Hoàng thượng nhìn đống tấu chương có phê cũng không phê xong, đột nhiên nở nụ cười, ông lấy ra một cuốn trục ở phía dưới.
Thôi, hậu cung không thể tham gia vào chính sự, khó có đước người không tham quyền, không thích tiền, một thần tử có năng lực giúp cuộc sống đến vương buồn chán thêm chút thú vị, chiều hắn thêm một chút cũng có sao, mỹ nhân thôi mà, hậu cung có rất nhiều, thêm hay bớt thì vẫn ồn ào, thêm vài thiên kiều bá mị cũng không phải không đước, đêm nay sẽ nghỉ tại Liễu Ương cung đi, Chu quý nhân eo thon... Hoàng thượng đánh rơi cái bút, trên thánh chỉ nhiều thêm vài vết mực.
"Cái gì, ngươi muốn nhận nha đầu Cầu gia làm nghĩa nữ?"
Quản lão phu nhân vô cùng bất mãn với xuất thân của Cầu Hi Mai, địa vị chi thứ của Hưng Xương Bá phủ đã không cao, phụ mẫu đều đã mất không có nơi nương tựa, hơn nữa lại dẫn theo một đôi đệ muội nhỏ tuổi, muốn nuôi lớn thì còn rất lâu, toàn bộ đều do phủ nuôi.
Bà lại càng không thể tiếp nhận được việc nàng đã từng hòa ly, nghe nói phạm vào thất xuất không có con, ghen tị, có bệnh, nữ nhân trên người có vết nhơ như vậy sao có thể bước vào phủ Cao Thịnh Hầu, chẳng phải là thành chuyện cười để cho người khác nói sau lưng sao, nạp thiếp còn tạm chấp nhận, đó là điểm mấu chốt của bà.
Điểm duy nhất Quản lão phu nhân vừa mắt về Cầu Hi Mai là nàng nhu thuận, dịu dàng, thủ lễ lại có quy tắc, đối với bà luôn vô cùng cung kính, không giống với người con dâu kỳ quái thích cãi nhau, muốn tức chết bà, Cầu Hi Mai không có cái tật xấu muốn tức chết bà bà, cho nên bà hơi vừa ý điểm này.
Dù sao bị con dâu chọc tức nửa đời người, bà cũng muốn có một tiểu bối tới an ủi tâm hồn, không cần hiếu thuận, ít nhất có thể nghe bà than phiền vài câu, có chung "kẻ địch", tốt xấu bà cũng được thoải mái hơn chút.
"Sao nào, lão phu nhận nghĩa nữ cũng cần bà đồng ý sao? Xuân Hoa tẩu tử, tẩu thấy ta xuống tay có nhanh không, nha đầu tốt như vậy cũng chỉ có ta mắt sáng biết nhìn vàng ngọc, đi trước một bước nhận làm khuê nữ, tẩu đừng có cướp đoạt nha." Còn phụng phịu cho người nào xem, nếu không phải bà ấy lớn hơn ông mười mấy tuổi, tiếng tẩu tử kia ông còn lâu mới gọi.
Tri ân đồ báo gì đó Phòng Phục Lâm không hiểu cũng không để ý, Cầu Hi Mai ngay lúc nguy cấp hết sức cứu ông một mạng như thế nào, nhiều lắm thì cho chút bạc cảm ơn là xong, ai mà sẽ để ý tới tiểu phụ nhân bèo nước gặp nhau chứ, chẳng qua là đúng dịp có chút y thuật nhỏ cứu người.
Ông chủ động đề nghị muốn thu Cầu Hi Mai làm nghĩa nữ vì nàng hợp mắt ông, ông có con trai nhưng không có con gái, con cháu lại toàn ở xa, dưới gối cô tịnh, nhìn thấy tiểu nha đầu đọc sách tốt lại thông minh trong lòng nhìn không được thấy ngứa ngáy, ông có cả một thư phòng tốt lại không có ai xem, bụi sắp che kín rồi.
