Sáng hôm sau tại phòng của con nhỏ
- ê con heo dậy đi, dậy đi mau sắp muộn giờ học rồi kìa
Gọi mãi mà không thấy nó trả lời Trung vào phòng xem thử mới biết nó bị ốm
- cô sốt cao thế
Nhìn trồng tài liệu trên bàn Trung nhận ra
- chắc tối qua lại thức cả đêm làm luận văn người đã dính nước không chịu khó nghỉ ngơi còn bày đặt làm anh hùng
Trung lấy cái khăn ướt đắp lên chán cho con nhỏ kéo cao cái chăn lên rồi cho nó uống thuốc, nó thì cứ mê sảng có biết gì đâu mắt cứ mở lờ mờ có nhìn thấy rõ đâu. Xong xuôi cậu cầm luận văn của nó rồi trở ra ngoài đi học,trong cơn mê sảng trong đầu nó lại xuất hiện hình ảnh của 1 thanh niên mặc sơ mi trắng khoác cái balo lệch vai quay lưng lại phía nó.chẳng hiểu vì sao nhưng từ khi nó về Việt nam hình ảnh đó cứ thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu nó mà chính nó cũng chẳng biết là ai.
Tại lớp học thấy có mình Trung bước vào Lâm lên tiếng
- Nàng đâu sao không lên lớp à hay lại ngủ nướng
- ốm rồi không đi học đâu
Nam nghe thấy hỏi lại
- sao vậy ốm thế nào
- cảm xoàng thôi nhưng có vẻ mệt nên tôi để cô ta ngủ tiếp chắc hôm qua ngấm nước lâu quá lại thức cả đêm làm luận văn đâm ra quá sức mới vậy
- ồ vậy cứ để cô ta nghỉ tí xin phép dùm là được
Trưa hôm đó ở phòng nó
- ê cô dậy được chưa
Con nhỏ cố ngóc đầu dậy vì có vẻ vẫn còn hơi mệt
-rồi tôi dậy đây mà bây giờ mấy giờ rồi
- sắp 1h chiều rồi
- dì chứ sao anh không kêu tôi dậy chứ_Nó ngồi dậy vừa xoa xoa cái đầu vừa nói
- ai bảo là tôi không gọi tôi gọi muốn rát cổ họng mà cô có dậy nổi đâu nên tôi để cô ngủ luôn tại thấy cô có vẻ yếu
Nó cố đứng dậy
- nhưng sáng nay là hạn chót nộp luận văn rồi giờ tôi phải làm sao đây
-cứ ngồi xuống nghỉ đi luận văn tôi nộp hộ cô rồi
- khi nào
- thì đương nhiên là sáng nay rồi cô hỏi gì mà ngu thế
- vậy cảm ơn nha
- không cần cảm ơn mau uống hết ly sữa rồi thuốc vào đi cho tôi nhờ
- cảm ơn vì quan tâm
- không phải tôi quan tâm mà vì tôi sợ cô lại lây cảm cho tôi thôi
Nó cầm lấy ly sữa cố uống 1 hớp rồi quay ra nói luôn
- tôi biết rồi sẽ không lây cảm cho anh đâu
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa Trung lên tiếng
- vô đi cửa không khóa
Nam bước vào tay cầm theo hộp sữa
- Vinh anh mang sữa tới cho em nè
Nhưng khi thấy ly sữa đã để trên bàn
- bộ em uống sữa rồi hả
- ờ uống rồi
Cậu ta chép miệng 1 cái rồi nói tiếp
- thế mà cứ tưởng mang sữa sang đây rồi sẽ được khen chứ
- bộ cậu là con nít hả sao làm việc mà cũng mong được khen
- cũng không phải chỉ có điều khen thì sẽ vui hơn thôi
- vậy cảm ơn nhá
Cả 3 ngồi đó cùng cười thì Lâm bước vào
- sao cửa lại mở toang hoang ra thế này
Trung lên tiếng
- cậu đi đâu đấy mang chút đồ cho Vinh cô ấy bị ốm mà
- cảm ơn nha sao nay tôi có lộc ăn nhiều thế
- chưa hết đâu tôi mang cả đồ ăn vặt cho cậu nè_ Tuấn cũng từ đâu bước vô nói chèn vào luôn
Trung lắc khẽ cái đầu
- trời tôi có mấy thằng bạn tốt ghê lúc tôi ốm thì nửa lời hỏi thăm cũng không có vậy tôi vừa bảo cô ta ốm thì kéo hết cả đám đến đây bộ phòng tôi là cái chợ hả
Con nhỏ thấy vậy liền chọc thêm
- trông cậu ta kìa tức muốn nổ tung ra luôn rồi
Lâm nói đế vào
- cậu sang Thái rồi trở về đây đi chung tôi sẽ cưng chiều cậu hết mực luôn
Nói xong câu đó thì tất cả cùng bật cười cái phòng yên tĩnh ngày nào nay đã tràn ngập tiếng cười
_________________
Xin lỗi vì nay đăng muộn vì bận đi học