Im đi!!!
Mau im đi mà, Giang Hằng à, đó là con ruột anh đó!
Ngôn Từ ngồi bên cạnh mém nữa đã ngửa mặt lên trời gào thét, đôi cha con này còn chưa cho thăm dò lẫn nhau, ai biết được vậy mà lại xuất hiện tình huống như vậy chứ? Ngôn Nặc gọi hắn là cha nuôi... Giang Hằng còn đồng ý, vẻ mặt còn có ý thích thú nữa chứ. Cuối cùng lại vô tri vô giác nhận sai, Ngôn Từ cực kỳ bi thương giấu giọng của mình, giả bộ mình không nghe thấy.
Lúc này Giang Hằng mới mở lời, giả vờ giả vịt nói: "À, Ngôn Ngôn em cảm thấy ổn không, có chiếm tiện nghi của em hay gì đó không?"
Tất cả mọi người đều không biết quan hệ bạn trai cũ của hai người bọn họ, người trước thì lại nghĩ quan hệ này có biến chất quá hay gì đó không vân vân. Tình huống bây giờ Ngôn Từ vẫn không thể nói chi tiết rõ ràng cho Giang Hằng được, đối phương lại không hiểu rõ mình, thậm chí còn nghĩ mình từng có vợ. Ờm... Cho nên mới cảm thấy bản thân chiếm tiện nghi, mà không phải quan hệ xấu hổ như vụng trộm với bạn trai cũ.
Ngôn Từ gắng cười gượng, kiên cường cong khóe miệng: "À, không sao đâu..."
Nhưng Giang Hằng đã nhắn tin tới rồi, hắn thật ra cũng đã nghĩ chu đáo, sợ lời của mình với Ngôn Nặc ảnh hưởng đến chính Ngôn Từ.
"Thật sự không có ảnh hưởng em gì sao? Có đường đột quá hay không..." Trẻ con miệng ác nhưng tâm không ác, bé cùng người lớn nháo loạn thì cũng không thể trách được. Giang Hằng một mực chú ý Ngôn Từ bên này, không quan tâm game gì cả, nhân vật hèn nhát trốn trong tòa nhà. Ngôn Từ nhìn hắn cứ mãi xác nhận với cậu, thở dài: "Không sao, em không ngại... Bé cũng là thích anh nên mới vậy, Ngôn Nặc là muốn cố làm cho người yên tâm thôi."
So sánh với việc Ngôn Nặc gọi hắn là anh, thì Ngôn Từ không nói gì mà nhìn lên trời.
Nhận được câu trả lời của cậu, Giang Hằng mới yên tâm, ừ một tiếng: "Được, anh với bé con liền nhận thức lẫn nhau..."
Phòng trực tiếp hồi nãy vẫn còn đang trầm mặc, Giang Hằng thì cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, một bên ấn bàn phím một bên gọi Ngôn Nặc: "Bạn nhỏ, con còn đó không?"
"Có! Con vẫn luôn xem ba chơi trò chơi đó!" Ngôn Nặc chui vào ổ chăn, thay Ngôn Từ che chân cho cậu. Cậu nhân cơ hội sờ tóc con trai, sau đó mới nhìn màn hình máy tính. Giang Hằng phong độ dùng súng tỉa ngắm đối diện, suy nghĩ thật lâu mới nghẹn ra một câu: "Bạn nhỏ, bây giờ đừng gọi chú là cha nuôi, nói vậy rất khó nghe, sẽ khiến người ta hiểu lầm."
【Puff, con mẹ nó】
【Hiện trường nhận thân?!】
【Hahahahahahahaha xsw(1) cha nuôi rất khó nghe】
"Vậy gọi là gì?" Ngôn Nặc ở một bên nhìn Ngôn Từ đang chơi game, vẻ mặt đối phương cũng không hiểu gì cả. Giang Hằng tự hỏi xong, thuận tiện quét đám người trong khói, không nhanh không chậm nói: "Con có thể gọi là daddy mà, vừa không xấu hổ vừa thân mật."
Mặc dù cách xưng hô này có hơi hướng Tây, nhưng đúng là giống như lời hắn nói, không có cảm giác xấu hổ như cha nuôi. Ngôn Nặc vui sướng rạo rực đáp ứng, cuối cùng đại thành công thương lượng với Giang Hằng. Ngôn Từ nhìn bộ dáng hai người cách một màn hình đều rất vui vẻ, đáy lòng cũng cảm thấy được một loại cảm giác hạnh phúc khó nói. Cậu suy nghĩ xong, nói với Ngôn Nặc: "Ra ngoài giúp ba lấy túi dâu tây qua đây đi, vừa làm đồ ăn vặt nhẹ."
"Dạ." Ngôn Nặc rất nghe lời, xốc chăn xuống giường chạy bạch bạch ra bên ngoài. Mọi người vẫn nói chuyện, nhưng cũng không thảo luận nhiều trong trận, nói tới nói lui vẫn là thường hỏi mình có thiếu vật tư gì không. A Mãnh với Giản Chinh vẫn luôn im lặng cũng bắt đầu yếu ớt nói, vẫn như cũ nói về chuyện Ngôn Nặc: "Ngôn Từ, sao chưa bao giờ nghe thấy anh nói nhà có trẻ con vậy?"
