Chiều ngày thứ 7 con nhỏ đang lên xe đạp trở về nhà thì có điện thoại gọi tới đó là Nam. Nó dừng lại nghe máy
- alo
- là anh đây
- tôi biết là cậu rồi có chuyện gì
- em về nhà chuẩn bị đồ đi nhá tối nay sẽ xuất phát
- đi đâu mà phải chuẩn bị
- anh nói rồi mà sẽ cho em từ từ thưởng thức hết sự thú vị của Đà Nẵng tối nay sẽ đi luôn mai về
- đi đâu
- anh sẽ cho em cảm nhận nắng sớm trên biển Mỹ Khê
- tôi biết rồi
- vậy là em đồng ý rồi nha
- ừ lúc nào đi qua nhà gọi tôi
Theo lời Nam con nhỏ về nhà chuẩn bị đồ đạc rồi báo lại với cô để cô khỏi lo. 10h tối đó Nam qua nhà gọi nó, cả 2 bắt đầu xuất phát với chiếc xe rip màu đen
- cậu biết đi xe
- không những biết mà anh còn có bằng rồi cơ
- sao có thể chứ
- yên tâm đi anh đủ 18 lâu rồi cưng giờ thì lên xe thôi
- có nhất thiết phải đi từ bây giờ không
- anh chủ như thế để cho em ngắm thành phố về đêm
- hay quá ha tiện cả đôi đường
- ờ
Cả 2 lúc mới bắt đầu thì có vẻ hào hứng nhưng khi đi càng xa ánh đèn rực rỡ cũng dần biến mất con nhỏ cũng chìm vào giấc ngủ để quên đi sợ hãi về bóng tối. Sáng sớm ngày hôm sau khi con nhỏ đang ngủ trên xe thì Nam lay nó dậy
- dậy đi Vinh bình minh sắp lên rồi
Nó cố gượng dậy dù còn đang ngái ngủ
- đến nơi rồi sao
Đôi mắt nó mở ra vừa kịp lúc mặt trời kịp ló lên trên mặt nước biển. Nó vui sướng reo hò
- tôi thấy rồi thật sự thấy rồi
- tuyệt lắm hả
Nó gật đầu lia lịa rồi nhảy xuống khỏi xe chạy về phía biển nó cựa quạt vươn mình trong sự thích thú, trên miệng nó bây giờ đang hiển hiện 1 nụ cười rạng rỡ thoải mái. Khi mặt trời đã lên cao Nam nói
- giờ thì bắt đầu cuộc vui hôm nay thôi nào
Bỗng có 1 giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau
- cảnh đẹp thế này mà lại ngắm một mình có phải phí phạm không
Nam quay lại thì thấy Trung Lâm và cả Tuấn cũng có mặt
- đồ ăn mảnh sao có thể đi mà không rủ bạn bè chứ
- sao mấy người lại biết
- tôi nói đấy
- em
Lâm lắc đầu
- cái này là không thể dung tha được rồi
Nói rồi cả 3 chạy lại chỗ Nam hôi cho 1 trận làm cả bọn được bữa cười thả ga. Đến khi Tuấn nhận ra đã muộn nên kêu
- thôi mau đi đặt phòng thôi muộn rồi
- khoan đợi chút nữa
- sao vậy
- còn 1 người nữa a cậu ta đến rồi
Nghe con nhỏ nói tất cả họ đều nhìn theo hướng con nhỏ nhìn bất ngờ hơn đó là Vy
- ê bọn tôi ở đây nè
Nghe tiếng con nhỏ Vy chạy lại
- tôi đến muộn sao
- không
- vậy thì may quá
Dù không được thoải mái cho lắm nhưng họ cũng đã nhập cuộc và có 1 buổi đi chơi vui vẻ trên bãi biển đẹp đến tuyệt vời Mỹ Khê. Họ đã vui đùa mà không cần quan tâm mọi thứ xung quanh hết chơi đùa với nước lại lên xây lâu đài cát chẳng ai nghĩ họ lại chơi 1 trò chơi của trẻ em nhưng đối với họ đó là niềm vui hay bởi vì họ là những đứa trẻ to xác. Đến nghỉ trưa vì mặt trời đã lên quá cao 2 cô gái tiến vào nhà vệ sinh trong khi 3 chàng tìm chỗ ăn trưa. Trước cửa phòng thay đồ Vy lấy ra 1 chiếc hộp đưa cho Vinh
- bây giờ cậu giúp mình tặng Lâm nha
- bây giờ tặng cũng được nhưng tôi nghĩ cậu tặng sẽ có ý nghĩa hơn là tôi đưa
- cậu giúp tôi đi mà tôi ngại lắm
- ngại gì cứ mạnh dạn lên
- thôi mà cậu giúp tôi đi không nhờ cậu tôi chẳng biết phải nhờ bây giờ
Con nhỏ đắn đo 1 hồi rồi bảo
- thôi được rồi tôi sẽ đưa giúp cậu nhưng việc có nhận hay không tôi cũng không chắc đâu nha
- tôi biết rồi cảm ơn cậu nha
- không có gì
Sau bữa ăn con nhỏ gặp riêng Lâm
- cậu tìm tôi có chuyện gì không
Nó ném cho Lâm cái hộp
- cái gì đây cậu tặng quà cho tôi sao có ý với tôi hả
Nó dù thấp nhưng vẫn cố với tay sờ lên chán Lâm
- cậu có ấm đầu không cậu nghĩ gì mà tôi đi tặng quà cho cậu vậy với lại tôi cũng đâu có thừa tiền
- vậy thế đây là cái gì
- là quà Vy nhờ tôi đưa cho cậu sợ cậu ta đưa thì cậu không nhận
- vậy sao vậy phiền cậu trả lại cho cậu ta rồi nói với cậu ta giùm tôi từ nay về sau tôi sẽ không nhận quà của bất cứ ai ngoài cậu đâu
- gì chứ nghĩa là sau này cứ hễ ai tặng qùa cho cậu thì tôi cứ phải nói như thế hả hay là tôi nhận luôn hộ cậu nha
- nếu cậu muốn thì cứ thế đi
- cậu bị khùng hả tôi đâu có thừa hơi lắm chuyện muốn làm gì muốn nói gì thì tự đi mà làm lấy đây là quà của cậu muốn trả hay giữ đó là việc của cậu còn nhiệm vụ của tôi đến đây là xong ok
Nói xong nó quay người bước đi luôn để lại Lâm đứng đó nhìn theo con nhỏ cười