Cái Bóng

Chương 42: Chứng mất ngủ (2)



“Thế nên tôi sẽ nói cho cậu biết tin xấu còn lại đây.”

“Trong lúc chúng ta đang trò chuyện ở nơi này thì Dịch Nguyên của cậu...”

Tiêu Hàng híp mắt mỉm cười.

“Đang làm tình cùng với người khác.”

Dường như trước đó, não bộ đã tiếp nhận một lượng thông tin quá lớn. Lâm Minh Viễn còn chưa kịp tiêu hóa xong, thì lượng thông tin lớn khác lại ập tới. Khiến cho não bộ bị quá tải. Cậu nhất thời không thể phân tích được lời nói của Tiêu Hàng.

“Cái gì?”

Làm tình?

Với ai?

Không phải Dịch Nguyên đang bận đi công tác sao?

Nếu là Ngôn Diệp Thành thì liên quan gì tới tôi?

Dịch Nguyên làm tình với vị hôn phu của hắn thì liên quan gì tới tôi? Tôi còn có thể mang thân phận trai bao đến đánh vị hôn phu của hắn sao!

Câu này của Tiêu Hàng thật sự quá độc địa. Không biết rốt cuộc mục đích của hắn là gì. Nhưng nếu như Tiêu Hàng chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy cậu đau khổ. Vậy thì hắn đã thành công rồi.

Lúc này, chợt nghe Tiêu Hàng nói: “Cậu ở bên Dịch Nguyên được nửa năm nhỉ. Vậy hãy nhắm thử xem, cậu hiểu được bao nhiêu về hắn.”

Hiểu?

Hiểu gì cơ?

Trong lòng Lâm Minh Viễn bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Tiêu Hàng đút hai tay vào túi áo khoác, nói: “Tiểu Lâm, tôi biết cậu là người hiểu chuyện, cậu sẽ không mặt dày đi gây sự với người đã có danh phận rõ ràng.”

 “Cho nên, người mà tôi đang đề cập đến, không phải là Ngôn Diệp Thành.” Hắn cười cười, “Tôi làm sao nỡ để cậu bị khó xử chứ.”

Không phải Ngôn Diệp Thành...

Vậy thì là ai?

Hoa Phong Nhã?

Trình Khả Duy?

Hay lại là một người nào khác?

Ở bên cạnh hắn rốt cuộc có bao nhiêu người?

Còn có điều gì mà cậu chưa biết sao???

Đầu óc Lâm Minh Viễn quay cuồng. Hàng loạt câu hỏi ùn ùn kéo tới. Giống như dịch bệnh đột ngột bùng phát. Không ngừng lây lan, sinh sôi nảy nở với tốc độ chóng mặt.

Dịch Nguyên ơi là Dịch Nguyên.

Tôi tin anh hết lần này đến lần khác. Vậy mà anh cứ năm lần bảy lượt lừa dối tôi. Rốt cuộc tôi đã phạm phải tội tày trời gì, mà lại đem lòng yêu anh chứ!

Sắc mặt Lâm Minh Viễn càng lúc càng tái nhợt. Đột nhiên cảm thấy khó thở.

Tiêu Hàng nói: “Hay là để tôi giúp cậu nhé?”

Giọng nói của Tiêu Hàng nhanh chóng lôi kéo tâm trí hỗn loạn của Lâm Minh Viễn quay trở về. Thất thần trong giây lát, cậu mới chậm chạp phản ứng lại. Tầm mắt đờ đẫn chậm rãi di chuyển lên gương mặt đang mỉm cười của Tiêu Hàng.

Kể từ giây phút biết được Dịch Nguyên một lần nữa lừa dối mình. Đó cũng là lúc, cậu quyết định từ bỏ người đàn ông này.

Nỗi thất vọng cùng chán nản hóa thành axit, ăn mòn sự nhẫn nại và niềm tin của cậu. Sự thống khổ bóp nghẹn lấy từng hơi thở. Trái tim rỉ máu đến gần như đã cạn khô.

Lâm Minh Viễn đột nhiên muốn biết, rốt cuộc Dịch Nguyên đang cất giấu bao nhiêu bí mật ở sau lưng cậu.

Cậu không muốn nghe sự thật về hắn từ miệng của người khác nữa. Càng không muốn nghe những lời giải thích dối trá của hắn. Cậu muốn tận mắt nhìn thấy tất cả. Để đặt dấu chấm hết cho thứ tình cảm đã ám ảnh mình suốt bấy lâu nay.

Lâm Minh Viễn khẽ mấp máy môi: “Dịch Nguyên đang ở đâu?”

Lúc này Tiêu Hàng lại cố tình đùa dai: “Ở đâu vậy ta? Hừm...” Đoạn, hắn chỉ chỉ ngón trỏ lên môi mình, “Nếu cậu hôn tôi một cái thì không chừng tôi sẽ nhớ ra đó.”

Tơ máu giăng đầy trong mắt Lâm Minh Viễn. Cậu loạng choạng lao tới nắm lấy cổ áo Tiêu Hàng, khàn giọng rít qua kẽ răng: “Tôi hỏi anh rốt cuộc Dịch Nguyên đang ở đâu?”

Tiêu Hàng để mặc cho Lâm Minh Viễn xách cổ áo mình, cười cười bảo: “Cậu làm tôi hoảng sợ là tôi càng nhớ không ra đâu á nha.” Thấy Lâm Minh Viễn sắp nổi điên, hắn bèn nói, “Được rồi, tôi đùa thôi. Ban nãy tôi đã nói là giúp cậu mà, nên tôi sẽ đưa cậu tới đó.”

Nghe Tiêu Hàng nói thế, Lâm Minh Viễn chợt khựng lại. Dường như Tiêu Hàng cũng nhận ra Lâm Minh Viễn nghĩ gì. Hắn im lặng, rũ mắt nhìn xuống hai bàn tay cậu siết chặt áo mình đến mức nổi gân xanh.

Tiêu Hàng hơi nhướng mày, thản nhiên nói: “Tiểu Lâm, đến nước này rồi mà cậu vẫn lo cho hắn sao? Nếu như tôi muốn dùng cậu để uy hiếp hắn thì chỉ việc đánh cho cậu không bò dậy nổi. Sau đó trói cậu ném lên xe rồi chở đi thôi. Tôi cũng biết hiện tại hắn đang ở đâu và đang làm gì. Nếu tôi muốn thì đến đó lúc nào chẳng được. Cần gì phải vòng vo với cậu gần nửa ngày như vậy chứ.”

Lâm Minh Viễn nhíu mày giật cổ áo mạnh một cái, buộc Tiêu Hàng phải khom người xuống, quát: “Không muốn vòng vo thì mau nói cho tôi biết Dịch Nguyên đang ở đâu!”

Thế nhưng Tiêu Hàng quyết nhây tới cùng, hắn híp mắt nói: “Tiểu Lâm, thời gian cậu ở đây giằng co với tôi, chắc bên kia bọn họ đã kết thúc màn dạo đầu rồi. Cậu mà còn chần chừ như vậy thì bọn họ sẽ làm tình xong mất.”

“...”