Phòng Phục Lâm có rất nhiều sách tốt, vừa nhìn thấy sách liền sáng mắt lên, sách nhiều chất đầy một gian nhà, nhiều đến nỗi giá sách cũng không còn chỗ để, có một số còn chất trong góc, ông tuổi già cô đơn lại rất yêu sách, không cho phép người ngoài đụng vào sách của ông, vì thế để càng lâu càng nhiều sách, càng ngày càng cao, cuối cùng sách vô cùng hiếm có cũng không có chỗ để.
Cầu Hi Mai vừa đến, thấy khắp phòng đều là sách hai mắt liền sáng lên, Phòng Phục Lâm liền biết nàng là người yêu sách, là người sẽ quý trọng sách, lại do nàng vén ống tay dọn dẹp, chỉnh lý đống sách, phủi đi tro bụi, mang sách ra phơi tránh mối mọt, giác sách một lần được nữa sơn lại đẹp đẽ, phân loại để vào từng ngăn tủ.
Một già một trẻ vô cùng hợp ý nhau, vừa thấy trong sách có chỗ đặc sắc, hai cái đầu liền tụ lại một chỗ thảo luận, càng ở chung càng thấy giống con gái nhà mình, tâm niệm trong lòng Phòng Phục Lâm vô cùng rõ ràng, mở miệng liền muốn nhận con gái.
Phụ mẫu đã qua đời, Cầu Hi Mai cũng bởi vì có một người nam tử yêu thương khuyên bảo mà không cảm thấy thương tâm, nàng gặp Phòng Phục Lâm cảm thấy rất thân thiết, nhớ tới phụ thân khi còn trên đời luon dạy cho nàng từng chữ đọc sách, hai người có rất nhiều chỗ tương tự, nàng liền thuận lý thành chương đáp lại.
"Cái gì mà Xuân Hoa tẩu từ, ngươi có thể nhận cho đúng bối phận được hay không, Thiện nhi nhà ta nhìn trúng nghĩa nữ của ngươi, ngươi gọi ta là tẩu tử không phải là đem bối phận đảo lộn lên sao." Quản lão phu nhân không vui, bà hận nhấ người nào gọi khuê danh của bà.
Khi Quản lão phu nhân sinh ra là con gái đầu, phụ thân của bà vô cùng vui mừng cười không thấy mắt, trở thành đứa con yêu của ông, khi đó là mùa xuân, cả vườn trăm hoa đua nở, phụ thân bà ôm bà đi trong vườn xem hoa, chỉ vào những bông hoa đang khoe sắc liền đặt tên bà là Xuân Hoa, ý là người so với hoa còn đẹp hơn.
Nhưng phụ thân lão thái thái đã quên bọn họ họ Kim, Xuân Hoa vốn vô cùng văn nhã, nhưng có thêm họ vào lại thành Kim Xuân Hoa, văn nhã ý dụ lại trở nên thô tục rồi.
"Rồi, cùng lắm thì ta chịu chút thiệt, chữa lại gọi là thím Xuân Hoa, có việc nhỏ này cũng tính toán chi li." Nữ tắc mắt mũi thật nhỏ.
Tính tình Phòng Phục Lâm quái lạ, chuyện nên để ý ông lại không để ý, chuyện không có gì ông lại cùng người ta cãi nhau đến đỏ mặt, chỉ thiếu vung tay vung chân, xưng hô bối phận ông cũng không hề coi trọng, lúc này đã lật được đối thủ một mất một còn là Vương Khải, mặt mày ông tươi cười hớn hở, ngay cả đi người cũng vững hơn ngày thường.
"Được rồi được rồi, gặp ngươi ta liền thấy đau đầu, muốn nhận liền nhận đi, cũng không phải con gái ta, dong dài lải nhải xúi bậy gì cũng được." Để ông ấy đi cũng được, đỡ phải phiền lòng.
Cầu Hi Mai theo Quản Nguyên Thiện quay về kinh, bị hắn an bài tiến vào ở thiên viện của phủ Cao Thịnh Hầu, cùng hắn ở cùng một sân chỉ cách một bức tường, hoàn canh thanh nhã u tĩnh.
Mà hắn dụng tâm kín đáo sắp xếp cho đôi đệ muội ở một chỗ khác, không ở cùng một tòa viện, cách chỗ bọn họ nửa dinh thự, muốn gặp nhau cũng phải tốn đến nửa canh giờ.
