Một tháng huấn luyện cứ như vậy bắt đầu rồi.
Vì Ngôn Từ không dẫn Ngôn Nặc về nhà nên vẫn ở lại ký túc xá. Mắt thấy trận đấu đang đến gần, các đội khác cũng lần lượt báo danh, tên Ngôn Từ chính thức xuất hiện trong danh sách thi đấu.
Địa điểm diễn ra trận đấu là - thủ đô.
Ngôn Từ nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng vẫn quyết định mang Ngôn Nặc theo. Lý do thứ nhất, trong nhà không có người thân, bản thân cậu cũng không có bạn bè có thể chăm sóc bé, thứ hai là dù có mời bảo mẫu cũng không yên tâm được.
Trận đấu lần này kéo dài hơn nửa tháng.
Lúc thu thập hành lý Ngôn Từ không nói gì, lặng lẽ mang đồ Ngôn Nặc cần. Cậu suy nghĩ chút, vẫn lấy điện thoại gọi huấn luyện viên Vu, đi thẳng vào vấn đề nói: "Huấn luyện viên Vu, không lừa anh, Nặc Nặc xem như là gia đình đơn thân... Trong nhà chỉ có mỗi tôi, cho nên khi xuất cảnh, chỉ có thể dẫn theo bé..."
Huấn luyện viên Vu cạn lời, hình như hơi khó xử. Nhưng anh chỉ hơi do dự vài giây thôi, suy nghĩ một biện pháp: "Không sao, sau khi đến nơi huấn luyện thì tìm một dì nào đó đến trông là được, cho dì tiền lương."
Biến pháp chính miệng anh nói ra Ngôn Từ đương nhiên lập tức gật đầu không dị nghị, cậu biết ơn nói với huấn luyện viên: "Cám ơn, đến lúc đó để tôi trả tiền cho dì ấy."
Đánh xong trận đấu này chắc sẽ có không ít tiền thưởng còn có nhà đầu tư tài trợ nữa, Ngôn Từ có lẽ sẽ được chia tiền thưởng gấp mấy lần trước kia. Vì lần trước cậu đi với vai trò phiên dịch viên, lợi nhuận so với các thành viên khác thật sự nhỏ nhặt không đáng kể.
Sau khi cúp điện thoại thì cửa truyền đến tiếng két, Ngôn Từ quay đầu nhìn xem thì phát hiện là Giang Hằng đang đứng đó. Nhìn vẻ mặt hắn, chắc có lẽ đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.
Ngay lúc Ngôn Từ do dự thì Giang Hằng đã đi đến, cười nói: "Mang theo Ngôn Nặc cũng không phải không thể, chỉ cần không để con ra khỏi khách sạn là được."
Ngôn Từ sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn. Ngôn Từ hơi tự hỏi, do dự nói: "Ý của anh là không dẫn con theo chúng ta ra ngoài, khi chúng ta ở bên ngoài thi đấu thì con sẽ ở khách sạn?"
Giang Hằng không chút do dự gật đầu.
Nghĩ trái nghĩ phải, hình như dùng biện pháp này thì đỡ lo hơn. Huấn luyện viên bên kia chắc chắn sẽ đưa một người đến để lo cho Ngôn Nặc, cũng không cần lo lắng vấn đề Ngôn Nặc ở một mình trong khách sạn không an toàn. Cậu buông lòng, bốn mắt nhìn nhau với Giang Hằng.
Sau khi hai người thương lượng tốt rồi, 9 giờ sáng hôm sau lên máy bay.
Chỉ mất bốn tiếng bay đến Bắc Kinh, đoàn người Giang Hằng đi không ngừng đi đến khách sạn. Huấn luyện viên Vu thu dọn hành lý của mọi người đặt sau cốp xe, đưa mọi người đến sảnh khách sạn, thương lượng hỏi: "Nơi này còn dư lại một phòng đôi, phòng ba người, mấy cậu sắp xếp như thế nào?"
Bây giờ chia cũng tính thêm cả huấn luyện viên Vu vào, những người khác đều là nhân viên công tác nên đã tới trước rồi, phòng cũng đã sắp xếp hết.
Giang Hằng đột nhiên có một ý nghĩ nảy lên, tỉnh bơ bước tới lấy thẻ phòng: "Phòng đôi để cho tôi với Ngôn Từ, tôi với em ấy một phòng."
Giản Chinh với A Mãnh bốn mắt nhìn nhau, nhạy bén cảm thấy có gì đó không ổn, lặng lẽ đi đến trước mặt hắn nghi ngờ nhìn một cái. Giản Chinh chỉ chỉ Giang Hằng, quay đầu ù ù cạc cạc nhìn Ngôn Từ: "Vì sao hai người lại phải ở cùng nhau vậy, wow, Giang Hằng buổi tối anh không thành thật đâu, để anh ấy chậm trễ thì sao bây giờ?!"
Giang Hằng lại bị Giản Chinh ba chấm đến mức xuất hiện ba dấu vạch đen(1) trên đầu, không cam lòng yếu thế nói: "Sao đầu óc cậu tối ngày nghĩ cái gì vậy hả, tôi làm cái gì chứ?!"
"Anh quên rồi à..." Giản Chinh buông tay, cùng với A Mãnh liệt kê tội trạng của Giang Hằng: "Đây nhá lần trước, tui ở chung phòng đôi với anh, buổi tối lúc đi tắm thì khóa trái tui bên trong đó! Sau đó mấy người phát sóng trực tiếp, tôi bị nhốt trong đó 10 phút luôn!"
Giang Hằng lại một lần nữa bị chứng cứ phạm tội thuyết phục, bất lực tự vươn tay đánh bản thân. Vẻ mặt hắn ê ẩm tràn đầy hối hận, hận mình sâu sắc sao lại đi đùa giỡn người ta làm gì chứ? Được rồi, luật nhân quả, quả báo hông có dui! Ngôn Từ muốn nói lại thôi nhìn xung quanh, cẩn thận thử nói: "Cũng được mà, Giang Hằng không phải cao nhất à, anh ấy ở chung phòng đôi với tôi, Nặc Nặc nằm chung giường với tôi, tiết kiệm không gian lắm..."
"Tiết kiệm không gian gì?" Huấn luyện viên Vu cạn lời, căm phẫn nói: "WEI chúng ta cũng không phải không đủ kinh phí, sao lại phải tiết kiệm không gian..."
Kế hoạch này cũng thất bại, hình như người của WEI từ trên xuống dưới đều chống đối cùng phòng với Giang Hằng, thậm chí Ngôn Từ đơn thuần không nghĩ gì chỉ muốn cùng phòng với Giang Hằng cũng bị phản đối. A Mãnh hoàn toàn xuất phát từ 'chính nghĩa' suy nghĩ cho Ngôn Từ, cực lực liệt kê đủ loại hành vi xấu xa của Giang Hằng: "Giang Hằng ấy à, ổng tốt hay xấu, không nói đến việc ổng hay hãm hại đồng đội. Nhưng khi mà chơi game thì cũng vừa nặng tình trọng nghĩa!"
"Cho nên ấy." A Mãnh bất đắc dĩ lắc đầu, ngón tay lắc lư chỉ vào Giang Hằng: "Thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận mà."
Giang Hằng bị vả mặt thì lặng lẽ không phản bác, chỉ có thể nhận thua: "Được được được, tôi một mình một phòng. Tôi không ở với mấy người, được chưa?"
Ngôn Nặc nằm trên người Ngôn Từ ngủ say sưa, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Chắc là vì bé đi máy bay với mình thì không thoải mái, Ngôn Từ cũng không dám gọi bé dậy, theo bản năng để bé ngủ nhiều thêm chút.
Chia phòng xong, cuối cùng A Mãnh với Giản Chinh một phòng, những người còn lại đều ở phòng đơn.
Ngôn Từ chột dạ cầm thẻ phòng bế Ngôn Nặc, lúc đi thang máy Giang Hằng cảm thấy cậu sẽ mệt chết, chủ động bế Nặc Nặc: "Em có mệt không, hay là để anh giúp em bế con ha?"
