Bởi vì sợ gây ra chết người, tra đến đầu nàng ta, Đông Hương đúng lúc thu tay lại, Cầu Hi Mau dạo một vòng ở quỷ môn quan chỉ còn một hơi, cố gắng vượt qua.
Cầu Hi Mai sống lại đúng vào lúc này, khi đó nàng bình tĩnh nhịn xuống kinh hãi, cân nhắc tình cảnh trước mắt.
Nàng nhớ rõ lúc bị hưu Hồng Tuyết Bình đã nói, có nha hoàn cho thêm mấy vị thuốc khác vào thang thuốc của nàng, bởi vậy dù nàng như bùn nhão nằm ở trên giường, vẫn cố gắng xem người kia là ai.
Sau vài ngày quan sát, cuối cùng khiến nàng để ý tới mánh khóe của Đông Hương, cũng nổi lên lòng phòng bị, mỗi lần Đông Hương bưng thuốc tới nàng đều không uống một ngụm.
Quả nhiên, không uống thuốc Đông Hương nấu, bệnh của nàng ngược lại tốt lên rất nhiều, qua vài ngày đã có thể xuống giường, tác hại của hàn dược cũng đã được đại phu khác điều trị tốt hơn phân nửa, chỉ cần trong mùa đông không bị cảm lạnh hoặc bị ngâm nước, sau này vẫn có thể sinh con.
Cầu Hi Mai biết thời biết thế, nhân cơ hội này nói với bên ngoài rằng sức khỏe không tốt cần tĩnh dưỡng, chuyển ra khỏi chính phòng, ở tại một sân viện hẻo lánh là Thiên Nam Giác, nói là sợ ầm ĩ, đem hơn nửa số nha hoàn, bà tử ở lại trong viện cũ, nói tốt là để trông giữ một số vật riêng tư của nàng, trên thực tế là không muốn quá nhiều người biết chuyện, phá hỏng kế hoạch tiếp theo của nàng.
Thiên viện này có chỗ tốt là gần cửa sau, đi qua cửa thùy hoa* là tới.
(*cửa thùy hoa: Thùy hoa môn (cửa thùy hoa) là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện.)
Còn về vị phu quân mới cưới của nàng, tin tưởng rằng bên gối của hắn không hề tĩnh mịch, còn nhiều hồng nhan tri kỷ nguyện cùng hắn tham hoan mỗi đêm, ít đi một thê tử luôn thúc giục hắn vươn lên, nói không chừng hắn còn vui vẻ thoải mái hơn.
“Này...Ha ha, không phải bà già tôi đây tham tiền, người cũng biết việc trông cửa sau là một công việc nhỏ, không kiếm được gì béo bở, bà già này lén để người xuất phủ, nếu việc này bị phía trên tra ra, vậy thì cái mệnh già này cũng bỏ đi rồi.” Kim bà tử canh cửa răng đã vàng khè, canh cửa không cho nàng ra.
Cầu Hi Mia hiểu rõ có cầu người ta thì phải thấp đi vài phần, cho dù là bà tử thấp kém này lời nói cũng không phải tốt đẹp gì, trước bán cho ba phần mặt mũi lại cho thêm ưu đãi.
“Ta cũng không làm khó người khác, chỗ này có hai mươi văn, cầm lấy đi mua bầu rượu, để thủ vệ canh đêm làm ấm người một chút.” Tay nhét hai mươi văn tiền qua tay bà tử kia.
“Ôi, đâu có gì, bà già này ngủ gật, không có nhìn thấy ai ra vào, người già lớn tuổi luôn cảm thấy mệt mỏi, hai mắt đều hoa lên, ngay cả con mèo chạy qua trước mặt cũng không nhìn rõ lắm...”
Kim bà tử ngáp một cái, giả vờ buồn ngủ, ôm then cửa cao cỡ nửa người ngồi xuống tại chỗ, cả người tựa vào cạnh cửa ngáy khò.
Thấy vậy trong lòng nàng liền hiểu, không nói gì đeo giỏ trúc nặng trịch lên lưng, một đôi giày nam đã phai màu bước qua cửa, quay đầu nhìn thoáng qua cửa sau đóng không kỹ.