Chẳng biết làm thế nào mà Lâm Minh Viễn đã ngồi trên xe của Tiêu Hàng. Trong lúc tâm trí hỗn loạn, cậu vẫn còn nghe văng vẳng câu nói cuối cùng của hắn trước khi nổ máy.

“Chết tiệt, cứ đà này chắc tôi phải cân nhắc thành lập công ty cung cấp dịch vụ hỗ trợ đánh ghen quá.”

Chiếc Kawasaki Ninja lao vút trong màn đêm. Để lại vệt sáng dài và tiếng gầm rú vang dội ở phía sau. Gió đêm trên sông mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt. Lùa qua kẽ tay tê cóng của Lâm Minh Viễn. Cậu nhìn những tòa cao ốc xa hoa lộng lẫy kia. Thầm tự hỏi, bây giờ Dịch Nguyên đang vui vẻ cùng người khác ở đâu trong thành phố này.

Mới ngày hôm qua còn tưởng rằng mình là người đặc biệt nhất trên thế gian. Bây giờ mới cay đắng phát hiện ra. Mình chỉ là người “đặc biệt” thứ một ngàn lẻ một của hắn mà thôi.

Đúng là một trò hề.

Ánh đèn vàng lấp lánh trên cây cầu Kim Ngư hệt như dải băng dài vô tận. Tạo nên một khung cảnh thành phố về đêm đẹp đến nao lòng. Trái ngược hoàn toàn với thành phố hoang tàn đổ nát trong lòng Lâm Minh Viễn.

Băng qua con đường siêu tốc, nơi có hàng cây hoa anh đào nở rộ vào mùa thu. Bánh xe lăn vun vút, cuốn theo một loạt cánh hoa bay tán loạn lên không trung. Tên điên lái moto phân khối lớn với tốc độ kinh hoàng. Nếu bình thường mà để cho cái loại vội đi đầu thai này chở. Chắc Lâm Minh Viễn phải khiếp vía hãi hùng lắm. Thế nhưng hiện tại cậu lại chẳng có cảm giác gì.

Khi chiếc Kawasaki Ninja dừng lại. Nhận ra cách đó không xa, chẳng phải nơi nào khác mà chính là nhà riêng của Dịch Nguyên. Lâm Minh Viễn thật sự muốn đánh chết Tiêu Hàng.

“Chịu khó cuốc bộ một chút nhé, tôi mà chở cậu tới tận cửa là lại um sùm...”

Còn chưa kịp nói hết câu, con thỏ kia đã ném phăng nón bảo hiểm xoay người chạy đi mất.

Tiêu Hàng chụp lấy chiếc nón, nhìn theo bóng lưng Lâm Minh Viễn. Hắn cười cười tự lẩm bẩm một mình. Giọng nói phát ra ồm ồm do cách một lớp nón bảo hiểm.

“Cho nên mới bảo là hôm nay tôi không muốn làm cậu bị thương mà.”

Hắn cầm điện thoại chụp một tấm ảnh của Lâm Minh Viễn rồi gửi vào Pink Circle.

- Cho cậu xem hình ảnh chú thỏ bị dồn vào chân tường được chụp bởi tôi.

Rất nhanh người kia đã gửi tin nhắn trả lời.

- Dáng ngon đó. Ai vậy?

- Tiểu Lý Gia Hân khóc đẹp như hoa lê trong mưa lần trước à?

Tiêu Hàng cười cười nhắn một tin gửi đi.

- Đáng yêu lắm phải không?

Nhắn xong, Tiêu Hàng nhét điện thoại vào trong túi quần. Sau đó dứt khoát quay đầu xe thành một vòng cung hết sức đẹp mắt. Khiến cho khói bụi bay mịt mù, rồi rồ ga phóng đi mất dạng.

Bên này, Lâm Minh Viễn giống như con thú sổng chuồng. Vừa nhấc chân lên liền chạy như điên về phía căn biệt thự. Lần đầu tiên trong đời, cậu phát hiện ra mình còn có thể chạy nhanh đến vậy.

Lối vào cổng quen thuộc mà bình thường cậu đều được tự do ra vào. Thế nhưng hôm nay lại bị vệ sĩ chặn ở ngay giữa đường. Dáng vẻ kinh ngạc chuyển sang hốt hoảng lộ rõ trên gương mặt của bọn họ. Như thể đang trắng trợn xác nhận những lời Tiêu Hàng nói đều là sự thật.

“Tr... Trưởng phòng Lâm, sao cậu lại đến đây?”

Lâm Minh Viễn không trả lời mà hất tay anh ta ra. Thế nhưng anh ta cùng ba vệ sĩ khác lập tức tạo thành hàng rào nhỏ chắn trước mặt. Không cho cậu tiến thêm một bước nào.

Trong đám bọn họ, ai cũng biết Lâm Minh Viễn là cục cưng của Dịch Nguyên. Không tham gia vào bất cứ việc gì trong băng đảng, nhưng lại dễ dàng ngồi vào ghế Trưởng phòng chỉ trong thời gian ngắn. Bao nhiêu đó cũng đủ hiểu cậu ta được lòng Dịch Nguyên tới cỡ nào.

Nếu ví Ngôn Diệp Thành là bà lớn, thì Lâm Minh Viễn chính là bà nhỏ đang đắc sủng. Ngay cả việc giải quyết nhu cầu mỗi lần đi công tác cũng sợ bà nhỏ này biết. Chứng tỏ địa vị của bà nhỏ ở trong lòng Dịch Nguyên thậm chí còn cao hơn bà lớn một bậc. Thế nên bình thường gặp cậu, bọn họ đều dành ra ba phần cung kính. Không dám lớn tiếng mạo phạm.

“Trưởng phòng Lâm, chúng tôi thật sự xin lỗi nhưng bây giờ cậu không thể vào trong đó được.”

Căn biệt thự phong cách đương đại sừng sững đằng sau lưng bốn tên vệ sĩ. Cửa chính đang ở ngay trước mắt, nhưng hiện tại hệt như cách xa nghìn trùng. Chưa bao giờ Lâm Minh Viễn bước chân vào nhà Dịch Nguyên. Mà phải chật vật khó khăn đến nhường này.

Cõi lòng Lâm Minh Viễn rét lạnh, cậu nghe thấy giọng nói bình tĩnh đến không thể nào bình tĩnh hơn của chính mình vang lên: “Tổng giám đốc Dịch bảo thế à?”

Dường như cảm nhận được Lâm Minh Viễn đang tức giận, mấy tên vệ sĩ lộ vẻ khó xử: “Trưởng phòng Lâm, hôm nay Tổng giám đốc bận việc nên không tiếp bất cứ ai, kể cả cậu. Nếu cậu có chuyện gì quan trọng thì nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời giúp cậu.”

Bận việc?

Lâm Minh Viễn chợt cảm thấy buồn cười. Bởi vì lần nào Dịch Nguyên hay người khác muốn lừa cậu. Hầu như đều lấy cùng một lí do là hắn “bận” để qua mặt. Vậy mà lần nào cậu cũng tin sái cổ.

Hài thật đấy.

“Bận việc à...”

