Từ Thạc đi vào phòng vệ sinh, chỉnh lại đầu tóc quần áo trước gương, sau đó mở ngăn tủ dưới bồn rửa tay ra, thò tay vào, rút ra một con dao gọt hoa quả từ trong ngăn tủ.
Chàng trai trẻ nhìn con dao sắc bén, mỉm cười hài lòng và bước ra ngoài với con dao trong túi.
Hắn đi ra khỏi văn phòng, bước chân thong dong thoải mái chậm rãi đi về phía phòng bệnh cuối hành lang, lúc này khi đi ngang qua một căn phòng nào đó, Từ Thạc bỗng nhiên dừng bước, hơi nghiêng tai lắng nghe.
Cửa phòng đóng chặt, hiệu quả cách âm của bệnh viện này rất tốt, nhưng vẫn không ngăn được chàng trai trẻ này nghe thấy âm thanh từ bên trong.
"Giám đốc, tôi thấy bệnh tình của bác sĩ Trần hình như càng ngày càng nặng, sao anh không..."
Là giọng rụt rè của một cô gái.
Ngay sau đó, lại có người lên tiếng, hình như là viện trưởng mà người bên kia đang nói đến, thanh âm trầm ổn ổn định: “Tôi biết, tôi sẽ chú ý tới chuyện này, nhưng bác sĩ Trần đã làm việc ở bệnh viện của chúng ta đã lâu. Để tôi suy nghĩ lại."
"Được rồi..." Một giọng nữ vang lên có chút thất vọng.
Sau đó, hai người xì xào bàn tán về những bệnh nhân khác trong bệnh viện, gần đây không biết vì lý do gì mà tinh thần của hầu hết bệnh nhân đều không ổn định.
Thanh niên nghe xong hai câu đầu thì nhún vai rồi tiếp tục đi về phía phòng thứ mười ba với nụ cười ôn hoà trên khuôn mặt.
Cánh cửa màu trắng đóng chặt, Từ Thạc nắm lấy nắm đấm cửa, cảm thấy hơi lạnh.
Mấy chỗ như bệnh viện, cho dù không bật điều hòa cũng cảm thấy rất mát mẻ, hơn nữa nơi này hình như là ở sâu trong bệnh viện, hành lang này không có cửa sổ hướng ra bên ngoài, hai bên đường đều là phòng bệnh cùng văn phòng.
Chàng trai trẻ nhấn nắm cửa và đẩy cửa đi vào.
Hắn đứng ở trước cửa nhìn quanh phòng bệnh, chỉ thấy chăn bông trên giường đã được vén lên, trong phòng bệnh tối om cũng không thấy bóng người nào.
Sau đó, chàng trai trẻ đi vào phòng bệnh, cơ mà lúc quay đầu nhìn về phía sau cửa thì thấy người cậu bé kia đang đứng ở góc cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào hắn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười sáng lạn.
Trong hoàn cảnh tối tăm, đôi mắt sáng ngời kia có chút quỷ dị, bất ngờ nhìn thấy một người đứng sau cánh cửa như vậy thì người bình thường hẳn phải rất sợ hãi.
Nhưng Từ Thạc chỉ bình thản nhìn cậu, sau đó thò tay vào trong túi.
Ngay sau đó, cậu bé kia thô bạo đẩy hắn ra, kéo cánh cửa khép hờ ra rồi điên cuồng chạy ra ngoài.
Cậu biến mất gần như trong nháy mắt, chàng trai trẻ sau khi lảo đảo liền đứng yên tại chỗ sau đó nhìn về phía bóng lưng cậu bé đang chạy trốn, trên mặt không chút biểu cảm nở một nụ cười ôn hòa.
Từ Thạc đi ra khỏi phòng bệnh, không nhanh không chậm đi theo ở phía sau, lúc này trên hành lang im lặng chẳng biết vì sao cũng không có y tá tuần tra nào.
Hành lang khá dài, thang máy của tòa nhà bệnh được xây dựng ở trung tâm.
Sau khi cậu bé chạy ra ngoài, cậu chọn cách mở cánh cửa chống cháy ở cuối hành lang rồi định chạy xuống cầu thang, nhưng không biết có phải do quá căng thẳng hay không, mà Lạc Côn lại vô tình vấp ngã khi đi xuống cầu thang, cơ thể gầy gò ngã mạnh từ cầu thang xuống.
Lúc này, bác sĩ đi theo cũng đã đi tới, hắn đứng ở trên cửa cúi đầu nhìn xuống cậu bé bị ngã ở cầu thang.
"Tiểu Côn, sao không ngoan ngoãn uống thuốc đi?" Chàng trai trẻ ôn nhu hỏi.
"Bác sĩ Sở..." La Côn giật giật khóe miệng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra một tia đỏ sẫm bệnh tật, cậu dùng mọi động tác để dịch vào trong góc tránh né, trên mặt chàng trai trẻ vẫn mang theo nụ cười quỷ dị.
“Không uống thuốc thì chỉ có cách đổi kiểu chữa khác thôi.”
Từ Thạc đến gần cậu, rút con dao gọt hoa quả vẫn còn dính máu từ trong túi áo khoác trắng của hắn ra.
La Côn khựng lại, một khắc sau con dao sắc bén đã đâm vào bụng của cậu rồi lại được nhanh chóng rút ra, thanh niên phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào, ôm vết thương đang chảy máu ngã quỵ xuống.
Chàng trai trẻ ngồi xổm ở trước mặt cậu, rất là quan tâm mà hỏi: "Có sao không? Anh vẫn luôn nói là uống thuốc sẽ tốt hơn mà."
