Bạch Mặc không hỏi hắn sao lại trở về, chỉ vui vẻ muốn đi làm thêm hai món ăn. Nhạc Phương Chích vào phòng bếp nhìn, đồ ăn vẫn còn nguyên.
Hắn suy nghĩ rồi nói không cần làm nhiều vậy, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, ở nhà cũng chán, chúng ta ra ngoài chơi mấy ngày đi. Nói xong lấy điện thoại ra, bắt đầu kiểm tra vé xe lửa và khách sạn.
Vì vậy mùng một đầu năm, sau khi ăn sủi cảo cho bữa sáng, hai người dẫm lên tuyết đi ra ngoài
Hành khách trên xe lửa thưa thớt, bình thường mọi người đều vội trở về nhà trước ngày ba mươi. Bạch Mặc và Nhạc Phương Chích mỗi người ngồi một bên cửa sổ, đúng lúc có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
Mùa đông ở phương bắc ngoài tuyết vẫn là tuyết, thật ra nhìn lâu có hơi đơn điệu, sau đó bầu trời dần sáng lên, bên ngoài cũng vẫn là sương mù mông lung. Nửa đường họ chuyển một chuyến tàu, hành khách trên chuyến tàu kia ít hơn, xung quanh họ đều không có ai, đến cả xe đẩy nhỏ bán hạt dưa, lạc, cháo Bát Bảo cũng chẳng muốn đến đây.
Bạch Mặc ngồi đối diện Nhạc Phương Chích một lát, sau đó chạy tới bên cạnh hắn. Trên tàu tốc độ thông thường không ấm lắm, Nhạc Phương Chích hỏi cậu có lạnh không, Bạch Mặc lắc đầu, lại hỏi cậu có buồn ngủ không, vẫn lắc đầu.
Cậu chỉ ngồi dựa sát vào Nhạc Phương Chích, ánh mắt sáng ngời từ đầu đến cuối nhìn ngoài cửa sổ: “Tuyết lớn thật.”
Nhạc Phương Chích ngáp nhỏ, cầm ngón tay hơi lạnh của cậu: “Ừ, tuyết năm nay lớn.”
Dãy núi phủ đầy tuyết trắng mênh mang nhanh chóng xuất hiện ngoài cửa sổ. Sau khi xuống tàu, có thể cảm thấy nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều so với trạm trước đó. Ga tàu nho nhỏ rất trống trải, dù sao nơi đây cũng là một địa phương nhỏ.
Nhạc Phương Chích nắm tay Bạch Mặc ra khỏi ga tàu, vừa đi vừa kiểm tra bản đồ. Họ tìm được một chiếc xe taxi vẫn đang chạy, bác tài không chịu bật đồng hồ mà đòi một cái giá, Nhạc Phương Chích cũng không tính toán.
Đến nơi là được, ai có thể ngờ nơi vắng vẻ thế này lại có khách sạn sang trọng đến vậy. Khách sạn đặt trước nằm ngay dưới chân núi sườn bắc, cũng rất gần cổng danh lam thắng cảnh.
Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc vào cửa, sau khi nhìn thấy căn phòng thì hoàn toàn yên tâm, không tiêu tiền hoang phí.
Đây có lẽ là khách sạn sang trọng nhất mà đời này Nhạc Phương Chích từng ở. Cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là rừng núi, còn có thể nhìn thấy bể suối nước nóng sau khách sạn và đường núi hiểm trở phủ đầy tuyết trên sườn núi. Giường đôi rộng đến mức khó tin, cũng không biết dùng để ngủ hay để lăn lộn.
Bạch Mặc cũng ngẩn người, Nhạc Phương Chích ném ba lô lên sofa, cởi áo khoác cực nhanh, trong khách sạn nóng quá, không mặc áo ngoài được nữa.
Sau đó hắn nhào lên giường một cách mất hình tượng, lăn một vòng.
Giường thoải mái quá, hắn dang cánh tay ra với Bạch Mặc: “Lại đây!”
Bạch Mặc chậm rãi đi tới, lưỡng lự nói: “Đắt lắm đúng không?”
Nhạc Phương Chích dùng một tay kéo cậu vào lòng mình: “Bận rộn cả năm, hưởng thụ mấy ngày cũng không quá đáng.” Hắn hôn Bạch Mặc một cái: “Em có một nửa công lao đấy.”
