Năm nay, tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh đến sớm hơn thực tiễn. Nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng. Tuyết rơi mỏng, lất phất nhưng suốt một đêm cũng đủ để phủ trắng đường xá, mái nhà, nhành cây.
Tôi xoa xoa hai bàn tay vào nhau, rồi kéo chăn phủ kín lên người Chính Đông. Chiếc chăn rất nhỏ, chỉ đủ để một người đắp, nên tôi chỉ có thể giúp mình đỡ lạnh bằng việc mặc thêm nhiều áo hơn. Quan trọng là Chính Đông đủ ấm áp thì tốt rồi.
Tôi cả đêm đều không có ngủ, mà chỉ nằm trên giường nhìn Chính Đông. Hai mắt em nhắm nghiền, thỉnh thoảng giữa hai hàng lông mày khẽ xô vào nhau, tôi phải lấy ngón trỏ nhẹ nhàng xoa dịu nó.
Tôi không biết mình đang làm gì. Tôi giống như đang đứng trước một cánh cửa mà tôi biết nếu bản thân đi qua, sẽ chẳng thể quay lại.
Ngày hôm nay, tôi trải qua mọi loại cảm xúc, còn nhiều hơn tám chục năm kiếp trước cộng lại. Lo lắng, tức giận, tuyệt vọng, lo sợ, thất vọng và… rung động.
Đúng, tôi đã rung động.
Rung động với người trước mặt mình. Không phải Tuệ Nhi. Không phải là một phụ nữ. Mà là một người đàn ông.
Tôi cười khổ.
Hà Ngạo Quân, cả đời tưởng rằng mình là trai thẳng, tin rằng mình sẽ phải giống như người bình thường lập gia đình, sinh con, báo hiếu bố mẹ.
Cho dù kiếp trước là không yêu Tuệ Nhi đi, nhưng cũng luôn nhận định cô ấy là vợ mình.
Kiếp này cũng như vậy. Muốn bù đắp cho Chính Đông những thứ tôi nợ em. Muốn trở thành một người chồng tốt của Tuệ Nhi, một điều mà trước đây tôi không thể.
Ấy vậy mà, ngày hôm nay, tôi lại biết mình có thể rung động.
Lúc tôi hôn em, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang vỡ òa, nổ tung trong đầu mình, tim tôi đập rất nhanh, đến nỗi, tôi có thể cảm nhận tiếng tim đập thình thịch trong ***g ngực mình.
Là yêu đi.
Hay là ngộ nhận…
Chính Đông vẫn ngủ, lông mi của em khẽ động đậy. Tôi chỉ sợ bản thân có thể khiến em đột ngột tỉnh nên cố không động đậy hay thay đổi tư thế.
Tôi nghĩ tới Tuệ Nhi, nghĩ tới Chính Đông, nghĩ tới bố mẹ, cảm thấy vô cùng rối rắm và hoang mang.
Chính Đông tỉnh dậy. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Tôi hắng giọng để giấu đi cảm giác chột dạ của mình.
– Chính Đông, em tỉnh rồi à?
Chính Đông khó hiểu nhìn tôi, rồi nhìn xung quanh căn phòng. Và rồi hình như nhớ ra điều gì đó, em à một tiếng rồi ngồi dậy.
– Em về đây. Cảm ơn anh vì tối qua.
Lúc Chính Đông định đứng dậy, tôi vội bắt lấy bàn tay của em.
– Đừng đi.
Em nhìn tôi.
– Tuyết rơi rất dày rồi. E rằng tàu hôm nay cũng không có. Em ở lại đây đi.Chính Đông ở lại. Tôi nghỉ một ngày ở bệnh viện. Chúng tôi nói chuyện. Tôi nói còn em lắng nghe, rồi lại cùng nhau xem ti vi, đọc sách. Tối đến, Chính Đông mở tủ lạnh ra để lấy đồ nấu bữa tối.
Nhìn vào trong bếp, tôi có một ảo giác rằng mọi chuyện vẫn như xưa.
Bữa tối đó, chúng tôi ăn khá bình yên. Không ai hỏi chuyện của đối phương. Tôi không hỏi về Hứa Thành và em cũng không hỏi về chuyện của tôi.
Lúc đó, tôi thực sự muốn, khoảnh khắc này giữa chúng tôi sẽ kéo dài mãi.
Nhưng đáng tiếc, nó không như những gì tôi mong đợi.
Sáng hôm sau, Tuệ Nhi đột ngột trở về Bắc Kinh mà không báo trước.
Ngay khi vừa mở cửa ra, Tuệ Nhi đã ôm lấy tôi, Chính Đông chứng kiến. Tuệ Nhi là muốn dành cho tôi sự bất ngờ nên mới làm như vậy. Tôi lúc đó, lại không cảm thấy vui vẻ, mà thay vào đó là cảm giác bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu.
Tôi biết giữa tôi và Chính Đông không có gì, nhưng tôi lại không hiểu tại sao mình lại có cảm giác chột dạ.
Tuệ Nhi nghe thấy tiếng động khác trong phòng. Cô ấy hỏi tôi.
