Mẹ tôi có hỏi tại sao tôi lại tính đến chuyện ra nước ngoài.
– Thế còn chuyện đám cưới? Tuệ Nhi nó nhường con quá. Nó cứ thế mà chấp nhận sao? Đi lần này là bao lâu?
Bố tôi phì phèo hút điếu thuốc, nghe thấy thế, buông lời mắng mẹ:
– Đàn bà thì biết cái gì. Đây là vì sự nghiệp. Lập gia đình là thứ yếu, sự nghiệp mới trọng yếu. Cơ hội của con nó, bà đừng có lằng nhằng.
– Ông lúc nào cũng vậy. Lập gia đình rồi mới gây dựng sự nghiệp không phải tốt hơn sao.
Bố tôi là người rất nghiêm khắc. Hồi nhỏ, tôi không có tiền đóng học mà không dám đến lớp, cũng không dám nói với bố mẹ. Lúc cô giáo gọi điện về nhà, tôi bị phát hiện, bố mẹ tôi vội về tìm tôi. Lần đó, mẹ tôi thì khóc sướt mướt tưởng chừng như muốn mù luôn cả đôi mắt, còn bố thì cầm lấy cái gậy có đinh sắt cứ thế mà vụt vào cẳng chân của con trai mình. Nếu như không có hàng xóm ra can thì hai chân tôi có thể bị phế không biết chừng.
Cuộc sống mà ngay cả tiền cũng không có để đóng học, không có để mà ăn, thì nói gì tới những chuyện xa vời như yêu thương, chiều chuộng. Tôi lớn lên trong một căn nhà, mà bố từ sáng tới tối đều ở ngoài công trường xây dựng, mẹ đi bán hàng chợ, không thì cũng đi nhặt rác trên đường phố, ăn cơm nguội mà sống.
Từ nhỏ, tôi đã quen sự cô đơn, cũng quen cả lãnh đạm, cũng quen luôn những kỳ vọng của bố mẹ cho thằng con trai độc nhất.
Kiếp trước, chỉ vì một lời của Chính Đông cộng thêm tính cách cố chấp của tôi đã đẩy tất cả vào bi kịch. Mẹ tôi vì uất ức mà chết, bố thì thề rằng không có con trai tên Hà Ngạo Quân, và tôi thì hận Chính Đông, hận tất cả những người coi thường mình, bỏ rơi mình.
Vốn dĩ sống lại một kiếp, tôi muốn mọi thứ thật tốt đẹp. Chỉ là không thể nữa rồi.
– Bố. Mẹ. Con chia tay Tuệ Nhi rồi. Sẽ không có đám cưới.
Tôi biết. Một lần nữa, tôi đạp đổ hi vọng của họ.
Bầu không khí trong căn phòng trở nên căng thẳng, lạnh lẽo. Bố mẹ nhìn tôi, hệt như tôi là kẻ phạm tội bất hiếu.
– Mày nói lại lần nữa.
Bố tôi hét lên. Ông đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, khuôn mặt vặn vẹo đi vì tức giận. Tôi nhắm mắt lại, chỉ nhắc lại từng lời một rõ ràng:
– Con chia tay cô ấy rồi. Không có đám cưới.
Một chiếc gạt tàn phi vào đầu tôi. Nó sượt qua khóe mắt, rạch một vệt dài, rồi mới đập vào bức tường phía sau, vỡ tan thành những mảnh vụn.
Cuộc hôn nhân với Tuệ Nhi, không chỉ khiến mẹ vui mà bố cũng tự hào. Bố kỳ vọng rất nhiều vào chuyện này. Nếu lấy Tuệ Nhi, lấy một gia đình giàu có có gia giáo, gia đình tôi sẽ không còn phải cúi đầu trước người khác, có thể nở mày nở mặt.