Vì con đường sống mà bước ra bước đầu tiên vô cùng gian khổ, một cánh cửa đã đóng lại cả đời của nữ nhân.
Cải trang thành nam tử, Cầu Hi Mai đi tới khu chợ náo nhiệt nhất trong thành, quen thuộc lấy ra một cái bàn mượn đặt ở tiểu thương gia, bày ra bút, mực, giấy, nghiên, treo một bức tranh chữ lên.
Thực tế chuyện này nàng đã làm mấy lần, giả vờ bị bệnh rồi chuồn ra ngoài bày quán. Nàng không có nghề nghiệp gì, cũng chỉ có thể vẽ vài bức tranh sơn thủy, viết vài chữ, tự mình cân nhắc bán lấy tiền, kiếm chút vốn riêng.
Vận khí của nàng không tồi, mấy bức tranh chữ bán khá tốt, không ít người chủ động hỏi tới, cũng dựa vào đó đặt trước mấy bước họa, có khi nàng cũng giúp việc viết thư, kiếm chút phí, vài lần như vậy cũng có thể kiếm hơn mấy trăm văn.
Duy nhất có điểm không tiện là nàng chỉ có thể làm được nhiều nhất là một hai canh giờ là phải thu quán, dù sao với thân phận trước mắt của nàng không nên xuất phủ lâu, nếu là bị một người trong phủ vô tình phát hiện nàng ra ngoài một mình, vậy kế hoạch của nàng dìm chết trong trứng nước.
“Tiểu ca, tranh của huynh thật tốt, có sông có núi, trên núi có một tòa chùa cổ, trong nước có một con thuyền nhỏ, ngay cả lão nhân không có kiến thức như tay cũng có thể nhìn ra đây là một bức họa tốt, nét vẽ của huynh cũng không thua gì đại sư cung đình đâu!” Dường như trong miếu còn có thể thấy mờ ảo chuông cổ, khiến cho người xem cảm thấy tĩnh tâm.
“Đa tạ lão trượng quá khen, kiếm một miếng ăn thôi, hai tay này của tôi vô dụng nhất, cầm không được vật nặng, chỉ có thể vẽ được vài nét, khiến cho người chê cười rồi.” Cầu Hi Mai lễ phép hành lễ, hành sự đại lượng.
Dù sao cũng xuất thân từ danh môn, nàng đọc nhiều sách, một quyển sách cũng có thể khiến nàng mất ăn mất ngủ đắm chìm trong đó, cầm kỳ có sư phụ dạy bảo, cũng có chút hiểu biết, mà thi họa lại là trời cho bẩm sinh, phụ thân thường xuyên cầm tay chỉ dạy, nàng tay viết chữ tốt, cũng giỏi về vẽ, mà nàng cũng sáng tạo ra một cách vẽ độc đáo, nếu không phải là nữ nhân nhất định sẽ tạo ra một thế hệ danh gia.
“Ai nha! Lão già ta không nói lời văn vẻ, tiểu ca vẽ thật sự rất tốt, ngay cả ta nhìn cũng muốn điểm chút mực giả bộ văn nhã, đáng tiếc ta là người bán chậu sứ bình sứ, một đống chén lớn, chén nhỏ, đĩa bát, thật là tục.” Một lão nhân tuổi chừng sáu mươi nhếch môi, hai cái răng cửa mất đi một.
“Xem người thổi phồng tôi như vậy khiến tôi vô cùng xấu hổ, không phải một nghề kiếm sống thôi sao, cũng giống như lão trượng vì sinh kế mà bôn ba, không lao lực thì đâu có được ngày lành.” Vì một bức vẽ được coi là tốt nhất, nàng ngày đêm không ngừng vẽ tranh, tranh hỏng nhiều vô cùng, thiếu chút nữa là vẽ đến gãy cả tay rồi.
Tự lực cánh sinh không dễ dàng, nàng hiện giờ phải tự mình mày mò, không ai dẫn bước mọi thứ đều khó khăn, nàng đến lúc nàng mới hiểu mưu sinh cũng là một bài học.
