Sáng hôm sau, khi Lâm Thanh Mai tỉnh dậy, nhìn thấy người đàn ông thì cất tiếng thét chói tai, nhưng khi nghe được giọng nói khàn khàn của bản thân, cô xấu hổ che miệng không muốn phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Lập Gia Khiêm khoác trên người chiếc áo choàng tắm, dường như anh mới vừa tắm xong, trong đôi mắt đen láy của anh hiện lên vẻ chán ghét không che giấu được, anh châm chọc nói: "Lâm Thanh Mai, mới sáng sớm mà cô kêu ma gọi quỷ gì vậy, tối hôm qua còn kêu chưa đủ à? Tôi có thể tin một điều là toàn bộ người hầu trong biệt thự đêm qua đều ngủ không ngon..."
Anh vứt cho cô một cái nhìn thâm sâu, Lập Gia Khiêm đi về phía phòng treo quần áo.
Lúc này, trong căn phòng ngủ rộng lớn này chỉ còn lại một mình cô, Lâm Thanh Mai đứng dậy, cô thấy bản thân mặc chiếc váy ngủ thì vô cùng xấu hổ, mặc như là không mặc ấy, cô biết đây không phải là quần áo của cô!
Cô đoán bộ váy ngủ này có phải là của những người phụ nữ khác của Lập Gia Khiêm để lại hay không, nghĩ đến chuyện như vậy, cô cảm thấy rất ghê tởm rồi nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy ngủ ném thẳng xuống thảm.
Nếu làn da trắng như sứ mịn màng của cô không có mấy dấu vết mơ hồ, thì cô thật sự đẹp một cách tinh khiết, dấu răng lúc trước đã biến mất, sau khi cô đến biệt thự vẫn là bác quản gia đưa cho cô một loại thuốc mỡ ngoại nhập.
Lúc đó, bác quản gia có nói với cô: Đây là thuốc mỡ mà cậu chủ tặng cho cô Lâm, cậu chủ nói cậu ấy không thích nhìn thấy trên người cô Lâm có mấy vết xanh xanh tím tím.
Lúc ấy, Lâm Thanh Mai cũng lo lắng mấy dấu răng xấu hổ này sẽ lưu lại trên người nên cô đã dùng thuốc mỡ, chỉ có hai ngày ngắn ngủn đã hồi phục như lúc ban đầu.
Chẳng qua hiện tại mấy dấu vết này lại nhiều hơn khiến cô cảm thấy nhức đầu không thôi...
“Thế nào, cô có hài lòng với dấu vết mà tôi để lại cho cô không?” Lập Gia Khiêm mặc xong quần tây thì trở lại phòng ngủ, hai tay anh cài cúc áo sơ mi, vẻ mặt trắng trợn ngắm nhìn thân thể của Lâm Thanh Mai.
Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến cô sợ hãi trốn vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu ngước nhìn Lập Gia Khiêm, cô nhát gan nói: "Tối hôm qua... Sao mà tôi về được vậy?"
Cô thực sự không có ấn tượng gì cả...
Chỉ là hiện tại sau khi tỉnh lại, cô chắc chắn một điều, giấc mộng xuân đêm qua là thật.
Cơ thể đau nhức của cô là minh chứng trực tiếp nhất.
"Lâm Thanh Mai, mới sáng sớm đừng giở trò đạo đức giả với tôi, cô chặn cái gì, chỗ nào trên cơ thể của cô mà tôi chưa nhìn thấy chứ? Mau mặc quần áo vào rồi đi trang điểm, tôi cho cô mười phút, nếu vượt quá một phút sẽ bị trừ ba triệu tiền lương. Chớ nghi ngờ những lời tôi đã nói, tôi không có đùa với cô đâu. Bây giờ bắt đầu tính thời gian... "Lập Gia Khiêm đã quay người đi về phía phòng treo quần áo.
"Một phút là ba triệu tiền công..." Lâm Thanh Mai lẩm bẩm rồi vội vàng đứng dậy, cô nắm lấy chiếc áo sơ mi của Lập Gia Khiêm ném trên thảm sau đó tự mặc vào cho mình.
