnh táo. Các ngươi hẳn đã thấy được thực lực của ta, nếu chỉ còn mình ta, cho dù là đối diện thiên nạn hay địch nhân, đều có thể linh hoạt ứng phó. Có lẽ từng bước kích sát đối thủ, chưa biết chừng chúng ta còn có thể thu được thắng lợi cuối cùng. Các ngươi mau đi, mang theo tất cả các huynh đệ rời đi, sớm chấm dứt thất quốc thất long bài vị chiến. Nếu có thể khôi phục chiến đấu lực, tương lai còn rất nhiều cuộc chiến đang đợi chúng ta. Ta cam đoan với các ngươi, nếu quả thật không có cách nào chiến thắng, ta nhất định giữ gìn tánh mạng của mình. Ta sẽ không chết, cho dù là vì bản thân, ta cũng tìm cách sống sót ly khai chiến trường.

Nghe Diệp Âm Trúc nói, Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn liếc nhìn nhau, ánh mắt bọn họ đã không còn kiên định như trước. Nhất là Áo Lợi Duy Lạp, tầm nhìn đại cục của hắn tịnh không thể so sánh được với Diệp Âm Trúc. Hắn biết, những điều Diệp Âm Trúc vừa nói hết thảy đều là sự thật.

Là hậu duệ xuất sắc nhất của Tử La Lan gia tộc. Đối với hắn mà nói, quốc gia mới là trọng yếu nhất.

Diệp Hồng Nhạn gật đầu.

-Âm Trúc, ngươi nói đúng. Dựa vào tình huống chiến sĩ hiện nay, lưu lại chẳng những không hữu ích ngược lại còn liên luỵ ngươi cùng Lam Địch Á Tư quyết chiến. Áo Lợi Duy Lạp, ngươi mang theo các huynh đệ lập tức đi thôi, lựa chọn của Diệp Âm Trúc là chính xác nhất.

Áo Lợi Duy Lạp liếc nhìn Diệp Hồng Nhạn một cái.

-Vậy còn ngươi?

Diệp Hồng Nhạn đột nhiên nở nụ cười, một tia tiếu ý nhàn nhạt xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Có lẽ bởi vì bình thường cũng chưa từng cười, lúc này hắn có vẻ có chút cứng nhắc,

-Một người hay hai người mục tiêu cũng không nhiều, mà hai người có thể yểm hộ lẫn nhau, thương lượng lẫn nhau. Ta lưu lại, mưu lược cùng đại cục ngươi đều giỏi hơn ta, nhưng về mặt kinh nghiệm chiến đấu ngươi lại không bằng ta. Ngươi phải đi, mang theo mọi người cùng rút lui, nếu không quần long vô chủ, chiến sĩ môn thoát ly chiến trường cũng không còn ý nghĩa.

Áo Lợi Duy Lạp nhìn Diệp Hồng Nhạn, lại nhìn sang Diệp Âm Trúc, ánh mắt hắn bắt đầu thay đổi. Không tiếp tục tranh luận, cũng không tiếp tục kiên trì. Hắn rất nhanh lui về phía sau hai bước. Dùng tư thế tiêu chuẩn nhất hướng tới hai người một cái Mễ Lan quân lễ, lúc này mới xoay người đối mặt với tất cả tử thần chiến sĩ.

-Tử thần tất cả, lập trận. Hướng chỉ huy cáo biệt.

Tất cả tử thần chiến sĩ, bất luận thương thế như thế nào, trước tiên thân thể đứng thẳng dậy. Ba trăm người tạo thành một đội ngũ chỉnh tề. Mặc dù năm trăm biến thành ba trăm, nhưng đứng ở đây, bọn hắn vẫn là một quân đoàn cường đại như trước.

-Tử thần bất diêt nhất nhất.

Tử thần chiến sĩ đồng thời cao giọng hô. Bọn họ cũng không có phản đối mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc nữa. Những lời phân tích của Diệp Âm Trúc bọn họ cũng đều nghe rất rõ ràng. Hi sinh vô ích, không bằng giữ lại thực lực báo thù cho đồng bọn đã khuất.