"Được." Ngôn Từ tự nhiên đưa con cho Giang Hằng bế, mệt mỏi đấm vai mình, thật sự bị bé đè có hơi tê tê. Giang Hằng cẩn thận vươn tay nhận Ngôn Nặc, lực ôm bé vô cùng dễ dàng. Cơ thể đối phương mặc dù bị ẩn không rõ dưới lớp quần áo, nhưng mà sức lực không thể khinh thường được.
Trong thang máy, Ngôn Từ tùy ý hoạt động thân thể mình một chút, xoay cổ chân.
Đã gần 5 giờ chiều, Giang Hằng bế Ngôn Nặc đi tới trước phòng bọn họ, sau đó mới trở về.
Hôm nay không có hoạt động gì, huấn luyện viên đơn giản cứ để bọn họ ở trong phòng thử thiết bị, buổi chiều không cần ra ngoài. Ngôn Từ nhìn bảng menu khách sạn, chọn cho mình với Ngôn Nặc một phần mì ý thịt bò với một phần bánh mì nhỏ, 10 phút sau sẽ được đưa lên.
Sau khi lên phòng thì Nặc Nặc cũng đã hơi tỉnh ngủ, mơ màng ngồi trên giường.
Ngôn Từ bắc nước, lấy sữa từ trong bếp nhỏ ra đun nóng, rót vào ly cho Ngôn Nặc. Đầu tiên cậu thử độ ấm trước, sau đó mới đưa bên miệng Ngôn Nặc: "Tỉnh ngủ rồi à, uống chút sữa đi."
Ánh mắt Ngôn Nặc chưa mở hoàn toàn, mơ mơ màng màng uống. Bé có hơi lờ mờ: "Ba ba đây là đâu?"
"Khách sạn, chúng ta đang ở Bắc Kinh đó." Ngôn Từ thay quần áo cho bé, chuông cửa vang lên, từ mắt mèo cậu có thể thấy được là người đưa cơm, lúc này mới yên tâm mở cửa ra.
Ngôn Từ dọn bàn ăn xong, đeo khăn ăn cho Ngôn Nặc, cầm chén nhỏ thêm mì sợi rồi đưa cho bé. Cậu chậm rãi cắt thịt bò thành miếng nhỏ cho con trai, đút từng chút một. Nặc Nặc cuối cùng cũng tỉnh táo lại khỏi trạng thái mơ mơ màng màng hồi nãy, hưng phấn lắc lắc tay: "Ba ba, cúng ta đổi chỗ ở hoài lun."
Trên mặt Ngôn Từ đổ mồ hôi, dở khóc dở cười ừ một tiếng.
Cậu suy nghĩ một hồi, uyển chuyển hỏi: "Nặc Nặc, con có thích Giang Hằng daddy không?" (=)))))))))))
"Dạ, hmmm..." Nặc Nặc gãi đầu, không chắc chắn nói: "Chắc thích ạ."
"Sao còn có chữ chắc nữa..." Ngôn Từ bật cười, giúp bé chỉnh lại tóc. Ngôn Nặc ăn mà miệng toàn sốt thịt bò, Ngôn Từ cầm giấy ăn lau giúp bé, dịu dàng dỗ nói: "Không sao, con nói gì, ba nghe nè."
Một hồi sau, Nặc Nặc ăn no, cố uống hết sữa. Bé liếm môi, không quá vui vẻ nói: "Ban đầu con chích nhắm, nhưng mà... Mỗi tối daddy nuôn tìm ba lói chuỵn, ba ba cũng hông ngủ dới con nữa, hông dui."
Ngôn Từ: "......"
Cậu nghĩ thầm quả nhiên là vậy, y chang mình đoán luôn. Chẳng trách tối hôm qua lúc Giang Hằng gửi tin nhắn thì Ngôn Nặc liền quay đầu trước, giọng điệu đó còn có hơi không vui. Này cũng không phải dấu hiệu tốt, nếu Ngôn Nặc không thích Giang Hằng, chẳng phải là không còn cách nào khác à?