"Không phải là khuê nữ nhưng mà là cháu dâu, về sau sẽ kính trà cho bà, bà không cho nó sắc mặt tốt chính là không nể mặt ta, ta sẽ tính lên người Cao Thịnh Hầu." Phòng Phục Lâm là người rất nganh, hoàn toàn không phân rõ trái phải, ông muốn che chở cho ai thì đừng mong khi dễ được người đó. Vừa nhắc đến hôn sự bà không vừa lòng, sắc mặt Quản lão phu nhân không thoải mái. "Chuyện này cần cân nhắc tiếp, không cần gấp gáp nhất thời."
"Là bà gấp đi? Xuân Hoa thẩm, nghe nói bà chuẩn bị mấy nha đầu dáng vẻ không tồi tính toán đưa vào phòng của nhị tiểu tử, hơn nữa còn dự bị để cho các người chải tóc làm di nương." Bắt nạt ông không biết chuyện sao? Bà ấy từ lúc trẻ đã có cái nết này, đến già cũng không đổi.
"Này..." Bà dù sao xếp người vào cũng là vì tôn tử, đừng giống lão cha của hắn, không phải trầm mê nữ sắc đó là thê nô, có nữ nhân liền quên nương.
Cầu Hi Mai ngồi một bên giống như đã xem diễn, bị hai người lớn không thèm đếm xỉa tới, ta một câu ngươi một câu tranh luận, nàng buồn cười mỉm cười, cảm thấy mình giống như cái bồn hoa trang trí, vô cùng bị xem nhẹ, hai vị trưởng bối trước mắt chỉ lo tranh luận, hoàn toàn quên nàng cũng ở bên cạnh.
Thấy hai người đều nói không sai biệt lắm, nàng tính toán mở miệng giải hòa, để tránh càng nháo càng không vui, mặt mũi mọi người đều khó coi, nhưng mà...
"Thánh chỉ đến..."
Giọng nói lanh lảnh như băng vụn vang lên, một thái giám trong cung được quản gia đưa đến, trên tay giơ cao một đạo thánh chỉ.
"Thánh chỉ?" Mọi người vội vàng đứng dậy, quỳ xuống tiếp chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nghe nói Cầu gia có Cầu Hi Mai, tuệ chất lan tâm, tú ngoại tuệ trung, hiền thục tri lễ, rất có hiền danh, trẫm hôm nau tứ hôn cho Cao Thịnh Hầu nhị tử, tùy ý thành hôn, khâm thử."
Tùy ý thành hôn?
Thánh chỉ của hoàng thượng, mọi người không thể không theo, cho dù Quản lão nhân có chút lầm bầm, nhưng mà có ý chỉ hoàng thượng, lại được Lễ quốc công nhận là nghĩa nữ, bà tuy rằng còn muốn lựa chọn vào nha đầu xinh đẹp dự phòng, nhưng cũng không thể hành động ngay lúc này, chỉ có thể để lại tính tiếp.
Giải quyết xong hôn sự của con cháu, vấn đề khác lại tới, lần này không phải là môn hộ chi iến, mà là đôi song sinh đáng yêu khiến người khác yêu thích không buông tay, ngay cả lão thái thái một ngày không tìm phiền táo xương cốt liền ngứa ngáy cũng không chịu nhượng bộ.
"Không được, không đước, chúng ở phủ Cao Thịnh Hầu đang tốt, vì sao phải chuyển đến cái phủ Quốc công đầy cỏ dại của các ngươi, tiểu hài tử chơi ở những nơi đó sẽ bị bệnh, giữ lại, giữ lại, đừng để tiểu hài tử lăn qua lăn lại, chuyển tới chuyển đi còn thành cái gì."
Bà vốn không thích hai tiểu hài tử ăn uống miễn phí kia, nhưng mà ở chung vài ngày bà mới phát hiện ra bọn hắn là hai tiểu chân châu biết cách khiến người khác yêu thương, dùng giọng nói mềm mại kia khiến bà mềm lòng, hiện giờ một ngày không thấy bọn hắn trong lòng liền không vui.