Yên lặng, không có ai ra lệnh, ba trăm tử thần chiến sĩ từ trong màn nước mưa tự mình nâng lên những đồng bạn đã mất đi tính mạng, không bỏ lại một cỗ thi thể nào, bọn họ mặc dù đã chết, nhưng tinh thần vĩnh viễn tồn tại. Là chiến hữu, ba trăm tử thần nhất định đưa bọn họ về nhà.

Diệp Âm Trúc lẳng lặng nhìn hành động của tử thần chiến sĩ, một giọt thuỷ châu màu đỏ nhạt lại một lần nữa từ khoé mắt hắn chảy xuống.

-Ta đợi các ngươi trở về, sống sót trở về.

Áo Lợi Duy Lạp cơ hồ hướng tới Diệp Âm Trúc cùng Diệp Hồng Nhạn rống lên. Thanh âm của hắn đã nghẹn ngào, thậm chí thanh đái cũng có chút dấu hiệu bị xé rách, mà hai mắt hắn đã trở nên mông lung. Nước mắt bao trùm. Cả đời sinh ra, đều là huynh đệ. Tử thần năm trăm, tử thần bất diệt.

Nương theo một mảnh quang thải hư vô, tử thần chiến sĩ môn rời đi, trước khi Áo Lợi Duy Lạp đi, Diệp Âm Trúc đã đưa khối sinh mệnh trữ tồn bảo thạch có chứa Hải Dương cùng Ly Sát cho hắn, để hắn đem ra khỏi nơi này. Không ai muốn chết, nhưng phải chuẩn bị sẵn sàng, Áo Lợi Duy Lạp trước khi ly khai cũng cởi bỏ bộ tinh lam chiến khải hộ thân. Trong tất cả tử thần chiến sĩ, cũng chỉ có khải giáp của hắn là vẫn còn hoàn hảo không sứt mẻ. Ải nhân đại sư kiệt tác quả nhiên khác thường.

Mưa vẫn to như trước, Diệp Âm Trúc cùng Diệp Hồng Nhạn thân thể đã ướt đẫm.

-Hồng Nhạn, ngươi nghỉ ngơi đi. Chân của ngươi…

Diệp Âm Trúc cúi nhìn về phía đùi phải của Hiệp Hồng Nhạn.

Diệp Hồng Nhạn lắc đầu.

-Không có việc gì. Chỉ là bị chém. một chút mà thôi. Có khải giáp này của Áo Lợi Duy Lạp, sẽ không có vấn đề gì đâu.

Diệp Âm Trúc trầm giọng nói

-Ngươi ngồi xuống.

Diệp Hồng Nhạn chần chờ một chút. Ngồi xuống tại chỗ, Diệp Âm Trúc rất nhanh tháo bỏ cỗ khải giáp vốn đã bị tàn phá trên người hắn. Khi hắn chứng kiến tình huống chính thức thân thể Diệp Hồng Nhạn, mục quang không khỏi kịch liệt ba động.

Chỉ là chém một chút vào đùi phải, nhưng lại là vết thương sâu hơn một tấc Da thịt trong nước mưa cuồn cuộn nổi lên, máu tươi mặc dù đã ngừng chảy ra, nhưng bên trong xương trắng gần như là có thể thấy được. Hắn là cái dạng gì vẫn kiên trì chiến đấu a! Cuối cùng còn lựa chọn lưu lại.

Diệp Âm Trúc không nói thêm câu nào. Tử trúc thần châm xuất hiện. Trong tu di thần giới còn rất nhiều món, có cả dây đàn bình thường. Không có chỉ khâu thích hợp, Diệp Âm Trúc chỉ có thể dùng dây đàn giúp Diệp Hồng Nhạn khâu vết thương. Mặc dù động tác của hắn rất nhanh, nhưng trúc châm xuyên vào da thịt cũng khiến Diệp Hồng Nhạn đau đớn sắc mặt trắng bệnh. Mặc dù như thế, Diệp Hồng Nhạn cũng không có phát ra một chút thanh âm nào.

Tử trúc thần châm chứa sinh mệnh khí tức không thể nghi ngờ là thánh phẩm chữa thương. Khi Diệp Âm Trúc toàn lực thúc giục trúc đấu khí, vết thương qua một đoạn thời gian ngắn đã từ từ khép lại.

