Bởi sự rời đi của Thẩm Triết Quân, lập tức khiến Cố Nhã Hân phải đi kiếm. Nhưng khi vừa đi đến thang máy, lập tức đã bị chặn lại bởi dàn bảo vệ canh gác.
“Không có phận sự không được vào phía trong thưa cô.”
Cố Nhã Hân tức giận vô cùng. Chính là ở một phần, tự bản thân cô ta biết rõ chưa được nhà họ Thẩm công nhận, mà giờ đến lượt những tên bảo vệ này cũng có quyền cản trở đường của cô. Đường đường mang uy danh là vợ chưa cưới của nhà tài phiệt lớn, vậy mà chút mặt mũi những kẻ thấp bé này cũng chẳng thể cho.
Điều đó càng khiến Cố Nhã Hân kiên quyết hơn, nhất định phải nghĩ cách biến bản thân thành người của Thẩm Triết Quân. Sau vụ việc đêm đó, ít nhiều chắc chắn người đàn ông đã tra lại, giờ Cố Nhã Hân cũng chỉ đành ngậm ngùi mà đợi sự việc này tạm gác qua.
Chỉ là ngay lúc rời đi, lại thấy cửa thang máy từ phía xa mở ra, bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc. Đến khi định hình lại, vậy mà là Cố Y Thư.
Cố Y Thư còn có thể bước được vào khu vực này, vậy mà cô ta lại bị cản. Tức giận không muốn để mặt mũi như vậy bị bắt gặp. Cố Nhã Hân liền lập tức mà rời đi.
Cố Nhã Hân là đang thật sự rất coi thường Cố Y Thư. Một kẻ chẳng còn gì trong tay, người thân mất gần hết, mà người nhà mang dòng máu trong người lại quay lưng. Chẳng có một tí uy hiếp gì trong mắt một kẻ đứng ở vạch đích như cô ả cả.
Buổi tiệc vẫn cứ diễn ra theo quy trình vốn có, nhưng đến khi người cầm đầu không còn hiện diện. Dần dần người tham dự vì mục đích tiếp cận cũng chóng rời đi. Dù gì lợi ích đến từ buổi tiệc sau hôm nay, đã lấy đủ cả rồi.
Đến lúc Cố Y Thư trở về khu vực nhà trước đó thuê, thời điểm đã vào tối muộn.
Khắp nơi gian phòng thiết kế gọn gàng, còn có riêng một góc bàn, đầy giấy vẽ, những bản giấy thiết kế trang phục đẹp mắt, thậm chí có vài tờ bị vo lại rồi ném xuống nền. Trên bàn, cũng có lấy một lọ thuốc.
Và đặc biệt trong túi, cũng có lấy một hộp thuốc.
Tất cả, đều là thuốc an thần.
Cố Y Thư có vấn đề về tâm lý, chính là vào năm 16 tuổi. Bản thân bị một nhóm người xâm hại tình dục. Từ đó sinh ra cảm giác né tránh sợ hãi, khi mà mỗi lần tiếp xúc hay bị bức ép đến từ phía một người khác giới.
Nếu không phải thời điểm đó bị giải vây bởi một người nam nhân, thì có lẽ, giờ bản thân đã thất thân rồi. Nhưng nếu nghĩ lại, sẽ không có chuyện trùng hợp Cố Y Thư bị rơi vào cái bẫy, chung quy đều do Cố Nhã Hân thời điểm đó nhất mực muốn đẩy cô vào tận cùng hố sâu.
Phải nói đến việc, sau cái chết của mẹ từ năm cô chỉ vừa lên 17 tuổi. Bản thân đã được chính người dì nuôi nấng từ đó đến giờ. Vậy mà đến tận bây giờ, mọi thứ chưa kịp làm gì, ngay cả dì cũng rời đi.
Thế giới một mình này, Cố Y Thư đã sớm quen thuộc.
Cái đêm bước lên giường của Thẩm Triết Quân, bản thân đã phải uống vào một viên thuốc gây say nửa tỉnh nửa mê, chỉ có khi đó, bản thân mới không rơi lại vào chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD). Tình nguyện cùng người đàn ông đó trải qua một đêm chăn gối như thế.
Bây giờ, nếu thật sự đã bước được đến mức làm tình nhân. Cố Y Thư chắc chắn sẽ không để bản thân chịu thiệt.
Viện phí chữa trị chứng rối loạn tinh thần rất mắc, dì cô đã phải gom không ít từ tiền để dành, chi rất nhiều tiền để cô chữa bệnh. Thế nhưng từ khi dì rời đi, Cố Y Thư đã chẳng màn đến mấy cái thứ chữa trị đó nữa, từ đó liền chuyển qua mà dùng thuốc, thuốc không quá mắc lại dùng khá tốt. Chẳng biết nhiều đêm rơi vào trạng thái đơn độc, bản thân đã uống đến giờ bao nhiêu viên thuốc rồi.
Miễn là, Cố Y Thư phải sống, sống để thay mẹ và dì trả thù lão già Cố Nhiệm kia.
Bản thân bước vào bồn tắm, cô ngâm mình rất lâu. Cơ thể mềm mại trắng nõn dập dềnh trong làn nước, nhưng gương mặt xinh đẹp sớm chất chứa đầy tâm tư phiền muộn.
Khi mệt mỏi, cô sẽ chọn cách đi ngủ. Ngủ không được liền dùng đến một viên thuốc.
Khi thiết kế, nếu rơi vào trạng thái bí bách cảm xúc bất ổn, cũng liền dùng đến một viên thuốc.
Ngoại trừ trợ lý biết cô vẫn hay dùng thuốc, còn lại mọi người đều chẳng hay. Cố Y Thư lúc nào cũng mang cái mặt nạ vui vẻ, tươi cười. Thật sự diễn rất giỏi, ngay cả chính bản thân cô cũng lầm tưởng như thế.
Cố Y Thư chính là đã quen với việc dùng thuốc, chí ít bản thân cũng biết cách kiểm soát bản thân, chẳng cần đến mấy thứ gọi là điều trị gì nữa. Miễn cô còn sống, cô vẫn nuôi cho bản thân cái hy vọng sẽ trả thù.
Chẳng phải đứa trẻ mới lớn ngu ngốc nữa, Cố Y Thư đã nếm không ít mùi đời, cũng đến 24 tuổi rồi. Ở mức này, thì còn gì mà cô phải sợ nữa.
Ngồi ngâm trong bồn tắm không lâu, loạt hoạt cảnh cũ vô thức hiện lên trong đầu.
Cảnh Cố Y Thức khóc đến não nề khi mẹ rời đi, bàn tay nhuốm máu đỏ tươi trên thân xác của dì.
Vậy mà kết luận của quan cảnh sát, đều là cái chết ngoài ý muốn, tự tử. Không thể truy cứu. Nực cười thật.
Một giọt nước mắt cứ thế lăn trên gò má trắng noãn.