Khi mặt trời lên đỉnh đầu, Cầu Hi Mai bày quán tranh chữ dưới gốc cây đại thụ, nàng biết rõ đạo lý mọi người cùng kiếm lợi, khi quyết định bày quán đã có qua lại với những người bán hàng rong quanh mình, nhét đi mấy văn tiền, để bọn họ không làm khó đến nàng, gặp chuyện cũng có thể giúp đỡ một chút.
Nàng cũng biết thể lực của mình không có cách nào bán hàng ở dưới nắng lâu như mấy đại hán khác, vì vậy tự mình hiểu mình cho nên nàng chọn chỗ dưới gốc cây hơi khuất, tuy rằng ở đây không có nhiều người tới như ở trung tâm nhưng tốt ở chỗ có thể che mưa tránh gió, mưa đến cũng không vội thu quán, đủ thời gian để nàng thu dọn.
Nhìn nhóm người bán hàng rong cao giọng giao hàng, trên mặt nàng hiện lên vẻ buồn bã nhàn nhạt.
Nếu cha mẹ vẫn còn sống, nhìn nàng một thân nam trang ở trên đường bán hàng như vậy, không biết sẽ đau lòng biết bao, nữ nhi bảo bối luôn được hai người nâng trên tay sợ rơi hiện giờ lại trà trộn giữa phố phường, rốt cuộc không tìm thấy dáng vẻ mảnh mai và quý khí, nhiễm lên tục khí. Nhưng người muốn sống thì vẫn phải thỏa hiệp, nàng còn có đệ đệ và muội muội, dù khổ hơn nữa vẫn phải chống, không thể ngã xuống.
“Tiểu ca, ta muốn một bức “trăng non hồ sen” để treo ở thư phòng, huynh có thể vẽ cho ta không?”
Một nam tử trung niên đầu đội khăn vấn đầu đứng ở trước sạp hỏi, nhìn áo ngoài nửa cũ nửa mới đoán rằng là tiên sinh trường tư thục, trên tay vẫn cầm một quyển sách.
“Lúc này ông cần luôn, hay là để qua hai ngày nữa đến lấy? Sinh ý tới cửa, giọng điệu của Cầu Hi Mai không siểm nịnh không kiêu ngạo, tự nhiên thoải mái.
“Có gì khác nhau sao?” Trên mặt nam tử hiện ra vẻ khó hiểu, cả người đều là khí chất văn nhân.
“Tiện tay múa bút thì có chút qua loa, nhưng chỉ cần thoải mái, mà tình hình lúc này khác với tâm tình lúc đêm khuya yên tĩnh, do đó mà bức tranh vẽ ra sẽ có hai phong cách khác nha.” Nàng trải giấy tuyên thành ra, sau đó vẽ xuống.
Bóng đêm buông xuống hồ sen là một mảnh tối đen, đẹp dưới ánh trăng mông lung, tương phản qua mặt hồ sen, vài lá sen đứng thắng rung động theo gió.
Trăng non hồ sen cần là ý cảnh, mà không phải là sen đen trong nước, dù sao trăng non không sáng rõ, không thể chiếu sáng toàn cảnh hồ sen, ngẫu nhiên một góc không rõ, nhìn như hồ sen lại mơ hồ, chỉ có tiếng côn trùng kêu, gió lạnh đánh úp tới, con người ở ban đêm đặc biệt dễ cảm thấy trống vắng, người đời đều say mình ta tỉnh.
“Ta không vội, tiểu ca miêu tả rất tinh tế...Oa? Huynh đây là...” Hai mắt trung niên nho nhã sáng lên, nhìn chằm chằm bức tranh đã được phác họa, rất vui mừng.
“Tôi không có tài năng gì, chỉ có thể tùy tình hình vẽ lên vài nét, đây là hồ không có sen, chỉ có vài lá sen sắp tàn làm đẹp, mưa đêm thu vội vàng, rơi trên lá sen cũng có một chút tư vị.”
“Đẹp, vẽ đẹp, lưu lại tàn sen nghe tiếng mưa rơi thật là một cảnh giới khiến người ta hướng tới! Ta chờ ngươi vẽ xong bức họa này, phía trên viết thêm hai hàng câu thơ.” Hắn lấy ra một thỏi bạc mua.