Khâu vết thương xong, Diệp Hồng Nhạn lập tức bắt đầu nghỉ ngơi tại chỗ. Kinh nghiệm sinh tử chiến đấu hắn đã có nhiều, sớm đã quen thuộc với tình huống tuyệt cảnh kiểu này. Khôi phục được thêm một phần chiến đấu lực, sẽ có thêm một phần hi vọng sống sót, cho nên hắn tuyệt không lãng phí thời gian. Hắn cùng Diệp Âm Trúc thậm chí cũng không nói chuyện gì. Sự ăn ý vô hình trong giết chóc đã được tạo thành.

Hai đầu kim chúc long cùng một thi thể hoàn chỉnh của địa lục long đều bị Diệp Âm Trúc thu vào tu di thần giới. Long mặc dù đã chết, nhưng da xương vẫn có chút tác dụng, Diệp Âm Trúc tự nhiên sẽ không lãng phí. Hoàn thành hết thảy mọi việc hắn mới ngồi xuống, ba giờ hoàn cảnh đã thành năm giờ. Trải qua trận chiến long trời lở đất vừa rồi, lúc này thời gian cho bọn hắn nghỉ ngơi chỉ còn lại ba giờ mà thôi.

Nước mưa trên thảo nguyên hình thành từng dòng suối nhỏ lưu động, mảnh chiến địa nhuộm đỏ cũng được nước mưa rửa sạch. A Đại bị Diệp Âm Trúc trực tiếp tống trở về. Tánh mạng lực cứng cỏi của cửu cấp ma thú, bị hai đầu phong long toàn lực công kích đã lưu lại thương thế, ít nhất cũng phải ba tháng thời gian mới có thể khôi phục lại được.

Bây giờ, chính thức còn lại tại chiến trường cũng chỉ có Diệp Âm Trúc cùng Diệp Hồng Nhạn hai người, yên tĩnh chờ đợi hoàn cảnh kế tiếp.

Diệp Âm Trúc tự mình sử dụng thần nguyên ma pháp bào, đồng thời dùng trên người Diệp Hồng Nhạn. Lúc này hắn với huynh đệ sinh tử của minh cũng không có gì phải giấu diếm. Thuỷ nguyên tố trên thảo nguyên tại thần nguyên ma pháp bào hoá thành tối tinh khiết nguyên tố chảy vào trong cơ thể hai người. Tử tinh huyết mạnh cường hãn của Diệp Âm Trúc giúp vết thương trên tay hắn chậm rãi khôi phục, lại được lực lượng của tối cường ma thú rất nhanh chữa lành.

Diệp Âm Trúc bản thân đã từng mang đến rất nhiều điều thần kỳ, cảm nhận được năng lượng mênh mông của thần nguyên ma pháp bào mang đến, Diệp Hồng Nhạn cũng không ngạc nhiên, mà hắn lập tức tận dụng thời gian để khôi phục.

Thời gian, mỗi giây mỗi phút trôi qua, hết thảy cũng đến lúc cao trào.

Long khi nỗ tư lục địa, đồng thời với thất quốc thất long bài vị chiến cũng đã phát sinh biến hoá kịch liệt. Tất cả các quốc gia đều khẩn trương điều động quân đội, trong đó tự nhiên có lục địa đệ nhất cường quốc Mễ Lan. Đại lượng quân đội phân biệt đóng quân tại biên giới Cực Bắc Hoang Nguyên cùng biên giới ba vương quốc chiến tuyến. Ngoại trừ Lam Địch Á không cần biết về kết quả, bảy quốc gia đều trông đợi tin tức thất quốc thất long bài vị chiến kết thúc cùng việc Pháp Lam phong bế.

Trải qua nhiều năm, cuối cùng ai có thể đoán được cuộc tranh tài này ai sẽ thắng đây? Nhưng có thể dám chắc chính là, chiến tranh tuyệt đối sẽ phát sinh, bất luận là Mễ Lan hay Lam Địch Á Tư, bọn họ đều biết Pháp Lam phong bế là một cơ hội mà họ đã đợi từ lâu.

Bố Luân Nạp sơn mạch, Cầm Thành.

