Phòng khám tư nhân của Hà Ngạo Quân cần thời gian để ổn định. Trước mắt, Hà Ngạo Quân không vội. Hà Ngạo Quân đăng tin tuyển đội ngũ bác sĩ và y tá giỏi, lại tìm nhà đầu tư lớn.
Hà Ngạo Quân không dám nhận nhiều bệnh nhân bởi sợ mình không đảm nhận xuể, và cũng bởi muốn dành thời gian bên Chính Đông.
Có khoảng thời gian cả Chính Đông và Hà Ngạo Quân đều bận tới bù đầu. Hà Ngạo Quân phải chỉnh đốn lại bên phòng khám, khám cho bệnh nhân, phẫu thuật, lại thuê cơ sở hạ tầng và máy móc, trang thiết bị. Chính Đông đi làm vào buổi tối, hầu như đến tận 12 giờ đêm mới về nhà.
Có đôi khi Hà Ngạo Quân chỉ hận bản thân không có thêm 24 tiếng đồng hồ nữa để vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể ở bên Chính Đông.
Hà Ngạo Quân không thể bảo Chính Đông thôi công việc ấy. Anh hiểu công việc pha chế rượu ở quán bar có ý nghĩa thế nào với Chính Đông.
Có hôm Hà Ngạo Quân mệt đến nỗi chỉ định chợp mắt một tí rồi đi đón Chính Đông mà rốt cuộc lại ngủ tới tận lúc nửa đêm.
Chính Đông trở về nhà, trèo lên giường ôm lấy Hà Ngạo Quân từ đằng sau, anh mới có thể mơ mơ màng màng tỉnh lại.
– Chính Đông?
– Ừ em đây.
– Em tự về nhà à? Xin lỗi tôi ngủ quên.
Hà Ngạo Quân quay lại, ôm lấy Chính Đông vào lòng mình:
– Nếu anh mệt thì cứ ngủ. Không cần phải tới đón em đâu. Em tự về được rồi.
– Không được. Tôi không an tâm lắm.
Hà Ngạo Quân uể oải nói, mắt vẫn cứ nhắm tịt lại, chẳng thể mở ra nổi.
– Có gì mà không an tâm? Trước đây, em vẫn tự sống một mình …
Hà Ngạo Quân ngủ mất, tiếng thở đều đều vang lên, ***g ngực phập phồng an ổn, nhưng cánh tay vẫn cứ vòng qua người của Chính Đông ôm thật chặt.
Có những khi cả hai người đều đang ngủ say, điện thoại di động đột ngột đổ chuông gọi Hà Ngạo Quân dậy.
– Anh phải đi?
Giọng Chính Đông vẫn còn ngái ngủ, mở một mắt nhắm một mắt nhìn Hà Ngạo Quân:
– Phòng bệnh nói có ca phẫu thật khẩn cấp. Có người bị lên cơn đau tim.
Giọng Hà Ngạo Quân hơi khó chịu. Thì làm gì có ai thoải mái được, khi đang nằm đệm êm, gối ấm, ôm trong lòng người mà mình yêu nhất thì lại phải dậy đi làm lúc mới 2 giờ sáng. Hà Ngạo Quân tự nhận mình không phải là một gã bác sĩ có lương tâm cho lắm. Anh làm việc chỉ để kiếm tiền nuôi sống mình và người yêu mà thôi.
– Vậy anh đi đi.
Chính Đông lại giục. Chính Đông cũng là người bị bệnh tim, nên hiểu được cảm giác sinh tử đó. Nếu không có Hà Ngạo Quân, cũng không có các bác sĩ ở Pháp, có lẽ cậu không thể ở đây.Hà Ngạo Quân nghĩ ngợi một lúc. Phòng bệnh tư nhân lúc này cần phải củng cố uy tín.
– Được rồi, tôi đi một lúc. Có chuyện gì thì gọi cho tôi.
Chỉ cần một cuộc gọi của Chính Đông, ngay cả khi đang làm phẫu thuật quan trọng trong phòng mổ, Hà Ngạo Quân vẫn có thể phóng về nhà ngay lập tức.
Chính Đông đã thay tim nhân tạo, nhưng không thể biết được chuyện gì có thể xảy ra. Vậy nên so với mọi thứ, đối với Hà Ngạo Quân, sức khỏe của Chính Đông vẫn quan trọng hơn tất cả.
Mọi thứ Hà Ngạo Quân đều nói cho Chính Đông biết, chia sẻ với cậu. Tưởng như giữa hai người họ không hề có bí mật. Tuy nhiên, chỉ có một chuyện Hà Ngạo Quân không nói được.