Giọng là của Giản Chinh, sau khi Ngôn Từ liền hiểu rõ, khẽ cười trả lời: "Lúc ấy chúng ta vẫn chưa quen thuộc, tôi cảm thấy nói chuyện nhà mình có trẻ nhỏ thì hơi kỳ quái, cho nên mới tìm lý do khác thay thế."
"Vậy bây giờ anh đã kết hôn rồi đúng không?" Giọng A Mãnh có hơi nghi ngờ, mặc dù chuyện này có thể là điều hiển nhiên, nhưng cũng không đến nỗi hoàn toàn đúng như vậy.
【Ha ha, cho nên bây giờ đám hủ nữa kia sẽ nghĩ như thế nào đây, người rõ ràng đã kết hôn rồi còn có con trai, lại thật sự mạnh mẽ ship với Giang Hằng bá đạo công xswl(1)】
【nsdd(2), đám ship loạn đều cút hết đi, Giang Hằng cẩn thận nhiều năm như vậy cần mấy người bịa đặt?】
【Bây giờ người ta nói thật sự là vậy cũng không trách được, nghĩ là trên mạng thì cái gì cũng nói được không quan tâm? Về sau để tôi gặp được fan CP, thì gặp 1 lần xé một lần đó!】
Làn đạn phòng trực tiếp đột nhiên tăng sự tàn bạo, lòng bàn tay Ngôn Từ hơi đổ mồ hôi, trong lòng vô cùng khó chịu. Cậu tùy tiện xoa mồ hôi trên mặt mình, lạnh nhạt trả lời: "Chưa kết hôn, con trai là của tôi, không liên quan tới người khác."
Ngôn Từ nói rất mơ hồ, ai cũng không hiểu được ỹ nghĩa cuối cùng là cái gì.
Sau khi nghe được câu trả lời của cậu, trong lòng Giang Hằng có chút nghi vấn, nhưng cũng không nói ra sự nghi ngờ của mình. Đây là lần thứ ba cậu lảng tránh vấn đề này, không có trả lời thẳng từng có bạn gái hay chưa, cũng không nói đứa trẻ rốt cuộc từ đâu ra. Năm đó... Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì chứ?
Hắn mơ hồ có chút nghi vấn, cảm thấy tất cả đều không bình thường, còn vượt qua mong đợi của mình.
【Há lầu trên kích động như vậy làm gì, ý của lời Ngôn Từ tuy là tôi không hiểu lắm, nhưng hiển nhiên cũng có thể loại đi 2 điểm. Thứ 1 chưa có kết hôn, thứ 2 cậu ấy không có lỗi với ai. Bởi vì giọng điệu kia, làm tôi có trực giác như vậy. Còn có nữa là... Không chừng là bé con được nhận nuôi mà?】
【Đúng vậy, người ta cũng có thể là của anh chị em mà, nhận nuôi, mang thai hộ, không phải là đều có thể sao? Trực tiếp phủ nhận tất cả điều đó, cút hết đi, con người người ta rõ ràng không tồi, cũng không phải là người chơi chuyên nghiệp thì mấy người đối chọi gay gắt với người ta vậy làm gì? Vừa nói những người đó đều tự mình nhận là vợ của Giang Hằng đúng không xswl(1), quản nhiều thật đấy.】 . Truyện Xuyên Không
Càng ngày càng có nhiều lời tranh luận trong làn đạn, Ngôn Từ có hơi phiền lòng. Những người trong đội mắt thấy bầu không khí bây giờ có hơi không thích hợp, nhanh chóng đi hòa giải, Giản Chinh cười ha hả: "Hahaha vậy à, lần sau nhớ dẫn bé lại chơi, bạn nhỏ nhất định đáng yêu muốn xỉu. Cố gắng lên mọi người, phía trước có người!!!"
Tầm mắt nhất thời bị dời đi, Ngôn Từ rõ ràng cũng không muốn quan tâm đến mấy người đó, ừ một tiếng rồi cầm súng chạy về phía trước. Phối hợp với Giang Hằng giết đội kia, 4 người canh tại chỗ chờ người đến.
Trận đấu kết thúc thì Ngôn Từ cũng không tính lại tiếp tục hơi, cậu lấy cớ cho có lệ, nói với mấy người Giang Hằng: "Thời gian không còn sớm, Ngôn Nặc bây giờ buồn ngủ rồi, tôi đi dỗ bé, mọi người chơi đi..."
"A?" Ngôn Nặc tò mò ngẩng đầu, khẽ nói: "Ba ba con không..."
Ba chữ con không ngủ còn chưa nói ra lập tức bị Ngôn Từ che đi, nháy mắt với con trai. Vẻ mặt Ngôn Nặc đầu tiên có hơi mất mác, lặng lẽ nhìn Ngôn Từ đóng laptop lại, dọn dẹp đống hỗn loạn trên bàn cho sạch sẽ. Bé có hơi rầu rĩ, bộ dáng buồn rười rượi nhìn Ngôn Từ: "Sao lại không chơi với bọn họ nữa vậy ạ, rất là thú vị mà..."