An Nhã trải qua một ngày vất vả, rốt cục có thể trở lại viễn cổ chi thụ nghỉ ngơi. Nàng mặc dù tinh thần mệt mỏi, nhưng lúc này tâm trạng lại cực kỳ thoả mãn, Diệp Âm Trúc gửi tới bốn ngàn vạn kim tệ, hơn nữa ải nhân tộc, địa tinh bộ lạc hai phương giúp sức, Cầm Thành tốc độ kiến thiết trở nên cực nhanh. Đương nhiên, việc này cũng liên quan tới một trăm tên bỉ mông cự thú, theo chỉ huy của Tử, kiến thiết Cầm Thành là nhiệm vụ hàng đầu.

Ma đạo pháo tại mật địa cũng được chế tạo, bởi vì tài liệu đầy đủ, tốc độ chế tạo so với lúc trước Lỗ Tây Nặc trưởng lão tính toán còn muốn nhanh hơn không ít. Bây giờ ải nhân tộc tứ đại trưởng lão tất cả tinh lực đều dồn vào chế tạo pho cự pháo này, mà ải nhân tộc đích thực là công tượng xuất sắc. Vũ khí cho Cầm Thành rất nhanh đã được trang bị.

Điều làm An Nhã hưng phấn nhất là, theo sự phát triển của viễn cổ chi thụ, thực vật của cả dãy Bố Luân Nạp sơn đã bắt đầu xuất hiện biến hoá, đồng thời những binh chủng mới đã bắt đầu xuất hiện. Nàng nghĩ, lần sau lúc Diệp Âm Trúc quay lại, mình sẽ cho hắn một lần kinh hãi. Không hề e ngại tỷ tỷ quay lại, không nói thực lực bản thân của Cầm Thành, chỉ cần có tỷ phu ở ngọn núi bên cạnh Cầm Thành, nàng đã không phải lo lắng gì rồi. An Nhã tin tưởng, chỉ cần cho Cầm Thành vài năm thời gian nữa, nơi này sẽ trở thành lãnh địa quật khởi mới nhất của lục địa. Có cả thiên thời địa lợi có thể khiến nơi này chính thức trở thành lục địa đệ nhất pháo đài.

Lúc An Nhã nghỉ ngơi đồng thời là lúc Tử tỉnh táo lại sau khi tu luyện, rời khỏi động huyệt. Nhìn bầu trời đêm hắn thì thào tự nhủ:

-Âm Trúc, ta cảm thấy ngươi đang bi thương. Yên tâm đi, ta đã chuẩn bị tốt lắm rồi, ta đang đợi ngươi gọi về đây.

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút. Múc quang vốn thâm thuý bá đạo từ từ trở nên nhu hoà hơn rất nhiều,

-An Kỳ, ngươi đã quên ta chưa? Còn ta vĩnh viễn không thể quên được hình dáng ngươi mỗi ngày, soả nha đầu, ta đợi ngươi. Ta biết một ngày nào đó ngươi sẽ trở lại bên ta. Khi ta hoàn thành tâm nguyện của mình mà ngươi còn không quay trở về, ta tình nguyện buông tha hết thảy, cũng nhất định phải tìm được ngươi.

Mưa gió tại không trung từ từ chuyển đổi. Năm giờ thời gian rốt cục cũng đến.

Nước mưa lạnh như băng tiêu thất. Tại quang mang hiện ra, Diệp Âm Trúc cùng Diệp Hồng Nhạn đang tu luyện cơ hồ đồng thời mở mắt, bọn họ đều biết, trận chiến cuối cùng sắp tới.

Quang mang nhàn nhạt hiện lên, làm cảnh vật xung quanh một lần nữa biến hoá, Diệp Âm Trúc cùng Diệp Hồng Nhạn ánh mắt đồng thời toát ra vẻ kinh ngạc.

-Như thế nào lại như vậy.

Diệp Âm Trúc thì thào tự nhủ. Ngay cả Diệp Hồng Nhạn khi đối mặt với thú nhân còn không đổi sắc, lúc này trong mắt cũng có vài phần ngạc nhiên.

Bên cạnh bọn họ là một mảng màu xanh biếc. Hoàn toàn là xanh biếc. Không khí tươi mới như là nhân gian tiên cảnh. Chung quanh hết thảy đều là do thực vật tạo thành. Trên mặt đất là thảm cỏ, rễ cây cùng hoa dại. Còn có nhiều đại thụ mộc cực kỳ cao lớn, đều tản ra khí tức tự nhiên.