Kiếp trước, tôi cũng mang tâm tư như vậy để theo đuổi con gái của luật sư nổi tiếng. Tuy không có tình yêu, nhưng tôi từng thề rằng sẽ đối tốt với Tuệ Nhi, sẽ coi em là vợ của mình.Mẹ tôi lại khóc.
– Con có người khác rồi?
Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu.
Tôi có người khác không? Tôi yêu Chính Đông nhưng tôi biết chúng tôi không thể bên nhau.
Bố tôi mắng chửi tôi thậm tệ. Nếu không phải mẹ ngăn lại, e rằng tôi cứ thế đi nhập viện.
Tối muộn, tôi ở trong phòng với cái đầu đầy băng. Tôi gọi cho Chính Đông. Chúng tôi đang nói chuyện thì mẹ bước vào phòng.
Có vẻ như mẹ đã nghe thấy tôi gọi Chính Đông, bà lên tiếng hỏi:
– Con vẫn còn liên lạc với Chính Đông sao?
– Vâng mẹ.
– Ừ.
Mẹ tôi có điều khó nói. Bà cắn môi, mấy phút sau mới ngẩng đầu:
– Đừng có gần gũi với thằng bé quá.
– Tại sao ạ?
Tôi hỏi.
– Chẳng phải mẹ thấy Chính Đông đáng thương sao?
– Ừ…Nhưng mà…cái chính là… thằng bé là…
Thằng bé là gay.
– Mẹ. Đồng tính không phải là bệnh.
– Là con tự mình bước vào con đường này.
Câu sau tôi chỉ lẩm bẩm, mẹ không nghe thấy. Tôi không biết họ sẽ nghĩ gì khi biết con trai họ đã yêu Chính Đông, một người đàn ông. Ghê tởm hay cũng thấy tôi thật tội nghiệp.
– Mẹ chỉ nói thế. Mẹ không ác cảm với cậu ấy.
Mẹ tôi giải thích. Tôi biết, mẹ không phải là người phụ nữ xấu. Bà không ghét người đồng tính, nhưng bà sợ con trai mình cũng trở thành người như vậy. Mẹ trước đây không cho tôi chơi với đám bạn nhà nghèo, vì sợ rằng tôi cũng sẽ không có tiền đồ như chúng. Rốt cuộc, nhà giàu thì chúng không chơi với tôi, nhà nghèo thì tôi không được chơi. Kết quả, đến tận thời đại học, tôi cũng chỉ có một người bạn duy nhất là Kiệt Hào.
Mẹ tôi tiến lại gần, sờ tay lên băng trên đầu tôi, ánh mắt lộ vẻ quan tâm:
– Đau không? Ngủ sớm đi. Mai không phải ra sân bay sao? Tới đó nhớ nghe lời ông ấy. Đừng cãi lời.
Tôi, gần 30 tuổi, vẫn còn được xem như con nít.
Mẹ đi ra khỏi phòng. Trước khi mẹ đóng lại cánh cửa, tôi không kiềm lòng được mà nói:
– Mẹ, con xin lỗi.
Xin lỗi vì đã không thể gánh trên vai kỳ vọng của bố mẹ được nữa.
Xin lỗi vì đã khiến mọi người thất vọng.
Xin lỗi vì đã đạp đổ mọi hi vọng của cả gia đình.
Cũng xin lỗi vì giữa vô vàn người, tôi lại yêu Chính Đông.
Tôi gọi lại cho Chính Đông. Giọng của em ngái ngủ đáp lại tôi, có vẻ như vừa bị tôi đánh thức. Nhưng tôi lúc này chỉ muốn tạm biệt em:- Chính Đông, mai tôi đi rồi. Em nhớ chiếu cố bản thân thật tốt.
Đầu dây bên kia im lặng. Tôi tưởng rằng em đã ngủ, định cứ thế kết thúc cuộc gọi. Đột nhiên, tiếng của Chính Đông bất ngờ vang lên trong điện thoại:
– Anh… Lên đường bảo trọng.
Chỉ cần một câu nói này của em là đủ rồi.