– Còn ai nữa anh?
Ngay khi tôi còn chưa thể trả lời, Chính Đông đã bước lên, nhã nhặn đưa một tay ra bắt:
– Tôi là Chính Đông.
– Hóa ra là cậu. Chính Đông, cậu là người…
Tôi ra hiệu cho Tuệ Nhi không nói nữa. Cô ấy khựng lại một lúc rồi đổi sang chủ đề khác.
– Tôi nghe anh Ngạo Quân nói về cậu rồi. Tôi là Tuệ Nhi, bạn gái anh Ngạo Quân.
– Thầy ấy kể rất nhiều về cô.
Chính Đông mỉm cười. Tôi không thể không cảm thấy mất mát khi em gọi tôi là thầy.
Chính Đông thường gọi tôi là thầy khi em giận, khi em muốn xa cách và khi em muốn vạch ra ranh giới với tôi.
Chúng tôi ăn sáng. Tôi ngồi giữa như một kẻ bị mang ra xét xử. Tuệ Nhi nói rất nhiều về chúng tôi.
Cô ấy nói
– Cậu biết nấu ăn à? Ngạo Quân cũng biết. Cậu biết anh ấy nói gì không? Anh ấy chỉ nấu cho người quan trọng nhất. Tôi lúc đó nghe câu đó đã rất cảm động và xác định anh ấy là người mà tôi nên yêu.
Tuệ Nhi khoác tay tôi. Tôi nhìn Chính Đông.
Em nhấp một ngụm cà phê, và mỉm cười:
– Thật sao? Tôi cũng không biết điều đó. Chị thật may mắn.
– Chúng tôi sau này cũng định có một ngôi nhà, chứ không ở đây. Bố tôi nói sẽ đầu tư cho hai đứa. Nhưng tôi thì thích nhà nhỏ hơn. Một ngôi nhà mà chỉ cần có Ngạo Quân ở bên là được rồi.
Chính Đông lắng nghe. Em gật đầu và mỉm cười. Chính Đông rất bình thản. Sự bình thản của em khiến tôi muốn tức giận. Nhưng tại sao lại cảm thấy khó chịu, tôi hoàn toàn không rõ. Tôi không biết tại sao, hôm nay Tuệ Nhi lại đặc biệt nói nhiều hơn thường ngày. – Anh Ngạo Quân định cuối năm nay là tổ chức đám cưới. Cậu cũng đến nhé.
– Đến chứ! Đám cưới của thầy, tôi nhất định phải đến rồi.
Chính Đông nhìn sang tôi. Vẫn lại là nụ cười bình thản của em. Tôi thậm chí muốn đứng lên mà hét lên. “Đừng cười nữa”.
– Anh đi làm.
Tôi đi như chạy trốn. Chạy trốn sự thật tôi đã hôn Chính Đông và cảm thấy rung động. Chạy trốn khỏi cảm xúc tội lỗi, khó xử, tức giận và cả thất vọng.
Ngày hôm đấy, Chính Đông nhắn tin vào máy di động của tôi, chỉ vỏn vẹn ” Em trở về Tây An. Cảm ơn anh”.
Ngày hôm đấy, Tuệ Nhi ở nhà chờ tôi trở về. Lúc tôi đứng thất thần nhìn ra ô cửa sổ, tự hỏi Chính Đông đang làm gì, em đã về được tới nơi chưa, em liệu có tha thứ cho Hứa Thành, Tuệ Nhi bước tới ôm lấy tôi từ sau lưng.
– Ngạo Quân, em sai rồi. Em rất nhớ anh. Em không nên có ý kiến về việc anh thương hại cậu ấy. Nếu là em gặp cậu ấy, em cũng sẽ làm như vậy. Cậu ấy thật đáng thương.
Chính Đông đáng thương sao?
– Nhưng anh hiểu cho cảm nhận của em phải không? Bất cứ một người con gái nào cũng có thể hiểu lầm khi bạn trai mình suốt ngày lo lắng cho người khác, gọi điện hỏi thăm mỗi tối, rồi chạy đến ngay lập tức khi người kia xảy ra chuyện. Cho dù đó là một người con trai, bằng hữu, hay bạn thân đi chăng nữa, em cũng cảm thấy vị trí của mình trong lòng anh bị lung lay.
Tôi im lặng.
Tuệ Nhi dụi đầu vào lưng tôi, bộ dạng ủy khuất:
– Lắm lúc em còn nghĩ người anh yêu là cậu ấy, chứ không phải là em?
Yêu sao?
Tôi quay đầu lại nhìn Tuệ Nhi.
– Hà Ngạo Quân, mình kết hôn đi. Em muốn.
Tuệ Nhi dựa vào ngực tôi.
Trái tim tôi bị bệnh thật rồi. Tuy người trong ***g ngực tôi là Tuệ Nhi, nhưng tôi lại mong muốn là Chính Đông.
Tim tôi hẳn là đang ốm đi, vì hình bóng của Chính Đông ngày hôm nay luôn nằm trong tâm trí của tôi.
– Tuệ Nhi, đám cưới hoãn lại có được không?
Khi nghe những lời đó, nét mặt của Tuệ Nhi là không tin, sửng sốt và cuối cùng là thất vọng.
– Tại sao?
– Anh chưa sẵn sàng.
Tôi chưa sẵn sàng để trở thành chồng của Tuệ Nhi, chưa sẵn sàng để toàn tâm toàn ý sống vì Tuệ Nhi. Kiếp trước, tôi là kẻ ích kỉ và tham vọng nhưng trái tim tôi rất lý trí, nó biết mình phải làm gì, nên làm gì và làm như thế nào.
Tôi chỉ có vạch ra hướng đi và tiến về phía trước, không vì ai mà lung lay, không vì người nào mà xoay chuyển.
Nhưng hôm nay tôi thất bại thật rồi.
Tôi không thể không nghĩ tới Chính Đông.
Tim vì Chính Đông mà đập liên hồi, cũng vì Chính Đông mà tức giận và đau lòng, lại vì Chính Đông mà rung động.
Tôi biết cảm xúc này là không đúng nhưng không thể dừng lại được.
Tôi biết nói câu này với một người phụ nữ là hèn nhát, là tàn nhẫn. Nhưng tôi không thể tàn nhẫn hơn khi ở bên cạnh Tuệ Nhi với một con người không hoàn chỉnh, không thể toàn tâm toàn ý, không thể làm một người chồng tốt.
– Anh cần suy nghĩ đúng không?
Tôi gật đầu, nói lời xin lỗi với Tuệ Nhi.
Cô ấy ngày hôm sau bỏ đến biệt thự của bố mẹ.
Trở về sống một mình, tôi cố gắng chỉnh đốn lại tâm trạng, cảm xúc của chính mình. Tôi chỉ có thể xuất hiện trước mặt Tuệ Nhi, cưới cô ấy khi là một Hà Ngạo Quân hoàn hảo, không bị rung động, không phân tâm trước bất cứ một ai.
Tôi cố gắng không gọi điện cho Chính Đông, chỉ hỏi thăm chuyện của em qua một bác sĩ ở bệnh viện Xinhua, thành phố Tây An.
Nhưng tôi hoàn toàn không biết, để tốt với một người, hoàn thành trách nhiệm, bù đắp thật dễ dàng nhưng quên đi một người khiến mình rung động lại khó gấp hàng nghìn lần, hàng vạn lần.
Tôi rất nhớ Chính Đông. Nhớ em đến nỗi có lúc không thể kiềm lòng muốn cầm điện thoại để gọi cho em. Nếu có thể được nghe giọng của em thì tốt rồi.
Khi trước, không quan tâm tới tình cảm nam nam, tôi thờ ơ với những gì xung quan mình, cảm thấy cuộc sống của mình thật bình thường như bao người khác, gặp những người bình thường, nói chuyện với những người bình thường.
Khi tự hỏi trái tim mình có phải thích Chính Đông hay không, tôi nhìn thấy rất nhiều người đàn ông thích đàn ông.
Lúc trước nhìn đàn ông khoác vai đàn ông, tôi chỉ cảm thấy quan hệ bạn bè của họ thật tốt.
Lúc này nhìn đàn ông khoác vai đàn ông, tôi tự hỏi có phải họ cũng có quan hệ đó.
Lúc trước, cảm thấy ngưỡng mộ với những gia đình đưa con đi chơi vào những dịp cuối tuần.
Lúc này, lại cảm thấy ngưỡng mộ với những người đàn ông có thể không ngần ngại nắm tay nhau đi trên phố.
Nhìn thấy các cặp nam nam trong hiệu sách, nhà hàng, quán bar, tôi đều có thể nghĩ tới Chính Đông, đều có một khát vọng muốn cùng Chính Đông đi đến những chỗ như thế này.
Tôi đọc báo, thấy một cặp nam nam đi tới Thái Lan để kết hôn. Tôi xem từng bình luận trên mạng khi thấy có một cặp đôi công khai chụp ảnh với nhau. Tiêu cực có, tích cực có, chê bai có, ủng hộ cũng có.
Tôi xem tin tức trên ti vi, thấy một cậu thanh niên vì thất tình với bạn trai mà cắt tay tự tử.
Tôi bắt đầu xem GV, phim đen dành cho người đồng tính. Không có cảm giác khó chịu, ghét bỏ nhưng lại không khiến tôi có cảm xúc gì đặc biệt lắm.
Tôi biết mình không phải là người đồng tính.
Đến đêm, khi tôi đi ngủ, cảnh trong bộ phim GV vừa xem lúc tối tái hiện lại. Lần này xuất hiện không phải người đàn ông xa la mà là Chính Đông. Người âu yếm Chính Đông lại chính là tôi. Chính Đông nhìn tôi bằng ánh mắt mê man, mơ hồ, còn tôi đặt xuống từng nụ hôn lên thân thể em. Tôi mộng tinh.
Tôi biết mình không phải là người đồng tính, nhưng tôi đã yêu Chính Đông.
Nhưng là từ lúc nào?