Thảm hoạ? Thảm hoạ tự nhiên ở đâu? Diệp Âm Trúc cùng Diệp Hồng Nhạn cũng đều không biết. Tìm kiếm, nhưng trong hoàn cảnh đại sâm lâm này, bọn họ thực sự rất khó tưởng tượng sẽ có thảm hoạ gì xuất hiện. Điểm khác biệt duy nhất với ngoại giới sâm lâm, chính là cây cối ở nơi này. Mỗi cây đại thụ ở đây cũng đều phải mười người ôm, thân cây thẳng tắp, trực tiếp chui vào không trung. Bằng mắt thường dĩ nhiên không thể nhìn ra những cây đại thụ này cao bao nhiêu, bởi vì ngọn cây đã chui vào mây trời. Dùng chữ cổ thụ che trời để hình dung chúng nó cũng không sai.

Diệp Âm Trúc nở nụ cười, chỉ bất quá hắn bây giờ toát ra vẻ tươi cười đã có chút tần nhẫn

-Hồng Nhạn, rốt cục cũng có một hoàn cảnh thích hợp cho chúng ta, xem ra ma pháp trận này thực sự là công bằng.

Diệp Hồng Nhạn gật đầu, rất nhanh cởi tinh lam chiến khải trên người ra đưa cho Diệp Âm Trúc.

Quang mang chợt loé, huyễn lệ khải giáp kia đã được thu vào trong tu di thần giới. Diệp Hồng Nhạn đương nhiên hiểu được ý tứ của Diệp Âm Trúc là gì. Trong rừng cây rậm rạp này, không thể nghi ngờ phục kích là thích hợp nhất. Tinh Lam chiến khải mặc dù chất lượng hảo hạng, nhưng lại dễ dàng làm người khác chú ý, cho nến hắn không đợi Diệp Âm Trúc mở miệng, lập tức bỏ đi khải giáp, chỉ cầm lại trọng kiếm đầy vết vỡ nứt trong tay

Quang mang nhàn nhạt loé ra, trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra một tia thần quang nhu hoà, hướng Diệp Hồng Nhạn gật đầu. Hai người song chưởng mở ra, giống như hai con đại điểu phi thân lên, điểm nhẹ vào cây đại thụ, mấy bước đã lọt vào tầng cây thứ nhất.

Không ai biết đại thụ nơi này cao bao nhiêu. Bọn họ đang đợi, lẳng lặng chờ đợi.

Hai người Diệp Âm Trúc tịnh không nóng nảy đi tìm đối thủ. Trải qua trận chiến lúc trước, bọn họ mặc dù có ba giờ nghỉ ngơi, nhưng dù sao vẫn không kịp. Tu luyện trong mưa to, đúng là đã bị ảnh hưởng nhất định, mặc dù thể lực cùng đấu khí đã khôi phục một ít, nhưng khoảng cách tới trạng thái đỉnh phong còn chênh lệch không nhỏ. Cho dù hoàn cảnh này người của Lam Địch Á Tư không xuất hiện, bọn họ cũng không vội, tĩnh tu trong hoàn cảnh này cũng tốt. Nếu cho bọn hắn năm giờ thời gian nữa, cho dù thương thế không cách nào khỏi hẳn, đấu khí cùng ma pháp cũng tuyệt đối có thể khôi phục hơn nữa. Ai biết trong hoàn cảnh này có gì nguy hiểm đây? Thảm hoạ tự nhiên đối với Lam Địch Á Tư đại bộ đội hiển nhiên tổn hại so với hai người bọn họ lớn hơn nhiều. Làm cho thảm hoạ tự nhiên tiêu hao Lam Địch Á Tư thực lực không phải tốt hơn sao?

Khi hai người Diệp Âm Trúc đang ẩn nấp trên đại thụ, thành âm của Quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân tại thế giới ma pháp trận vang lên

-Ba Bàng vương quốc, Phật La quốc rời khỏi thất quốc thất long bài vị chiến. Vì chỉ còn hai nước tham chiến, đây chính là chiến trường cuối cùng của các ngươi, tại đây, bất luận thời gian bao lâu, các ngươi cũng phải quyết phân thắng bại, khiến cho một phe toàn bộ rời khỏi trận đấu. Nhắc nhở những người tham chiến của Mễ Lan đế quốc cùng Lam Địch Á Tư đế quốc, lúc này các ngươi đang ở sâu trong hoàn cảnh tên là cự mộc lĩnh vực. Tại pháp trận khảo nghiệm lớn nhất này, nguy cơ gì cũng có thể xuất hiện. Các ngươi rất có thể không chỉ là đối mặt với công kích trên mặt đất bằng phẳng, chúng ta ở bên ngoài cùng đợi người thắng lợi cuối cùng xuất hiện.