Chiếc váy đen cô mặc đêm qua sớm đã trở thành một thứ giẻ rách...
Để ra khỏi phòng ngủ, cô phải đi qua phòng treo quần áo, Lâm Thanh Mai đi ra ngoài vốn muốn phớt lờ anh, nhưng Lập Gia Khiêm lại cố tình gọi cô lại: "Quần áo của cô đã được người hầu để vào tủ quần áo của tôi."
Đôi chân trần trắng nõn miễn cưỡng quay người lại, Lâm Thanh Mai liếc mắt nhìn anh đi đến chiếc tủ bên cạnh rồi mở cửa tủ ra, quả nhiên cô thấy một dãy quần áo dành cho phụ nữ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Bởi vì quần áo cũ của cô nằm lẫn trong một đống quần áo mới, vừa nhìn thoáng qua, ít nhất là hàng trăm cái, người hầu phân biệt quần áo của cô với quần áo mới theo màu sắc.
Thấy cô đang đứng ngẩn người, Lập Gia Khiêm liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, anh ân cần nhắc nhở: "Lâm Thanh Mai, đã qua năm phút rồi."
Lời nói của anh ta lập tức khiến người gỗ Lâm Thanh Mai nhanh chóng chọn quần áo, phá kỷ lục thời gian mặc quần áo nhanh nhất của cô!
Mất một phút để mặc xong quần áo, cô cầm hộp mỹ phẩm hàng hiệu lao vút vào phòng tắm để trang điểm.
Nhưng anh chợt nhớ đến vẻ đẹp tối đêm qua của cô, điều này cũng đủ khiến anh nhíu mày. Sau vài bước đi vào phòng tắm, anh lôi tay cô rồi lập tức bước ra ngoài.
"Đi đâu? Tôi còn chưa trang điểm......"
"Đừng trang điểm nữa! Có trang điểm hay không trang điểm đều xấu xí như nhau cả!"
"..."
Anh ta còn dám chê cô xấu nữa à?
Lâm Thanh Mai hoàn toàn sửng sốt! Cho dù cô không đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng ít nhất cũng được mọi người khen cô lớn lên đẹp như hoa như ngọc...
Cô giương vẻ mặt tức giận, mặc cho anh kéo cô ra khỏi phòng ngủ, Lập Gia Khiêm phủ áo khoác vest trên cánh tay, trên tay anh còn cầm thêm đôi giày cao gót của cô.
Mà Lâm Thanh Mai lại mang chân trần vội vã đi theo sau anh, khi cô bước xuống cầu thang qua phòng khách, hành động lôi kéo cánh tay cô khiến những người giúp việc trung niên trong phòng khách ngạc nhiên không thôi.
Chờ khi Lập Gia Khiêm nhét Lâm Thanh Mai vào ghế phó, anh cũng ném giày cao gót của cô vào, giúp cô đóng cửa xe rồi bước về phía ghế lái.
Chưa đầy mười giây, chiếc Maybach của anh đã lái khỏi biệt thự.
Năm phút sau, Lập Gia Khiêm hỏi cô: "Bữa sáng cô muốn ăn gì? Hôm nay tôi muốn ăn ở bên ngoài."
Lâm Thanh Mai hổn hển tức giận liếc anh một cái, chỉ vì anh muốn ăn ở bên ngoài mà cô phải vội vàng chạy theo anh sao?
Cô nhìn thoáng qua thời gian trên xe nói: "Lập tổng à, nếu sáng nay anh vội vàng đi họp, thì anh đi trước đi, sao còn phải đón tôi? Thời gian làm việc của tôi còn chưa tới nữa mà..."
Thấy Lâm Thanh Mai mang dáng vẻ không cam lòng muốn dậy sớm, Lập Gia Khiêm hừ lạnh một tiếng sẳn tiện đòi luôn nợ cũ, anh lạnh giọng hỏi: "Lâm Thanh Mai, nếu tối hôm qua tôi về nước không đến công ty tìm cô thì cô đã bị giám đốc Trương bên bộ phận thị trường ép ngủ rồi!"