Đó là chuyện về Lý Khải Uy.
– Cậu cũng được đấy chứ!
Bác sĩ Lương ngồi trong văn phòng làm việc của Hà Ngạo Quân, đưa mắt nhìn cách bài trí đồ đạc trong phòng, lại tiện tay cầm một vài tập hồ sơ bệnh án lên xem xét. Chữ viết rất rõ ràng, thông tin cụ thể, cách chữa chính xác. Có học trò đang từng bước bắt kịp và có thể hơn thầy, bác sĩ Lương có chút tự hào. Qủa nhiên, mắt nhìn người của ông còn rất tốt.
Chỉ đáng tiếc người này tuy giỏi nhưng lại có đầy tật xấu.
– Ông tới đây làm gì?
Hà Ngạo Quân vào thẳng vấn đề.
– Đổi xưng hô sao? Mới lập phòng bệnh tư mà đã phủi sạch quan hệ rồi.
– Bác sĩ Lương, ông hạ mình tới đây là vì lý do gì?
Hà Ngạo Quân hỏi.
Bác sĩ Lương bật cười. Nếu không phải đã từng làm việc với con người này, hẳn là sẽ không biết lúc này cậu ta đang nói đùa đâu.
– Đến đưa cho cậu thứ này.
Bác sĩ Lương nhấc thùng giấy dưới chân để trên mặt bàn.
Hà Ngạo Quân nhìn vào trong thùng giấy.
Là thư của Lý Khải Uy.
Những ngày Chính Đông ở trong bệnh viện Bắc Kinh, Lý Khải Uy đều đều đặn viết thư gửi tới.
Tại sao Lý Khải Uy biết Chính Đông nằm ở bệnh viện Bắc Kinh? Lý do là Hà Ngạo Quân cho hắn biết.
Tại sao Chính Đông không hề nhận được thư Lý Khải Uy gửi? Đây cũng là chủ ý của Hà Ngạo Quân.
– Không ngờ anh ta cũng kiên trì như vậy.
Hà Ngạo Quân chỉ buột miệng thốt lên, không hề nhận ra trong giọng nói của mình có chút chua chua.
Bác sĩ Lương trước khi ra khỏi cửa, còn quay đầu lại nói với Hà Ngạo Quân.
– Chuẩn bị một phòng làm việc đi. Tôi tới làm việc chỗ cậu. Lương tôi sẽ nói qua điện thoại sau.
Hà Ngạo Quân lúc này mới thoát ra khỏi những suy nghĩ của mình:
– Còn bệnh viện Bắc Kinh thì sao?- Nghỉ rồi.
Hà Ngạo Quân cau mày nhìn thùng thư trước mặt, rồi khuân xuống, đá vào tận sâu dưới gầm bàn.
Chuyện những bức thư của Lý Khải Uy cứ thế mà bị quẳng ra sau đầu.
Hà Ngạo Quân tin rằng, việc Lý Khải Uy làm chỉ là gửi thư, kiên trì gửi thư chứ không thể đột nhiên xuất hiện trước mặt Chính Đông được.
Nhưng lần này Hà Ngạo Quân lại sai.
Lý Khải Uy đột nhiên xuất hiện trước mặt Chính Đông.
Hôm đó, ở quán bar, Chính Đông đang ở quầy rượu pha chế đồ uống cho khách.
Nhác thấy lại có khách tới, Chính Đông ngẩng đầu, tươi cười:
– Anh muốn uống gì?
Người trước mặt không ngờ lại là Lý Khải Uy, một thân quân trang, nét mặt vừa cứng cỏi vừa uy nghiêm.
Ở người này vẫn tỏa ra khí thế cường hãn và xâm lược mãi mãi không thể thay đổi.
– Lý Khải Uy, lâu lắm rồi không gặp.
– Phải. Lâu lắm rồi.
Lý Khải Uy thở dài.
Cả hai người ngồi ở tầng hai, cách xa sân khấu, nơi mọi người đang điên cuồng nhảy và uống rượu.
Lý Khải Uy ngồi đối diện với Chính Đông, nhìn người trước mặt có bao nhiêu thay đổi, gầy đi hay béo ra.
– Nhìn vẻ mặt em có vẻ rất tốt.
Chính Đông gật đầu:
– Em vẫn như cũ thôi. Còn anh thì sao? Công việc vẫn thuận lợi chứ
– Sau khi bị thương, thì cũng phải nghỉ ngơi tận hai năm.
– Anh bị thương?
