Những ngày cuối năm bình thường và bận rộn, Nhạc Phương Chích giao lương khô cho nhà trẻ, riết rồi viện dưỡng lão cộng đồng cũng đến liên lạc với hắn, muốn đặt bánh bao cuộn và màn thầu mỗi ngày ở chỗ hắn giống như nhà trẻ. Trời lạnh đường trơn, nếu như cửa hàng có thể giao thì đỡ phải ra ngoài mua túi lớn túi nhỏ về. Nhạc Phương Chích đã nhận mấy đơn kinh doanh tương tự, cửa hàng màn thầu nhỏ ngày nào cũng bận đầu tắt mặt tối.
Thời tiết hoàn toàn trở lạnh, việc kinh doanh lại trở nên phát đạt, Nhạc Phương Chích hết cách đành phải thuê thêm người. Người mới là một cô gái chừng đôi mươi, tên là Tiểu Tuệ, ở huyện khác vào thành phố làm việc. Ban đầu làm nhân viên phục vụ trong quán thịt nướng ở phía nam phố Cát Tường, nhưng vì vô tình phá vỡ ông chủ và một nhân viên phục vụ khác yêu đương vụng trộm nên bị đuổi đi.
Đương nhiên lúc đến xin việc cô cũng không kể chuyện này cho Nhạc Phương Chích, Nhạc Phương Chích nghe được lý do từ chỗ Lão Phú. Thợ trang điểm Yến Yến trong tiệm của chị Điềm là đồng hương với Tiểu Tuệ, lúc rảnh rỗi thường chơi với nhau.
Ban đầu Nhạc Phương Chích không muốn nhận cô, công việc trong cửa hàng rất hao sức, hắn lo lắng cô gái không làm nổi. Tiểu Tuệ vỗ ngực đánh cược, nói rằng lúc ở nhà một mình có thể khiêng 100kg gạo, sức khỏe gì đó hoàn toàn không thành vấn đề. Hơn nữa cô còn biết hấp bánh bao, hấp bánh ngô, bánh nướng[1], nặn bánh gối… Dù sao người khác làm được cô cũng làm được, người khác không làm được cô cũng có thể học.
[1]
Nhạc Phương Chích nhìn cô, không phải bàn tay của tiểu thư yểu điệu, thực sự có vết chai do làm việc nhà. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói làm trước một tháng xem thế nào đã.
Tiểu Tuệ cứ ở lại như vậy. Cô làm việc rất cẩn thận, cũng chịu động não, trái lại khiến người ta bớt lo hơn Tiểu Trịnh rất nhiều. Nhất là cô rất kiên nhẫn với Bạch Mặc, khiến Nhạc Phương Chích lại có thêm ít thiện cảm với cô. Nếu miễn cưỡng nói có khuyết điểm gì, đó là cô gái này hơi lắm mồm, thích hỏi. Luôn hỏi cái này hỏi cái kia, mới đến có vài ngày, Tiểu Trịnh đã khai ra tám đời tổ tông và mấy chuyện vặt vãnh như lên cây bắt chim. Nhạc Phương Chích bất động như núi, không rên một tiếng. Hắn không thích kể chuyện nhà mình với người khác.
Vẫn có sương mù và khói mù, nhưng sau khi tuyết rơi xuống sẽ biến mất một thời gian ngắn, lộ ra màu nền sạch sẽ vắng lặng của mùa đông phương bắc. Đã là mùa này, mỗi lần có tuyết rơi nhiệt độ lại giảm xuống một chút. Quản lý đô thị cuối cùng đã ít đến hơn vì trời lạnh quá, người bày sạp hàng cũng ít đi. Vẫn có lác đác vài người mở sạp, đó đều là những người nghèo khổ không buôn bán thì không thể duy trì kế sinh nhai.
Theo lời nói của Lão Triệu quản lý đô thị, họ đều mở một mắt nhắm một mắt với những chuyện này. Thực sự cực chẳng đã, bên trên có người kiểm tra còn có thể thông báo trước cho đối phương tránh đi, ai cũng có khó khăn, nên thông cảm cho nhau vẫn tốt hơn.
Nhưng trong đội quản lý đô thị nhiều người, có người như Lão Triệu, cũng có người khác. Chuyện này lại khó nói, bày sạp hàng ra bán vẫn chỉ có thể xem vận may, nếu như không khéo đụng phải họng súng và bị tịch thu đồ, sau đó đến nộp tiền phạt mới được mang hàng về. Buôn bán ít vốn có lúc tiền hàng còn không nhiều bằng tiền phạt, nộp không được mà không nộp cũng không xong, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Người xung quanh nghe xong cũng chỉ có thể lắc đầu, nói hai câu an ủi hoặc là mắng người, có chút ít còn hơn không.
Nhạc Phương Chích rất bình tĩnh lại đẩy bếp lò ra. Nhân lúc trong cửa hàng có người làm việc, lúc ra ngoài hắn cũng sẽ chú ý đến cửa hàng lân cận muốn cho thuê hoặc muốn bán. Không quan tâm đến lúc đó có thể dùng được hay không, trong lòng ít nhất phải có chuẩn bị.
Bầu trời âm u quá, tuyết cứ to như lông ngỗng, một ngày trước đài khí tượng đã phát cảnh báo bão tuyết. Nhạc Phương Chích xách theo một túi tiền lẻ đến ngân hàng gửi tiền, trong thời gian chờ nhân viên giao dịch đếm tiền, hắn đến siêu thị gần cửa mua ít lê.
Hai ngày nay Bạch Mặc bị cảm.. Lúc trước bị sốt, buổi tối Nhạc Phương Chích dẫn cậu đến lấy số điều trị khẩn cấp, bác sĩ vừa nghe nói trước đó không lâu mới nằm viện vì viêm phổi biến chứng lại mắng Nhạc Phương Chích một trận. Sau đó tất nhiên kê đơn rất nhiều loại thuốc mang về, Bạch Mặc đã uống thuốc, cũng đã hạ sốt nhưng lại ho khan dữ dội. Nếu như là bản thân Nhạc Phương Chích, hắn sẽ không xem bệnh vặt này là chuyện gì to tát, có điều Bạch Mặc khác.
Có đôi khi Nhạc Phương Chích sẽ lo lắng nuôi Bạch Mặc không sống được, vì thoạt nhìn Bạch Mặc không giống dễ nuôi sống.
Bình thường họ ở trên tầng hai của cửa hàng, căn phòng thông với sảnh tầng một mở rộng cửa, mặc dù có hệ thống sưởi tập trung, nhưng không giữ lại được nhiều nhiệt. Bản thân Nhạc Phương Chích đã quen, đến khi Bạch Mặc bị cảm, hắn mới nhớ ra thói quen của mình không phải thói quen của Bạch Mặc. Vì vậy hắn đã mua cái máy sưởi điện.
Lần này trong phòng ấm hoàn toàn, Nhạc Phương Chích ít nhiều hậu tri hậu giác cảm thấy nên mua món đồ này sớm hơn. Mua sớm dễ chịu sớm, nếu không có Bạch Mặc, hắn cũng không nhận ra.
Sống một mình trong thời gian dài có lẽ sẽ như vậy, chuyện gì cũng có thể chịu được, chuyện gì cũng có thể tạm bợ. Nhưng có một người ở bên cạnh, hình như lại khác. Về phần tại sao có thể như thế, Nhạc Phương Chích cũng không nghĩ sâu. Điện thoại di động vang lên, đài khí tượng lại gửi dự báo có luồng không khí lạnh.
Nhạc Phương Chích chậc một tiếng, hai ngày nay lại phải quét tuyết mỗi ngày.
Trên đường về tuyết rơi nhỏ hơn, đội xe dọn tuyết lái qua đường. Trên phố Cát Tường đã có công nhân bảo vệ môi trường đang quét tuyết, Tiểu Tuệ đặt thùng nước nóng bằng inox trên bàn dưới lều tránh mưa. Buổi sáng Nhạc Phương Chích đã dặn cô nấu nước sôi để ở đó, nếu công nhân dọn tuyết muốn uống nước ấm có thể để họ tự lấy. Nếu họ có ai đến mua lương khô cũng đừng lấy tiền, dù sao cũng không nhiều tiền, trong cửa hàng của Nhạc Phương Chích có quá nhiều lương khô, một người ăn căng lắm thì có thể ăn mấy cái màn thầu chứ?
Mãi đến giờ đóng cửa ngày hôm đó tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng. Tài xế Quan gọi điện thoại tới, bảo là đường cao tốc bị chặn, chưa nói khi nào khôi phục được, dặn Nhạc Phương Chích chuẩn bị trước. Nhạc Phương Chích cảm ơn chú, sau đó đến nhà kho nhìn thoáng qua, hàng dự trữ vẫn còn đủ, gần đây hắn mua rất nhiều lương thực.
Bạch Mặc ngồi bên cạnh bàn nhỏ trong phòng ngủ, trên bàn để một đống hoa bằng bột chờ lên màu của chùa phổ độ đến đặt, nói là mấy ngày sau có Pháp hội. Bạch Mặc làm cái này suốt cả ngày, chưa xuống tầng lần nào.
