Ba ngày sau, bảy giờ tối, bên trong một trại tạm giam ở ngoại ô, Lập Gia Khiêm rốt cuộc gặp được Hạ Thiên đang bị giam giữ.
Trong phòng thẩm vấn, trừ Lập Gia Khiêm còn có Đội trưởng Cao.
Hạ Thiên bị giam ở trong hàng rào sắt của phòng thẩm vấn, cô ta ngồi ở trên ghế thiết, tay chân bị còng lại bằng còng tay còng chân, cô ta vẫn luôn cúi thấp đầu, tóc xõa trên vai, bên ngoài bộ quần áo dài tay là quần áo tội phạm bị hiềm nghi màu vàng cam.
Ngày thứ hai Hạ Thiên bị giam vào trại tạm giam, cô ta đã khai báo tất cả sự thật phạm tội.
Ba thi thể phạm tội không còn hoàn chỉnh cũng bị cô ta nói ra nơi vứt.
Thế nhưng làm cho người ta khiếp sợ là sợ rằng thi thể không tìm được.
Hạ Thiên và Kiệt vứt toàn bộ thi thể không còn hoàn chỉnh đó ném vào trong núi, có lẽ đều bị chó sói và hổ đông bắc hoang dã ăn rồi...
Cô ta vô cùng phối hợp thậm chí làm cho Đội trưởng Cao cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi!
Khi giao phó sự thật phạm tội, bao gồm cô ta và Kiệt làm sao sắp đặt bắt cóc Lâm Thanh Mai, mục đích cũng rõ ràng là vì đứa bé trong bụng của cô ta.
Nhưng Hạ Thiên duy chỉ không nói ra vị trí Lâm Thanh Mai bị giam.
Nếu như không phải là bởi vì không thể đánh để ép cung, sợ rằng Đội trưởng Cao vì cạy miệng của cô ta cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
Nhưng Hạ Thiên nói, coi như hành hạ chết cô ta, cô ta cũng sẽ không nói!
Ngay lần tra hỏi lần nữa hôm qua, Hạ Thiên đột nhiên yêu cầu gặp Lập Gia Khiêm, nói có thể sẽ nói cho Lập Gia Khiêm liên quan tới tung tích Lâm Thanh Mai.
Đội trưởng Cao lập tức mời Lập Gia Khiêm đến trại tạm giam.
Thật ra thì coi như đội trưởng Cao không mời anh tới, anh vốn cũng cần phải tới.
Lúc này đối mặt với Hạ Thiên giả vờ ngây ngốc, đội trưởng Cao mặt nghiêm túc cao giọng chất vấn: "Hạ Thiên, cô còn muốn kháng cự tới khi nào? Mau nói ra tung tích người bị hại Lâm Thanh Mai!"
Lập Gia Khiêm đầy mắt điêu tàn, ánh mắt vô cùng âm hàn vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, anh nói: "Đội trưởng Cao, anh đi ra ngoài trước, để tôi ở một mình với Hạ Thiên một lát."
Cao Cảnh Cáo nhìn Lập Gia Khiêm một cái, ông gật đầu một cái đứng dậy rời đi.
Đợi sau khi Cao Cảnh Cáo rời đi, Lập Gia Khiêm nói lần nữa: "Bây giờ cô có thể nói rồi."
"Nói gì?" Hạ Thiên ngẩng đầu cười hỏi.
Đối mặt với thái độ bất hảo của cô ta, Lập Gia Khiêm không nổi trận lôi đình, khóe môi của anh nhếch lên độ cong không thể nhìn thấy, môi mỏng đẹp mắt chỉ nói ra ba chữ: "Cô thật xấu xí."
Anh đứng lên giả vờ phải rời khỏi, cảm xác của Hạ Thiên rốt cuộc có thay đổi, mở miệng mắng to: "Anh... Lập Gia Khiêm! Anh dám mắng tôi xấu xí? Rốt cuộc là ai hại tôi thành cái bộ dáng này? Là anh! Đều là anh năm đó..."
Bất hạnh cô ta trải qua năm đó, đội trưởng Cao trước đã nói cho Lập Gia Khiêm rồi.