Tôi nói với bác sĩ Lương, nếu tôi thất bại, hai năm sau tôi vẫn không thể trở thành một bác sĩ giỏi, Chính Đông phải nhờ tới bác sĩ Lương chữa trị.
Bác sĩ Lương chỉ hừ mũi:
– Ít nói nhảm.
Cuộc sống ở Pháp khiến tôi không quen. Tôi không thể ăn được những món Pháp. Nhưng bệnh viện mà chúng tôi tới lại cách nhà hàng Trung Quốc rất xa. Và tôi cũng không thể ngày nào cũng ăn món Trung Quốc bởi ở đây đồ ăn Trung Quốc rất đắt đỏ. Rốt cuộc, suốt nhiều tháng trời, tôi chỉ có thể ăn mỳ tôm và bánh mỳ.
Một lần, tôi là bác sĩ phụ mổ cho một ca phẫu thuật tim có bác sĩ Lương mổ chính, đột nhiên, tôi đau bụng không chịu nổi. Lúc ấy, phải cắn chặt răng mới có thể không xông thẳng ra ngoài. Thậm chí dù chỉ đứng phụ mổ, quan sát, và đưa dụng cụ, tôi vẫn ra nhiều mồ hôi lạnh hơn bác sĩ mổ chính. Khi 6 tiếng phẫu thuật vừa mới kết thúc, tôi liền cứ thế chạy một mạch tới nhà vệ sinh. Báo hại, bên người nhà bệnh nhân cứ tưởng có chuyện cũng chạy theo tôi với bộ dạng hoảng hốt.
Sau chuyện đó, dần dần tôi mới bắt đầu học cách làm quen với cuộc sống Pháp, và đồ ăn ở Pháp.
Có lúc, tôi lại nhớ tới hồi cùng Chính Đông tham gia tập huấn quân sự, bản thân tôi không quen ăn đồ ở đó nên nhịn đói, Chính Đông mới bảo tôi nếu muốn chết thì cứ nhịn ăn. Chính Đông, so với tôi, có thể dễ dàng làm quen với môi trường mới.
Trong một thời gian dài, tôi chỉ đi cùng bác sĩ Lương tới gặp bệnh nhân. Bác sĩ Lương khám bệnh, hỏi triệu chứng của bệnh nhân. Sau đó, ông quay sang nhìn tôi, hỏi bệnh nhân bị bệnh gì, chữa trị như thế nào?
– Người bệnh bị suy tim sung huyết nên có cảm giác mệt mỏi, suy nhược do các cơ quan trong cơ thể, não và cơ bắp không có đủ máu, oxy và chất dinh dưỡng. Lực bơm máu vào tim yếu, gây ra ho khan, ho ra máu. Người bệnh còn bị khó thở khi ngủ. Cho thấy mức độ suy tim sung huyết rất nặng.
– Cách chữa ra sao? – Bác sĩ Lương hỏi tôi.
– Bệnh nhân cần hạn chế muối, dầu mỡ. Các loại thuốc kiểm soát gồm thuốc trợ tim, lợi tiểu và hạ áp.
Bác sĩ Lương gật đầu, đưa cho tôi bệnh án.
– Cậu nói đúng. Nhưng việc dùng thuốc như thế nào còn phụ thuộc vào tình trạng của từng bệnh nhân. Nhớ kĩ!
Buổi tối, bác sĩ Lương giao cho tôi quản lý bệnh án. Nói là quản lý, nhưng tôi phải đọc nó, và sáng hôm sau, nộp cho ông báo cáo về những gì tôi rút ra được.
Cuối tuần, tôi cùng bác sĩ Lương đi khám bệnh tình nguyện ở trại trẻ mồ côi và mổ miễn phí cho những em bé thuộc hộ gia đình nghèo bị suy tim bẩm sinh.Một buổi tối, sau khi từ bệnh viện trở về nhà, trước khi đọc bệnh án bác sĩ Lương giao cho, tôi gọi điện cho Chính Đông.
