Trước khi ổn định trên ghế máy bay con nhỏ nhận được 1 mail,nó định mở ra xem thì người tiếp viên lại gần
- xin lỗi quý khách phiền cô chuyển điện thoại sang chế độ máy bay để không ảnh hưởng tới chuyến bay này
nó nhìn rồi khẽ cười
- tôi xem xong mail này rồi sẽ tắt máy luôn
thấy nó nói thế người tiếp viên liền rời đi
nó mở mail ra xem
- Tuyết Vinh tôi là Tiểu Mỹ tôi gửi mail cho cậu vì có 1 điều tôi muốn hỏi nhưng lại không dám đứng trước mặt cậu để hỏi vì tôi cảm thấy thật xấu hổ. tôi muốn hỏi cậu rằng tại sao lại chấp nhận bỏ qua cho tất cả những sai lầm của tôi 1 cách dễ dàng đến thế,cậu vốn là người khoan dung như thế sao nếu có thể hãy cho tôi được biết lí do
nó đọc đc thế vội vàng nhắn 1 cái tin gửi cho Tiểu Mỹ
- tôi vốn chẳng phải người bao dung gì nhưng tôi đã nói với Tiểu Bạch rằng tôi coi anh ấy như anh trai thì cậu cũng như người nhà của tôi vậy đã là người nhà thì không nên tính toán chuyện cũ nhưng tôi muốn cậu hãy thay tôi ở bên cạnh Diland chăm sóc cho cậu ấy coi như là trả giá cho những gì cậu nợ tôi.
nó tắt điện thoại gửi lại hành lý để máy bay được cất cánh.
sau khi trở về nhà con nhỏ lao ngay vào phòng ngủ 1 giấc thật dài. có lẽ vì đi 1 chuyến bay dài nên con nhỏ mệt nhoài cả người khiến nó ngủ mơ 1 giấc mơ về ngày nó bị tai nạn 2 năm trước lần này nó nhớ rồi nhìn thấy rất rõ khuôn mặt lo lắng của Trung, sau giấc mơ kéo nó giật mình tỉnh dậy,nó thở dốc trong lồng ngực nó tim đập mạnh liên hồi mồ hôi chảy ra nhễ nhại khắp cả người. ngồi 1 hồi lâu nó mới kịp chấn tĩnh lại nó xuống dưới nhà kiếm cốc nước để uống thì nghe thấy có tiếng ồn ào phía ngoài cổng nó tò mò nên ra xem thử. trước mắt nó giờ đây là vài trục người có khi phải đến cả trăm người đang tập chung trước cổng nhà Nam nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhìn mấy người này người cầm máy quay người cầm điện thoại có cả máy ghi âm nữa,còn nó thì đứng đơ ra chẳng hiểu chuyện gì,nó quyết định tìm lấy một người để hỏi nhưng ai cũng tập chung nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt nhà Nam không ai chịu trả lời nó,đã thế nó lại càng muốn len vô trong để hỏi,chẳng được bao lâu nó bị người ta chen lấn xô đẩy để dành chỗ mà bị đẩy ngã nhào cả ra đất. đang cố loay hoay đứng đậy thì có 1 cánh tay đưa ra trước nó
- có cần giúp không
đó là Trung bên cạnh cậu còn có cả Tuấn Lâm. nó được họ đỡ đứng dậy
- cảm ơn. nhưng mà có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy
Tuấn lên tiếng
- tìm chỗ nào đã rồi nói đâu thể đứng mãi ở đây được
- vậy thì vô nhà tôi đi
cả bọn theo con nhỏ vô nhà. nó lấy nước ra mời mấy người họ
- nhà tôi chỉ có nước lọc thôi mấy cậu uống đỡ vậy
nói rồi nó ngồi xuống bàn
- được rồi vậy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mấy người ở ngoài kia là sao
nó vừa nói vừa cầm ly nước lên uống vừa hỏi.
