Nặc Nặc vui vẻ bổ nhào vào lòng Ngôn Từ, đôi mắt tràn đầy vui sướng, cao hứng nói với con trai: "Buổi sáng ba ba không có thua, có thể cổ vũ cho ba được không?"
"Dạ vâng, ba ba cố lên!" Ngôn Từ đưa Nặc Nặc Giang Hằng ở sau bế, cậu cởi đồng phục đội xuống. Thiếu chút nữa đã gục luôn trên sô pha, khóc không ra nước mắt nói: "Đồng phục đội là thiết kế thu đông à."
Không chỉ là áo tay dài, mà còn nóng muốn chết.
Nhưng trước trận đấu mọi người gần như xem nhẹ vấn đề nhiệt độ, ai cũng đắm chìm sự căng thẳng cao độ của trận đấu nên không quan tâm đến sức nóng kia, sau trận đấu đương nhiên chịu không nổi.
Giang Hằng cười không nói, nhanh chóng mở tủ lạnh mini lấy đá ra để trên mặt cậu, đợi đến khi Ngôn Từ thở không ra hơi nữa mới chịu rót nước vào. Nhân lúc này Giang Hằng cũng giải thích chút: "Mới vừa vận động xong đừng nên uống nước lạnh liền, không tốt cho cơ thể."
Ngôn Từ bây giờ mới được uống nước đá cũng khôn quên gật gật đầu với hắn.
Cho dù vậy mặt cậu hồng đỏ bừng như cũ, mà với mức độ trắng còn như cậu còn cảm thấy khuôn mặt trắng nõn. Da cậu thuộc loại nhạy cảm, không chỉ dễ bị dị ứng với ớt cay, hơn nữa sau đó mặt vẫn không thích ứng liền được mà đỏ bừng lên.
Giang Hằng nhân cơ hội ngồi bên cạnh Ngôn Từ, bế Nặc Nặc đổi bình sữa cho bé, xấu xa cười nói: "Thể lực của em không ổn đó nha, mới có từng đó đã mềm nhũn hết cả ra rồi?"
Hắn cố ý hạ thấp giọng trầm xuống, muốn đoán phản ứng của Ngôn Từ.
Ngay từ đầu Ngôn Từ vẫn chưa phản ứng lại, giải thích rõ ràng: "Em chỉ là căng thẳng nên mới thở mãi, em đâu có vận động đâu."
Cừu nhỏ ngoan ngoãn như vậy đã mắc bẫy cáo già Giang Hằng. (Tui thêm chữ cáo già á cho hợp với vế đầu hơn và nghe dui hơn =))))
Hắn cười vui vẻ, lợi dụng mọi người không ở đây đánh bạo nói thêm, để ở mức Ngôn Từ có thể nghe rõ ràng: "Giống như trước kia, cho dù em có luyện tập, thể lực cũng vẫn không thể chống đỡ nổi. Đã quên rồi à Ngôn Ngôn, buổi tối ngày hôm đó của 4 năm trước..."
"......" Ngôn Từ không biết bị hắn gợi lại cái gì mà mặt đỏ bừng, nhanh chóng kéo Ngôn Nặc trên người hắn xuống, tức giận đánh vai Giang Hằng: "Anh xấu xa ghê, Nặc Nặc còn đang ở đây đó, nói tào lao gì vậy?!"
"Anh chưa nói gì mà..." Giang Hằng lại bắt đầu giả vờ vô tội, cố ý cười nói: "Anh chỉ nói buổi tối hôm đó em tập hít đất, còn chưa đến 30 cái đã bắt đầu thở hổn hển..."
Ngôn-nhớ nhầm trang ký ức khác-Từ: "...."
Cậu cạn lời rồi, không muốn ở cùng với cái người phúc hắc này nữa. Ngôn ngữ nói chuyện của Giang Hằng thật sự quá lợi hại, rất nhiều lúc cậu không chịu nổi, cậu còn hoài nghi lúc trước hắn thích mình là một kỳ tích nữa chứ. Hai người khác nhau hoàn toàn, cuối cùng lại ở bên nhau.
Ngôn Từ thở hổn hển để Nặc Nặc trên người mình, ném sữa chua đã uống xong vào người Giang Hằng, hừ một tiếng: "Nặc Nặc, ba không để ý tới cha nữa, daddy rất xấu xa đó, con không nên học xấu từ cha đâu đó nha."
Giang Hằng đột nhiên cảm giác được sự tình phát triển khác nghiêm trọng thì lập tức sợ hãi, nhanh chóng sửa miệng: "Không không không nói em Ngôn Ngôn à, thể lực em rất đỉnh, thể lực tốt lắm luôn!"