Lâm Minh Viễn một tay gạt đi vạt áo khoác jean chống nạnh. Cậu cúi đầu vuốt mặt, như thể muốn vuốt đi cơn thịnh nộ càng lúc càng bành trướng trong lòng mình, phì cười: “Chỉ vì gạt tôi mà làm tới mức này luôn nhỉ...”

Dứt lời, Lâm Minh Viễn đột ngột tung một cú đấm vào mặt tên vệ sĩ!

BỐP!

“!!!”

Hành động bất ngờ mà không một dấu hiệu nào báo trước. Tên vệ sĩ không kịp phản ứng, lãnh trọn cú đánh như trời giáng của Lâm Minh Viễn. Khi mấy tên vệ sĩ khác phản ứng lại thì đã quá muộn, từng tên lần lượt bị hạ gục. Đòn nào đòn nấy đều dùng hết mười phần công lực, căn bản không hề nương tay. Thậm chí còn có thể cảm nhận được lửa giận ngùn ngụt trong từng nắm đấm.

Điều bọn họ càng không ngờ tới là, cậu thanh niên bình thường hiền lành vô hại như thỏ. Nhìn qua còn nhỏ con hơn so với mình, vậy mà lại khỏe kinh người. Bốn gã đàn ông cao to đã trải qua huấn luyện cùng nhau hợp sức cũng không trấn áp nổi. Quả thật khác xa so với Lâm Minh Viễn dịu dàng e ấp mà bọn họ biết.

Sự việc xảy ra chớp nhoáng. Bốn tên vệ sĩ ngã sóng soài không bò dậy nổi. Một tên trong số đó cố dùng bộ đàm liên lạc với những người khác. Lâm Minh Viễn nhìn thấy liền nhấc chân đá bay bộ đàm ra xa, rồi chạy về phía cửa chính.

“Trưởng phòng Lâm?”

Vừa trông thấy Lâm Minh Viễn xông vào trong nhà. Cả đám vệ sĩ đều kinh ngạc. Sau đó lập tức nháo nhào rời khỏi vị trí của mình. Một đám người ùa tới như ong vỡ tổ. Nửa khuyên răn nửa đe dọa, ra sức ngăn cản. Âm thanh ẩu đả cùng tiếng đồ đạc đổ vỡ ầm ầm trộn lẫn tạo thành một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

“Trưởng phòng Lâm, cậu không được tự ý vào đây!”

“Tổng giám đốc đã ra lệnh không tiếp bất cứ ai. Nếu Trưởng phòng Lâm gây rối ở đây thì sẽ bị khiển trách...”

“Chết tiệt, Đỗ Siêu! Đỗ Siêu! Xảy ra chuyện rồi, anh mau tới đây đi, nhanh lên!”

Đỗ Siêu vừa chạy thục mạng tới nơi, liền bị hiện trường trước mắt dọa ngây người mất một lúc. Đến khi trông thấy Lâm Minh Viễn dùng đòn phối hợp đấm đá trong taekwondo mà Dịch Nguyên dạy hạ nốt tên vệ sĩ cuối cùng. Lúc này Đỗ Siêu mới bừng tỉnh, hoảng hồn lao tới ngăn cậu lại.

Dịch Nguyên chết tiệt, khi không dạy Lâm Minh Viễn taekwondo làm gì!

Đỗ Siêu vừa tiến đến gần Lâm Minh Viễn vừa nói: “Tiểu Lâm, cậu bình tĩnh lại đã! Sao cậu lại đến đây vào giờ này? Đã xảy ra chuyện gì?”

Bên trong sảnh không bật đèn, nên không nhìn thấy rõ được từ xa. Bây giờ Đỗ Siêu mới phát hiện, trên khuôn mặt tuấn tú của Lâm Minh Viễn có vài vết trầy xước và bầm nhẹ vài chỗ, khóe môi cũng bị rách. Hạ xong mười hai tên vệ sĩ cao to vạm vỡ, vậy mà lửa giận trong mắt vẫn cháy phừng phừng chẳng hề giảm bớt. Ngược lại khi nhìn thấy anh, ngọn lửa phẫn nộ kia càng bùng lên dữ dội hơn.

Mặc dù cũng rất lo lắng cho đám anh em cả người tóe máu nằm ngổn ngang trên sàn nhà. Cơ mà dù sao bọn họ vốn dĩ đã quen với việc bị thương và làm người khác bị thương. Bọn họ có đủ kinh nghiệm để tự biết cách tránh chỗ hiểm khi bị tấn công.

So với bọn họ thì Đỗ Siêu lo lắng cho Lâm Minh Viễn hơn. Anh chìa tay ra muốn chạm vào mặt cậu để kiểm tra vết thương. Thế nhưng Lâm Minh Viễn lạnh lùng hất tay anh ra. Rồi quay mặt sang bên cạnh, phun một ngụm nước bọt pha lẫn máu trong miệng ra ngoài.

“Anh hỏi tôi là “đã xảy ra chuyện gì” à?” Lâm Minh Viễn quắc mắt liếc nhìn Đỗ Siêu, “Hỏi hay lắm.”

Đôi mắt sáng rực cùng cái liếc nhìn bén như dao kia khiến Đỗ Siêu rùng mình. Ánh mắt hai người chạm nhau. Trong một khoảnh khắc, anh kinh hãi nhận ra, hình như Lâm Minh Viễn đã biết được gì rồi. Đồng thời cũng hiểu được cơn giận ngút trời kia từ đâu mà có.

Cuối cùng, điều anh lo sợ nhất đã xảy ra.

Không, khả năng cao là Lâm Minh Viễn không chỉ biết mỗi một chuyện. Có lẽ cậu đã biết hết rồi. Có điều...

Làm sao cậu biết được?

Ai?

Là thằng khốn nào đã nói cho cậu biết?

Thoáng chốc, trong đầu Đỗ Siêu đều tràn ngập câu hỏi “Làm sao bây giờ?”.

Thấy Lâm Minh Viễn định bước tới, Đỗ Siêu vội giơ tay chắn ngang ngăn cậu lại: “Tiểu Lâm, cậu không được vào trong đó! Tôi...”

Còn chưa kịp dứt lời thì cổ tay Đỗ Siêu đã bị túm lấy. Cùng lúc đó, cùi chỏ của Lâm Minh Viễn xé gió vung tới. Anh theo phản xạ nghiêng đầu né tránh, đồng thời giơ tay kia ra cản đòn.

Đỗ Siêu biết thể chất của Lâm Minh Viễn cực kỳ thích hợp với việc học võ. Nhưng không ngờ lại thích hợp đến mức, chỉ mới đeo theo Dịch Nguyên học lỏm một thời gian ngắn thôi. Vậy mà lực sát thương đã tăng lên đến khiến người ta phải khiếp sợ. Càng đáng sợ hơn ở chỗ, Dịch Nguyên chẳng những dạy cho Lâm Minh Viễn bộ môn được coi là thế mạnh của hắn. Mà còn hào phóng dạy cậu toàn mấy đòn tủ hắn hay dùng để hạ đối thủ xứng tầm.

Đỗ Siêu vừa né đòn vừa đổ mồ hôi lạnh.

