Vừa nghĩ đến đó, gương mặt Thẩm Triết Quân trầm xuống. Tâm trạng không tốt cứ thế mà một màu u ám dần bao phủ. Người đàn ông đưa tay cởi lớp áo vest, rồi đến nút áo sơ mi, cứ thế bung dần hai cúc đầu.
Nhìn về hướng Cố Y Thư vẫn mê man, người đàn ông di chuyển lại gần. Đôi mắt dưới chút ánh sáng ít ỏi càng che đậy rõ tâm tư, chẳng biết rõ hắn đang nghĩ gì.
Thực chất, Thẩm Triết Quân chưa bao giờ phải nể mặt ai. Trước giờ khi hành sự hay làm việc, những người khác đều là nhìn sắc mặt của hắn.
Nên đối với Cố Y Thư, người đàn ông chẳng hơi đâu phải nghĩ đến cô. Cho dù Cố Y Thư có rơi vào giấc ngủ, hắn cứ thế vươn tay muốn lật người cô dậy. Đã đến đây rồi, mục đích là gì thì phải rõ ràng.
Chỉ là, ngay lúc vươn tay, đã cảm nhận hơi ấm nóng trên người cô gái nhỏ tỏa ra. Nóng đến lạ thường.
Thẩm Triết Quân nghi hoặc cúi người đối diện ở khoảng cách gần, đưa tay chạm vào trán. Phát hiện ra tóc mái dính chặt lên trán ướt đẫm nước, gương mặt nhỏ giờ phút này đang nhăn nhó khó chịu, mồ hôi không ngừng tuôn ra, môi vẫn cắn vào nhau. Hơi thở cũng mang theo sức nóng.
Người đàn ông cho rằng Cố Y Thư diễn kịch, đưa tay đặt lên môi, dùng sức nhẹ tách đôi môi vẫn cắn vào nhau ra, cắn rất chặt, đến khi buông lỏng đã thấy hằn dấu răng.
Nhưng vừa làm vậy, giọng nói cô gái nhỏ bật ra, lập tức rên rỉ đáng thương, giọng yếu ớt vô cùng. Trông chẳng hề giống như đang diễn kịch.
“Mẹ… con nhớ mẹ…”
Thẩm Triết Quân đứng ngây ra, trong lòng đang ngầm lắng đọng, không hiểu sao một thứ xúc cảm khác trùng xuống.
Bàn tay đưa lên, vuốt ve gương mặt nhỏ. Một tay khác kéo lớp chăn xuống. Không ngoài dự đoán, cơ thể trong lớp chăn đang co rúm người, run rẩy đáng thương.
Người đàn ông hắng giọng, buông tay ra khỏi gương mặt. Nhưng rất nhanh bàn tay nhỏ đã nắm chặt lấy tay người đàn ông, đem giữ lại. Động thái cô gái lúc này đây tràn đầy sự sợ hãi, như sợ vụt mất đi tia hy vọng.
“Mẹ, dì, hai người đừng đi… đừng bỏ con mà…”
Cô gái nhỏ vẫn không mở mắt, nhưng khóe mắt sớm đã ướt đẫm. giờ trên gương mặt nhỏ vươn chút nước, chẳng thể rõ do mồ hôi hay do nước mắt.
Cố Y Thư rơi vào tiềm thức, cái thứ thuốc tạo ra ảo cảnh. Chỉ biết được rằng mẹ đang vươn tay, cô không muốn mẹ và dì đi. Không muốn cả hai người bỏ mình nơi cái thế giới ác nghiệt này, bàn tay cứ thế bất chấp giữ chặt tay mẹ hơn.
Nhưng trên thực tế, là đang siết lấy tay người đàn ông.
Bỗng nhiên sự khác thường này, khiến Thẩm Triết Quân chỉ biết đứng ngẩn ra. Để mặc bàn tay mình cho cô vẫn nắm lấy.
“Mẹ ơi… bụng con đau.”
Tầm mắt người đàn ông nhìn xuống nơi phần bụng.
“Đau… lắm…”
Giọng yếu ớt lại run rẩy, ngập ngừng không thôi, như thể van xin, lại uất ức ngập tràn.
Thẩm Triết Quân không quen hầu hạ, càng chẳng rảnh hơi đâu mà để tâm. Nhưng nhìn bộ dáng đáng thương này, sự kiên nhẫn đến tột cùng của hắn chẳng hiểu vì sao mà hiện diện.
Chưa được bao lâu, người bên dưới đã buông lỏng tay hắn ra. Thẩm Triết Quân nhìn vào bàn tay mình vươn chút hơi ấm của cô, luyến tiếc không muốn buông. Khẽ vươn tay, lay nhẹ. Không nghĩ được cô gái nhỏ không có chút động tĩnh, dường như chìm vào cơn mê man.
Nơi khóe mi vẫn ướt đẫm, những giọt nước mắt dần khô lại tạo vệt dài trên gương mặt.
Người đàn ông nhìn vào nơi bụng, không suy nghĩ nhiều đưa tay quen thuộc cởi đi lớp áo trên cơ thể. giờ đây lớp áo của cô cũng thấm đẫm đầy nước.
Để rồi, ánh mắt người đàn ông dừng nơi bụng phải, hiện lên vệt bầm tím bắt mắt phô giữa làn da trắng mịn. Hắn nhíu mày một lúc lâu, sau cùng quyết định kiếm lấy bác sĩ.
Về phần người đàn ông, đưa tay cởi sạch bộ đồ trên cơ thể cô. Rồi bế ngược vào phòng tắm, bắt đầu xả nước ấm rồi ngâm xuống.
Cơ thể đầy hơi ẩm.
Đưa bàn tay vuốt ve gương mặt nhỏ đang rơi vào giấc mộng, gương mặt dãn ra đôi chút. Cơ thể cô dưới lớp nước mờ ảo hiện lên trước mặt người đàn ông cũng khiến hơi thở của hắn dồn dập, nóng lạ thường.
Không rõ người có vấn đề là Cố Y Thư hay bản thân hắn, vậy mà chỉ mới bên cạnh cô được một chút. Người đàn ông đã bị ảnh hưởng đến mức này.
Nhưng chính bản thân cũng không nhận ra được, hắn cũng có một mặt tỉ mỉ như thế.
Lấy tấm khăn khô, quấn lên cơ thể nhỏ. Mái tóc cô được người đàn ông giữ cao, chỉ dây một ít nước. Cứ thế bế đem đặt lại lên giường. Cơ thể Cố Y Thư bất lực chỉ biết dựa vào người đàn ông, làn da mềm mại, vẫn trong trạng thái ngủ không hay sự việc đang diễn ra.
Sau đó, nhẹ nhàng đặt lên giường. Người đàn ông cởi hai đầu nút nơi tay áo mà kéo cao, bộ dáng cật lực, cũng vì thế vương tầng mồ hôi mỏng trên gương mặt hắn.
Thẩm Triết Quân hắn mà cũng có một ngày như này.
Nhưng rồi nhìn bộ dáng mê man của cô gái nhỏ nằm gọn trên giường, hắn lại chẳng nỡ trách.