“Vậy thỉnh tiên sinh chờ một chút, tôi vẽ thêm một chút màu sắc, hình ảnh sẽ càng sinh động hơn.”
Cầu Hi Mai vẽ có mưa bụi Giang Nam, hạt mưa rơi trên lá sen, con chuồn chuồn đậu lên làm nghiêng cành lá, hạt mưa nhỏ như ngân châm, bay tán loạn, đánh rớt những giọt nước mưa, rơi vào mặt hồ. Sau đó nàng đề thơ ở phía trên, viết ra hai câu đối nữ nhân Giang Nam đa tình.
“Hay lắm, “Phong nguyệt không chỗ tìm, tự có thần tiên tới”, thần tiên cũng không chịu nổi muốn hạ phàm, thưởng thức cảnh đẹp mưa rơi trên lá sen.” Nam tử trung niên vô cùng tán dương nheo mắt nhìn, nửa là vui sướng, nửa là say mê.
Cầu Hi Mai cười cười, cuối cùng ghi tên ở cuối bức tranh, con dấu nho nhỏ hạ xuống, là hai chữ “Mai Hi“.
Khách nhân rời đi, nàng lấy đồ rửa bút từ giỏ trúc ra, rửa sạch bút vẽ rồi đem bút treo lên, đầu bút hướng xuống dưới, bỗng nhiên một bông tuyết nhỏ rơi xuống.
Ngẩng đầu, nhìn bầu trời một chút, khuôn mặt trắng như bạch ngọc khẽ giơ lên nụ cười yếu ớt, đôi mắt đen như mực tỏa ra sự vui mừng.
Họ gọi đây là thụy tuyết triệu năm được mùa, năm nay tuyết rơi đúng lúc, qua tháng chạp khai xuân, băng lạnh bắt đầu tan ra, mưa xuân kéo dài thành sông nhỏ, thấm vào đất đai vào thóc lúa, mầm lúa xanh mướt, dân chúng sẽ có một năm được mùa.
Chỉ là, nàng nhớ rõ sang năm sẽ phát sinh một chuyện không tốt cho lắm, chẳng qua là việc đó không liên quan gì đến nàng, cũng không cần quá để ý, trên quan trường hàng năm đều có tệ nạn, chỉ nhìn phía trên tra không tra, thói quen quan trường vẫn tồn tại, khó có thể trừ bỏ.
Phụ thân đã từng nói, thói quen của triều đình khó sửa nguyên nhân từ quan lại tham ô, quá nhiều người làm quan chỉ cầu tự thân quyền thế cùng tài phú, bỏ qua nhu cầu của dân chúng, đây là thói quen tật xấu của con người, nếu như không hạ quyết tâm dứt khoát chỉnh đốn, sớm muộn gì cũng có ngày đất người bị ăn mòn.
Nhưng mà nàng chỉ là một khuê nữ, triều đình phân loạn cũng không liên quan đến nàng, việc cấp bách trước mắt là tích đủ tiền để sống yên ổn, trước mắt ổn định cho bản thân rồi nói tiếp, những chuyện khác nàng không quản được.
Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh,... Tuyết rơi không lớn, cũng không làm người bị ướt, nhưng mà đối với Cầu Hi Mai vừa bệnh nặng mới khỏi mà nói, thân thể nàng không chịu được, nếu như lại bị phong hàn, chỉ sợ mạng nhỏ nàng cũng không còn nữa, có không ít người muốn nàng chết.
Kéo vạt áo che khí lạnh, tránh cho tuyết rơi vào áo, nàng nhìn trời tuyết rơi không có dấu hiệu dừng, cho dù là dưới gốc cây, tranh chữ treo trên cây vẫn có thể bị ướt, mặt giấy mỏng nếu như bị tuyết rơi vào, cả bức họa đều hỏng hết.
Để tránh bị thâm hụt sinh ý, nàng tính thu quán, còn nhiều thời gian, không cần nóng vội, để tránh mất nhiều hơn được, lần tới vẽ nhiều thêm vài bức, viết nhiều thêm vài thiếp chữ là được, kiếm tiền từng ít từng ít mới không khiến người khác để ý.