Sau một hồi giằng co căng thẳng. Trong tình huống Lâm Minh Viễn thần cản giết thần Phật cản giết Phật, ra đòn không nương tay. Và không thể dùng vũ khí vì sợ sẽ ngộ thương cậu. Đỗ Siêu hoàn toàn không thể khống chế được Lâm Minh Viễn. Cuối cùng anh bị trúng một đạp vào bụng. Mà một đạp này dường như còn mang theo lửa giận đối với anh. Đau đến mức khiến ruột gan anh như vỡ nát, ngã gục xuống đất không gượng dậy nổi.

Lồng ngực Lâm Minh Viễn phập phồng. Chẳng biết là do tức giận hay là do đã thấm mệt. Điều chỉnh hơi thở giây lát, Lâm Minh Viễn liền xoay người bước qua đám vệ sĩ nằm la liệt trên sàn nhà. Cậu vừa lững thững tiến về phía phòng khách vừa cởi áo khoác ném đi.

Đỗ Siêu nhìn theo bóng lưng của Lâm Minh Viễn. Phát hiện ra cậu càng lúc càng tiến gần đến cánh cửa phòng khách. Anh liền hoảng loạn, bàn tay đang siết chặt cũng run lên.

Không, không được. Không được để Lâm Minh Viễn bước vào bên trong. Nếu như Lâm Minh Viễn nhìn thấy, cậu ấy sẽ phát điên mất!

Anh nghiến răng ôm bụng cố bò dậy.

Tiểu Lâm, đừng đi.

Đừng mở cửa.

Xin cậu đấy, làm ơn đừng mở cửa!

Lâm Minh Viễn dừng lại ở trước cánh cửa phòng khách.

Cánh cửa lớn khép chặt, sừng sững kiên cố như một bức tường thành. Chỉ cần mở nó ra, thì mọi bí mật sẽ lập tức phơi bày ra ngay trước mắt. Rõ ràng, trần trụi, không thể chối cãi.

Chẳng biết có phải tiếng động bên trong quá lớn, hay là do bản thân bị hoang tưởng. Mà Lâm Minh Viễn lại nghe thấy tiếng thở dốc rên rỉ phóng đãng phát ra từ đằng sau cánh cửa. Bàn tay cậu run lên bần bật. Tiếng rên rỉ phát ra càng lúc càng lớn. Giống như mọi âm thanh trên thế giới này đều biến mất, chỉ còn tồn tại mỗi thứ âm thanh kinh tởm kia vậy.

Vừa nghĩ tới Dịch Nguyên đang trần truồng lõa thể. Ôm ấp làm tình với người đàn ông khác. Lâm Minh Viễn như phát điên. Cậu dồn hết uất ức và phẫn nộ đạp tung cánh cửa.

ẦM!!!

Cánh cửa lớn khép chặt bị lực mạnh tác động đến  bật mở toang hoác. Ánh sáng chói lóa hắt ra từ bên trong. Trái ngược hoàn toàn với không gian mờ tối phía bên ngoài phòng khách. Mùi tình dục nồng đậm như chực chờ thoát ra khỏi căn phòng kín, xộc thẳng vào mũi. Âm thanh thở dốc rên rỉ dâm loạn tục tĩu không kiêng dè gì mà vang to hết cỡ.

Cảnh tượng trước mắt còn kinh tởm hơn cả những gì mà một người bình thường có thể tưởng tượng. Cảnh tượng kinh tởm mà cả đời này Lâm Minh Viễn cũng không thể nào quên được. Cảnh tượng Dịch Nguyên, hắn...

.

.

.

Lâm Minh Viễn giật mình bừng tỉnh.

Cả người run rẩy đổ đầy mồ hôi lạnh. Cậu há miệng thở hổn hển. Trong mắt vẫn còn đọng lại nỗi kinh hoàng sau cơn ác mộng.

Mỗi lần mơ thấy giấc mơ kinh tởm đó thì cậu đều vô thức ngừng thở. Cho đến khi hết dưỡng khí buộc phải tỉnh lại mới thôi. Không cần đoán cũng biết, tiếp theo sẽ là cơn buồn nôn quen thuộc kéo tới.

“Ứm!”

Lâm Minh Viễn nhíu mày bụm miệng. Vội vàng hất chăn ngồi dậy loạng choạng lao vào nhà vệ sinh.

“Ọe!!!”

...

“Lâm Minh Viễn, Tết năm nay cậu có ở lại trực ban không hay là về nhà?”

Lâm Minh Viễn nhả ra một ngụm khói trắng, nhìn dòng người qua lại trên đường, nói: “Chưa biết.”

Người thanh niên mặt mụn tóc xoăn ngồi xổm trên bậc thềm, miệng ngậm điếu thuốc, nói: “Kiếm bạn gái đi, lễ Tết cùng nhau hẹn hò cho có đôi có cặp với anh em.”

Lâm Minh Viễn lặng thinh không đáp.

Người này là đồng nghiệp làm chung với cậu trong nhà hàng. Hôm nay tan ca, cậu và anh ta như thường lệ ngồi ở cửa sau nhà hàng hút thuốc, đợi bạn gái của anh ta tan làm ở cửa hàng quần áo phía đối diện. Dù sao về nhà sớm cũng chán. Ở một mình dễ nghĩ ngợi lung tung. Chi bằng ngồi tán dóc với anh ta để giết thời gian.

Lúc này, chợt nghe anh ta nói: “Đã ba tháng rồi, Lâm Minh Viễn à. Dù thất tình hay ly hôn thì cũng đến lúc nên bước tiếp rồi.”

Lâm Minh Viễn nghe xong, không biết nghĩ gì mà buộc miệng hỏi: “Ly hôn xong ba tháng là tái hôn ngay được à?”

Anh ta sững người chốc lát, quay sang ngẩng đầu lên nhìn cậu như nhìn người ngoài hành tinh: “Pháp luật nào cấm không cho người ly hôn được tái hôn chứ?”

Lâm Minh Viễn nói: “Ý của tôi là mới ly hôn được ba tháng mà tái hôn liền như vậy, có phải là nhanh quá rồi không? Bình thường mọi người quên người cũ nhanh đến thế à?”

Anh ta trợn mắt, dùng ngón tay gõ gõ điếu thuốc cho rơi tàn thuốc xuống, nói: “Chứ cậu muốn bao lâu?”

“Giờ không nói đâu xa. Dì tôi lấy chồng bị chồng bạo hành mười mấy năm, cuối cùng không chịu được nữa mới ly hôn. Sau khi ly hôn xong được một tháng thì gặp dượng tôi, cũng chính là người chồng hiện tại nè. Cưới nhau mấy năm rồi, cưng dì tôi lắm luôn.” Anh ta chỉ chỉ vào chính mình, “Tôi này nhé, chia tay bạn gái xong, buồn hết cả đêm. Ngủ một giấc tới sáng dậy là bắt đầu lên tinh thần theo đuổi người mới rồi. Mối tình sâu đậm làm tôi suy lắm cũng chỉ một tuần là nguôi.”

“Nói xa thì bạn bè người quen xung quanh tôi.” Anh ta giơ ngón tay lên làm động tác đếm, “Mấy đứa con gái chia tay xong, đứa nào cũng vật vã khóc lóc thảm thiết. Sáng hôm sau lại makeup lên đồ lồng lộn. Đợi hội chị em giới thiệu cho vài anh ngon giai. Có đứa ba ngày, có đứa một tuần, có đứa một tháng.”