Hóa ra lúc trước anh ấy không ở công ty cũng không có trở về biệt thự là bởi vì anh ấy đã đi nước ngoài à...
Nhưng lời nói của Lập Gia Khiêm khiến cô hãi hùng, sắc mặt cô hết xanh rồi đỏ, có chút ngượng ngùng hỏi: "Mấy lời này của anh là có ý gì chứ? Quản lý Trương làm sao hả?"
Anh liếc nhìn sườn mặt cô, thấy người phụ nữ ngu ngốc này mang vẻ mặt không hiểu, Lập Gia Khiêm kiên nhẫn giải thích: "Tối hôm qua cô bị đánh thuốc mê, lúc đó tôi tìm thấy cô ở cửa toilet nữ, chỉ cần tôi đến trễ một chút nữa thôi là cô đã bị người ta mang đi thịt rồi."
Lâm Thanh Mai nhớ lại mấy triệu chứng tối hôm qua khi cô ở trong toilet, mới hiểu được thì ra cô không có ăn nhầm mấy thứ đồ xấu nào...
"Sao anh biết tôi bị người khác bỏ thuốc mê chứ?"
Lập Gia Khiêm nhớ lại đêm hôm qua của cô thì cảm thấy thân thể hơi thắt lại, anh cười lạnh nói: "Thật đáng tiếc vì tối hôm qua tôi chỉ lo giải độc cho cô, không có chụp lại mấy cảnh cô lẳng lơ thế nào..."
Vẻ tiếc nuối nhàn nhạt trong mắt anh khiến hai má Lâm Thanh Mai nóng bừng xấu hổ, người phụ nữ trong miệng Lập Gia Khiêm nhất định không phải cô đâu!
Chẳng lẽ cô thực sự bị đánh thuốc mê?
Nhưng người đó có thể là ai chứ?
Thấy cô cúi đầu không nói chuyện, Lập Gia Khiêm liếc cô một cái nói: "Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ, hiện tại cô là người phụ nữ của tôi nên không ai dám đến bắt nạt cô đâu."
Cách nói chuyện đầy độc đoán ngang ngược này của anh ta khiến tim cô nhảy loạn, nghĩ đến bộ quần áo lúc sáng còn chưa tháo mác, cô không khỏi hỏi: "Những... quần áo trong tủ kia đều là mua cho tôi sao? Còn có mấy cái nhãn hiệu mỹ phẩm nổi tiếng đó...Chiếc váy ngủ tôi mặc vào buổi sáng ấy là của ai vậy nhỉ?"
Ánh mắt Lập Gia Khiêm lúc này nhìn cô như đang nhìn một đứa ngốc, anh tức giận nói: "Lâm Thanh Mai, cô có thể bớt ngốc một chút được không! Những thứ kia không phải chuẩn bị cho cô thì chuẩn bị cho ai?"
“Tại sao anh lại mua những thứ đó cho tôi?” Lâm Thanh Mai có chút bất an, ngay cả khi cô hẹn hò với Trần Hoàng Khôi hồi đại học, cô cũng rất ít khi nhận quà của Trần Hoàng Khôi.
Nhưng bây giờ Lập Gia Khiêm đưa cho cô mấy bộ quần áo ấy, cô tùy ý cầm một bộ quần áo lên xem giá cả của nó, giá tiền của nó đúng là dọa cô tới mức không dám mặc luôn, hở một tí là 100.000 đô la...
Câu hỏi này của cô cũng khiến Lập Gia Khiêm suy nghĩ trong mấy phút, cũng không biết trả lời thế nào cho phải, chỉ biết rằng khi ở nước ngoài, anh chỉ nghĩ khi cô mặc mấy bộ quần áo này sẽ trông rất đẹp nên anh đã bảo Đỗ Tuấn mua nó.
Ánh mắt của Lập Gia Khiêm quét đến Lâm Thanh Mai, cô vẫn như cũ đang chờ câu trả lời của anh, trong lòng lại có một ngọn lửa không rõ: "Sao cô lại nhiều chuyện như vậy chứ! Tặng cho cô không tốt sao? Hỏi nhiều như vậy làm gì!"