Lâm Thanh Mai vừa đối mặt ánh mắt anh, nhịp tim lập tức tăng nhanh, cô có thể cảm giác được chỗ ốc tai truyền đến tiếng đập mạnh mẽ.
Cô hít sâu một hơi, lấy dũng khí nói: "Lập Gia Khiêm, chuyện lúc trước là em oan uổng anh, em thật xin lỗi."
Dứt lời, cô chân thành cúi đầu chín mươi độ với anh.
Lập Gia Khiêm hừ lạnh một tiếng không gì, nhưng rõ ràng hai đầu lông mày đã toát ra sự vui vẻ vì được lấy lòng.
Cô to gan chậm rãi đến gần anh, khi đến chỗ cách anh năm mét thì ngừng lại.
Lâm Thanh Mai ánh mắt vô cùng chân thành nói: "Chuyện đêm nay cám ơn anh."
Cô lần nữa cúi đầu chín mươi, vừa tiêu chuẩn vừa thành kính.
Lập Gia Khiêm bỗng lạnh lùng nói: "Được rồi, tôi còn chưa có chết đâu, không cần đến em cúi đầu."
Giọng nói của anh mơ hồ mang theo sự mất kiên nhẫn khiến Lâm Thanh Mai nhếch miệng mỉm cười, nhìn dáng vẻ được lợi còn khoe mẽ của cô khiến anh khó chịu.
Lập Gia Khiêm khẽ nghiêng về thành ghế phái sau, cất giọng lạnh lùng nói: "Thay bằng nói những lời cảm ơn vô dụng kia, em hãy thực tế một chút, như vậy mới tỏ rõ thành ý của em."
Thấy anh chủ động đưa ra yêu cầu, tất nhiên cô cũng vui vẻ, kiểu nợ nhân tình thế này, nợ càng ít càng ít áp lực, cô hỏi: "Anh nói đi, chỉ cần em có thể làm được đều có thể..."
Ánh mắt Lập Gia Khiêm mang theo vẻ đùa bỡn, gương mặt hoàn mỹ cực kỳ anh tuấn khiến nhịp tim Lâm Thanh Mai không khỏi gia tốc, cô thậm chí có chút không dám nhìn anh.
Nhớ tới anh tối qua, cô vừa cảm thấy thẹn vừa sợ hãi... Nhưng cùng lúc lại cảm thấy vô cùng may mắn.
Giống như đêm nay, cô lại hết sức may mắn vì Lập Gia Khiêm đã cứu được cô...đột nhiên cảm thấy nhân tình đã lớn đến mức không biết nên làm sao trả lại.
Cô cảm thấy hết sức bối rối, ngay cả Lập Gia Khiêm đã đi đến trước mặt cô cũng không phát giác.
Nếu không phải một đôi dép lê kiểu nam ở nhà lọt vào đôi mắt đang rủ xuống của cô, cô cũng sẽ không nhanh chóng hoàn hồn.
Lâm Thanh Mai vừa ngước mắt đã bị ngón tay thon dài của anh nắm lấy cằm, anh hết sức kiêu ngạo cúi đầu nhìn cô: "Nếu em đã muốn cảm ơn, vậy thì dùng tiền đến cảm ơn anh đi, đưa cho anh ba trăm tỷ."
Cô sững sờ, khuôn mặt nhỏ lập tức ỉu xìu: "Em lấy đâu ra ba trăm tỷ..."
Khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Ban đầu là ai ở trên máy bay nói cô ấy giá trị ba trăm tỷ?"
Vừa nghĩ tới lời kia, Lâm Thanh Mai lập tức sợ hãi: "Tổng giám đốc Lập, em không đáng ba trăm tỷ đâu."
Lập Gia Khiêm không thèm nể mặt: "Anh cảm thấy em giá trị ba trăm tỷ."
Cô tội nghiệp ngẩng đầu nhìn anh: "Nhưng em thật không có nhiều tiền như vậy, anh biết em cũng chỉ có mười lăm tỷ lúc trước..."
Lời Lâm Thanh Mai khiến đôi mắt đen của anh lóe lên, nhưng nhanh đến mức cô không thấy được, anh cười nói: "Được, vậy trước tiên anh lấy mười lăm tỷ của em, tiền còn lại em từ từ trả."
Dứt lời, anh bỗng buông cằm nhọn của cô ra, quay người trở về chỗ ngồi.
Nhìn dáng vẻ đương nhiên của anh, Lâm Thanh Mai cảm thấy mờ mịt, cô đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy chứ...
"Tổng giám đốc Lập, em chỉ sợ cả đời cũng không trả nổi..." Cô sắp phát khóc rồi được không.
Lập Gia Khiêm lạnh lùng liếc nhìn cô, nhíu mày suy nghĩ một chút nói: "Nếu như vậy, anh cũng không muốn làm khó dễ em, như vậy đi..."
"Hả?" Lâm Thanh Mai nhìn anh, hi vọng anh tâm trạng tốt thì nói không cần trả lại.
Tốt nhất cũng đừng lấy mười lăm tỷ đó, cô còn phải dùng để mua nhà đấy.
Lập Gia Khiêm đứng đắn nói: "Vậy thì lấy thân báo đáp đi, một lần ba triệu."
Anh vừa dứt lời, Lâm Thanh Mai suýt té xỉu tại chỗ.
Cô bắt đầu ý thức được Lập Gia Khiêm đang đùa bỡn cô.
"Lập Gia Khiêm, anh đừng làm loạn, anh có thể nói điều kiện nghiêm túc hay không, em thật muốn cảm ơn anh, nhưng anh có thể nói lời đáng tin chút hay không, nói chuyện em có thể làm được." Lâm Thanh Mai nhíu mày nghiêm túc nói.
Thấy cô sốt ruột, trán anh cũng nhăn lại, anh giọng ra lệnh nói ra: "Hãy ở bên cạnh anh, không được đi đâu, ngày mai chính thức trở về đi làm, đêm nay bắt đầu chuyển về biệt thự."
Bả vai Lâm Thanh Mai lập tức xụi xuống, quay tới quay lui vẫn là vòng trở về...
Nhưng cô thừa nhận lúc trước nếu như không xảy ra chuyện Trần Ngọc oan uổng Lập Gia Khiêm thì cô cũng sẽ không chủ động rời đi.
Lập Gia Khiêm thấy cô rũ đầu không nói lời nào, cao giọng lên quãng tám: "Không bằng lòng sao?"
Cô buồn buồn nói một câu: "Em không nói..."
"Lâm Thanh Mai cũng đừng quên tôi đã cảnh cáo em, tôi đã nói, nếu em còn dám tìm..."
Lâm Thanh Mai ngắt lời nói: "Biết rồi biết rồi! Em sẽ không tìm đàn ông khác, nếu em tìm, anh sẽ khiến người đàn ông đó táng gia bại sản nha... Anh yên tâm em sẽ không đi hại người. Dù sao em không vào Địa Ngục thì ai vào..."
"Lâm Thanh Mai! Em muốn ăn đòn hả?" Lập Gia Khiêm tức giận đứng lên.
Cô bị hù vội vã nhanh chân chạy, mở cửa phòng sách ra rồi nhẹ nhàng đóng lại rời đi.
Anh không phải không trông thấy trước khi đi Lâm Thanh Mai đã làm mặt quỷ với anh.
Tức giận còn sót lại lập tức an thành mây khói...
Người phụ nữ ngốc nghếch này dường như càng ngày càng không sợ anh.
Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu nhỉ...
Ánh mắt Lập Gia Khiêm tràn đầy bối rối tiếp hoàn thành công việc trong tay.
...
Lâm Thanh Mai một đêm ngủ ngon, tối qua cô không dám đi phòng ngủ Lập Gia Khiêm ngủ, nên cô đi vào phòng khách trước kia.
Không ngờ phòng khách vẫn như cũ, giống như biết sẽ có một ngày cô sẽ trở về, phòng khách được quét dọn không nhuốm bụi trần.
Nhưng khi cô vừa tỉnh lại đã suýt nữa bị dọa thét lên, cô mở mắt đã thấy một gương mặt người đàn ông phóng đại hoàn mỹ không tì vết.
Cánh tay anh vòng qua hông cô, thế mà cô không hề biết gì cứ ngủ ngon như vậy...
Quả nhiên cơ thể cô không quên được sự tồn tại của anh.
Nhìn qua người đàn ông tối qua đã cứu mình, Lâm Thanh Mai thận trọng xích lại gần mặt anh muốn hôn anh.
Còn chưa chạm vào, một đôi mắt sâu thẳm đen như mực đã mở ra nhìn cô chằm chằm, Lâm Thanh Mai bị dọa ngửa người ra sau.
Bị một bàn tay lớn đè lại sau gáy kéo cô đến môi anh, khi môi hai người chạm nhau, đều cảm giác được một tia dòng điện tê dại truyền khắp toàn thân.
Lập Gia Khiêm mạnh mẽ xoay người một cái, đáy mắt anh dâng lên khát vọng khiến Lâm Thanh Mai run sợ.
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên một câu nói: Đại hiệp trượng nghĩa cứu giúp, tiểu nữ không thể có gì báo đáp chỉ có thể lấy thân báo đáp...
Mấy giây sau, Lâm Thanh Mai ngượng ngập nói: "Khi nào thì anh buông em ra..."
Anh mập mờ nói nhỏ: "Em càng ngày càng không đề phòng anh... Hiện tượng tốt."
"Tối qua là vì em quá mệt mỏi..." Cô có ý giải thích.
Anh quyến rũ bật cười một tiếng rồi ngăn miệng cô lại.
...
Sau đó suốt ba tiếng đồng hồ, Lâm Thanh Mai mệt chết đi sống lại, sắp ngất đi.
"Em đói quá... có thể để em dậy hay không?" Lâm Thanh Mai suýt nữa thì nũng nịu giả khóc.
Trước đó cô đã đau khổ cầu khẩn nhiều lần, nhưng người đàn ông trên người vẫn mắt điếc tai ngơ làm như không nghe thấy lời cầu xin tha thứ của cô.
Anh vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo nói: "Anh cũng rất 'Đói'."
Lâm Thanh Mai mất hết kiên nhẫn: "Anh không mệt mỏi sao? Em là người không phải máy móc..."
Mà người đàn ông nào đó vẫn trầm mê vào chuyện anh yêu thích...
Cuối cùng cô gằn từng chữ thét lên: "Em! Muốn! đi! nhà! xí!" Bàng quang cũng sắp nổ rồi được không!
Lập Gia Khiêm: "..."