Anh ta rít vào một hơi thuốc lá, nói: “Lâm Minh Viễn, cái tôi nói ở đây không phải là vấn đề thời gian. Những người kia bao gồm cả tôi đâu phải mất trí nhớ, vừa chia tay xong là quên ngay được.”

“Kết thúc mối quan hệ rồi thì cậu chính là người độc thân. Cậu vẫn phải sống tiếp. Cậu phải cho mình một cơ hội.”

“Bạn đời hay bạn chịch gì cũng được. Tìm hiểu người mới, bồi dưỡng tình cảm. Tạo thêm nhiều niềm vui và kỷ niệm đẹp. Như vậy sẽ giúp cậu mau quên đi người cũ. Cậu cứ thế này thì đến bao giờ mới quên được?”

Lâm Minh Viễn rũ mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất: “Tôi không có tâm trạng.”

Nói tới đây, chợt nghe phía bên kia đường phát ra tiếng cười nói vui vẻ. Lâm Minh Viễn ngẩng đầu lên. Trông thấy bạn gái của anh ta đi ra từ cửa hàng quần áo, còn nán lại nói chuyện cười đùa với người quen. Cậu bèn dụi tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác. Phủi phủi khói thuốc trước mặt mình. Rồi kéo khẩu trang lên.

Anh ta đứng dậy, cùng cậu băng qua đường, bảo: “Thì quen bạn gái, kiếm người để yêu đương đồ đi chứ. Quen từ từ rồi lại có tâm trạng ngay thôi. Ai chia tay mà không buồn. Buồn nào rồi cũng qua, mưa nào mà không tạnh.”

Anh ta huých tay Lâm Minh Viễn, cười bảo: “Cậu đẹp trai, bao nhiêu em săn đón như này thì lo gì không tìm được người tốt hơn. Con gái ông chủ thích cậu mà. Con nhỏ cũng xinh nữa, thấy hợp thì quen luôn đi. Nếu tôi còn độc thân, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi con bé đó.”

Lâm Minh Viễn liếc anh ta: “Anh muốn chết à. Con gái ông chủ mà cũng dám rớ.”

“Há há há!”

Sau khi tạm biệt nhau ở ngã tư. Lâm Minh Viễn đi bộ về chung cư một mình. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, tựa như thấm vào da thịt. Đầu óc bất giác cũng trở nên tỉnh táo. Cậu chỉnh lại nón kết, rồi đút bàn tay lạnh cóng vào trong túi áo khoác.

Bọn họ không hiểu.

Ly hôn hay chia tay, đều là những khái niệm xa vời đối với cậu. Từ đầu đến cuối, trong mối quan hệ không rõ ràng ấy. Hai từ cao siêu đó chưa từng dành cho cậu.

Chia tay ư?

Nghe thật nực cười và mỉa mai làm sao. Bởi vì muốn dùng hai từ đó. Thì đầu tiên, cậu và hắn phải từng là gì của nhau trước đã.

“Oa! Nóng, nóng quá đi à!”

“Thổi từ từ cho nguội rồi ăn con. Há miệng ra để mẹ xem nào...”

Tiếng khóc làm nũng của trẻ con vang lên. Lôi kéo sự chú ý của Lâm Minh Viễn. Cậu dừng bước. Nhìn theo cặp vợ chồng trẻ bế đứa con, đang mua khoai lang nướng. Dù không phải món ăn cao sang đắt tiền gì. Chỉ là củ khoai lang nướng bình thường mua ở bên lề đường. Vậy mà trên gương mặt bọn họ đều tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.

“...”

Anh ta nói đúng. Đã đến lúc phải bước tiếp rồi.

Cậu cũng hiểu, mình không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được. Có điều, nếu vội vàng bắt đầu mối quan hệ mới. Mà trong lòng vẫn còn vương vấn người cũ thì cậu cảm thấy không hay cho lắm.

Vì để chữa lành vết thương của mình, mà khiến người khác phải đổ máu. Cậu không làm được. Cậu...

“Muốn ăn khoai lang nướng à?”

Mạch suy nghĩ của Lâm Minh Viễn bị giọng nói quen thuộc kia cắt ngang. Cậu cúi đầu liếc nhìn sang bên cạnh. Quả nhiên chủ nhân giọng nói kia là Trần Khải.

Trời đêm rét buốt mà anh ta chỉ mặc mỗi chiếc áo thun lần trước mượn của cậu. Cả người run cầm cập. Cơ mặt bị gió lạnh thổi cứng đờ, nặn ra một nụ cười đơ cứng.

Lâm Minh Viễn nhất thời cảm thấy hơi cạn lời.

Cậu bèn kéo khóa áo khoác của mình xuống. Sau đó cởi áo khoác ra phủ lên vai Trần Khải. Do dự chốc lát, cậu tháo luôn nón kết của mình, rồi đội lên cho anh ta.

“Giờ này khuya rồi anh còn đi đâu vậy. Áo khoác cũng không mặc, không sợ bị lạnh chết à?”

“Đệt, lạnh chết tôi rồi hừ hừ...”

Trần Khải lạnh đến răng đánh bò cạp. Anh ta run rẩy mặc áo khoác của Lâm Minh Viễn vào, kéo khóa áo lên kín cổ. Rồi nhảy nhảy tại chỗ cho ấm người, nói: “Đợi mãi mà vẫn chưa thấy cậu về nhà, tôi sợ cậu gặp chuyện gì nên đang định chạy ra nhà hàng tìm cậu đây. Ai ngờ cậu vì mỗi việc mua củ khoai lang nướng mà phân vân đến tận giờ này.”

Lâm Minh Viễn nói: “Tôi đâu phải con nít, anh còn sợ tôi lạc đường à? Dù vậy thì anh cũng nên mặc đồ giữ ấm khi ra ngoài chứ.”

Trần Khải nói: “Vội quá nên quên.”

“...”

Lâm Minh Viễn im lặng nhìn anh ta.

Nhác thấy người bán khoai lang nướng đẩy xe rời đi. Trần Khải vội giơ tay ra, nói: “Khoan đ...”

Lâm Minh Viễn túm cổ tay anh ta kéo lại: “Tôi đâu có nói là muốn ăn.”

Trần Khải trợn mắt: “Không muốn ăn thì cậu đứng đần mặt nhìn bà bán khoai cả buổi làm gì?”

Lâm Minh Viễn nói: “Kệ tôi.” Rồi xoay người tiếp tục bước đi.

Trần Khải vội đuổi theo: “Mấy hôm nay không thấy Đỗ Siêu, anh ta vẫn chưa về hả?”

“Ừ.”

Về đến nơi, Lâm Minh Viễn vừa mở cửa, Trần Khải liền lách qua cậu. Vọt thẳng vào trong nhà cậu như một cơn gió. Lâm Minh Viễn sững người chốc lát, rồi khe khẽ thở dài đi vào. Trần Khải vui vẻ bật điều hòa, tháo nón kết đang đội trên đầu xuống rồi treo lên móc.