Bạch Mặc cười ngượng ngùng, cậu tránh khỏi Nhạc Phương Chích, cởi áo ngoài và quần ngoài ra rất quy củ, lại đi tìm dép lê đặt bên giường, lúc này mới yên lòng trèo lên giường lớn.
Họ lẳng lặng nằm nghỉ trên giường một lúc, Nhạc Phương Chích liếc nhìn thời gian, định bụng dẫn Bạch Mặc ra ngoài đi dạo.
Khu danh lam không đóng cửa vào mùa đông, dịp tết cũng hoạt động như thường, chẳng qua vì lý do thời tiết nên tuyến đường lên đỉnh núi tạm thời không mở. Nhưng ngồi trên xe du lịch vẫn có thể cảm nhận được cái đẹp của núi rừng mùa đông.
Người đến chơi vào dịp tết nhiều hơn dự đoán, ngồi chật cứng xe du lịch. Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc ngồi cuối cùng, nghe một hướng dẫn viên du lịch phía trước giải thích những điều cần chú ý khi đi chơi.
Xe dừng lại khi đi ngang qua điểm tham quan, mọi người xuống chụp ảnh. Bạch Mặc lấy găng tay đi nặn tuyết, tuyết và lòng bàn tay của cậu không biết cái nào trắng hơn.
Nhạc Phương Chích kéo tay cậu hà hơi, dịu dàng nói: “Lạnh lắm, đừng để bị cóng.”
Bạch Mặc xoa xoa ngón tay, cười rất vui vẻ với Nhạc Phương Chích.
Nhạc Phương Chích rất ít khi thấy cậu tỏ ra vui sướng một cách ngay thẳng như thế. Bạch Mặc luôn im lặng, lúc vui vẻ bình thường cũng chỉ mỉm cười, có lúc thậm chí còn có thể cười rơi nước mắt. Bạch Mặc như thế luôn khiến trái tim Nhạc Phương Chích mềm nhũn, nhưng cũng sẽ hơi đau lòng.
Bây giờ cậu cười lên tràn ngập vui sướng thế này, Nhạc Phương Chích cảm thấy mình cũng thoải mái theo.
Hắn nhân lúc không có ai chú ý, đột nhiên thơm Bạch Mặc một cái.
Bạch Mặc ngây ra.
Nhưng chốc lát sau, cậu kéo tay Nhạc Phương Chích, trốn phía sau cây tùng cao to, sau đó cũng nhón chân lên thơm Nhạc Phương Chích một cái.
Bình thường đều là Nhạc Phương Chích trêu Bạch Mặc, vì hắn thích nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Bạch Mặc, không ngờ tình huống bây giờ lại trái ngược, mặt Nhạc Phương Chích lại nóng lên. Một người ba mươi mấy tuổi, túm lấy cành cây bên cạnh đánh mấy cái chỉ vì vui vẻ.
Cây bị lay động, tuyết đọng rơi xuống đầy đầu hai người.
Tuyết rơi trên da lập tức tan ra, lạnh rùng mình, hai người cùng run lập cập. Bạch Mặc mím môi, khẽ liếc Nhạc Phương Chích một cái. Đôi mắt cậu vốn rất đẹp, bất thình lình nhìn người như vậy lại chỉ khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Trời rất lạnh, Nhạc Phương Chích bị cậu nhìn cứng lên.
Mãi đến khi lên xe du lịch, đi đường cũng có gì đó là lạ, ước gì có thể cởi mũ ra quạt lên mặt. Xe đến khu suối nước nóng, Nhạc Phương Chích hối hận hơn, ra ngoài vội vàng nên không mang quần bơi.
Thời tiết lạnh quá, khu suối nước nóng trên núi không có nhiều người đến ngâm. Thời tiết thế này, cởi quần áo ra bước vào suối nước nóng tất nhiên rất thoải mái, nhưng lúc đi ra khỏi suối nước nóng thì phải chịu khổ.
Xe du lịch không cho họ thời gian để ngâm suối nước nóng, mùa này trời tối sớm, họ đi một vòng đã sắp đến giờ xuống núi.
Vì vậy cuối cùng chỉ mua hai quả trứng ở suối nước nóng.