Ngôn Từ lười quan tâm hắn, ôm Nặc Nặc vào phòng ngủ. Trên người Giang Hằng cũng chỉ còn mỗi cái áo thun trắng, cũng đổ mồ hôi không ít. Cửa phòng tắm đang mở, Giang Hằng cởi giày trước rồi trực tiếp vào phòng tắm cởi đồ, tùy tiện xối nước lạnh. Ngôn Từ nghe được tiếng nước chảy, liếc mắt nhìn thấy cơ thể cường tráng không mặc gì cả.
Nước lạnh vẫn còn đọng lại từng giọt rơi xuống, chậm rãi chạy từ trên mặt Giang Hằng xuống cổ, rồi cho đến khi biến mất vào sâu trong quần.
Cậu lại nhanh chóng che mặt, đưa lưng về phía hắn: "Giang Hằng, anh làm gì vậy!!!"
Giang Hằng cười không trả lời, trơ mắt nhìn Ngôn Từ chạy thẳng ra ngoài. Hắn chậm rãi cầm quần áo đã cởi, bỏ vào máy giặt rồi.
May mà tắm nước lạnh không mất bao lâu, Giang Hằng đi thẳng ra ngoài. Hắn cầm khăn lau nước trên người, nhìn thẳng về phía Ngôn Nặc. Nặc Nặc đang tự mình chơi, hắn yên tâm đi sấy tóc, thay bộ quần áo khác.
Quần áo buổi sáng của Giang Hằng đã lăn lộn với đám Ngôn Từ, giờ nhìn là biết đã hết tác dụng. giang hăng vô cùng vui vẻ đi thay đồ, lúc này mới hai ba bước đi đến bên cạnh Ngôn Nặc. Hắn cầm điện thoại Ngôn Nặc thì cầm đồ chơi ở trên giường, lì như da trâu.
Ngôn Từ bất lực, cuối cùng cũng lười quan tâm Giang Hằng muốn làm gì, cả buổi sáng bản thân cũng đã mệt mỏi, lúc này mới lấy quần áo đi tắm rửa.
Cậu rất sợ lạnh, tắm nước lạnh là việc không thể, cuối cùng cũng chậm rì rì mở nước ấm tắm. Một lát sau đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, Nặc Nặc nhìn qua trước rồi đi đến bên chân Giang Hằng cọ cọ: "Daddy, có người gõ cửa!"
Giang Hằng bỏ điện thoại xuống, rũ tóc có chút hạt nước, lập tức đi xuống mở cửa. Ngoài cửa vừa vặn là Giản Chinh, bọn họ cũng đã tắm rửa xong, xem ra là chuẩn bị đi xuống ăn cơm. Giản Chinh liếc mắt nhìn bên trong một cái, nghi ngờ hỏi: "Ngôn Từ đâu, gọi ảnh cùng xuống ăn cơm kìa."
"Em ấy đang tắm." Giang Hằng cúi đầu nhìn thoáng qua Ngôn Nặc, quan tâm nói: "Nặc Nặc con có đói bụng không, muốn đi ăn cơm trước với chú Giản không?"
"Đói!" Ngôn Nặc gật đầu, buổi sáng bé với dì ở khách sạn xem phim hoạt hình, đã chán muốn chết. Đồ ăn vặt trong tủ lạnh thì bé lại không thích ăn, hoa quả đồ các thứ cũng không no được, bụng nhỏ đã sớm chịu không nổi. Giang Hằng phủi phủi quần áo của bé, tiện thể hôn lên trán bé: "Bảo bối ngoan đi ăn cơm với chú Giản trước nha, daddy chờ ba ba của con một lát."
Ở cùng nhau lâu như vậy Ngôn Nặc đã khá quen thuộc với vài người bọn họ, bé chơi với Giản Chinh khá tốt. Vô cùng nhanh chóng đứng dậy nhào vào vòng tay của Giản Chinh, lễ phép nói tạm biệt với Giang Hằng: "Bai bai, daddy."
"Ừm." Giang Hằng hôn hai má bé, lúc này mới nhìn theo bọn họ vào thang máy. Đoàn người dáng vẻ hùng dũng, khí thế xông lên cũng không nhỏ.
Ngôn Từ bây giờ còn đang tắm, Giang Hằng cầm điện thoại đóng cửa, đi vào khẽ hỏi: "Ngôn Ngôn, em tắm xong chưa?"
Tiếng nước bên trong đột nhiên ngừng lại, hình như chỉ ngừng lại lúc này. Ngôn Từ sửng sốt 2 giây rồi mới trả lời hắn: "Tắm xong rồi, anh chờ em chút, em mặc đồ đã."
Hình như biết rõ bây giờ là thời gian ăn cơm, động tác mặc quần áo của Ngôn Từ cũng nhanh hơn.
Nhưng mà hầu hết các phòng tắm trong khách sạn đều là cửa trượt, cũng không có chìa khóa. Giang Hằng cười xấu xa, dù sao lúc này Nặc Nặc đã đi ra ngoài, hiếm lắm hai người mới có một cơ hội như vậy. Hắn nhanh chóng đẩy cửa phòng tắm, bốn mắt nhìn nhau với Ngôn Từ đang bỏ áo vào quần.