Thanh âm của Áo Bố Lai Ân mờ dần đi, sâm lâm lại một lần nữa yên tĩnh, không khí xung quanh lại làm người thoải mái như trước. Đối với Diệp Âm Trúc cùng Diệp Hồng Nhạn mà nói, thông tin Quang minh tháp chủ nói tới cũng không phải là xấu. Ít nhất bọn họ có thể dám chắc, đối thủ cũng đã đi vào trong cự mộc lĩnh vực này.

Khi đang chuẩn bị nghỉ ngơi chờ đợi địch nhân tới trên đại thụ này, ánh mắt hai người đột nhiên hướng lên trên nhìn lại. Tại chiến trường nguy cơ trùng điệp này, cảm giác bọn hắn phát hiện có gì đó không đúng.

Nương theo một tiếng dát dát, một con thừa điểu từ cách bọn họ mười thước từ trên phi xuống. Móng vuốt phong duệ nhắm vào đỉnh đầu Diệp Âm Trúc bổ tới.

Chích điểu này đại khái thân dài một thước, toàn thân màu lam. Hai cánh dang ra đạt tới hơn ba thước rộng, một đôi mắt huyết hồng sắc tựa như ngọc bảo thạch, mặc dù thân thể không nhỏ, nhưng tốc độ hạ xuống vô cùng nhanh. Lợi trảo dưới chân thu lại, nhìn qua có thể so sánh với thích khách kiếm.

Thân thể Diệp Âm Trúc bất động, tay phải giơ lên, một chưởng hướng quái điểu bổ tới. Trúc đấu khí màu tím giống như lưỡi đao bổ vào thân thể của cự điểu. Làm hắn ngạc nhiên chính là, quái điểu dưới tình huống đó thân thể trong nháy mắt né tránh, linh xảo thoát khỏi chưởng đao của Diệp Âm Trúc, mà tốc độ thân thể lại càng nhanh hơn, chiếc mỏ dài nhằm đỉnh đầu Diệp Âm Trúc mổ tới.

Công kích cực nhanh khiến ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không khỏi kinh hãi, tay phải chợt tăng tốc, trực tiếp chộp vào mỏ cự điểu. Chụp trúng chiếc mỏ, cảm giác đầu tiên là quang lực cứng cỏi, nếu không phải bị tử trúc đấu khí vững vàng của Diệp Âm Trúc nắm giữ, sợ rằng lập tức bị quái điểu này tránh thoát.

Đấu khí mãnh liệt thuấn phát, quái điểu toàn thân kịch liệt run rẩy. Chậm rãi nhưng trực tiếp, nội tạng của nó trong khoảnh khắc đã bị Diệp Âm Trúc đánh nát bấy.

-Đây là yêu điểu gì, ngươi từng gặp qua chưa?

Diệp Âm Trúc nghi hoặc nhìn Diệp Hồng Nhạn.

Diệp Hồng Nhạn lắc đầu, nói:

-Chưa từng thấy qua, đây tựa hồ cũng không phải là ma thú.

Diệp Âm Trúc gật đầu:

-Ta cũng chưa từng thấy qua. Bất quá, chủng điểu này tốc độ công kích vô cùng nhanh, chẳng lẽ là ưng yêu sao? Nhưng ưng yêu tựa hồ không có đuôi dài như vậy mới đúng. Ngươi xem, đỉnh đầu nó có một tam giác nhỏ. Ta cảm giác được bên trong có chứa phong hệ ma pháp nguyên tố. Chỉ là năng lượng không mạnh mà thôi. Nếu dựa theo ma thú cấp bậc tính toán, đây ít nhất là trình độ tứ cấp.

Diệp Hồng Nhạn trầm giọng nói:

-Xem ra cự mộc lĩnh vực này không phải đến từ tự nhiên, tại đây sinh cơ bừng bừng, rất thích hợp cho các loại động thực vật sinh trưởng, vừa rồi quang minh tháp chủ nhắc đến việc chúng ta bị công kích, xem ra đáng sợ nhất chính là ma thú công kích.

Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia tươi cười

-Nếu thế, không chỉ chúng ta gặp phiền toái, hi vọng tại đây có thể có cường đại ma thú mới tốt.

Diệp Hồng Nhạn sắc mặt đột nhiên biến đổi. Ngón tay chỉ chỉ lên trên

-Diệp Âm Trúc, sợ rằng bị ngươi nói đúng rồi đó.

Không đợi Diệp Âm Trúc ngẩng đầu lên, một cỗ kình phong lẫm liệt đã nương theo một tiếng thét chói tai từ bên trên kéo tới, lúc này, hai người cũng không cách nào ngồi lại trên nhánh cây, trong nháy mắt chia làm hai hướng né ra.

Trong tiếng ca ca, nhánh cây trước mặt bọn họ trong nháy mắt đã trở nên tứ phân ngũ liệt, hướng tới bên dưới rơi xuống. Diệp Âm Trúc trong lúc tránh khỏi công kích mới thấy hình dáng của ma thú nọ. Đó là một cự điểu so với quái điểu lúc trước thập phần giống nhau, mà thể tích của nó so với chích điểu kia ít nhất gấp ba lần, thân thể vượt qua ba thước. Hai cánh triển khai, ước chừng sáu bảy thước, bộ lông đậm lam sắc, đuôi lại hiện ra sắc xám trắng. Đỉnh đầu có độc giác màu xanh nhạt, ước chừng dài sáu tấc, công kích vừa rồi tựa hồ phong nhận chính là phát ra từ đó.

-Giết đứa nhỏ, ba ba của nó tới báo thù.

Ý niệm này xuất hiện đầu tiên trong đầu Diệp Âm Trúc, mà cự điểu đã từ không trung phi tới. Thủ đoạn công kích của nó so với tiểu điểu lúc nãy có chút khác nhau. Không chỉ có chiếc mỏ lớn mang theo kình phong chói tai, đồng thời hai cánh như lưỡi dao phong toả không cho Diệp Âm Trúc chạy trốn. Trên người nó một tầng thanh khí lưu chuyển, khiến cho thân thể trở nên nhanh nhẹn vô cùng.

Hảo cường đại ma thú. Diệp Âm Trúc trước tiên cảm giác được nguy cơ đối phương mang đến, mặc dù không thể so sánh với cự long trưởng thành, nhưng từ cường độ công kích cùng với ánh mắt phẫn nộ của cự điểu này có thể nhìn ra, đây ít nhất là một đầu ma thú cấp bảy có trí tuệ.

Hy vọng chỉ có một kích. Một tầng quang mang bích lục trong nháy mắt từ tay phải Diệp Âm Trúc bộc phát. Mang theo tử quang nhàn nhạt, vô số trúc ảnh trong nhát mắt bạo phát, đích thị là trúc công. Trong ngạo trúc kiếm pháp, Diệp Âm Trúc tự nhiên học được thuần thục nhất chính là ba thức. Đạt tới tử trúc cảnh giới, so với công kích trước kia đã có khác biệt lớn.

Phong cuồng quang mang trong nháy mắt loé ra, trong tiếng rên rỉ mãnh liệt, bích ti đã mấy chục lần xuyên thủng thân thể quái điểu nọ, thất cấp ma thú còn xa mới đủ tư cách chống lại tử cấp đại chiến sư. Trong màn tử trúc đấu khí cường hãn, Diệp Âm Trúc lại hạ sát thêm một quái điểu.

Không biết có phải tại tiếng rên rỉ bi thiết của cự điểu trước khi chết không, Diệp Âm Trúc cùng Diệp Hồng Nhạn lập tức nghe được trong không trung vô số tiếng điểu minh vang lên. Hai người sắc mặt đều không khỏi biến đổi. Nếu bị đại quy mô thất cấp ma thú tập kích, đừng nói ẩn thân, cho dù công kích đối phương cùng không dễ dàng gì.

Diệp Hồng Nhạn ánh mắt hướng đến Diệp Âm Trúc, ý hỏi hắn làm sao bây giờ.

Diệp Âm Trúc thoáng do dự một chút, lập tức thu hồi bích ti, tự mình từ tu di thần giới gọi về xuân lôi cầm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv