"Trừng phạt? Trừng phạt cái gì?" Lâm Thanh Mai thật muốn hỏi tại sao cô lại bị phạt?
Đôi mắt đen của Lập Gia Khiêm sâu không đáy, trong giọng điệu mang một tia mập mờ: "Ngay lập tức sẽ biết..."
Anh dùng một tay đưa hai tay cô lên đỉnh đầu, còn môi anh đặt lên môi cô, giờ cô mới hiểu được trừng phạt mà anh đang nói là chuyện này.
Lâm Thanh Mai vì bản năng muốn phản kháng, chỉ cần Lập Gia Khiêm muốn phát sinh quan hệ với cô, cô nhất định nghĩ đến việc mình sẽ trở thành đồ chơi của anh...
Sự giãy giụa phản kháng của cô khiến anh cau mày, anh lập tức rời khỏi môi cô.
Lập Gia Khiêm đưa tay bóp chiếc cằm nhọn của cô̂, xấu xa nói: "Lần nào cô cũng chống cự tôi là có ý tứ gì? Thủ đoạn như vậy cũng đủ rồi! Hay cô thích bị người khác cường bạo?"
Lời nói của anh lập tức khiến mặt Lâm Thanh Mai đỏ bừng, cô mắng: "Anh không biết xấu hổ! Anh biết tôi bị anh cưỡng ép, anh còn nói tôi như vậy..."
Cảm giác uỷ khuất lập tức ùa về trong lòng, ánh mắt của cô mơ hồ bùng lên một tia sáng khiến anh chói mắt, đôi mắt đen sâu thẳm của anh dần dần nguội lạnh, anh buông tay cô đứng dậy rời đi.
Vừa đi ra được vài bước, anh đã quay về phía cô lạnh lùng nói: "Lâm Thanh Mai, cô thật là một người phụ nữ không biết điều! Cô không nghĩ xem đêm qua ai đã cứu mẹ và bạn của cô? Cô nghĩ lần nào tôi cũng thích cưỡng ép cô?"
Lâm Thanh Mai rõ ràng cảm giác được trong mắt anh hiện lên một tia thất vọng và tức giận, nghĩ đến mọi chuyện về club Kim Sơn tối hôm qua, cô vẫn phân biệt được đúng sai, nếu không có anh, sao cô có thể rời khỏi Thành phố Úc một cách êm đẹp.
"Về chuyện của mẹ tôi, tôi rất cảm ơn anh..." Cô chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi.Lập Gia Khiêm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi rũ xuống của cô rồi cười lạnh rời khỏi phòng....
Khi Lâm Thanh Mai tắm rửa xong thì Lập Gia Khiêm đã rời khỏi biệt thự, cô biết anh đã tự mình lái xe đến công ty, quản gia nói với cô rằng tài xế trong biệt thự có thể chở cô đến công ty nếu cần.
Cô từ chối lòng tốt của người quản gia, một mình bắt taxi đến bến xe buýt gần nhất để đến công ty.
May mắn thay, trước khi đi ngủ, cô đã xin trợ lý Tiêu ở phòng thiết kế cho nghỉ thêm một ngày, cô nghĩ tinh thần mình không tốt và không còn sức lực để đi làm, nhưng bây giờ trong đầu cô đều là những chuyện liên quan đến Lập Gia Khiêm.
Cảm giác tội lỗi trong lòng khiến cô mất bình tĩnh, nghĩ rằng có thể quay lại công ty làm việc thì sẽ tốt hơn.
Trên xe buýt, cô đã gọi cho cả mẹ và Lưu Bảo Bảo, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng mọi thứ đều ổn.
Mẹ Vương Lệ Hằng hỏi liệu có phải người con rể Trần Hoàng Khôi cử người đến đón họ hay không, Lâm Thanh Mai nói đúng để tránh cho bà hỏi thêm.
Bà Vương liên tục cảm ơn Trần Hoàng Khôi trên điện thoại, nói rằng Lâm Thanh Mai thực sự đã gả đúng người!
Lâm Thanh Mai thấy điều đó thật đáng châm chọc, nhưng cô không giải thích với bà trên điện thoại.
Đối với vụ ly hôn giữa cô và Trần Hoàng Khôi, cô cảm thấy mình nên đợi khi nào có thời gian về quê rồi nói chuyện trực tiếp với bà Vương, cô có thể tưởng tượng một số người thân ở quê nhà sẽ chế giễu cô như thế nào khi biết chuyện.
Còn cha ruột của cô, Lâm Thanh Mai đã lâu không liên lạc.
Sau khi cha và mẹ ly hôn vào năm đó, mẹ đem theo cô tái hôn với Lưu Ái Quốc, cha Lâm Thanh Mai cũng cưới một người vợ mới, sau đó sinh ra một cậu con trai mới 8 tuổi đang học tiểu học.
Lâm Thanh Mai có thể chắc chắn rằng nếu cô nói với cha mình về việc ly hôn của cô, vợ ông, Đặng Nhã Nghi chắc chắn sẽ cười vỡ bụng.
Lâm Thanh Mai đã suy nghĩ rất nhiều trong suốt chặng đường, cô không khỏi cảm thấy buồn cười khi nhớ lại chuyện cũ khi còn nhỏ, lúc cha mẹ ly hôn, cô đã thầm nói với bản thân rằng trong tương lai mình sẽ không bao giờ ly hôn như cha mẹ.
Nhưng thực tế thật trớ trêu, đến giờ cô cũng đã ly hôn.
Cuộc sống là như vậy, nếu bạn chưa tự mình trải nghiệm, bạn sẽ không hiểu được một số chân lý mà người khác đã nói.Sau khi xuống xe buýt, Lâm Thanh Mai hòa vào dòng người bước ra ngoài.
Trong đầu nghĩ hiện tại cô đang mập mờ với cấp trên, sống tạm thời trong biệt thự sẽ không bao giờ thuộc về mình, càng không phải một người phụ nữ được bao nuôi, cô chính là tình nhân có hạn không có chút phẩm giá nào.
Sau khi trải qua hết thảy chuyện yêu đương, kết hôn rồi ly hôn, bỗng nhiên khao khát được yêu của cô gần như phai nhạt...
"Lâm Thanh Mai!"
Lâm Thanh Mai vừa bước ra khỏi xe buýt, nhìn lại thì thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa, anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, xách một chiếc cặp nam khiêm tốn màu đen, khuôn mặt lịch lãm và hiền lành, khuôn mắt chứa đầy một nụ cười đã mất từ lâu.
Cô ngạc nhiên gọi tên anh ta: "Lý Duy..."
Lý Duy bước đến chỗ Lâm Thanh Mai, trong mắt anh có chút ngạc nhiên, anh ta cười nói: "Đã lâu không gặp! Kể từ lần anh tham dự đám cưới của em và Trần Hoàng Khôi lần trước, chúng ta đã không gặp nhau hơn một năm rồi, đúng không?"
Nghe anh ta nhắc đến chuyện lễ cưới, vẻ mặt Lâm Thanh Mai có chút lúng túng, cô mỉm cười che giấu: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."
"Em và Trần Hoàng Khôi vẫn tốt chứ? Cậu ta không liên lạc với bạn học cũ kể từ khi trở nên giàu có..." Ánh mắt Lý Duy vẫn còn khá bất mãn.
"À ừm, bọn em vẫn tốt..." Lý Duy là bạn học của Trần Hoàng Khôi, còn là bạn cùng phòng thời đại học của Trần Hoàng khôi, sao lại có thể gặp anh ta ở đây? Sao hôm nay cô không đi taxi thẳng đến công ty cho xong?
Lý Duy tiếp tục: "Xin lỗi, anh vốn muốn trò chuyện với em một lúc, nhưng tiếc là anh đang đến tập đoàn Lập Thị để phỏng vấn. Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại."
Lâm Thanh Mai hơi ngạc nhiên, cô muốn thốt lên rằng mình đang làm việc ở Lập Thị, nhưng khi nghĩ về mối quan hệ của cô với Lập Gia Khiêm, cô sẽ rất xấu hổ nếu một ngày nào đó bị Lý Duy đụng mặt, nên cô quyết định không nói.
Dẫu sao Lý Duy có lẽ sẽ không làm việc ở Lập Thị, anh ta chỉ nói rằng anh ta đến phỏng vấn mà thôi. Lâm Thanh Mai tạm biệt Lý Duy rồi giả vờ đi đến một nhà hàng gần đó để ăn tối. Cô không muốn bước vào tòa nhà công ty với Lý Duy.
Cô đã đói từ khi bước ra từ biệt thự của Lập Gia Khiêm đến giờ, nếu trong đầu cô không nghĩ ngợi lung tung thì cô đã không để mình đói lâu như vậy.
Lâm Thanh Mai bước vào một nhà hàng kiểu Hong Kong, đã ba giờ chiều nên cô định đi ăn cơm tối.
Thật không ngờ cô lại gặp Lý Trường Lâm trong giờ hành chính, Lý Trường Lâm nhìn thấy cô trước, anh ta đứng dậy chào cô.
Lâm Thanh Mai đành phải đi đến chỗ Lý Trường Lâm, khi cô bước đến trước mặt anh ta, Lý Trường Lâm rất lịch sự, kéo ghế cho cô.
"Cảm ơn."
Khóe miệng Lý Trường Lâm nở nụ cười nói: "Đừng khách sáo, tôi rất vui được gặp em ở đây. Tôi nghe trợ lý Tiêu nói rằng hôm nay em xin nghỉ phép, tại sao giờ lại ở gần công ty?"
Lâm Thanh Mai trả lời: "Mọi chuyện đã xong xuôi, tôi nghĩ mình nên đến công ty làm thêm giờ."
"À, đây là lần đầu tiên nghe nói có người thích làm thêm giờ..." Ánh mắt Lý Trường Lâm có chút khó hiểu, nhưng anh ta nhanh chóng nghĩ đến bản thân, anh và cô cùng một bộ phận.
Một sự do dự thoáng hiện trong đầu Lý Trường Lâm, nhưng anh ta vẫn hỏi: "Em... em đến làm thêm giờ cho tôi à?"