Chính Đông không thể thốt lên lời. Cảm giác như có hòn đá đang đè nặng trong lòng. Là bạn của Lý Khải Uy, nhưng đến khi Lý Khải Uy bị thương thì cậu lại không hề biết.
Chính Đông lúc đó chỉ cảm thấy áy náy, hoàn toàn không nghĩ đến việc mình cũng liên lạc với Lý Khải Uy rất nhiều lần nhưng đều không được. Hai người cứ thế mà mất liên lạc đến tận ngày hôm nay.
Nhìn ánh mắt của Chính Đông, Lý Khải Uy đột nhiên hiểu cậu không hề nhận được bức thư nào của mình. Lý Khải Uy không biết vì sai địa chỉ hay bưu điện có vấn đề.
Lý Khải Uy được cử tới Irag để chiến đấu, hoàn toàn không biết Chính Đông đã còn ở bệnh viện Bắc Kinh hay không. Anh không có cách nào liên lạc được, chỉ đành viết thư rồi gửi. Chỉ tới cuối năm ngoái, anh được điều về Hàn Quốc, mới ngừng viết thư mà tới bệnh viện Bắc Kinh để tìm Chính Đông. Nhưng các bác sĩ đều bảo bệnh nhân đã xuất viện lâu rồi.
Cuối cùng, Lý Khải Uy lại tìm được Chính Đông ở Tây An.
Hệt như Chính Đông nói, Tây An là thị trấn yên bình, là nơi cậu có thể trở về.
Lý Khải Uy cảm thấy thật may mắn vì Chính Đông có thể khỏe mạnh ở trước mặt của anh. Qủa nhiên, Hà Ngạo Quân là người nói được thì làm được. Anh không thể không nhận ra nụ cười của Chính Đông đã khác xưa, ấm áp hơn, lại sáng sủa hơn rất nhiều.
Hai người có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Lúc ấy, Chính Đông không biết Hà Ngạo Quân đang trên đường đi tìm mình.
Chính Đông về muộn, điện thoại lại không cách nào liên lạc. Hà Ngạo Quân chỉ có thể gọi cho A Tứ, người làm cùng Chính Đông. Cuối cùng, lại nghe hắn nói là Chính Đông có bạn tới tìm. Mà lại là một người bạn quân nhân rất bảnh trai, nhìn đàn ông vô cùng.
Trong đầu Hà Ngạo Quân nghĩ đến một người.
Một đường lái xe từ nhà tới đây không dừng lại, vượt qua ba cái đèn đỏ ở ngã ba, bấp chấp cả giao thông mà vượt lên, quần áo còn chưa kịp thay đã đùng đùng xuất hiện ở quán bar trong trang phục bác sĩ.
Hà Ngạo Quân khi ấy không hề nhận ra ánh mắt của người khác đều dừng trên người mình, ánh mắt của họ đều hiện lên vẻ kinh ngạc và sửng sốt, có cả thú vị mà cảm thấy người đàn ông trong áo blouse trắng này có khẩu vị thật đặc biệt.
Hà Ngạo Quân vừa vào đã hỏi A Tứ:
– Chính Đông đâu?
A Tứ chỉ lên lầu hai.
Hà Ngạo Quân bước lên cầu thang, trong lòng không nhịn được căng thẳng.
Anh sợ gì, sợ gã quân nhân kia sẽ cướp mất Chính Đông hay sao?
Không thể nào.
Hay sợ Chính Đông khi biết hắn bị thương sẽ cảm thấy áy náy mà hận không thể ở bên chăm sóc hắn.
Hay là sợ Chính Đông nghĩ Hà Ngạo Quân là kẻ tồi tệ vì đã giấu những bức thư của Lý Khải Uy. Biết thế này Hà Ngạo Quân đã tiêu hủy số bức thư kia và một mực giả vờ như không biết.
Hà Ngạo Quân chính là cảm thấy rối như tơ vò.
Hà Ngạo Quân không rõ mình là đi bắt gian tại trận hay là đi xóa dấu vết việc phạm tội của chính mình nữa.
Đến nơi, Hà Ngạo Quân thấy Chính Đông và Lý Khải Uy đều không làm gì. Chỉ là ngồi xuống, ôn lại chuyện cũ một cách vui vẻ.
Chuyện cũ có gì mà vui chứ.
Hà Ngạo Quân không ngăn nổi một bình dấm chua trong lòng đang đổ tràn ra.
– Anh.
Chính Đông nhìn thấy Hà Ngạo Quân, quay lại cười.
Chính Đông hai má có chút đỏ, chắc là đã uống rượu một chút.
– Bảo em không được uống rượu, không có nghe sao?
Hà Ngạo Quân lên giọng.
– Chỉ một ít thôi mà.
Chính Đông dùng ngón cái và ngón trỏ để ước lượng. Con người này khi uống rượu thì lại manh một cách lạ lùng. Hà Ngạo Quân chỉ hận không thể lúc này cho người vào bao tải mà mang về nhà mình.
– Lý Khải Uy. Anh vừa nói cái gì ấy nhỉ?
Chính Đông nhìn Lý Khải Uy hỏi.- Anh lên quân hàm rồi.
Lý Khải Uy nhắc lại lời mình vừa nói, biểu cảm trên khuôn mặt vừa có chút bất đắc dĩ, vừa ôn nhu nhìn Chính Đông.
Chính Đông nhoài người sang bên kia, muốn đếm số sao của Lý Khải Uy. Hà Ngạo Quân đen mặt kéo người về, để người đổ trực tiếp vào người mình, lại lườm Lý Khải Uy phía đối diện:
– Thu hồi lại ánh mắt đó đi.
Lý Khải Uy sờ mũi, cảm thấy mình có chút oan uổng.
Chính Đông say, cả người dán trên ngực Hà Ngạo Quân, đổ lên đổ xuống, ánh mắt cũng có chút mê man.
– Cảm ơn cậu đã chiếu cố Chính Đông. Qủa nhiên, lời cậu hứa, cậu có thể làm được. – Lý Khải Uy nói
Hà Ngạo Quân cảm thấy khó chịu. Rõ ràng lời từ miệng hắn ta lại có vẻ như đang chọc giận anh.
Hà Ngạo Quân ôm lấy Chính Đông, lạnh lùng đáp trả:
– Chính Đông là người của tôi. Tất nhiên, tôi phải bảo vệ cậu ấy. Anh nếu không có việc gì, chúng tôi về nhà trước.
Hà Ngạo Quân gằn giọng, nhấn mạnh vào đại từ “chúng tôi”, muốn để Lý Khải Uy biết Chính Đông đã là người của anh, Lý Khải Uy không thể dành được.
Hai người đều bỏ đi, chỉ để lại một mình Lý Khải Uy, ánh mắt hiện lên vẻ cô đơn về ghen tị không giấu diếm.
Hà Ngạo Quân lại phóng xe như bay về tới nhà. Tới nhà, vừa nửa ôm nửa dìu người vào tới cửa, đã đẩy Chính Đông lên tường, nghiêng người hôn lấy.
Luồn lưỡi vào trong miệng của Chính Đông, bá đạo cướp đi hơi thở và mùi vị rượu trong miệng của cậu.
Hà Ngạo Quân siết chặt lấy người này, hôn tới khi người kia mặt đỏ bừng vì bị nghẹt thở, mới bỏ qua mà cúi xuống cởi quần áo trên người, hôn xuống xương quai xanh của cậu.
Hà Ngạo Quân thừa nhận mình ích kỷ.
Thừa nhận mình vì sợ hãi mà suốt mấy năm qua đều giấu đi thư của Lý Khải Uy gửi cho Chính Đông.
Hà Ngạo Quân vừa cởi quần áo Chính Đông, vừa tiếp tục truy đuổi những nụ hôn dây dưa giữa hai bờ môi. Hà Ngạo Quân dùng sức cởi bỏ áo sơ mi trên người của Chính Đông, đến khi cởi tới cái quần, mới ôm Chính Đông ngã xuống chiếc giường trong phòng ngủ. Một đường từ cửa, tới phòng khách, tới phòng ngủ, cũng không biết đã hôn bao nhiêu lần, cũng không biết đã cuồng nhiệt mà ôm lấy nhau như thế nào, chỉ biết đến khi ngã xuống giường, cả hai đều thở hổn hển.
Hà Ngạo Quân sờ soạng làn da vừa rắn chắc, vừa mềm mại trên người Chính Đông, hận không thể ngay lập tức gặm cắn, để lại trên người người này những dấu vết hoan ái của chính mình.
Sờ soạng, vuốt ve, lại hôn môi.
Hà Ngạo Quân chỉ muốn trực tiếp đi vào. Nhưng lý trí anh còn chưa có mất, anh vẫn nhớ ra là phải làm bước bôi trơn, mở rộng.
Chính Đông khi uống rượu lại nhạy cảm, chờ Hà Ngạo Quân quá lâu, khiến cậu có chút sốt ruột, nhướn cổ lên chủ động hôn Hà Ngạo Quân, vừa thở hổn hển, vừa nói vào tai của Hà Ngạo Quân.Hà- Hà Ngạo Quân, em muốn.