Lúc này ở Pháp là 6 giờ tối, nhưng ở Tây An đã là gần nửa đêm. Tôi biết Chính Đông có lẽ đã ngủ, chỉ là tôi không kiềm lòng được muốn được nghe giọng nói của em.
– Alo
Giọng nói ngái ngủ của Chính Đông vang lên trong điện thoại, trầm và êm. Trước đây, tôi không biết giọng nói của một người đàn ông qua điện thoại lại khiến tôi thấy hay như vậy. Cũng không biết có ngày mình sẽ chờ mong từng giờ, từng phút được nghe giọng nói này.
– Chính Đông, anh không đánh thức em dậy chứ?
Chính Đông nói không sao.
Tôi kể cho em nghe về cuộc sống ở Pháp, những gì tôi nhìn thấy, những thứ tôi trải qua. Tôi hỏi chuyện của em, hỏi em có còn cảm thấy choáng váng, hay đau tim nữa không. Tôi bảo em luôn phải đến bệnh viện kiểm tra hàng tháng.
– Chính Đông, hôm nay ở bệnh viện có một người đàn ông phải truyền nước. Anh ta bị ốm nhưng không có người nhà tới thăm. Đến lúc tôi cảm thấy anh ta đáng thương thì bạn trai người đàn ông ấy xuất hiện trong bệnh viện. Không quan tâm ánh mắt của mọi người, người bạn trai ấy ôm lấy người yêu. Hai người cười thật hạnh phúc. Tôi thấy tình cảm của họ thật tốt. Tôi có chút ghen tị.
Đầu dây bên kia im lặng. Tôi cầm điện thoại ra bên ngoài ban công, đưa mắt nhìn xa xăm về phía trước, không biết nơi nào là Trung Quốc, không biết nơi nào có Chính Đông.
– Đến lúc em 30 tuổi, vẫn không ở bên ai, em cho tôi cơ hội chứ? Tôi sẽ đối tốt với em.
Tôi hỏi.
Nhưng đáp lại lời của tôi, chỉ có sự im lặng.
Tựa như tình cảm của tôi cũng chẳng thể có hồi đáp. Phải chăng, lúc tôi phát hiện mình yêu em là đã quá muộn, nên tôi chẳng thể có được em?
– Em ngủ rồi?
– Ngủ ngon Chính Đông.
Tôi tắt điện thoại, thở dài rồi quay lại bàn làm việc.
Pháp…lại một đêm thức trắng.
Tôi từ phụ mổ lên mổ chính. Bác sĩ Lương đứng bên cạnh để quan sát tôi mổ như thế nào. Suốt ca phẫu thuật, bác sĩ Lương không nói một lời. Tôi trở nên căng thẳng, mồ hôi tuôn ra đầm đìa trên trán và sống lưng, ngay cả y tá lau mồ hôi cũng không kịp.
Có lúc tôi bị chính mồ hôi của mình rơi vào mắt, xót vô cùng, nhưng chẳng dám dụi hay nhắm mắt lại.
Bởi tôi biết, tính mạng của một người đang nằm dưới dao mổ của tôi, tôi càng không thể phạm một sai lầm nhỏ.
– Kéo mổ…kẹp răng chuột…
Tôi ra lệnh cho y tá ở bên.
– Bác sĩ, không sao chứ?
Đột nhiên, máu chảy ra rất nhiều, người bệnh co giật lên tục. Tôi trở nên hoảng loạn. Tiếng tút dài của máy đo nhịp tim khiến đầu tôi như muốn nổ tung.
Tôi dùng mọi cách để khiến tim của bệnh nhân đập trở lại.
Gần 10 phút trôi qua, cánh tay đã mỏi nhừ. Ngay cả khi y tá bên cạnh nói bằng giọng lo lắng.
– Bác sĩ, bệnh nhân qua đời rồi.
– Bác sĩ, anh không sao chứ?