Ngôn Từ gặp vấn đề thế kỷ, làm sao chọn được thời cơ thích hợp để Giang Hằng biết, đó là con ruột mình? Còn nữa, làm sao để Ngôn Nặc biết bé không có mẹ, mà là có 2 người ba đây? Nhức đầu quá trời quá đất!
Buổi chiều còn có mấy tiếng huấn luyện nữa, ngày mai chính thức chiến đấu với các đội khác rồi. Đây có thể là lần đầu tiên trong sự nghiệp Ngôn Từ được chính thức ra sân, đối với cậu mà nói là một trận đấu rất quan trọng, tất nhiên phải biểu hiện thật tốt, không thể phạm sai lầm lớn được.
Trước tiên bây giờ không được khẩn trương, cũng không thể quá lơ là được.
Ngôn Từ điều chỉnh tâm tình cho tốt, cẩn thận dặn dò Ngôn Nặc: "Hôm sau ba phải tới một chỗ, sau đó còn bận rộn nhiều việc, sẽ không chăm sóc con như bình thường được. Đến lúc đó sẽ có dì đến trông con, Nặc Nặc hứa với ba sẽ ngoan ngoãn nghe lời được không? Dì sẽ rất dịu dàng."
"Dạ." Dù sao từ trước giờ ở với Ngôn Từ, bé đã sớm quen với cuộc sống như vậy. Rất nhiều lúc Ngôn Nặc sẽ được gửi gắm ở nhà hàng xóm, hoặc là được gửi ở trường học, nhất là khoảng thời gian Ngôn Từ bận rộn học đại học.
Ban ngày cậu đi làm công, lại thuê phòng ở bên ngoài, trong nhà cũng chỉ có mỗi Ngôn Nặc. May mà khoảng thời gian đó hộ gia đình ở lầu trên cũng đúng lúc sinh đứa nhỏ, hơn nữa bọn họ còn rất lương thiện giúp đỡ Ngôn Từ chăm sóc Ngôn Nặc nhỏ tuổi vào buổi sáng, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề của Ngôn Nặc. Buổi tối Ngôn Từ sẽ đón con trai về, lúc đó mới giải quyết rất nhiều chuyện phiền phức khác.
Bây giờ chỉ là lặp lại lần nữa tình huống đó thôi.
Nhưng điểm khác biệt là, lần này Ngôn Từ cố gắng thì cậu có thể đảm bảo được sau này Ngôn Nặc sẽ không cần chịu khổ với mình. Ngôn Từ vui mừng ôm hôn an ủi hai má bánh bao của Ngôn Nặc, lúc này mới chính thức mở game.
Ba vị khác của WEI đã chờ một hồi rồi.
Biết Ngôn Từ không thoải mái, Giang Hằng là người đầu tiên cổ vũ cậu: "Cố lên, ngày mai đừng căng thẳng quá, phát huy như bình thường là được rồi."
"Cậu rất lợi hại, bọn tôi đều rất rõ. Chỉ cần ổn định, đừng bị hoảng là được!" A Mãnh với Giản Chinh cũng ở một bên làm động tác cố lên, Ngôn Từ từ điện thoại nhìn tình huống bên Giang Hằng, thật sự đang nghiêm túc cổ vũ mình.
Cậu nghiêm túc gật đầu, mở mic đội, cảm kích nói: "Cám ơn, tôi sẽ cố gắng hết mình."
Đội WEI, đã sẵn sàng.
Trận đấu ghép 4, lập tức bắt đầu.
Mới bắt đầu giang hăng chọn nhảy ở khu Resort, mạnh mẽ xông đến. Hắn có lý do riêng tại sao lại chọn ở đây, thường thường trận đầu tiên rất có lợi với mọi người, trận sau sẽ có thể xảy ra tình huống mất sức chống đỡ không nổi. Dùng tình trạng tinh thần như này đối mặt với trận thứ nhất, biểu hiện của Ngôn Từ có thể nói là được mong chờ nhất.
A Mãnh đã sớm thích ứng với phương thức đấu súng trực diện rồi.
Bốn người vững vàng đáp ở giữa khu Resort, lúc nhặt được súng cũng không quên chạy đến vị trí có lợi cho mình, lặng lẽ đợi con mồi rơi xuống. 1 phút sau, có 3 người nhìn qua có vẻ là cùng đội nhảy xuống, Ngôn Từ lập tức nổ súng với người trước mặt, bọn Giản Chinh thì canh giữ ở trong sảnh.
Đầu trận diễn ra rất nhanh, 2 người trước mặt Ngôn Từ đã bị cậu hạ.
Lúc nhảy xuống còn 1 người cùng đội nữa, đối phương hoảng loạn nhặt súng trên mặt đất, bắn thẳng về phía A Mãnh. Mặc dù khẩu này bắn từng phát một, nhưng lực sát thương rất mạnh, 2 phát đã khiến A Mãnh ngã xuống, khó khăn chui vào trong: "Ngôn Từ, cậu cách tôi gần nhất, mau tới giúp tôi chút." (Có lẽ là shotgun)
Trong sân còn ít nhất 2 người nữa.
Lần này tốc độ của Ngôn Từ rất nhanh, vừa rồi cậu nhặt được 2 cái lựu đạn khói, bây giờ mới phát huy công dụng. Ngôn Từ ném một cái, nhanh chóng chạy trong làn khói đến giúp A Mãnh, cuối cùng không lại lơ là anh ta nữa. Nặc Nặc bên cạnh cũng hưng phấn giơ 2 tay, đôi mắt đen bóng vẫn luôn nhìn màn hình: "Waaa ba, có phải ba đang cứu người không ạ?"
"Đúng rồi." Ngôn Từ khẽ cười: "Ba đang giúp chú A Mãnh."
"Vậy daddy thì sao?" Nặc Nặc tò mò nhìn mấy cái ID, quên mất tên lúc trước của Giang Hằng. Bé không nhớ được cũng bình thường, Ngôn Từ không buông lỏng 2 tay, ánh mắt nhìn về phía số 1: "Số 1 là daddy đó."
Giang Hằng bên kia cũng nghe được cuộc đối thoại của 2 người, hắn có thể đoán được là Ngôn Nặc chắc đang kiếm mình, đương nhiên đáp liền: "Daddy ở đây nè, Nặc Nặc muốn tìm cha?"
Hắn hỏi vô cùng không đứng đắn, ý muốn đùa bé cười. Nặc Nặc quả nhiên ngạo kiều hừ một cái, nhỏ giọng kháng nghị: "Hông phải đâu, con chỉ nà tìm xem cha ở đâu chút hoi."
Sau khi nói xong Ngôn Nặc đột nhiên xấu hổ chạy ra ngoài, cảm thấy cuộc đối thoại của 2 người có gì đó hơi kỳ lạ. Ngôn Từ nhìn hành động kỳ lạ của bé cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bật cười ở trong phòng phát sóng trực tiếp. Cậu bất đắc dĩ lắc đầu: "2 người đúng là rất đáng yêu mà."
【hahahahahaha 2 cha con này cười chớt tui 】
【Tui vậy mà trong nháy mắt lại tưởng bọn họ là 1 nhà 3 người á! 】
【Không nói đến cảm giác CP Giang Hằng với Ngôn Từ, bạn nhỏ Nặc Nặc với Hằng ca cũng đầy tình cha con đóa! 】
【Mèo cha hổ ba?! Tui đột nhiên phát hiện 3 người họ có thể gọi như vậy! 】
【Lầu trên đắc thắng, ngôn ngôn của bọn tui sao lại là lão hổ được chứ!! 】
【Cậu ấy quản Nặc Nặc rất nghiêm đóa, còn Hằng ca lại rất dịu dàng với Nặc Nặc, y chang luôn hhh 】
Ngôn Từ vô tình nhìn thấy vấn đề bọn họ đang thảo luận, không nhịn được bật cười. Làn đạn cũng đáng yêu ghê, này cũng có thể nghĩ được!