Trứng luộc bằng suối nước nóng không thể bóc ra ăn như ăn trứng gà bình thường, mà chỉ có thể bóc một phần nhỏ, hút ăn giống như hút thạch, cảm giác trứng gà cũng giống thạch, ngậm trên lưỡi đã tan. Nhạc Phương Chích ăn hết rất nhanh, chép miệng một cái, trong đầu lại nảy ra vài suy nghĩ bậy bạ.
Hắn nhìn thoáng qua Bạch Mặc vẫn đang nghiêm túc hút trứng gà, nuốt nước miếng đánh ực.
Bạch Mặc vô tri vô giác, còn ngẩng đầu mỉm cười với hắn.
Nhạc Phương Chích đành phải nhìn xung quanh, trong lòng hơi nôn nóng, nghĩ bụng tại sao bác tài vẫn chưa lái xe về.
Đi ra ngoài để ngắm phong cảnh, nhưng hình như trên đường chỉ có Bạch Mặc nghiêm túc ngắm phong cảnh, còn Nhạc Phương Chích ngắm người.
Khi trời sắp tối, cuối cùng họ cũng quay về khách sạn. Nhạc Phương Chích định bụng dẫn Bạch Mặc lên thị trấn tìm quán cơm ăn gì đó ngon ngon, nhưng hỏi thăm khách du lịch khác, cũng không có nhiều quán cơm kinh doanh vào mùng một đầu năm, vì thế đành phải bỏ suy nghĩ này..
Tiệc đứng của khách sạn bình thường không có điểm gì đáng nhắc đến, vì chơi mệt nên họ vẫn ăn rất ngon lành.
Ăn xong đi dạo tầng trên tầng dưới, đi nơi này, xem nơi kia. Từng nhìn thấy trung tâm tắm rửa, có vẻ họ đã chuẩn bị tâm lý nhất định đối với các tiện nghi sang trọng, song mỗi nơi khác nhau cho nên vẫn có thể thấy mới lạ.
Trên đường đi trong lòng Nhạc Phương Chích đang tính toán, cuối cùng đi dạo hết những nơi có thể đi dạo, hắn kéo Bạch Mặc đến thẳng bể suối nước nóng.
Bạch Mặc hơi lưỡng lự với suối nước nóng ngoài trời, Nhạc Phương Chích lại kích động. Cuối cùng họ dừng lại trước một cái bể nằm giữa cây cối và đá.
Thời tiết âm hơn hai mươi độ, vừa cởi quần áo ra, người lập tức lạnh cóng xuyên tim.
Nhạc Phương Chích kéo Bạch Mặc run rẩy đi vào trong bể, hai người ngồi xuống, gần như cùng thở một hơi thoải mái.
Ấm quá.
Bầu trời đen như mực, bên ngoài bể thậm chí còn có nhiều tuyết đọng. Gió lạnh thổi qua đỉnh đầu họ, nhưng bị hơi nóng của suối nước nóng bọc lấy nên ấm hơn nhiều.
Bạch Mặc thả lỏng, chẳng mấy chốc đã nằm sấp trên thành bể.
Nhạc Phương Chích lại gần, nhỏ giọng nói: “Đang nhìn gì vậy?”
“Tuyết.”
Nhạc Phương Chích ngẩng đầu, phát hiện tuyết rơi rồi. Bên trên suối nước nóng có mái che, nhưng thỉnh thoảng bông tuyết vẫn bị gió mang tới.
“Đẹp thật.” Bạch Mặc nhìn bên ngoài, khẽ nói.
Bên ngoài là ánh đèn khách sạn, bên cạnh là khách trong bể, chỗ xa hơn là dãy núi màu đen.
Náo nhiệt, nhưng cũng yên tĩnh.
Nhạc Phương Chích sờ lên lưng cậu và kéo lại, Bạch Mặc xoay người, mặt rất đỏ, không biết có phải vì ngâm suối nước nóng không. Cậu sờ lên mặt Nhạc Phương Chích, nói với giọng khẽ hơn: “Anh cũng đẹp.”
Nhạc Phương Chích hít sâu một hơi, ôm lấy cậu.
Bể nước trơn nhẵn, có lưu huỳnh và một ít mùi không nói ra được. Nhưng Nhạc Phương Chích vẫn ngửi được mùi trên làn da Bạch Mặc – sạch sẽ lại ấm áp.
Nhạc Phương Chích vuốt ve lưng cậu, quyến luyến hôn tai cậu: “Đều không đẹp bằng em.”