Cậu nhanh chóng phản ứng lại, nhanh chóng kéo quần lên, theo bản năng lùi vài bước: "Anh vô làm gì..."
"Nặc Nặc được Giản Chinh dẫn đi ăn rồi."Giang Hằng thân thiện nhắc nhở Ngôn Từ, khóe môi cong lên. Hắn không quên lặng lẽ đóng cửa phòng tắm, mang dép lê bước về phía trước.
Xuất phát từ bản năng, Ngôn Từ lùi lại phía sau, thiếu chút nữa đã thân mật tiếp xúc với vách tường. Với cậu mà nói Giang Hằng như vậy thật đáng sợ, vẻ mặt như có ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy, hắn bước tới càng gần hơn đến mức không còn đường để trốn.
Cậu muốn di chuyển, nhưng mà sàn nhà phòng tắm bởi vì có nước nên bị trượt chân, chân Ngôn Từ không vững mà ngã sang một bên. Giang Hằng chỉ cách cậu một bước thì lập tức tiến lên nắm giữ tay cậu, ngăn Ngôn Từ sắp té xuống mặt đất.
Giang Hằng bất đắc dĩ, sao người này vẫn không hiểu tâm tư của hắn vậy. Hắn vươn tay trực tiếp kéo Ngôn Từ về, chuyển hướng về phía mình. Hai cổ tay Ngôn Từ đều bị Giang Hằng giam cầm, cái này mới không còn khả năng trốn. Hắn cao hơn đối phương một cái đầu, kết quả lại như ôm trọng Ngôn Từ vào lòng mình, hô hấp hai người đều phả vào mặt đối phương.
Hắn nhìn Ngôn Từ từ trên cao xuống: " Em trốn cái gì? Anh là nước lũ và thú dữ(1) à."
"....." Ngôn Từ lắc đầu.
Trong không gian chật hẹp, sương nước đọng lại, hơi nước từ từ bốc lên làm mờ đi tầm mắt của hai người. Giang Hằng không do dự, nắm lấy tay Ngôn Từ không cho cậu nhúc nhích, cúi người hôn xuống.
Trong nháy mắt, tất cả từ bên ngoài đến lỗ tai của Ngôn Từ cứ như được mở nút chốt.
Cậu không nghe thấy tiếng gì nữa, chỉ còn nhiệt độ cơ thể Giang Hằng, hô hấp, nhịp tâm Giang Hằng sinh động như trái tim mình. Lần hôn này giằng co rất lâu, Giang Hằng chẳng những không buông tay, mà còn trộm cười với Ngôn Từ, đầu ngón tay lặng lẽ đặt trên eo cậu.
Một lát sau, Giang Hằng chậm rãi đưa tay cậu đặt lên lưng mình, cùng dính sát nhau với vách tường, vẫn như cũ không buông tay.
Thế giới yên lặng, não Ngôn Từ đã ngừng hoạt động một hồi, không biết qua bao lâu mới hoạt động lại bình thường. Sau khi Giang Hằng buông cậu ra, hơi nước trong phòng tắm đã không còn, bốc hơi sạch sẽ. Ngay cả hơi nước trên gương cũng đã biến mất, có thể tưởng tượng được cả hai người dây dưa đã bao lâu rồi.
Chân Ngôn Từ đã mềm nhũn.
Cậu bất động không còn cảm giác, vừa đi một bước, lòng bàn chân vô lực mà mém nữa ngã tại chỗ. Giang Hằng cười trộm, giữa môi và răng dường như có một chút hơi thở, vội vàng bước đến đỡ Ngôn Từ: "Em chậm chút, để anh giúp em nào."
Ngôn-gần như sắp biến thành mảnh mai-Từ xấu hổ đánh hắn một cái, dùng sức hoạt động chân mình, chậm rãi làm giảm bớt cảm xúc tê tê kia, mất hứng nói: "Đáng ghét thật, ai cho anh ôm em chặt như vậy, nếu không thì chân em cũng không tê rần cả lên..."
"Khí lực mạnh quá là lỗi của anh à?" Giang Hằng vô tội chớp mắt, ân cần cầm ví tiền trên bàn. Hắn nhân lúc Ngôn Từ còn đang đổi giày nhanh chóng giúp cậu xoa bóp chân, kinh nghiệm dày dặn nói: "Bình thường ít tập thể dục, nếu không sao chân lại thường bị tê như vậy được."
Giang Hằng cũng thay bộ đồ nhẹ nhàng thoải mái, chậm rì rì cài nút. Mà Ngôn Từ đột nhiên phát hiện cái gì đó, kéo cổ áo mình xuống, ngay lập tức quay đầu nhìn Giang Hằng nói: "Anh lúc nào lại để lại dấu ở đây?"