- ba Nam mới bị tạm giữ đêm qua vì bị dính nghi án là có liên quan đến việc thiết lập sổ sách đen trong công ty
con nhỏ đang uống nước nghe vậy nên tí nữa là bị sặc.Lâm lấy giấy đưa cho nó
- cậu không sao chứ
- không sao cảm ơn nhưng mà chuyện đó sao có thể chứ chú Minh trước nay là người thật thà luôn làm việc tốt khai báo điều xấu cơ mà Mà Nam đâu
- cậu ta bị đám phong viên bao vây nên không thể ra ngoài. còn chú Minh vì quá tốt thế nên mới có chuyện
- là sao
- thì vì quá tốt mới bị ganh ghét mới bị người khác cố tìm cách dìm xuống
- giải thích rõ hơn đi
-chiều tối hôm qua có người gửi tới sở cảnh sát một cái usb bên trong có chứa 1 nội dung đã bị mã hóa tuy nhiên tên của những người trong đó thì lại đc ghi 1 cách rõ ràng người ta chưa giải được mã hóa nên nghi ngờ nội dung trong đó có liên quan đến vấn đề lập sổ sách đen. bây giờ chỉ có cô mới giúp đc ông ấy thôi
- ý cậu là kêu tôi giải mã hóa đó không tôi không làm đâu
- tại sao
- chuyện này nếu đã vậy chỉ cần đợi người đã mã hóa đến để giải ra hoặc cảnh sát giải mã hóa là xong thôi tại sao chúng ta phải nhúng tay vào như thể là phi pháp đây
- cô không hiểu chuyện à trưa ngày hôm qua trước khi chú Minh bị bắt người đã mã hóa đoạn dữ liệu trên là tổng thư kí cũng gặp phải tai nạn đang hôn mê trong bệnh viện toàn bộ những người trong danh sách đều có chuyến công tác chỉ còn một mình chú Minh ở đây chịu trận chẳng phải chuyện này làm ra là nhắm vào chú ấy hay sao vậy thì cảnh sát ũng có thể đã bị mua chuộc
nó đau đầu khi phải suy nghĩ mấy chuyện thế này
- tại sao người đó không phải cậu mà lại là tôi
- tôi chuyên về sao chép không phải dịch thuật
- nhưng tôi
- đừng nhưng nhịn nữa chú ấy cũng từng giúp ba cô mà cô không thể giúp chú ấy 1 lần hay sao
nó suy nghĩ hồi lâu rồi cũng quyết định
- thôi được rồi tôi sẽ giúp chuyện này chỉ cần dịch ra nội dung đó là xong đúng không vậy thì đưa đây tôi sẽ làm
- không phải bây giờ vì chúng tôi vẫn chưa có nội dung đó
- vậy thì ở đâu
- sở cảnh sát vào tối nay
-hả
........................
tối đó nó cùng 3 người kia tìm tới sở cảnh sát họ bắt đầu chia nhau ra hành động. Tuấn tìm cách đánh lạc hướng bảo vệ,Lâm thì tìm cách vô hiệu hóa camera trong thời gian nhất định còn Trung và nó thì tìm đường vô phòng lưu trữ. sau vài phút vật lộn nó cũng vô được bên trong. Trung giúp nó sao chép dữ liệu ra ngoài
- được rồi giờ cô mau dịch chúng ra đi
- hả ở ngay đây sao
- chứ còn gì nữa nếu không tôi đưa cô tới đây làm gì
- được rồi cậu tránh qua 1 bên đi
con nhỏ ngồi xuống ghế chăm chăm nhìn vào cái màn hình máy tính. 3' 5' 10' 15' trôi qua rồi mà con nhỏ vẫn chưa làm xong Trung giục nó
- cô mau lên đi
- tôi biết rồi cũng đang cố đây nhưng chúng dài quá máy tính cũng còn phải chạy nữa chứ
đúng lúc ấy điện thoại của Trung rung lên là Tuấn gọi tới
- alo 2 người xong chưa bảo vệ sắp lên rồi đó
- sao cậu không dữ lại Vinh vẫn chưa xong
- sao lâu thế tôi không dữ được nữa đâu ông ta nói là đến giờ đi tuần rồi
- biết rồi tôi cúp máy trước đây
tắt máy xong Trung quay ra nói vs con nhỏ
- cô mau lên đi bảo vệ sắp lên đến nơi rồi đấy
- đừng có giục nữa tôi còn lo hơn cả cậu đấy
con nhỏ luống cuống nên ấn lộn nút nên toàn bộ những gì làm xong đều bị xóa sạch
- tại cậu hết đấy giờ thì xong rồi phải làm lại từ đầu rồi
- tôi xin lỗi nhưng cô mau lên đi
- biết rồi
nói xong con nhỏ lại làm lại từ đầu 5' nữa trôi qua mọi việc gần như hoàn tất cũng là lúc bảo vệ lên đến nơi Trung ra ngoài nhìn thấy bảo vệ lên đến rồi Trung chạy lẹ vô trong hò con nhỏ
- không kịp nữa rồi bảo vệ đã lên đến cầu thang
- sao chứ cậu định làm gì
Trung ngó quanh rồi quyết định tắt điện đi rồi nắm lấy tay con nhỏ kéo nó ngồi nép vào gầm bàn khiến nó bất ngờ chỉ kịp nhấn phím enter rồi tắt cây máy tính ở phía chân bàn. cả 2 cùng lo sợ nín thở chờ đợi giây phút đó đi qua Trung luôn nắm chặt lấy tay con nhỏ như đang bảo vệ nó.lúc này cả 2 đang ở sát gần nhau mặt cách mặt có vài cm. Người bảo vệ đèn pin vào phòng qua cánh cửa kính thấy mọi thứ vẫn bình thường nên anh ta chỉ đứng lại giây lát rồi đi ngay. bấy giờ cả hai mới dám thở mạnh. con nhỏ cố đứng dậy nhưng vì trời tối đen như mực chẳng còn nhìn thấy gì,nó cũng quên mất một điều rằng tay nó Trung vẫn đang nắm chặt nên vừa đứng dậy nó lập tức bị lối kéo trở lại nó mất đà mà ngã nhào ra người của Trung giờ thì môi đã chạm môi dù chỉ là vô tình nhưng nó cũng đã hôn Trung nó bất ngờ nên bất động giây lát chẳng biết khung cảnh lúc này là gì đây mắt con nhỏ sáng hơn lúc nào hết nó nhìn thấy rõ mặt của Trung nên vội vàng đứng dậy khiến đầu bị đập trúng chiếc ghế sau lưng nó khẽ nhăn mặt kêu lên "á"
Trung nghe vậy liền vội vàng ngồi dậy lần mò tìm cái công tắc bật cho điện sáng trở lại
- cô không sao đáy chứ đầu có đau lắm không
nó lắc đầu
- tôi không sao à phải rồi
nó nói lấp lửng rồi quay qua nhìn máy tính nó vội vàng mở ra xem
- ôi may quá mọi thứ đã xong rồi cậu xem đi.
Trung nhìn vô máy tính thấy đó chỉ là biên bản của 1 cuộc họp nên yên tâm đẩy lại phần dữ liệu vừa rồi vào máy chủ
- sáng mai khi họ xem xong chắc mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi
con nhỏ gật đầu
- giờ ra ngoài thôi
sau khi ra được đến ngoài gặp lại Tuấn và Lâm họ mới có thể yên tâm họ gọi taxi để quay trở về nhà. con nhỏ nghĩ đến chuyện ban nãy trong phòng khiến nó đỏ bừng cả mặt. Trung hỏi nó
- cô có sao không
- hả
- à phải rồi có lẽ do ban nãy trong phòng
con nhỏ sợ Trung nói ra chuyện đó nên vội vàng ngắt lời
- tôi.... tôi không sao
- vậy thì may quá tôi đang lo ban nãy tôi tắt điện làm cô sợ
- à cái đó vậy ban nãy cậu cứ nắm chặt tay tôi
- tại tôi lo cô sợ tối nên mới làm như thế giờ cô nói không sao thì may rồi
ra là vậy Trung vì lo cho nó nên luôn nắm chặt tay nó cho nó một chỗ dựa cho nó thấy nó luôn được bảo vệ. sau khi mọi chuyện kết thúc ai về nhà nấy