- Trong sơn cốc dài ba mươi dặm này, bố trí Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, chính là một đại trận có thể ngăn cản thiên quân vạn mã, hung hiểm trùng trùng, mà quy củ của khảo hạch trận đạo lần này cũng đơn giản hơn khảo hạch đan đạo rất nhiều, chỉ cần có thể dựa vào bản lĩnh của mình, trước khi hương xanh cháy hết, một đường phá trận, đến được bên kia sơn cốc là xem như hợp cách, có thể có được danh hiệu Đại Trận Sư.
Người xung quanh giống như hồng thủy xông vào trong sơn cốc, Phương Nguyên lại áo xanh tung bay, không hề sốt ruột.
Hắn chắp tay sau lưng, thầm cân nhắc quy củ khảo hạch trận đạo vừa được biểu hiện trong quyển trục.
- Thông qua Cửu Khuc Hoàng Hà Trận thì chỉ có thể có được danh hiệu Đại Trận Sư mà thôi, nhưng đại đạo lục khảo lần này, lại phải bình top mười, tam giáp, thậm chí là khôi thủ trận đạo, bởi vậy lại thêm vào nan đề, ở cuối Cửu Khúc Hoàng Hà Trận còn có mười con hung thú, bất kể là ai, chỉ cần có thể dùng trận pháp của mình, vây khốn một trong mười con hung thú đó là có thể lọt vào top mười!
- Ai vây khốn nhanh nhất thì người đó chính là khôi thủ ...
Nghiền ngẫm nghiền ngẫm một lúc, không nhịn được cười khẽ một tiếng:
- Cu that, chỉ la khao hạch tran đao, khong ngo ngay ca hung thu cung loi ra, không sợ có người táng mạng à? Xem ra đại đạo lục khảo lần này, Tiên Minh đặt kỳ vọng rất cao.
Cân nhắc xong tất cả, mắt thấy người xung quanh đều đã xông vào sơn cốc, Phương Nguyên cũng chuẩn bị vào cốc.
- Ngươi không ngờ cũng tới tham gia khảo hạch trận đạo?
Cũng đúng vào lúc này, bên cạnh hắn không xa truyền đến một thanh âm vô cùng kinh ngạc.
Quay đầu, Phương Nguyên liền nhìn thấy một nữ tử mặc áo đỏ, bộ dạng khoảng mười tám mười chín tuổi, vẻ mặt ngạc nhiên, lại không phải ai xa lạ, chính là Lý Hồng Kiêu lúc trước đã gặp trước khảo hạch trận đan đạo, không ngờ nàng ta cũng tới tham gia đại khảo trận đạo.
Lý Hồng Kiêu đó rõ ràng là cũng nghĩ giống như hắn, chỉ là sau khi hơi ngẩn ra, trên mặt liền xuất hiện một tia ngạo nghễ.
Hơi hất cằm, nhìn Phương Nguyên nói:
- Đan đạo bị ngươi đoạt đi phong đầu, trận đạo thì ngươi đừng hòng thắng ta nữa!
Phương Nguyên nghe vậy, cười bất đắc dĩ, nói:
- Ngươi nói ...
Trong mắt Lý Hồng Kiêu hiện lên một tia tức giận, quát lên:
- Đừng có nói ta nói đúng nữa!
Phương Nguyên ngừng lại một chút, gật đầu, nói:
- Ngươi nói không sai ...
- Ngươi ...
Lý Hồng Kiêu lập tức lại dâng lên một bụng nộ khí.
Nhưng Phương Nguyên lại không để ý tới nàng ta, cười khẽ, thân hình bay lên, một bóng xanh xông vào trong sơn cốc, mà Lý Hồng Kiêu thì cắn răng một cái, tốc độ không ngờ không chậm hơn hắn, hóa thành một luồng sáng đỏ, cơ hồ đồng thời cùng Phương Nguyên xông vào sơn cốc.
Hai người bọn họ, hiện giờ đã gần như là hai người tiến vào sơn cốc muộn nhất trong đại khảo trận đạo lần này.
Phương Nguyên cũng không phải chủ quan, mà là vào sơn cốc này, cái so đấu không phải thân pháp và tốc độ, mà là năng lực phá trận, nếu cùng mọi người tiến vào, người bên cạnh nói năng ầm ĩ, không khỏi sẽ ảnh hưởng tới sự thôi diễn của mình, bởi vậy chẳng thà chờ những người này vào đã, sau khi kéo giãn cự ly, lại thong dong vào trận thôi diễn, nhìn thì luc ban đầu chậm hơn, nhưng trên thực tế lại nhanh hơn.
Có điều Lý Hồng Kiêu dường như cũng mang ý tưởng này, cho nên mới ở lại cuối cùng, hai người chạm mặt nhau.
Hai người bọn họ cơ hồ đồng thời vào cốc, sau đó thân hình hơi dừng lại, cũng không hạ xuống đất, bởi vì trên mặt đất vẫn có rất nhiều người chưa xông qua cửa ải thứ nhất, ngược lại chen chúc đứng đây, bởi vậy hai người bọn họ đồng thời lựa chọn bồng bềnh trong không trung, trên ngón tay Lý Hồng Kiêu đeo giới chỉ đồng đen sáng ngời, bên cạnh liền một trăm lẻ tám ngọc trù có đường vân màu tím vàng, xoay tròn trong không trung.
Mà Phương Nguyên lại ngay cả ngọc trù cũng không dùng, chỉ bấm tay trái thật nhanh.
Không đến một hơi thở, hai người bọn họ đều lao về phía trong, đồng thời đi tới cửa thứ nhất ...
Từ tốc độ thôi diễn này cho thấy, hai người bọn họ dường như căn bản không hề dừng lại, chỉ hơi khựng lại một chút đã tính ra rồi.
Sau đó, bọn họ ở cửa thứ hai cũng không dừng lại, trực tiếp vượt qua.
Sau đó chính là cửa thứ ba ....
Nhung đay là đại khao tran đạo, dua theo quy củ, khong the thi trien than thông.
Cho nên, người vào sơn cốc, chỉ có thể dựa vào năng lực thôi diễn của mình, từng bước phá trận, từng bước tiến về phía trước.
Mà hiện giờ tu sĩ trận đạo trong sơn cốc, cũng đều làm như vậy, không một ai là đang không khổ sở thôi diễn, trước mỗi một đạo trận quan đều hết sức rụt rè cẩn thận, vắt hết óc suy nghĩ, quả thực giống như đi trên băng mỏng, mỗi lần phá được một trận, sắc mặt đều mừng rỡ, vội vàng đi qua.
Nhưng trong một mảng thân ảnh trì trệ này, lại xuất hiện hai bóng người vô cùng bắt mắt.