Lập Gia Khiêm đối mặt với gương mặt vặn vẹo u ám của Hạ Thiên lạnh lùng nói: "Cô đừng tự lừa mình dối người nữa! Cô bất hạnh vốn làm cho người khác đồng tình, bây giờ tôi chỉ muốn nói cô thật con mẹ nó đáng đời!"
Anh không chút lưu tình làm Hạ Thiên giận mắt đỏ thở hổn hển, cô ta thâm độc nói: "Tôi thật hối hận không để cho một đám ác ôn làm nhục Lâm Thanh Mai! Chỉ bắt con cô ta thật quá tiện nghi cô ta..."
Lập Gia Khiêm nắm chặt quả đấm hận không thể vọt vào đánh nát miệng Hạ Thiên!
Vào giờ phút này anh đứng ở chỗ này đơn giản là tiến hành chiến đấu tâm lí với Hạ Thiên, xem phòng tuyến ai tan vỡ trước.
Hạ Thiên đối với tung tích của Lâm Thanh Mai giữ kín như bưng, đơn giản là muốn hành hạ tinh thần anh.
Anh sẽ không bị cô ta lừa, nhưng Hạ Thiên vẫn để Lập Gia Khiêm giận dữ không kiềm chế được.
"Ha ha ha, Lập Gia Khiêm anh bây giờ sức nhẫn nại thật tốt, năm đó lúc vẫn còn đi học ở trường y khoa, anh không nói hai lời là có thể vung quả đấm đánh người, bây giờ... Sợ rằng việc đánh người cũng không phải anh tự mình động thủ nữa rồi?" Bộ dáng Hạ Thiên cà lơ phất phơ, dáng vẻ có bản lãnh anh đánh chết tôi đi làm cho người ta hận đến ngứa răng.
Lập Gia Khiêm cắn chặt hàm răng khống chế hận ý và lửa giận đang bốc lên không ngừng trong thân thể, anh hận không thể cứ sống sờ sờ đánh chết Hạ Thiên.
Lâm Thanh Mai bị hai người cặn bã Hạ Thiên và Kiệt nhốt suốt tám tháng!
Trước ngày dự sinh còn bị mổ bụng trộm đi đứa trẻ!
Tất cả những điều này đều vô cùng khảo nghiệm sự nhẫn nại của anh.
Anh thật sợ mình không khống chế được xông ra, cướp đi vũ khí của đội trưởng Cao, bắn nát đầu Hạ Thiên tại chỗ!
"Lập Gia Khiêm, nhìn bộ dáng muốn giết tôi lại không dám giết tôi của anh, tâm tình tôi thật tốt!" Cô ta mặt đầy hưởng thụ.
Trong tròng mắt đen của Lập Gia Khiêm thoáng qua một tia thâm trầm, anh bình tĩnh nói một câu: "Dù sao cô cũng bị phán tử hình, tôi cần gì phải dơ bẩn tay mình! Muốn để tôi giết cô, cô còn chưa đủ tư cách."
Lời của anh quả nhiên chọc giận Hạ Thiên, cô ta lại lần nữa mất khống chế nói: "Lập Gia Khiêm tôi nói thật cho anh biết! Lâm Thanh Mai đã chết! Muốn tìm được thi thể cô ta, anh chờ đời sau đi!"
Lời của Hạ Thiên làm Lập Gia Khiêm đứng tại chỗ suốt năm phút không nói gì, anh và cô ta chỉ dùng ánh mắt hận không thể giết đối phương nhìn nhau như vậy.
Cuối cùng, Lập Gia Khiêm nhìn Hạ Thiên không có hồn người hỏi: "Rốt cuộc tại sao cô hận tôi như vậy? Hận luôn cả người phụ nữ tôi yêu và con của tôi?"
Sự không hiểu và không biết làm sao của anh phát ra từ sâu trong nội tâm làm lòng Hạ Thiên chấn động một cái, ánh mắt Lập Gia Khiêm nhìn cô ta giống như nhìn con kiến hôi đê tiện, tựa như anh và cô ta không có ở cùng một thế giới.
Vẻ mặt cô ta có tia nghiêm túc trước giờ chưa từng có: "A, anh sẽ không hiểu, khi một người mất đi dũng khí để sống tiếp, luôn cần tìm một lý do để chống đỡ, tôi không có tình yêu, không có con, không có người nhà, cũng không có bạn bè, hận có thể giúp tôi đổi lại được bình tĩnh trong nội tâm."
"Tín ngưỡng của tôi chính là làm cả đời anh không hạnh phúc! Giống như tôi vậy!"
Khóe miệng Hạ Thiên nhếch lên nhìn như nụ cười vui sướng, nhưng rất nhanh cô ta có chút xuất thần, giống như lại nghĩ tới điều gì không vui, biểu cảm trên mặt cô ta thay đổi phức tạp, nhìn có chút không được bình thường.
Lập Gia Khiêm nhìn người đàn bà điên này, hy vọng có được tung tích của Lâm Thanh Mai dần dần chìm xuống, chìm vào một cái đầm không có chút nào đáp lại.
"Thật ra ngay từ đầu cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ nói cho tôi cái gì liên quan tới tung tích của Lâm Thanh Mai, cô đơn giản chính là muốn ở trước mặt tôi khoe khoang thế giời nội tâm u ám của cô. Hạ Thiên, là con người cô thật sự đã đi nhầm chỗ rồi, mẹ cô ban đầu không nên sinh cô ra." Lập Gia Khiêm đã muốn từ bỏ, anh biết Hạ Thiên sẽ không nói.
Nghe lời nói bình tĩnh lại vô cùng ác độc của Lập Gia Khiêm, làm cho Hạ Thiên đang rũ đầu đột nhiên rơi lệ: "Lập Gia Khiêm, nếu như Lâm Thanh Mai bị hủy khuôn mặt giống như tôi, anh còn yêu cô ta không?"
Lập Gia Khiêm vốn đã xoay người rời đi lại dừng bước chân lại, anh không xoay người nhìn cô ta, nhưng anh rất khẳng định trả lời: "Sẽ."
Hạ Thiên chợt ngẩng đầu cười nhạo: "Ha, Lập Gia Khiêm tôi còn tưởng rằng anh thản nhiên bao nhiêu, đơn giản cũng là một tên tiểu nhân dối trá! Tôi không tin Lâm Thanh Mai bị hủy khuôn mặt anh sẽ còn yêu cô ta? Coi như cô ta không hủy dung, bị mấy người đàn ông chơi rồi, tôi khẳng định anh cũng không còn muốn cô ta nữa! Đàn ông các người mỗi một người đều con mẹ nó vô cùng dối trá!"
Lập Gia Khiêm né người ngước mắt nhìn Hạ Thiên, anh nói câu nói cuối cùng: "Cô không hiểu cái gì gọi là yêu, bởi vì cô không có tình yêu."
Cho đến nghe được tiếng cửa sắt bị đóng lại truyền tới, Hạ Thiên mới tỉnh hồn phát hiện Lập Gia Khiêm đã đi rồi.
Câu nói cuối cùng của Lập Gia Khiêm đánh cho Hạ Thiên một kích vô cùng nặng nề.
Cô ta xảy ra chuyện đến bây giờ chưa từng gặp lại Kiệt, sợ rằng Kiệt đã sớm trốn đi...
Hạ Thiên không khỏi khẽ cười, có lẽ tình yêu của cô ta và Kiệt từ đầu đến cuối cũng chỉ là bọt nước, dẫu sao ở chính sâu trong nội tâm cô ta biết một chuyện, cô ta chưa bao giờ chân chính yêu Kiệt.
Kiệt đơn giản chính là một đồng lõa giết người cùng cô ta, giúp cô ta vứt xác...
Mười phút sau, khi Hạ Thiên bị hai tên cảnh sát viên từ phòng thẩm vấn mang ra ngoài, cô ta bị người đàn ông gặp được trên hành lang làm hoảng sợ mặt đầy nghi ngờ: "Kiệt..."