– Bác sĩ?
Tôi biết mình không xong rồi.
Bác sĩ Lương đẩy tôi ra một bên. Ông nhìn đồng hồ, rồi đọc giờ tử của bệnh nhân cho y tá ghi chép.
Chiếc khăn trắng được trùm lên thi thể.
Đó là ca phẫu thuật đầu tiên của tôi. Nhưng tôi đã thất bại.
Ngày hôm đó, tôi giống như một cái xác chết, cứ thế đi ra khỏi phòng mổ, không nói gì khi người nhà bệnh nhân hỏi, cũng không thể đối mặt với tiếng khóc lóc và đau khổ của họ.
Lúc cầm dao mổ trên tay, đối diện với cái chết của người bệnh, tôi đột nhiên có một ảo giác. Người nằm đó, không phải là một người xa lạ. Mà là Chính Đông. Đường Chính Đông.
Ánh mắt em trợn trừng nhìn lên trần nhà, không cam tâm.
Bác sĩ Lương nói với tôi, ca phẫu thuật đó, tôi làm không có gì sai, nhưng sống chết không chỉ một mình bác sĩ quyết định.
Nhưng, tôi không sao xóa đi ảo giác Chính Đông nằm trên giường bệnh, tấm khăn trắng phủ lên người em, tôi cầm trong tay dao mổ nhưng bất lực chẳng thể làm gì. Máu của em dính đầy lên chiếc áo blouse trắng tôi đang mặc.
Ngày hôm đó, tôi ngồi hàng giờ trong nhà tắm, giặt thật sạch vết máu dính trên áo.
Chính Đông không thích máu, tôi muốn giặt bằng hết.
Nhưng giặt thế nào, tôi vẫn nhìn thấy máu trước mặt mình.
Tôi biết, tôi không xong rồi.
Tôi sau đó đã không thể cầm trên tay dao mổ. Bất cứ lúc nào, ảo giác đều có thể xuất hiện. Chính Đông. Máu. Tử vong.
Tôi không biết mình đang làm gì. Tôi muốn chính mình trở thành bác sĩ, chính mình cứu em. Nhưng rốt cuộc, tôi lại mắc phải chứng ám ảnh cưỡng chế.
Tôi không đến bệnh viện nữa. Mỗi ngày đều như một thứ đồ bỏ sống trong nhà. Rượu và những mẩu thuốc lá nằm vương vãi khắp mọi nơi.
Tôi hút thuốc rồi. Tôi hiểu tại sao Chính Đông lại hút nhiều thuốc như vậy. Có lẽ là vị đắng của nó? Càng đắng lại càng muốn hút nhiều hơn.
Tới một ngày, tôi bật dậy khỏi mặt đất, cuống cuồng mặc áo vest, nhìn đồng hồ đã là 12 giờ đêm. Tôi đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Chính Đông.
Tôi chạy tới sân bay, mua vé chuyến sớm nhất để trở về Tây An.
Lúc tôi đến Tây An, thời gian đã là giữa buổi sáng. Sự xuất hiện đột ngột của tôi làm Chính Đông ngạc nhiên. Nhưng có lẽ điều sửng sốt nhất vẫn là bộ dạng luộm thuộm, râu không cạo, tóc không cắt của tôi.
Tôi cương quyết cùng Chính Đông đi xem phim ở rạp rồi nhất quyết chọn một bộ phim về đề tài đồng tính đang chiếu.
Nhưng tôi không biết rằng, lúc cả rạp người ta xem phim, tôi lại ngủ mất. Tôi dựa vào Chính Đông mà ngủ.
Nhưng đó là lần duy nhất sau thời gian khủng hoảng, tôi có thể ngủ say. Có thể, vì tôi biết em đang ở bên.
Giây phút này chỉ cần như vậy là đủ.
Dù đã muộn mất một ngày, tôi vẫn muốn nói với Chính Đông.
” Chúc em sinh nhật vui vẻ.”