“Hừ hừ, lạnh quá lạnh quá! Lạnh chớt tôi rồi.”

Lâm Minh Viễn tháo khẩu trang, đi xuống bếp mở vòi nước rửa mặt cho tỉnh táo. Sau đó mở tủ lạnh lấy ra một củ gừng. Trần Khải thấy thế thì xáp tới gần cậu, hỏi.

“Lâm Minh Viễn, cậu chưa ăn cơm à? Hay là để tôi...”

Lâm Minh Viễn nói: “Tôi ăn rồi, anh chưa ăn à?”

Trần Khải nói: “Tôi ăn rồi.” Đoạn, anh ta lấy củ gừng từ trong tay cậu, hỏi, “Cậu ăn rồi còn lấy gừng ra làm gì thế?”

Lâm Minh Viễn lấy lại củ gừng, xoay người mở nước rửa: “Nấu trà gừng cho anh uống chứ làm gì. Anh bảo lạnh mà.”

Trần Khải ngẩn ra.

Anh ta nhìn tấm lưng căng chặt của Lâm Minh Viễn. Những đường cong cơ bắp mạnh mẽ ẩn hiện sau lớp áo thun trơn đơn giản mà cuốn hút. Từ góc độ này, còn có thể thấy được sườn mặt góc cạnh. Cùng với hàng lông mày dài chạm gần đến tóc mai của cậu.

Có lẽ do lông mày và lông mi mọc khá đều và dài. Màu sắc cũng đậm mà không hề thưa thớt hay nhợt nhạt. Cho nên dù Lâm Minh Viễn để mặt mộc, không hề trang điểm kẻ mày kẻ mắt gì. Mà ngũ quan vẫn nét căng, trông tuấn tú vô cùng.

Lâm Minh Viễn là người đẹp nhất Trần Khải từng gặp. Thực sự là Tây Thi, chứ không phải người tình trong mắt hóa Tây Thi.

Trần Khải không kìm được, bổ nhào tới ôm chầm lấy Lâm Minh Viễn từ đằng sau. Mặt cọ tới cọ lui vào tấm lưng rắn chắc tỏa ra hơi ấm dễ chịu của cậu. Trần Khải mê mẩn siết chặt vòng eo thon gọn kia, nửa đùa nửa thật nói.

“Anh Lâm, anh thật là tốt với em quá đi à! Em xin nguyện lấy thân báo đáp.”

Lúc nói câu này, Trần Khải chỉ muốn lợi dụng sờ soạng tí chứ cũng không trông mong gì. Thế nhưng, bất ngờ là Lâm Minh Viễn sau khi bị hành động bất chợt này của anh ta làm giật mình đơ ra vài giây. Vậy mà lại thật sự đồng ý.

“Được.”

Lâm Minh Viễn nhìn chằm chằm con dao trong tay chốc lát rồi đặt con dao và củ gừng xuống, vừa rửa tay vừa ra lệnh: “Cởi áo khoác.”

Trần Khải thoáng ngẩn người, trái tim bất giác đập loạn nhịp. Chẳng hiểu sao đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Bây... bây giờ sao?”

“Phải.” Vẻ mặt Lâm Minh Viễn không chút cảm xúc, “Ngay bây giờ.”

Dứt lời, Lâm Minh Viễn xoay người đi về phía nhà vệ sinh: “Lại đây.”

Mỗi một bước đi theo Lâm Minh Viễn tiến vào nhà vệ sinh. Trái tim của Trần Khải đều điên cuồng nảy mạnh lên một cái. Đến mức, dường như sắp vọt ra khỏi cuống họng.

Rõ ràng đây cũng không phải lần đầu làm chuyện ấy. Vậy mà bây giờ lại hồi hộp và phấn khích như trai mới lớn. Trong khi đối tượng trước mặt còn nhỏ hơn anh ta một tuổi.

Trần Khải trộm nhìn cánh tay rắn rỏi, gồ lên những đường gân mạnh mẽ của Lâm Minh Viễn. Cảm giác như trên người Lâm Minh Viễn đang điên cuồng phóng thích ra loại mùi hương gợi cảm nào đó. Hơi thở nam tính cuốn hút tràn ngập trong không khí. Nó giống như thuốc kích dục cực mạnh. Khiến cho hạ thân Trần Khải trở nên hưng phấn mà lập tức cương lên.

Để che giấu đi sự lúng túng của chính mình, Trần Khải cười khà khà bảo: “Lâm Minh Viễn, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi. Không nghĩ tới bình thường trông cậu đứng đắn thế, mà cũng có một mặt dữ dội tới vậy luôn á, chậc chậc.”

Sau khi hai người bước vào trong nhà vệ sinh. Trần Khải đang phân vân không biết là mình nên trút bỏ xiêm y trước, hay là quỳ gối trổ tài chơi nhạc cụ trước. Thì Lâm Minh Viễn đột nhiên chỉ tay về phía bồn cầu, nói.

“Anh chà sạch chỗ này đi.”

Trần Khải ngu người: “Hả? Chà... gì cơ?”

Lâm Minh Viễn nói: “Không phải anh bảo muốn lấy thân báo đáp à?” Đoạn, cậu nhét cây cọ bồn cầu vào tay Trần Khải, “Đây, chà cho sạch vào.”

Nói xong, Lâm Minh Viễn lướt qua Trần Khải đi ra khỏi nhà vệ sinh. Để lại Trần Khải đứng chưng hửng một mình. Hàng họ hưng phấn điểm mười hai giờ, nháy mắt xụi lơ thành sáu giờ rưỡi.  Lửa tình hừng hực cháy bỏng như Hỏa Diệm Sơn. Đều bị Lâm Minh Viễn dội gáo nước lạnh, dập cho tắt ngấm.

Trán Trần Khải nổi gân xanh. Anh ta sầm mặt bóp nứt cây cọ bồn cầu bằng nhựa mỏng manh. Nghiến răng ken két.

Cmn Lâm Minh Viễn, cậu ế bằng thực lực đúng không!

Trần Khải đấm đấm vào ngực cho bớt giận. Rồi cúi đầu ôm mặt thở dài. Cũng may là chưa cởi hết quần áo. Nếu không thì đội quần bà nó rồi.

Âm thanh cọ rửa sột soạt vang dội đầy phẫn nộ phát ra từ nhà vệ sinh. Truyền tới tai Lâm Minh Viễn ở bên này. Cậu ngậm điếu thuốc, vẻ mặt trầm ngâm. Im lặng rũ mắt nhìn vào khoảng không vô định. Mãi cho đến khi tiếng ấm nước sôi ùng ục kêu lên. Ánh mắt vô hồn kia mới lấy lại tiêu cự. Cậu tắt bếp rồi đi ra sô pha, ngả người nằm phịch xuống.

Bầu không khí ngột ngạt. Mùi thuốc lá nồng nặc. Cổ họng khô khốc.

Thật khó chịu.

Lẽ nào là vì con dao lụt đó sao?

Lâm Minh Viễn nhìn khói thuốc trắng xóa lượn lờ bay lên trần nhà.

