Lúc nói cảm ơn với người ta, cũng phải nhìn mắt hắn.
Ngôn Từ cẩn thận cúi đầu chấm nước tương, khi ăn thì lại bất cẩn dính vết bẩn bên môi, cậu khẽ vươn đầu lưỡi liếm liếm, đôi môi hồng nhạt của cậu bỗng nhiên biến thành màu hơi đỏ tươi. Giang Hằng trên tay còn cầm hàu cũng quên ăn, nhìn môi cậu mà ngây người.
Theo động tác liếm môi của Ngôn Từ mà miệng lưỡi Giang Hằng càng ngày càng khô khốc nuốt nước miếng. Nửa ngày sau hắn mới hoàn hồn, thầm mắng: "Mẹ nó."
Hắn cúi đầu phẫn hận cầm dao nĩa cào thịt tôm hai lần, nuốt thịt tôm màu trắng nhạt như nước cốc vào. Giang Hằng nhìn thoáng qua đống hàu ở trên dĩa kia, bây giờ bị ép đến nỗi không dám giở trò thăm dò, trong lòng vô cùng khẹn khuất. Hắn tức giận thầm mắng mình tại sao lại gọi món hàu đó?!
Ngôn Từ cũng không thưởng thức món đó, càng đừng nói tới Nặc Nặc mới 4 tuổi. Đồ trên bàn vẫn bất động, sau đó Ngôn Từ mới phát hiện có gì đó không thích hợp hỏi: "Sao lại không ăn hàu? Không phải hồi nãy anh gọi à."
"Anh..." Giang Hằng cứng họng, vì không muốn ở trước mặt Ngôn Từ lãng phí đồ ăn, vội vàng gật đầu: "Nãy quên ăn."
Hắn chịu đựng cả người nóng ran, oanh liệt cầm hàu ăn.
Cuối cùng hơn nửa đĩa hàu đều vào bụng Giang Hằng.
Cho đến khi thật sự ăn không nổi nữa, Giang Hằng mới cầm khăn giấy lau khóe miệng. Ăn thêm chút cơm, Ngôn Từ ăn no đến một cọng lông cũng không sao, còn Giang Hằng lại bị cậu làm cho cả người không được tự nhiên.
Rất nhanh đã kết thúc bữa ăn, Giang Hằng dẫn hai người đi trên đường, tạm thời chưa về ký túc xá.
Nói cho hay là đi hóng gió.
Công viên trò chơi buổi tối từ trước đến giờ vẫn luôn là thánh địa của những cặp đôi trẻ, khổ nỗi bây giờ chỉ có thể nói hắn muốn dẫn Nặc Nặc đến chơi làm cái cớ thôi. Bé còn nhỏ, có thể chơi cũng có mỗi vòng xoay ngựa gỗ.
Vòng xoay ngựa gỗ ban đêm còn mở đèn, chậm rãi xoay trước mặt ba người họ. Ánh sáng rực rỡ muôn màu, mang theo vô số ước mơ của trẻ em, mang theo tiếng cười vui sướng của bọn trẻ. Ngôn Từ nhìn hắn cười: "Anh muốn chơi cái này với Nặc Nặc à?"
"Ừm."
Cuối cùng biến thành Giang Hằng ôm Nặc Nặc chơi vòng xoay ngựa gỗ, còn Ngôn Từ một mình ngồi bên cạnh bọn họ. Buổi tối cùng Nặc Nặc chơi trò bé thích, lúc Giang Hằng đưa bọn họ về ký túc xá Nặc Nặc đã rất buồn ngủ.
Đến trước cửa ký túc xá, Giang Hằng không vội vàng mở cửa xe. Hắn rũ mắt, giọng nói trầm thấp: "Ngôn Ngôn, rất xin lỗi em."
"?" Ngôn Từ đang chuẩn bị ôm Ngôn Nặc xuống xe thì đột nhiên dừng động tác, ngồi ghế sau có hơi lơ đễnh. Một câu xin lỗi này của Giang Hằng là đang nói cái gì, cậu đương nhiên biết. Im lặng một hồi, đè xuống cảm xúc nào đó trong lòng, lắc lắc đầu: "Không có gì phải xin lỗi đâu."
Ngôn Từ cúi đầu, ngây ngẩn nhìn Ngôn Nặc đang ngủ say trong lòng.
Giang Hằng xoay người, vẻ mặt thẳng thắn nhìn cậu, đôi mắt đong đầy ý cười: "Ngôn Ngôn, anh còn cơ hội không?"
Gió đếm thổi qua, Ngôn Từ đột nhiên bị mái tóc che khuất tầm mắt của cậu. Giây tiếp theo cậu nghiêng đầu vén phần tóc này lên, vẻ mặt hơi nghi hoặc, khó hiểu đáp: "Cơ hội gì cơ..."
"Ừm thì..." Ý cười của Giang Hằng càng sâu hơ, ghé sát bên tai cậu khẽ nói: "Cơ hội cho anh theo đuổi em."
Khoảng cách rất gần, giọng nói trầm thấp. Khoảnh khắc kia đại não Ngôn Từ bỗng biến thành một mảnh keo đặc, không biết mình đang ở đâu, nơi nào. Cậu mơ mơ màng màng hướng về ánh mắt Giang Hằng, ngón tay hơi run rẩy.
Giang Hằng nói...
Cho anh cơ hội theo đuổi em. Thật sự à?!
Ngôn Từ cảm thấy xung quanh khô nóng, chóp mũi cậu đã đầy mồ hôi, trái tim đập rất nhanh. Lượng tin tức lớn này khiến tim cậu gần như nổ tung, kích động mém xỉu. Chỉ là cậu hơi không biết phải làm sao, sửng sốt hơn nửa ngày: "Thật... Thật à?"
Giang Hằng thiếu chút nữa trực tiếp từ ghế lái bay xuống ghế sau, nhưng hắn mạnh mẽ nhịn xuống. Hắn đưa ngón tay muốn đụng vào đối phương, mặc dù hoài niệm nhưng vẻ mặt hắn vẫn kiềm chế như thường, giọng điệu hiếm khi dịu dàng: "Đương nhiên."
"Ngôn Ngôn." Hắn khẽ gọi: "Em trả lời câu hỏi của anh trước đã."
Đèn xe mờ mịt, Giang Hằng cố ý đóng cửa sổ lại, xung quanh càng thêm ngột ngạt. Trong hoàn cảnh như vậy thì hiển nhiên Ngôn Từ cứ như cừu non chờ bị làm thịt, chỉ có thể ngoan ngoãn rơi vào ma trảo của hắn: "Độc thân chứ?"
"Em đương nhiên... là độc thân." Ngôn Từ còn ôm Nặc Nặc trong lòng càng không dám ngẩng đầu.
Cậu điên cuồng xây dựng tâm lý cho mình, vội vàng thầm đọc: Không cần hoảng không cần hoảng, hình thức nhỏ! Còn chưa đến lúc Giang Hằng thổ lộ với mình mà, anh ấy như vậy rõ ràng là chơi xấu, phạm quy!
An ủi bản thân xong, Ngôn Từ lập tức ngẩng đầu, mặt đỏ tai hồng giải thích: "Em dễ theo đuổi lắm!"
Giang Hằng: "..."
Hắn cúi đầu bật cười, nhìn Ngôn Từ mặt đỏ như mông khỉ, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Giang Hằng tiến lên đưa tay quạt gió, buồn cười nói: "Dễ theo đuổi như thế nào?!"
Giang Hằng lại đổi giọng điệu, giả bộ tức giận: "A, là ai theo đuổi em, đều đồng ý à..."
"Không phải!" Ngôn Từ khịt mũi, trực tiếp giãy khỏi ma trảo của hắn, đẩy cửa xe khẽ nói: "Chỉ cần là họ Giang là dễ theo đuổi được."
Giang Hằng ngồi yên nhìn bóng dáng cậu đi xa dần, khóe môi chậm rãi cong lên. Hắn bật cười, lẩm bẩm nói: "Thật đáng yêu."
Còn nhiều thời gian, hắn cũng không ngại có thêm cơ hội bồi dưỡng tình cảm với Ngôn Từ.
..............
Rất nhanh tin Ngôn Từ muốn làm thực tập sinh đã bị huấn luyện viên biết, chợt nhìn Giang Hằng nói: "Trận thi đấu 100 người lần trước cậu ấy đã tham gia rồi đúng không?"
"Phải" Giang Hằng gật đầu, vô cùng đắc ý mà nói thay Ngôn Từ: "Trận đầu em ấy đứng thứ 2 đó, rất lợi hại."
Sau khi hắn trả lời xong, huấn luyện viên Vu nhìn cậu tán thưởng một cái, suy nghĩ một hồi liền nói: "Có thể, đợi lát nữa mở cho cậu một phòng. Dùng hệ thống tính điểm lúc thi đấu, nếu cậu lọt vào top 3, cậu được chấp nhận cho cơ hội trở thành thực tập sinh."
Nhưng nếu thật sự làm thực tập sinh, trong đội lại cần tìm phiên dịch viên. Vu Phong Hoa tấm tắc, thở dài: "Đánh cho tốt, tổn thất 1 phiên dịch viên xuất sắc thì không tính, nếu thật sự có thể trở thành cánh tay phải của đội thì cũng coi như là chuyện đáng vui vẻ."
Lúc gần đi anh vỗ vai Giang Hằng: "Phải xét duyệt kỹ càng, nhớ thể hiện tác phong đội trưởng đấy."
"Được" Giang Hằng mỉm cười, chờ sau khi huấn luyện viên đi rồi hắn mới kéo Ngôn Từ vào phòng huấn luyện. Một người mở máy vị trí đầu, một người mở máy vị trí cuối. Ngôn Từ hít sâu một hơi, sau đó mở mic, đeo tai nghe.
Mười phút sau, một số thanh niên thực tập sinh cạnh tranh với cậu cũng vào phòng, còn có hai thành viên của WEI vội vàng bị kêu tới. Vì xét duyệt cá nhân, Giang Hằng sẽ không mở trực tiếp, sau khi mọi người chuẩn bị xong thì chính thức bắt đầu trận đấu.
Giang Hằng chậm rãi từ xa nhìn Ngôn Từ: "Hẹn gặp ở nơi thi đấu, Tiểu Ngôn Ngôn cố lên đó."
Thái độ của hắn làm Ngôn Từ cân nhắc lại, đối phương là muốn mình vào trại huấn luyện, hay là không muốn cậu tiến vào vậy? Ngôn Từ thành công không để ý tới nhân tố người ngoài, toàn tâm toàn lực tập trung vào trận đấu. Trận lần này vẫn là 100 người, những thực tập sinh khác không ở cùng phòng với mình, nên Ngôn Từ không đóng loa thế giới.
Khoảng cách với Giang Hằng không gần, Ngôn Từ thầm nghĩ mình chọn một nơi xa trước, giai đoạn đầu né mấy thành viên trong đội trước đã rồi nói sau.
Cậu nhảy ở nơi vẵng vẻ bên cạnh Nhà máy điện hạt nhân, ở trên bản đồ không có tên, nhưng mà chỗ này ー vô cùng béo! Vật tư phong phú không nói, món ngon này có ít người biết đến, đều ngu ngốc chạy đến Nhà máy điện hạt nhân. Lúc Ngôn Từ rơi xuống đất thì xung quanh đúng là không có người, cậu mỉm cười, trong khoảng thời gian này có thể sống sót an toàn ở đây.
Hai ngôi nhà đều có cầu thang đan chéo, nhưng cũng chỉ là hai công trình thôi, trong đó vật tư cũng béo như đã nói. Không thiếu máu hay nước thuốc gì, Ngôn Từ còn kiếm được 1 khẩu K98 với DP-28. Loại sau là súng hạng nhẹ không cần linh kiện gì, ưu điểm là kích thước băng đạn lớn, là khẩu được chọn đầu tiên.
Ngôn Từ còn đang ở đây lục đồ thì ở loa thế giới A Mãnh với Giản Chinh còn đang nói chuyện.
"Đến lúc bày ra thực lực rồi, A Mãnh, xem tui có tìm được anh hay không... hự hự!"
A Mãnh ù ù cạc cạc, vô lực nói: "Đánh tôi làm gì, có bản lĩnh thì đi cậu đi tìm Giang ca đi kìa!"
Nghe giọng như này cũng không biết bọn họ nhảy ở nơi nào, Ngôn Từ một bên cười một bên tìm xe di chuyển vị trí. Giang Hằng ở cùng phòng với cậu đột nhiên bị cue(1), ở tại chỗ nói: "Ân oán của 2 người, đừng kéo tôi theo đó."
Trên loa thế giới chỉ có mấy người bọn họ nói chuyện, mấy thực tập sinh khác chắc đều giúp kết bè kết phái chia thành 2 đội, có một số ít thì còn tương đối ngại ngùng. Lúc Ngôn Từ lái xe đi về phía trước thì nhạy bén phát hiện đúng lúc có người đang chạy, cậu nhanh chóng lái xe qua, giảm tốc độ nhảy khỏi xe quay đầu nhắm cậu ta
Góc trên bên phải hiển thị: YanC dùng DP-28 loại WEI-Jian.
Giản Chinh...?! Ngôn Từ khẽ cười, mặt không đổi sắc đi liếm hộp cậu ta. Tin bị loại rất nhanh đã bị nhóm Giang Hằng nhìn thấy, Ngôn Từ nghe thấy Giang Hằng đang vui sướng khi người gặp họa nở nụ cười nói: "Yếu như vậy, Ngôn Ngôn còn đánh không lại."
"Đúng vậy!" A Mãnh tán thành: "Còn tuyên bố muốn đánh tôi đó, nhanh như vậy đã bị tiễn đi rồi."
Giản Chinh tức ói máu, cậu ta vất vả lắm mới tìm được mấy chỗ tốt đang chuẩn bị đi thì ai biết được xung quanh lại không có xe! Rơi vào đường cùng nên cậu ta cũng chỉ có thể dùng 2 chân mà chạy, quỷ mới biết được ở sau có 1 Ngôn Từ đã bắt kịp! Một đời lừng lẫy cứ như vậy mà bị hủy trong chốc lát, tim Giản Chinh đã tan vỡ, yên lặng nhận mắng của Giang Hằng với A Mãnh 2 người kẻ xướng người họa, nghẹn khuất mà không thể phản bác.
Bo thứ nhất, Giản Chinh bất hạnh tử vong, chắc chắn cò có mấy người qua đường nữa, số người trong trận còn thừa lại: 51. Ngôn Từ không gặp phải Giang Hằng, thành công đi đến một phòng nhỏ ở trong bo. Ngôn Từ ngồi xổm trên lầu dùng thuốc, ở vì trí cách xa cậu một chút đột nhiên có tiếng súng vang. Là tiếng của M24!
Động tác uống thuốc của Ngôn Từ nháy mắt dừng lại, nhanh chóng đến cửa sổ muốn kiếm bóng dáng. Nhưng mà trên bản đồ nhỏ chỉ xuất hiện một biểu tượng, xung quanh không có người.
Vị trí khá xa, xem bản đồ thì chắc là ở thành phố M.
Giấy tiếp theo tình hình trận đấu xuất hiện: WEI-River dùng M24 loại toww.
Ngôn Từ nhìn K98 trong tay, tâm ngứa ngáy suy nghĩ sát thương của M24. M24 tốt hay là K98 tốt? Đương nhiên là cái trước rồi! Nếu cướp được khẩu đó, trận sau chắc chắn ổn định hơn nửa. Chỉ là cậu điên cuồng xây dựng tâm lý cho mình, thực sự muốn đuổi theo khẩu đó không?! Hay vẫn đối mặt với Giang Hằng...
Mặc kệ, cậu muốn học theo Giang Hằng, lúc nguy hiểm, cố gắng vì bản thân một lần.
Tùy tiện nhảy xuống phòng, Ngôn Từ không quay đầu lại leo lên xe đi thẳng đến thành phố M. Cậu không muốn lén lút với việc này, quanh minh chính đại đổi qua mic thế giới gọi: "Giang Hằng, anh ở thành M à?!"
"Sao lại?!" Giang Hằng đột nhiên bị Ngôn Từ gọi thì có hơi ngạc nhiên, buồn cười nói: "Đến tìm anh?"
"Không phải!" Ngôn Từ kiên định lắc đầu, âm thanh có hơi đắc ý: "Em muốn..."
"Khẩu súng trên người anh!"
Giang Hằng, A Mãnh: "........."
A Mãnh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, lúc này kêu: "Ái chà ái chà, tuyên chiến tuyên chiến! Mọi người ngàn vạn lần đừng đi quấy rầy bọn họ nha, tôi muốn xem cuộc chiến khốc liệt!"
Từ loa thế giới truyền đến tiếng cười của mấy tên thực tập sinh, Ngôn Từ hừ một tiếng, dừng xe trước căn nhà ở đầu thành phố M. Cậu đang muốn xuống xuống xe đi vào thì Giang Hằng không nhanh không chậm nói: "Đợi đã..."
Ngôn Từ dừng bước, chột dạ nhanh chóng trốn ở phòng nhỏ quan sát xung quanh, muốn xem Giang Hằng cuối cùng là muốn làm gì. Nhưng mà Giang Hằng vô cùng ung dung, cứ như nhìn thấu tất cả thông tin của cậu, chậm rãi nói: "Đường này là anh mở, cây này là anh trồng."
"?" Ngôn Từ có hơi nghi ngờ.
"Muốn đi qua thành M?" Giang Hằng lúc này mới khẽ cười, âm thanh vừa từ tính lại trầm thấp vô cùng chính xác truyền vào tai cậu: "Để tiền bảo kê lại."
Ngôn Từ bị giọng nói này làm mặt hơi đỏ lên, lại không hiểu ý hắn, nhỏ giọng oán thầm: "Cái gì vậy, em thật sự muốn..."
"Ơ." Giang Hằng có hơi đăm chiêu: "Muốn cướp súng của anh? Em lại không có tiền thì lấy gì cướp của anh?"
Hắn cố ý cười, giọng nói dần ám muội: "Nếu em bằng lòng cho anh cướp sắc, nói không chừng anh sẽ suy xét cân nhắc."