Chính Đông dọn về nhà tôi được 1 tháng.
Tôi không hề biết cuộc sống sau khi có một người nữa chuyển vào nhà lại biến hóa nhiều đến như vậy.
Căn nhà trọ rộng mấy mét vuông, đi ra là chạm mặt nhau. Có những khi thức dậy nếu không nhanh chân là sẽ bị người khác chiếm mất cái nhà vệ sinh.
Có lần, tôi vừa xuống giường, một mắt mở một mắt nhắm mở cửa phòng, đã thấy một “cơn gió” chạy qua trước mặt tôi, và vào nhà vệ sinh, đóng cửa thật nhanh cứ như sợ ai đó giành mất.
Chính Đông cười vang, trẻ con nói:
– Em chiếm trước rồi.
Tôi cũng bất giác bật cười. Tôi không hề biết em cũng có mặt trẻ con và nghịch ngợm đến vậy.
Chính Đông học cách dọn dẹp căn phòng trọ nhỏ hẹp mà chúng tôi cùng ở, học cách nấu cơm, làm bánh.
Lần đầu tiên phải nói là kinh thiên động địa, gà bay chó sủa và phải mất 3 tiếng đồng hồ để em loay hoay xong bữa cơm.
Món cá rán cháy khét lẹt, món canh có cái màu kì dị, và món trứng tráng không rõ hình hài khiến tôi dở khóc dở cười.
Tôi đó chúng tôi gọi phần ăn bên ngoài, nghe em hứa đi hứa lại là sau này sẽ khá hơn như vậy.
Thực tình, tôi cũng không rõ từ lúc nào mà tay nghề nấu ăn của em lại giỏi hơn. Các món không quá ngon nhưng đã có thể ăn được. Tôi cũng không biết từ lúc nào, mình quen với hình ảnh Chính Đông mặc tạp dề vào trong bếp chuẩn bị bữa tối, còn tôi sẽ vén tay áo lên để rửa bát.
Cuộc sống như thế này, làm tôi nhớ đến người vợ kiếp trước của mình. Mắt cô ấy không tốt, nên cô ấy không thể vào bếp nấu những bữa ăn ngon, càng không thể vì tôi mà giặt giũ quần áo, dọn dẹp nhà cửa. Những việc đó đều là do người giúp việc làm, và tôi thì thỉnh thoảng nấu ăn cho cô ấy.
Tôi biết nấu ăn. Phải, kiếp trước đã học được. Nhưng kiếp trước đã từng thề, chỉ nấu ăn cho người mà tôi yêu nhất.
Tôi đứng tựa vào cánh cửa phòng, nhìn Chính Đông trong bếp tất bật xào rau, nêm gia vị, Đột nhiên, cảm thấy có chút nhớ cô ấy. Tôi cứ thế miên man, cứ như thể nhìn thấy hình bóng cô ấy trước mặt. Cô ấy được phẫu thuật mắt, vui mừng nói sau này sẽ nấu bữa ăn ngon. Rốt cuộc lại hậu đậu làm hỏng, khiến tôi không thể không nói “Sau này, anh sẽ vì em mà nấu ăn”.
Tôi không biết mình đã lâm vào trầm tư được bao lâu, chỉ biết khi tỉnh táo lại, Chính Đông đang nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Tôi thu hồi lại ánh mắt của mình, cố gắng gợi chút chuyện:
– Chính Đông giờ có thể lấy vợ được rồi nha.
Lúc tôi nói câu ấy, tay Chính Đông đang xào rau bỗng khựng lại. Em cau mày nhìn tôi, môi mấp máy, định mở lời lại thôi.
– Anh xin lỗi.
Nhận ra bản thân có chút vô ý, tôi hắng giọng.
– Em cưới vợ, chẳng phải sẽ khiến một người bị khổ hay sao? Chính Đông nói, mỉm cười thản nhiên như thể nói về chuyện một người khác không liên quan đến em.
Tôi trầm tư, không biết nên nói cái gì cho phải.
– Cơm sắp xong rồi, anh dọn cơm đi.
Chính Đông nói.
– Chính Đông này, em có định học lại không?
Chính Đông ngẩng đầu, tóc mai lòa xòa trước trán nhưng vẫn không che được đôi mắt mờ mịt của em. Em không trả lời tôi mà lại hỏi ngược lại:
– Còn anh?
Tôi sẽ làm gì? Tôi cũng có những suy nghĩ về việc sẽ học lại. Nhưng lúc này, tôi lại nghĩ đến người vợ khiếm thị, nghĩ tới Chính Đông.
– Là bác sĩ cũng không tồi.
– Sao cơ?
Chính Đông nhíu hàng lông mày. Tôi bật cười, rồi xoa đầu Chính Đông.
– Không có gì. Chính Đông của anh phải sống thật khỏe mạnh nhé.
Chính Đông hơi hoang mang nhìn tôi. Nhưng tôi chỉ lảng tránh ánh mắt của em.
