Lâm Thanh Mai biết mình vừa bất cẩn đụng phải người khắc nên vội xin lỗi: "Xin lỗi anh!'
Lúc cô ngẩng đầu lên trông thấy người kia thì thoáng ngây ra giây lát, khuôn mặt con lai tuấn tú của Louis hiện ra, anh nở nụ cười rồi nói: "Ra là cô Lâm! Chúng ta có duyên thật, lại gặp nhau..."
"Xin lỗi anh, tôi đang rất vội..."
Đôi mắt màu xanh xám của Louis nhìn thoáng qua tấm chi phiếu trên tay cô, sau đó anh lấy hộp danh thiếp bên trong áo vest ra, rồi đưa cho cô một tờ danh thiếp ngắn gọn vô cùng.
Hai tay anh ta cầm tờ danh thiếp, giọng điệu chân thành nói: "Cô Lâm, tôi biết cô vội nên không phiền cô nữa! Đây là chi phiếu của tôi mong cô hãy nhận lấy. Lần trước tôi nhận nhầm cô thành người vợ đã qua đời của mình, xin lỗi cô! Nếu sau này cô Lâm có chuyện gì cần tôi giúp thì hãy cứ tới tìm tôi."
Nhín thấy tấm danh thiếp trong tay anh, trong một thoáng Lâm Thanh Mai do dự không biết có nên nhận hay không, nhưng Louis vẫn cứ cười nhìn cô, thái độ chân thành và cũng rất thân thiện.
Cuối cùng cô nhận lấy danh thiếp của Louis rồi nói: "Ngại quá tôi không có danh thiếp..."
Louis cười nói: "Khong sao cả, chỉ cần cô Lâm lát nữa đừng vứt mất danh thiếp của tôi là được."
Vốn Lâm Thanh Mai còn đang định làm như vậy, nhưng bị anh chọc trúng tim đen làm cô thấy hơi chột dạ: "Không đâu..."
Cô nói tiếp: "Xin lỗi, tôi không thể nói chuyện với anh được nữa, tôi còn có việc bận."
Louis mỉm cười nói: "Cô Lâm cứ tự nhiên đi, hi vọng lần sau chúng ta sẽ gặp lại."
Lâm Thanh Mai vẫy vẫy tay rồi liền vội vàng đi khỏi.
Louis nhìn theo bóng cô rời đi, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, ánh mắt nhìn về phía cô có vẻ quyến luyến.
Nguoi trợ lý đứng cạnh anh nói: "Cậu chủ, nếu muốn tiếp cận cô ấy tại sao không tạo cơ hội đi?"
Ánh mắt sâu thẳm của Louis chợt trở nên sắc bén: "Không vội, một ngày nào đó cô ấy sẽ chủ động tới tìm tôi..."
...
Lúc Lâm Thanh Mai chạy r tới bên ngoài thì xe của Lập Kỳ Sơn đã rời khỏi đây từ lâu.
Trong một thoáng cô bối rối không biết nên làm gì, nhưng rồi nghĩ lại cô vẫn có thể gửi chuyển phát nhanh trả chi phiếu về công ty, vậy nên công cũng không còn băn khoăn chuyện này nữa.
Nhưng khi không cần vội vàng chuyện gì nữa thì tin tức Lập Gia Khiêm tháng sau sẽ đính hôn lại chiếm cứ đầu óc cô...
Cô như chết lặng bước đến bên chiếc xe BMW mà anh đưa cho cô, đưa mắt nhìn chiếc chìa khóa trên tay, cuối cùng vẫn quyết định sẽ không lên xe.
Lâm Thanh Mai muốn gọi xe rời khỏi nhà hàng, trước khi đi cô bước tới một góc tối trong bãi đỗ xe.
Thanh Long đang ở trong xe, thấy cô gõ kính anh ta liền vội mở cửa ra.
Lâm Thanh Mai nhìn anh ta rồi nói: "Tôi biết Lập Gia Khiêm dặn anh theo sát tôi, nhưng hôm nay mong anh đừng đi theo nữa, tôi muốn được yên tĩnh."
"Cô Lâm, xin đừng làm tôi phải khó xử, tôi chỉ làm theo lệnh thôi." Tất nhiên là Thanh Long không dám làm trái lời của Lập Gia Khiêm.
Cô bỗng cười gằn rồi nói: "Anh yên tâm đi, từ ngày mai anh không cần di theo tôi nữa. Vậy nên tối nay tôi nói thì anh cứ nghe đi, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm! Nếu anh còn đi theo tôi nữa thì tôi sẽ gọi cảnh sát giải quyết."
Vẻ mặt của Lâm Thanh Mai không hề giống như đang nói đùa, Thanh Long cúi mắt xuống không nói lời nào.
Lâm Thanh Mai không thèm quan tâm anh ta có đồng ý không, cô mau chóng đỉ khỏi đây.
Khi đến cạnh đường cái cô đứng lại bắt xe, chưa tới năm phút đã có một chiếc taxi dừng lại.
Lâm Thanh Mai vừa lên xe thì liền trông thấy chiếc Land Rover kia bám theo sau, cô nói với bác tài: "Bác tài, phiền bác lát nữa lúc lái xe đi lòng vòng một chút, phía sau có một tên biến thái cứ theo đuổi tôi mãi, nếu bác cắt đuổi được tên đó thì tôi sẽ thêm năm trăm tiền boa cho bác."
Tài xế nghe thấy tự nhiên có chuyện tốt như vậy thì cũng rất vui vẻ: "Được thôi, cô hãy đeo dây an toàn kỹ vào! Đây không phải lần đầu tôi cắt đuôi mấy chiếc xe mờ ám như vầy đâu..."
...
Hai mươi phút sau, sau khi lòng vòng qua mấy lượt đèn đỏ thì tài xế đã thành công cắt đuôi chiếc xe Land Rover của Thanh Long.
Lúc này Lâm Thanh Mai mới nói tên một khách sạn cao cấp năm sao ở ngoại thành.
Đêm nay cô không muốn quay về biệt thự của Lập Gia Khiêm, cũng không muốn tìm bạn thân Lưu Bảo Bảo.
Cô muốn một mình uống rượu rồi hút vài điếu thuốc, suy nghĩ cặn kẽ mọi chuyện giữa cô và Lập Gia Khiêm.
Hai tiếng sau, Lâm Thanh Mai tới khách sạn kia, cô đặt một căn phòng hạng thương gia.
Sau khi vào phòng thì cô liền đi tắm rửa.
Xong xuôi cô mặc áo tắm rồi gọi một cuộc cho nhân viên khách sạn, nhờ họ tới cửa hàng gần đây mua đại cho cô một bình rượu đỏ và một gói thuốc lá.
Bốn mươi phút sau, bình rượu đỏ đã vơi đi quá nửa, hộp thuốc lá cũng đã thiếu đi sáu điếu.
Lâm Thanh Mai bật ti vi khá lớn, cô sợ lát nữa không kìm được bật khóc sẽ khiến người ở phòng bên nghe thấy.
Cô cầm chiếc điều khiển trong tay thẫn thờ đổi kênh liên tục, người đã say mèm.
Nhớ lại những thời khắc mà cô ở bên Lập Gia Khiêm, chuyện đã đến nước này rồi, buộc phải buông tay thôi, cô không ngờ rằng lòng mình lại đau đến như vậy."
lng lại uống một ngụm rượu đỏ, rượu đỏ này vừa rẻ mà lại rất mau say, cô cần lấy tờ chi phiếu mà Lập Kỳ Sơn đưa, không kìm được mà bật cười.
"Một trăm năm mươi tỷ... Dù tôi có đi làm gái mày cũng đâu kiếm được nhiều như vậy! Làm tình nhân của Lập Gia Khiêm... Thật là đáng giá quá... Ha ha ha... Khụ khụ." Lâm Thanh Mai bị sặc bởi khói thuốc.
Cô bước vào nhà vệ sinh vứt đầu lọc thuốc lá vào bồn cầu.
Khi cô quay lại phòng ngủ thì liền nghe tiếng điện thoại reo.
Thậm chí Lâm Thanh Mai còn chẳng cần nhìn thử, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông đặc biệt này cô đã biết người gọi tới là Lập Gia Khiêm.
Cô biết Lập Gia Khiêm đi công tác ở thành phố Hải Tân thuận tiện gặp mặt em họ của anh.
Điện thoại vẫn cứ reo mãi không ngừng, Lâm Thanh Mai bước đến cầm điện thoại lên rồi liền tắt nguồn.
Tất cả mọi chuyện giữa cô và anh sẽ chấm dứt hết kể từ đêm nay...
Cô cầm bình rượu uống vài ngụm, cứ như vậy cô lại rơi lệ uống hết bình rượu kia.
Lâm Thanh Mai tùy ý vứt bình rượu xuống tấm thảm rồi cũng nằm xuống.
Cô vừa khóc lại vừa cười, cuối cùng cũng đã hiểu ra lý do tai sao Lập Gia Khiêm vẫn luôn để cô làm tình nhân bí mật của anh rồi.
"Anh đúng là không có vợ không có người yêu... Nhưng mẹ nó, anh có vợ sắp cưới... Tôi... Tôi hận kẻ thứ ba nhất trên đời!" Lâm Thanh Mai nhìn lên trần nhà rồi tức giận thét lên.
Không ngờ cô lại trở thành kẻ thứ ba...
Trong lúc Lâm Thanh Mai đang cười nhạo chính mình đúng là một kẻ ngu ngốc, bỗng tiếng chuông vang lên liên hồi bên ngoài cửa, hình như người kia đang vô cùng tức giận.
Tiếng chuông chói tai thậm chí còn át cả tiếng ti vi, Lâm Thanh Mai cố sức đứng dậy, cô loạng choạng bước ra mở cửa.
Vừa mở của ra thì cô liền trông thấy hai khuôn mặt đàn ông, và rồi hai khuôn mặt ấy hợp làm một, cô nghi hoặc hỏi, miệng toàn mùi rượu: "Tạ... Bân?"
Lúc này Tạ Bân đang rất ngạc nhiên, anh ta đẩy cô vào phòng rồi tiện tay khóa cửa lại.
"Sao... Sao anh lại ở đây?" Lâm Thanh Mai sắp đứng không vững nữa.
Tạ Bân nhanh nhẹn bước về phía trước ôm lấy eo cô, áo tắm trên người cô đã hơi lỏng ra, lộ một mảng da trắng muốt.
Đôi mắt màu nâu của anh ta bỗng chốc tối sầm đi, anh nuốt khan rồi đưa tay kéo chặt áo tắm của cô lại, sau đó lôi cô vào trong phòng.
Sau khi đỡ Lâm Thanh Mai tới giường rồi đặt cô nằm xuống, Tạ Bân vội vàng lấy chiếc chăn mỏng bằng tơ tằm đắp lên người cô, rồi anh hỏi cô bằng một giọng điệu nghiêm nghị: "Chị Thanh Mai, sao chị lại uống say như vậy? Chỉ có một mình chị thôi sao?"