Máy sưởi điện ở bên cạnh cậu, nhưng trong phòng ngủ không ấm cho lắm. Nhạc Phương Chích đi tới, phát hiện thiết bị tự động nhảy sang chế độ giữ ấm. Có lẽ Bạch Mặc làm việc tập trung quá nên không phát hiện.
Nhạc Phương Chích lại chỉnh chế độ lên: “Đừng làm nữa, còn lại để ngày mai cho Tiểu Tuệ làm. Bị ốm nên nghỉ ngơi nhiều vào.”
Tay Bạch Mặc nắm chặt cái kéo, vẫn đang cắt lá hoa, Nhạc Phương Chích khẽ rút cái kéo ra khỏi tay cậu, chuyển bàn làm bánh ra ngoài. Lúc quay về phát hiện Bạch Mặc đang nhìn tuyết ở bên ngoài, ngón tay khẽ dán lên cửa sổ kính lạnh như băng.
Nhạc Phương Chích cầm tay cậu xuống như dỗ trẻ con.
Ăn cơm tối xong, Nhạc Phương Chích nấu một bát nước lê cho Bạch Mặc. Lúc bưng về phòng ngủ, phát hiện Bạch Mặc lại lặng lẽ khiêng bàn bột về không biết từ khi nào, những cánh hoa sen màu hồng xếp từng vòng trên nắp mành. Trong phòng rất yên tĩnh, hình như còn có thể nghe được âm thanh tuyết rơi lào xào ở bên ngoài.
Nhạc Phương Chích ngồi xuống bên cạnh cậu, một cái nắp mành hoa sen cuối cùng được hoàn thành, Bạch Mặc đặt kéo xuống, cẩn thận ngắm nghía những bông hoa kia.
Nhạc Phương Chích lại cẩn thận ngắm nghía cậu.
Con ngươi Bạch Mặc trong veo, nhìn không khác gì bất kỳ một người bình thường nào, thậm chí có thần thái hơn họ. Trái lại Nhạc Phương Chích hơi thất thần, hắn nghĩ chuyện từ khi nào nhỉ? Sao mình không chú ý đến? Người này khôi phục bình thường rồi hả?
Hắn khẽ gọi một tiếng: “Tiểu Mặc?”
Một lát sau, Bạch Mặc ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trong mắt Nhạc Phương Chích, sau đó hình như hơi hoảng sợ, lại né tránh.
Nhạc Phương Chích cười: “Bây giờ cậu hiểu hết mọi thứ, đúng không?”
Bạch Mặc gật đầu, lại lắc đầu.
Nhạc Phương Chích sờ đầu cậu, nơi đó đã mọc một lớp tóc dày và mềm mại, giống da lông của động vật nhỏ: “Tỉnh táo lại là chuyện tốt mà. Cậu sợ gì chứ?”
Bạch Mặc lắc đầu.
Nhạc Phương Chích tìm giấy bút, Bạch Mặc thế mà biết chữ, nhưng có lẽ lâu lắm rồi không viết nên cậu viết rất chậm. Nhạc Phương Chích vẫn hỏi những câu đã hỏi nhưng chưa nhận được đáp án: tên gì, nhà ở đâu, trước kia làm gì, làm thế nào tới được đây.
Lần này vẫn không có câu trả lời, Bạch Mặc rất mờ mịt.
Nhạc Phương Chích thở dài, cuối cùng hỏi: “Vậy cậu biết tôi là ai không?”
Bạch Mặc nghiêm túc gật đầu, vành mắt hơi đỏ lên. Cậu chậm rãi viết hai chữ lên giấy: Cảm ơn.
Trong lòng Nhạc Phương Chích bỗng dưng mềm nhũn.
Chuyện không có kết quả, hỏi nữa cũng không có tác dụng gì. Nhạc Phương Chích thu dọn giấy bút và đưa nước lê cho Bạch Mặc: “Đừng lo lắng, cậu yên tâm ở lại đây đi.” Hắn cười một tiếng: “Đúng lúc làm bạn với tôi.”
Bạch Mặc nhìn hắn, trong mắt nổi lên ánh nước.
Đôi mắt của cậu rất to cũng rất trong, bên trong đều là cảm kích và ngượng ngùng.
Kết quả lúc này Nhạc Phương Chích hơi mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
Không chịu nổi. Trong lòng Nhạc Phương Chích nghĩ, một đứa con trai sao có thể có đôi mắt như thế, nghiệp chướng quá.