Những ngày này bố mẹ ở nhà luôn nhắc về Chính Đông và còn nói thằng nhóc thật tội nghiệp. Có lẽ nếu thực sự biết Chính Đông là ai, bố và mẹ tôi hẳn sẽ không như vậy.
Bố mẹ muốn tôi chuyển về nhà, nhưng tôi nói mình đã quen sống một mình ở phòng trọ rồi. Thay đổi sẽ không quen, tôi cũng nói mình định thi đại học Y ở Bắc Kinh.
– Tại sao không học luật tiếp? – Mẹ hỏi
– Đột nhiên con không thích nữa.
Tôi trả lời. Có lẽ khi sống lại, tôi đã chán ngấy với con đường trước kia. Tôi muốn tìm một cuộc sống khác, muốn là một con người khác, không còn là Hà Ngạo Quân của kiếp trước.
Nhưng tôi không thể nói với bố mẹ mình là mình đã trở thành một luật sư tệ ra sao, một người chỉ biết đến danh lợi, tiền bạc như thế nào. Tôi cũng chẳng thể nói với bố mẹ, chính tay mình đẩy bao người xuống địa ngục, trong đó có Chính Đông.
– Chuyện đó con quyết định là được.
Bố mẹ luôn hiểu tôi, và cho tôi tự mình quyết định nhiều việc. Nếu như kiếp trước, không có vì một chuyện cỏn con của Chính Đông gây ra, cảm thấy bị bẽ mặt mà chăm chăm vào việc trà thù, thì có lẽ gia đình tôi vẫn là một gia đình hạnh phúc.
Kiếp trước, tôi đổ lỗi cho tất cả mọi người. Chính Đông thích tôi, tôi ghê tởm em. Bố mẹ không hiểu tôi, tôi hận bố mẹ mình. Mẹ mất, tôi cho rằng tất cả những lỗi lầm đều tại em. Tại em khiến quan hệ tôi và gia đình căng thẳng. Tại em khiến tôi hận chính gia đình của mình. Lúc ấy, không hiểu chuyện. Đến khi hiểu được trong cuộc đời có một số chuyện không thể đổ lỗi cho bất cứ ai. Có lẽ, chính sự cứng đầu của tôi mới khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ.
Có một buổi tối, Chính Đông không về nhà. Tôi ngồi đợi tới gần 1 giờ sáng, mới nghe thấy tiếng chuông cửa. Lúc ra ngoài, Chính Đông xuất hiện trong bộ dạng say khướt chực ngã khiến tôi phải đỡ lấy em.
– Chính Đông. Em sao vậy?
Em ngả vào trong ***g ngực của tôi. Lúc ấy, tôi không nghĩ nhiều mà chỉ lo cho Chính Đông.
Tôi cố gắng đỡ em lên trên giường, muốn cởi bỏ một cúc áo của em cho thoải mái, đột nhiên, em nắm lấy bàn tay của tôi.
– Hôm nay, bố em đến tìm em.
Tôi im lặng. Thực tình, tôi biết rằng luật sư Đường Qúy Giác đến không phải là chuyện gì tốt đẹp. Nhưng hôm nay, nghe giọng nói mệt mỏi và thất vọng của em, tôi mới biết em kỳ vọng vào người bố này như thế nào, mong mỏi được dành cho một chút tình cảm như thế nào.
– Bố nói đưa em tới một nơi. Anh biết đó là nơi gì không?
Chính Đông nhếch môi cười, nhưng tôi nghĩ em khóc còn dễ chịu hơn.
– Đừng nói nữa Chính Đông. Ngủ đi mọi chuyện sẽ qua.
– Đó là trại cải tạo. Là trại cải tạo. Bố còn đưa em tới gặp bác sĩ tâm lý. Bố bảo ông ấy sẽ chữa bệnh cho em. Rốt cuộc, em có bệnh sao?
Tôi lúc đó cảm thấy rất đau lòng. Tôi che lấy miệng của em, cố gắng không cho em nói tiếp. Chính Đông đột nhiên ôm tôi. Em ngồi trên giường, còn tôi đứng đối diện. Cái ôm của em cũng run rẩy tựa như một con thú nhỏ bi thương khiến tôi không cách nào đẩy em ra.
– Một lát thôi.
Chính Đông thở dài, nói.
Rốt cuộc một lát của chúng tôi chính là đến khi cả hai cùng nằm trên một chiếc giường nhỏ. Em nép trong ***g ngực của tôi, ôm thật chặt khiến tôi không thể cựa quậy một chút.
Cánh tay làm gối cho em rất tê và đau, nhưng tôi khong thể rút ra. Bởi tôi sợ Chính Đông sẽ tỉnh, sẽ trở về thực tại, biết chính mình đang gọi tên tôi.
Em gọi tên tôi không ngừng.
Tôi cứ giả vờ như không nghe thấy, giả vờ bản thân không biết.
Tôi biết bản thân mình đang đứng trên một mặt băng mỏng, chỉ cần động đậy thôi, băng sẽ vỡ tan, cả tôi và em sẽ cùng chìm xuống biển sâu.
Tôi không muốn. Tôi chỉ cần như thực tại là tốt rồi.