Bình thường đi làm, cậu sẽ không nấu cơm. Trừ khi nhậu với bọn Trần Khải thì mới làm vài món mang qua. Tưởng đâu chỉ có mỗi con dao hay dùng kia là bị lụt. Hôm nay lấy con dao nhỏ khác để cắt gừng, không ngờ cũng lụt nốt.

Đỗ Siêu vẫn cẩn thận như vậy. Trước khi đi, còn không quên đem hết toàn bộ dao trong nhà mài cho cùn lưỡi dao lại một lượt. Chắc chuyện lần đó đã thật sự dọa sợ anh rồi.

Khi ấy, cậu chỉ là ngứa ngáy khó chịu. Nên mới rạch vài đường lên tay để giải tỏa bức bối trong người thôi. Cũng đâu phải tự sát. Cậu thật sự không hiểu, Đỗ Siêu sợ cái gì chứ?

Lâm Minh Viễn giơ cánh tay lên trước mặt mình.

Những vết sẹo dài ngắn không đồng đều. Là minh chứng cho sự trơ trẽn của bản thân, khi đã tơ tưởng đến chồng của người khác. Mỗi một nhát cắt xuống, là sự trừng phạt của cậu dành cho chính mình.

Những vết sẹo đê tiện bẩn thỉu. Chúng đang dần mờ đi theo thời gian.

Thuốc trị sẹo của Đỗ Siêu đưa cho cậu dùng rất tốt. Chăm chỉ thoa thường xuyên sẽ nhanh chóng biến mất không còn dấu vết. Nếu như nỗi nhớ nhung đáng khinh này cũng biến mất theo nó thì tốt biết mấy.

Lâm Minh Viễn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, rồi buông thõng xuống ghế sô pha. Cậu hé môi nhả ra làn khói trắng mềm mại. Để mặc cho tàn thuốc rơi trên sàn nhà.

Người đàn ông mà tôi yêu đến điên dại.

Người đàn ông đã lấy đi tất cả lần đầu tiên của tôi.

Người đàn ông tàn nhẫn khiến cho mối tình đầu của tôi chết yểu.

Đã kết hôn được ba tháng rồi.

Giọt nước mắt nặng nề lăn dài xuống đuôi mắt, thấm ướt mái tóc Lâm Minh Viễn.

Mối tình đầu của tôi.

Mối tình đầu đáng thương của tôi...

Lâm Minh Viễn bóp tắt điếu thuốc. Xoay lưng vào trong ghế sô pha. Ôm gối cuộn tròn người lại.

“Đã ba tháng rồi, Lâm Minh Viễn à. Dù thất tình hay ly hôn thì cũng đến lúc nên bước tiếp rồi.”

“Bạn đời hay bạn chịch gì cũng được. Tìm hiểu người mới, bồi dưỡng tình cảm. Tạo thêm nhiều niềm vui và kỷ niệm đẹp. Như vậy sẽ giúp cậu mau quên đi người cũ. Cậu cứ thế này thì đến bao giờ mới quên được?”

Bạn chịch à...

Lâm Minh Viễn chưa từng nghĩ tới, mình sẽ hôn môi, ôm ấp hay quan hệ xác thịt với một ai đó mà không phải hắn. Nhưng hắn lại dễ dàng làm thế với bất cứ ai.

Đã bao lần cậu tự hỏi. Phải chăng vì hắn làm tình quá giỏi, nên cậu mới nhớ mãi không quên?

Đúng rồi nhỉ, đàn ông là nô lệ của nửa thân dưới. Có khi vì hắn quá giỏi làm tình. Cho nên cậu mới nhớ nhung nhiều đến vậy. Tất cả đều là do cậu thiếu trải nghiệm.

Nếu như cậu lên giường với nhiều người. Thậm chí là ngủ với người hợp về phương diện đó. Biết đâu cậu sẽ quên đi hắn. Biết đâu thật ra cậu không hề yêu hắn như cậu tưởng, mà chỉ yêu thân thể hắn, yêu việc lên giường cùng hắn?

Cậu không còn là trẻ dưới tuổi vị thành niên. Cậu là người độc thân. Không có ràng buộc. Phóng túng một chút thì có sao?

Huống chi, người ta mẹ nó đã lập gia đình rồi. Lẽ nào mình còn ở đây thủ tiết!

Lâm Minh Viễn ngồi dậy, rút khăn giấy lau đi vệt nước mắt trên mặt mình. Rồi đứng lên vứt vào thùng rác. Rửa mặt xong, cậu quét dọn sạch sẽ chỗ tàn thuốc rơi ban nãy.

Đúng lúc này, âm thanh xả nước trong nhà vệ sinh vang lên. Chốc lát sau, Trần Khải đi ra. Vừa trông thấy Lâm Minh Viễn đang đứng rót trà gừng ra cốc. Bên cạnh là dĩa bánh ngọt thơm ngon. Anh ta liền nhào tới hốc lấy hốc để.

Trần Khải vừa nhai nhồm nhoàm vừa mắng: “Lâm Minh Viễn chớt tiệt, cậu thừa biết tôi sẽ chà luôn cả phòng tắm, cho nên mới mang bánh ngọt ra tạ tội đúng không!”

Lâm Minh Viễn đặt cốc trà gừng xuống trước mặt Trần Khải, rồi ngồi lên mép bàn kế bên anh ta, nói: “Vất vả rồi.”

Trần Khải ngậm một họng bánh, giơ ngón giữa lên với Lâm Minh Viễn.

Lâm Minh Viễn nói: “Ăn nhanh rồi cút về phòng của anh đi.”

Trần Khải nuốt miếng bánh cuối cùng, rồi cầm cốc trà gừng lên thổi thổi: “Sợ cậu ngủ một mình cô đơn nên lâu lâu tôi mới qua ngủ cùng cậu cho vui vậy mà...”

Lâm Minh Viễn nhướng mày: “Anh ngủ ở chỗ tôi ba ngày rồi.”

Trần Khải dẩu môi: “Ồ thế hả? Thời gian trôi nhanh thật đó. Dù sao cũng lỡ rồi, hôm nay...”

Lâm Minh Viễn chống tay xuống bàn, nghiêng người rũ mắt nhìn thẳng vào Trần Khải, ngắt lời: “Về phòng anh ngủ đi.”

Trần Khải uống hết cốc trà gừng, cả người ấm hẳn lên, chóp mũi cũng rịn ra một ít mồ hôi. Nghe Lâm Minh Viễn bảo thế, bèn đặt chiếc cốc rỗng qua bên cạnh. Nhào tới ôm lấy thắt lưng Lâm Minh Viễn đang ngồi trên mép bàn. Úp mặt vào bụng cậu, dụi qua dụi lại.

“Ứ về đâu, tôi đang thiếu hơi trai. Cho tôi hút dương khí của cậu thêm vài ngày nữa đi mà, hứa sẽ ngoan!”

Lâm Minh Viễn nói: “Thiếu hơi trai thì vô gay bar mà hít!”

Trần Khải mè nheo: “Gay bar toàn âm khí giống tôi thôi...”

