Ba đạo Lôi Linh bên cạnh đồng dạng cũng không thu hồi, tung hoành hư không, xé cuồng phong chung quanh thành từng mảnh, mở ra cho hắn một con đường rộng mênh mông, cầm kiếm dịch thân, tiến thẳng đánh thẳng, vô cùng đơn giản đâm về phía Thôi gia Đạo Tử.
Mà Thôi gia Đạo Tử bỗng nhiên lại cười lạnh, đột nhiên trường thương ở tay trái vươn ra, giống như hóa thành chín long ảnh, dày đặc phủ xuống đầu Phương Nguyên, một cây trường thương không ngờ lại sử ra uy năng tiếp cận thần thông, lại kéo theo gió thổi chung quanh, lại mạnh mẽ đến cực điểm, mà hắc kích ở tay phải thì rung động kịch liệt, trong loáng thoáng khuấy ra mảng lớn quang mang màu đen.
Hắn trái thương phải kích, không ngờ đồng thời sử ra hai lộ võ pháp khác nhau, hơn nữa đều huyền diệu đến cực điểm!
- Ngươi cho rằng người từng học võ pháp chỉ có mình ngươi thôi à?
Điều khiển này một kích một thương, Thôi gia Đạo Tử cười lạnh:
- Huyền Thiên Cửu Long Thương Thuật của Cửu Long Môn và Lăng Hư Kích Pháp của Thái Hợp Môn, đều là võ pháp Huyền cấp thượng phẩm, ta cũng đều dụng tâm mà học, hơn nữa đã sớm đạt tới đại thành đại thành...
Khi nói đến đây, một thân khí thế của hắn đã cường thịnh đến cực điểm, lại nghiền ép về phía Phương Nguyên.
- Thiên Đạo Trúc Cơ đều là như vậy à?
- Không chỉ thần thông cường đại, hơn nữa ai nấy võ pháp cũng đều xuất thần nhập hóa như vậy?
Chung quanh không ít tu sĩ sở trường về võ pháp nhìn thấy một màn này, cũng đều có chút hoa mắt.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên đã cầm kiếm xông lên, chân hư không, đột nhiên kiếm thế rung một cái, ra sức đánh về phía trước, một kiếm vô cùng đơn giản đó không ngờ dã đánh tan chín long ảnh của Thôi gia Đạo Tử, sau đó thân hình lại nhanh chóng lắc lư.
Chỉ một cái lắc lư này, Thôi gia Đạo Tử đã trong lòng cả kinh, hắc kích sau lưng như độc long, từ bên cạnh người hắn chuyển tới.
Phương Nguyên nghiêng đầu, một thầm súc đại thế đó liền xượt qua đầu hắn.
Sau đó Phương Nguyên lộ ra một nụ cười lạnh, kiếm quang vô cùng đơn giản, lại đặc biệt nhanh, đâm chéo tới giữa trán Thôi gia Đạo Tử.
- Bốp...
Thôi gia Đạo Tử biến sắc, bỗng nhiên song chưởng rung lên, trên đỉnh đầu một đạo hắc khí bốc ra.
Thân hình hắn đột nhiên trở nên mơ hồ, sau đó ở phía sau ngoài ba mươi trượng, lại xuất hiện lại, ánh mắt lạnh lùng.
Phương Nguyên lật tay cầm kiếm, chậm rãi bước về phía hắn, thản nhiên nói:
- Từ những lời vừa rồi của ngươi cho thấy, ta đã biết võ pháp của ngươi nhiều nhất cũng chỉ là vừa mới nhập môn mà thôi, thần thông thế gian có cao thấp, võ pháp lại không phân cao thấp, chỉ xem người ta dùng như thế nào mà thôi, ngươi dùng là hai võ pháp tối cao của hai đại tiên môn, mà ta chỉ là dùng mấy thức Lôi Đình Phích Lôi Phách Tuyệt Cửu Thiên Kiếm, đã đủ để khắc chế ngươi rồi.
- Lôi Đình Phích Lôi Phách Tuyệt Cửu Thiên Kiếm?
Trong các tu sĩ vây xem chung quanh, không biết có bao nhiêu người biến sắc:
- Nghe thì chính là kiếm pháp rất cao minh...
- Võ pháp chung quy chỉ là đường nhỏ...
Thôi gia Đạo Tử đó lúc này, cũng lộ ra có chút nổi giận, sắc mặt hắn thâm trầm, cũng không nhiều lời nữa, lại càng không vận chuyển kích pháp thương thuật gì, mà là trực tiếp bấm một pháp ấn, sau đó trong hư không xung quanh mờ mờ ảo ảo, đã không biết có bao nhiêu binh khí ngưng kết ra, mỗi một kiện binh khí, đều mang theo một loại khí tức khiến người ta kinh hãi, giấu ở trong cuồng phong, phô thiên cái địa ùa về phía Phương Nguyên.
Lần này lại ra tay, hắn không ngờ đã có thêm một cỗ ý cảnh thô bạo!
- Vậy để ta xem xem, ngươi có thể một kiếm khắc được bách binh này của ta không!
Rầm...
Một phen đấu lại này, tình thế lại có khác biệt lớn.
Trước đây thần thông của Thôi gia Đạo Tử thực sự áp chế Phương Nguyên, bởi vì quả thật đúng như lời hắn nói, truyền thừa thần thông của Phương Nguyên không được đầy đủ, hơn nữa lĩnh ngộ cũng không được thấu triệt như hắn, toàn là ỷ vào các loại cơ biến mới kiên trì được, nhưng cũng không thể chống cự được mà bị hắn đè vào thế hạ phong, nhưng hiện giờ kiếm đạo của Phương Nguyên thi triển ra, lại phối hợp với ba đạo Lôi Linh, trong chốc lát tình thế liền xuất hiện nghịch chuyển ngoài ý liệu.
Kiếm đạo của hắn mang theo một cỗ vị đạo đơn giản đến vụng về, nghiêm túc đến cố chấp.
Cho rằng là vụng về, cho nên lại là đại xảo bất công, mỗi một kiếm đều chỉ đều vào chân thực.
Bởi vì cố chấp, cho nên liên miên không ngừng, khí cơ ngân nga không có chừng mực...
Dưới sự tập kích của kiếm đạo này, Thôi gia Đạo Tử đã ngầm cắn răng, trong hư không không ngừng biến ảo thân hình, đồng thời theo bản năng kéo giãn cự ly với Phương Nguyên, nhưng kiếm của Phương Nguyên thật sự quá nhanh, không ngờ giống như là một sợi tơ kéo lấy hắn, lúc ban đầu hắn là là không ngừng biến hóa thân hình, khiến Phương Nguyên không nắm chuẩn được vị trí của mình, nhưng đến về sau, hắn lại đã không dám tùy tiện hiện thân.
Một khi hiện thân, kiếm của liền lập tức sẽ theo tới.
Nhưng hắn không ngừng biến ảo thân hình, cũng khiến cho hắn ngay cả thi triển thần thông cũng có chút cật lực...
- Chúng ta có nên tiến lên tương trợ không?
Cũng có người nóng lòng muốn thử, cổ động tu sĩ chung quanh.
Nhưng người này rất nhanh liền hứng lấy vô số ánh mắt khinh bỉ:
- Đó chính là Thiên Đạo Trúc Cơ chi chiến, há có thể để ngươi nhúng tay lung tung: Chỉ bằng vào sự kiêu ngạo của bọn họ, chúng ta xuất thủ tương trợ chính là một loại vũ nhục, không chừng ngươi vừa xông lên, Thôi gia Đạo Tử sẽ chém ngươi trước!