Lạc Côn cúi đầu, bả vai hơi run rẩy, bỗng có tiếng cười quái dị bị đè nén khàn khàn truyền ra, một khắc sau, cậu đột nhiên giơ tay lên, dùng bàn tay nhuốm đầy máu nắm chặt lấy bả vai của chàng trai trẻ rồi dùng máu lưu lại mấy hàng chữ lên chiếc áo khoác trắng.
"Bác sĩ Sở, ngươi giết không được ta!" Hai mắt cậu nóng rực nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ, thanh âm có chút biến điệu.
Câu trả lời của bác sĩ là đâm cậu thêm vài nhát nữa.
Khuôn mặt vốn hiền lành mềm mại của người chàng trai trẻ giờ đã trở nên vô cùng vặn vẹo và hung dữ, nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn đau đớn của cậu bé hắn vẫn không chút thương tiếc xuống tay thêm vài nhát dao nữa, trên môi nở nụ cười vui sướng.
Cuối cùng, cậu trai trẻ ném cậu bé giờ đã bất động xuống cầu thang, hắn đứng dậy, dùng áo khoác trắng lau con dao gọt hoa quả vẫn còn dính máu rồi quay người bỏ đi.
Hắn bước vào nhà vệ sinh đối diện, dùng nước cẩn thận giặt sạch vết máu trên áo khoác trắng, nhưng mà chất vải này mà bị máu vào thì giặt sẽ rất khó sạch.
Một lúc sau, tiếng la hét của y tá đã truyền đến từ bên ngoài, sau đó là một loạt tiếng bước chân vội vã, bệnh viện vốn đang chết chóc trong nháy mắt lại trở nên vô cùng náo nhiệt.
Chàng trai trẻ đang giặt quần áo cau mày nhìn con dao gọt hoa quả bên cạnh.
...
...
Không biết qua bao lâu, bệnh viện lại khôi phục lại sự yên tĩnh giống như không có sinh khí lúc trước.
Lúc này, phòng số 8.
Cô gái mở to mắt nhanh chóng ngồi dậy, cô nhìn lướt qua môi trường xung quanh, sau đó xuống giường kéo rèm cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
“Mẹ kiếp!”
Cô gái không nhịn được phun ra một tiếng chửi, một khắc sau, cảm xúc phiền não trong đầu dâng lên làm cho cô bắt đầu không ngừng bùng nổ: "A a a a a a a......”
Nơi này vẫn là phòng bệnh, nơi này vẫn là bệnh viện số 5!
Cô gái ôm đầu đi đi lại lại trong phòng bệnh, cố gắng hít một hơi thật sâu mấy lần liên tiếp để trấn định lại sự bất an trong lồng ngực.
Sau khi bình tĩnh lại, cô liền nhìn lên không trung, mở hướng dẫn sử dụng giống như cuốn sách ra, nhiệm vụ chính [Thoát khỏi Bệnh viện số 5] lại biến thành trạng thái chưa hoàn thành.
Nhìn thấy nhiệm vụ, cô nhất thời không còn cách nào tỉnh táo được nữa: "Mẹ kiếp, lão tử chạy ra ngoài tận hai lần rồi! Hai lần!"
Kết quả là cô vẫn quay lại bệnh viện mà không có lý do!
Thời gian trong bệnh viện này lại khởi động lại hai lần!
Sau khi tức giận đá mấy cái lên giường bệnh, cảm thấy lửa giận sắp trào ra khỏi lồng ngực, cô gái liền vội vàng cầm lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường đổ ra hai viên rồi nuốt xuống.
Có bệnh thì phải uống thuốc.
Mặc dù cô không bị bệnh, nhưng nhân vật này có bệnh trong cơ thể.
Sau khi người chơi vào trò chơi, tương đương với việc trở thành chính nhân vật đó.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô gái ủ rũ suy nghĩ: "Điều này không thể nào, xem ra nhất định phải tìm được nguyên nhân luân hồi thời không ở chỗ này, nếu không thì vĩnh viễn không thể hoàn thành nhiệm vụ được!"
“ Phiền phức muốn chết, cuối cùng vẫn phải khôi phục nội dung kịch bản!"
Cô gái tức giận ném lọ thuốc trong tay làm nó nện mạnh vào cái bàn cạnh giường khiến cho cái cốc rơi xuống đất phát ra tiếng giòn vang.
Rất nhanh, động tĩnh trong phòng liền hấp dẫn y tá đến kiểm tra.
Cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt được mở ra, một y tá mặc đồ trắng đi vào, quan tâm hỏi: "Tiểu Đào, sao vậy, tâm trạng em không tốt sao?
Y tá vừa nói vừa quan sát tình huống trong phòng, tiếp theo đi tới nhặt cái ly và bình thuốc trên mặt đất lên, rồi nhìn về phía sắc mặt âm trầm tái nhợt của cô gái, đi tới nhẹ giọng an ủi: “Nếu em cần gì cứ nói với chị.”
Cô gái vẫn giữ nguyên tính cách của mình, giận dữ hét lên: “Em đói rồi! "
Cô y tá nghe vậy thì mỉm cười, dịu dàng nói: "Được, vậy chị đi lấy đồ tráng miệng cho em, em ở đây đợi chị quay lại nhé."
Cô gái khịt mũi gật đầu.
Bệnh nhân kỳ thật đều rất dễ dỗ, bởi vì chỉ cần thuận theo bọn họ là được, y tá sau khi đi ra ngoài còn tiện tay treo dây xích ở ngoài cửa lên.