Hà Ngạo Quân cúi xuống đáp trả nụ hôn của Chính Đông.
Trước đây Hà Ngạo Quân đều hôn rất ôn nhu, rất dịu dàng, nhưng chỉ giờ đây, Chính Đông mới biết con người này cũng có lúc mất kiểm soát như vậy.
Hôn thôi chưa đủ, còn gặm cắn hai cánh môi.
Tuy thấy có chút bạo lực, nhưng Chính Đông lại không có ý kiến. Cậu không phải là con gái mà cần dịu dàng.
Mặc dù vậy Chính Đông vẫn là thắc mắc.
Người này phát điên gì vậy, có gì bất mãn sao?
Không đợi Chính Đông từ thất thần trở về, Hà Ngạo Quân đã bôi trơn có vật kích thưởng khủng của mình, động thân đi vào.
” A”
Nơi chật hẹp của Chính Đông khít chặt lấy Hà Ngạo Quân khiến anh phải hít một ngụm khí. Đợi đến khi từ từ thích ứng, người bên dưới thả lỏng, Hà Ngạo Quân tiếp tục ra vào.
Chính Đông ôm lấy Hà Ngạo Quân, Hà Ngạo Quân cũng cúi đầu hôn môi cậu, đưa tay qua an ủi hạ thân của Chính Đông.
Hạ thân truyền đến khoái cảm khiến Chính Đông cảm nhận Hà Ngạo Quân đang ở trong cơ thể mình, đang hòa vào làm một với mình.
Hà Ngạo Quân cũng không kiềm nén, mà thúc hông một cái, đưa đẩy, đâm vào chỗ sâu nhất bên trong.
Chính Đông rên rỉ. Đột nhiên Hà Ngạo Quân kéo chân Chính Đông đặt lên vai mình, chạy nước rút tới.
Từ đỉnh giường phát ra những âm thanh cót két.
Lúc lên tới đỉnh, Hà Ngạo Quân gầm nhẹ, thúc sâu vào, rồi bất ngờ phun vào bên trong.
Chính Đông cũng đạt tới cao trào, toàn bộ đều đi ra, lấm bẩn lên cơ bụng của hai người.
Hà Ngạo Quân đổ gục lên người của Chính Đông nghỉ.
Chính Đông mở mắt ra, tay xoa lên mồ hôi trên trán Hà Ngạo Quân, hỏi:
– Hôm nay sao lại tức giận như vậy?
Hà Ngạo Quân không trả lời.
– Là vì Lý Khải Uy trở về.
Hà Ngạo Quân lại im lặng, nhưng xem như ngầm thừa nhận.
– Đồ ngốc, em đã nhận lời yêu anh. Lẽ dĩ nhiên, sẽ không bị xao động bới bất cứ ai.
– Thật chứ? Cho dù tôi có lỗi với em.
Chính Đông cau mày nghĩ.
– Còn phải xem, đó là cái lỗi gì?… Anh có người khác rồi.
Chính Đông hỏi, giọng nói có chút run run.
– Em nói xem?
Chính Đông không thể không nhận ra thứ vừa rồi ở trong cậu lại lớn dần lên.
Không đợi Chính Đông đồng ý, Hà Ngạo Quân lại tiếp tục một đợt tấn công nữa.
Tối đó, làm tới tận ba lần. Nếu không phải Chính Đông bị bệnh tim, có lẽ Hà Ngạo Quân đã muốn làm tới sáng. Anh muốn khẳng định, người này là của mình, là chỉ là người của mình mà thôi.
Những chuyện năm xưa, lại tái hiện trong đầu của Hà Ngạo Quân. Khi đó, Hà Ngạo Quân muốn Chính Đông có nghị lực sống, mà gọi cho Lý Khải Uy, nói với anh ta bệnh tình của Chính Đông.
Nhưng anh ta lúc đó đang chuẩn bị lên đường tới Irag. Anh ta do dự một chút, nhưng rốt cuộc không có trở về, chỉ nhờ Hà Ngạo Quân chiếu cố Chính Đông.
– Hà Ngạo Quân, tôi biết cậu là người rất giỏi. Cậu sẽ chữa khỏi cho Chính Đông phải không? Tháng sau, tôi nhất định sẽ về. Cậu bảo Chính Đông đợi tôi.
Chính Đông đã không thể đợi Lý Khải Uy. Bởi Hà Ngạo Quân đã quyết định mình không thể buông tay nữa rồi.
Tựa như khi đó, Lý Khải Uy chọn lý tưởng, còn Hà Ngạo Quân lại chọn Đường Chính Đông.