Im lặng chốc lát, Lâm Minh Viễn đột nhiên nắm tóc giật đầu Trần Khải ra khỏi bụng dưới của mình. Tóc sau đầu bị túm lấy giật ngược ra phía sau. Trần Khải bị ép phải ngửa mặt lên. Đúng lúc này, anh ta nhận ra Lâm Minh Viễn cũng đang rũ mắt nhìn xuống mình. Vẻ mặt cậu lạnh tanh, đôi mắt nhìn chòng chọc vào anh ta không mang theo chút cảm xúc nào.

Trần Khải nhịn không được mà rùng mình.

Lâm Minh Viễn có ngoại hình ấn tượng. Khuôn mặt đẹp như diễn viên. Khi cười lên trông vô cùng dễ thương. Đáng tiếc là bình thường cậu không hay cười, lại trầm lặng khó gần. Bộ dạng lúc nào cũng toát ra vẻ bất cần đời. Lúc cậu hút thuốc là rõ ràng nhất. Ánh mắt tối tăm chẳng chút tiêu cự, cứ như người mất hồn vậy. Nhưng trái lại, cậu luôn vô thức bộc lộ ra sự quan tâm săn sóc đối với người khác qua từng hành động nhỏ nhất.

Có điều, tâm trạng của Lâm Minh Viễn rất thất thường. Thỉnh thoảng cậu cực kỳ dễ nổi giận. Đôi khi khó ở đến mức, toàn thân đều toát ra một bầu không khí “người sống chớ gần”. Thỉnh thoảng lại khá dễ tính. Thậm chí còn có thể cùng bọn nhóc chơi trò chơi, mặc dù thái độ không mấy nhiệt huyết.

Trần Khải biết, thật ra Lâm Minh Viễn là người dịu dàng lương thiện. Chỉ là những lúc cậu nổi giận, thật sự trông rất đáng sợ. Giống như lúc này vậy.

Không la hét, không quát mắng. Không phùng mang trợn mắt hay đập phá đồ đạc. Vẻ mặt lạnh như tiền cùng với sự im lặng đến rợn người kia. Khiến cho người ta không đoán được cậu sẽ làm gì tiếp theo. Chẳng biết liệu đó có phải là chuyện tồi tệ nhất như trong tưởng tượng của mình hay không.

Lúc này, chợt nghe Lâm Minh Viễn hỏi: “Đỗ Siêu nói gì với anh?”

Giọng nói lạnh tanh không to không nhỏ, không rõ vui giận ấy nghe nhẹ bẫng. Nhưng lại tạo ra một thứ áp lực vô hình. Như muốn bóp nghẹt Trần Khải. Anh ta nuốt nước bọt, nói.

“Đâu có...”

Lâm Minh Viễn im lặng nhìn chằm chằm vào mắt Trần Khải, ánh mắt đó khiến anh ta nổi da gà.

Trần Khải hết cách, bèn nói thật: “Được rồi, anh Siêu trước khi đi có nhờ tôi thường xuyên qua chơi với cậu. Dặn tôi để ý cậu một chút. Sợ cậu lại đánh nhau.”

Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Trần Khải. Lâm Minh Viễn mới chợt nhận ra mình lại nóng nảy vô cớ. Có lẽ trong lúc mất kiểm soát cảm xúc, cậu đã dọa sợ anh ta rồi.

Trước đây có như thế đâu. Rốt cuộc mình bị làm sao vậy?

Sau một hồi tự trách bản thân. Lâm Minh Viễn nhẹ nhàng thả tay khỏi tóc Trần Khải. Cậu vuốt tóc anh ta một cái. Lại nhéo nhéo gáy anh ta như để xoa dịu bầu không khí, rồi khẽ nói.

“Trần Khải, xin lỗi anh. Gần đây mất ngủ nên tôi dễ cáu gắt. Anh đừng để bụng.”

Trần Khải vẫn giữ nguyên tư thế ôm thắt lưng Lâm Minh Viễn không nỡ buông, cười bảo: “Không sao không sao, tôi không để bụng đâu. Cậu thơm thơm tôi một cái để an ủi là được rồi.”

Lâm Minh Viễn hỏi: “Muốn hôn ở đâu?”

Trần Khải ngây người: “Hả?”

Đầu óc Trần Khải nhất thời ngừng hoạt động vì quá bất ngờ. Anh ta thầm tự hỏi liệu có phải tên nhóc Lâm Minh Viễn này đang trêu mình hay không. Nhưng đồng thời không cưỡng lại được sức hấp dẫn từ câu hỏi kia của cậu. Đực mặt ra chốc lát, anh ta ngay lập tức nhắm mắt chu môi, nói.

“Ở đây, ở đây nè!”

Trên môi rất nhanh truyền đến một cảm giác...

Đau muốn chết!

Ờ, bạn không đọc nhầm đâu. Vì môi Trần Khải bị búng một cái “bóc”. Bao nhiêu mong chờ và kích thích đều bị ngón tay mạnh mẽ men lì của Lâm Minh Viễn búng bay sạch sẽ.

Trần Khải vội buông Lâm Minh Viễn ra, bụm miệng gào lên: “Lâm Minh Viễn, tôi bảo cậu hôn mà. Sao cậu búng mỏ tôi?”

Lâm Minh Viễn đứng dậy dọn dẹp dĩa và cốc trên bàn: “Tôi đâu có nói là sẽ hôn anh.”

Trần Khải trợn mắt: “Cậu mịa nó không hôn vậy còn hỏi câu đó làm gì?”

Lâm Minh Viễn xoay người đi tới bồn rửa chén, nói: “Hỏi chơi thôi.”

“Đm cậu!”

Im lặng hồi lâu, Trần Khải hơi lo lắng nói: “Lâm Minh Viễn, uống thuốc an thần hoài không tốt đâu. Dạo gần đây cậu dễ mất tập trung với hay quên trước quên sau còn gì.”

Anh ta ngập ngừng: “Hay là cậu... đi khám thử xem?”

Bàn tay rửa cốc của Lâm Minh Viễn thoáng ngừng trong giây lát, rồi lại tiếp tục, nói: “Tôi chỉ là không ngủ đủ giấc thôi.”

Trần Khải khẽ nhíu mày: “Nhưng mà...”

Rửa cốc và dĩa xong, Lâm Minh Viễn đi tới lôi Trần Khải dậy. Bên ngoài trời lạnh, dù bước từ phòng cậu qua phòng anh ta chỉ có mấy bước. Nhưng đang ngồi hưởng điều hòa ấm áp, mà lại ra ngoài lúc này. Thay đổi nhiệt độ đột ngột như vậy cũng không tốt. Cậu bèn tiện tay quơ lấy áo khoác của mình rồi quấn lên người anh ta. Vừa đẩy anh ta đi thẳng ra cửa vừa bảo.

“Khuya rồi tôi phải ngủ sáng mai còn đi làm.”

“Ơ ơ, khoan đã...”

“Anh cũng về ngủ đi.”

“Khoan đã Lâm Minh Viễn, cậu...”

“Ngủ ngon.”

Thành công tống khứ Trần Khải ra khỏi phòng. Lâm Minh Viễn đứng dựa lưng vào cửa. Cậu mệt mỏi nhắm mắt, nặng nề thở hắt ra một hơi dài. Rồi từ từ trượt xuống, ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo.

Đừng xem tôi như người có bệnh nữa...


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv