Mặt trời ngày đông dần dần hạ, màn đêm buông xuống, kim đồng hồ trên tường chỉ tới 7h30 tối, từ lúc mất liên lạc với Mộc Tiểu Quy đã qua hơn 8 tiếng. Trong quá trình chờ tin tức, Mộc Nam cảm thấy từng giây phút đều là giày vò, cả cảnh sát lẫn Lệ Mặc Trình đều không có bất kỳ tin tức nào.
Thức ăn trên bàn đã biến lạnh, ba người cũng không có khẩu vị gì, tùy tiện ăn hai miếng rồi thôi.
Mộc Nam không thể áp lực sự lo âu trong lòng mình, anh khó chịu đi qua đi lại trong phòng khách, anh biết làm như vậy sẽ khiến bà Trần càng thêm lo lắng nhưng anh không thể khống chế bản thân mình, vừa nghĩ tới Mộc Tiểu Quy sẽ phải chịu đựng những gì trong thời gian này, anh lại không thể tỉnh táo được.
Đúng lúc này di động của Mộ Bắc vang lên, ba người nhìn qua, là Tô Văn Khanh gọi.
Mộ Bắc nghe điện thoại, nói nhanh vài câu rồi cúp, sau đó đứng lên nói với Mộc Nam “Không phải chờ nữa, chúng ta về thành phố S thôi.”
“Về thành phố S?” Mộc Nam sửng sốt.
“Đúng.” Mộ Bắc không muốn nhiều lời, nháy mắt ra dấu với Mộc Nam, ý bảo anh đừng khiến cho bà Trần biết.
Mộc Nam hiểu ý, anh gật gật đầu, đi qua nói với bà Trần “Bà ơi, con và Mộ Bắc đi hội hợp với những người khác, bà ở nhà chờ tụi con, tụi con sẽ mang bọn nhỏ về.”
“Có nguy hiểm sao? Chỉ có mấy người có được không? Cần báo cảnh sát đi cùng hay không?” bà Trần vừa nghe liền vội vàng hỏi.
“Tạm thời không cần, còn đang điều tra. Tụi con chỉ là đến trước xem tình hình như thế nào.” Mộ Bắc giải thích.
Bà Trần đỏ mắt gật đầu, than nhẹ “Chú ý an toàn, ngàn vạn không thể xảy ra chuyện gì, biết không?”
“Vâng.” Hai người gật đầu trả lời. Mộc Nam nghĩ ngợi, lấy điện thoại gọi cho cô nhân viên phụ trách hậu cần, nói sơ tình huống, nhờ cô sang đây trông chừng bà Trần.
Sau khi sắp xếp xong, Mộ Bắc và Mộc Nam ra cửa.
Xuống lầu lên xe xong Mộc Nam liền hỏi “Bác Tô nói gì? Tại sao phải đi thành phố S? Bọn họ nói là sang đây mà?”
“Chuyện không đơn giản như vậy, ở đây đã không có tác dụng gì.” Mộ Bắc đeo dây an toàn, sau đó nghiêng người sang kiểm tra dây an toàn của Mộc Nam rồi mới xuất phát “Chuyện này có lẽ là hướng về Mộc Tiểu Quy.”
“Có ý gì?” Mộc Nam hỏi.
“Lệ Mặc Trình tạm thời không có điều tra được hành tung của Mộc Tiểu Quy bọn họ, lại tra được có người đang âm thầm vi phạm pháp luật duy trì thí nghiệm về những giống loài hi hữu, đối phương có thể là có liên quan đến cái phòng thí nghiệm lúc trước tôi ở.” Mộ Bắc giải thích.
“Loài hi hữu? giống như người cá?”
“Người cá chỉ là một trong số đó, còn có mấy loài động vật được quốc gia bảo vệ nữa.” Mộ Bắc nói “Tô Văn Khanh nghi ngờ thân phận của Mộc Tiểu Quy đã bị bại lộ nên mới bị bắt cóc, có thể hai đứa nhỏ đã bị mang ra khỏi Tân thành nên ở đó chờ cũng không có ý nghĩa gì.”
Mộc Nam nghe vậy liền hỏi “Vậy làm sao bây giờ? Mộc Tiểu Quy có thể hay không…” Những lời còn lại anh nói không ra lời.
“Sẽ không.” Mộ Bắc biết anh đang lo lắng gì “Nếu Tô Văn Khanh hoài nghi không sai thì bọn họ bắt Mộc Tiểu Quy là vì thí nghiệm, vậy thì chuyện thứ nhất họ làm là sẽ khiến cho Mộc Tiểu Quy biến thân, sẽ không làm hại đến tính mạng.
Lời nói của hắn khiến Mộc Nam yên tâm hơn một chút, nhưng tiếp theo lại lo lắng lên “Vậy Duệ Duệ thì sao? Duệ Duệ ở cùng một nơi với Mộc Tiểu Quy có thể gặp chuyện gì hay không? Bọn họ sẽ không làm gì Duệ Duệ chứ?”
“Chuyện này tôi cũng không nói trước được.” Mộ Bắc trầm giọng nói, bàn tay nắm vô lăng thật chặt, Mộc Tiểu Quy có giá trị nghiên cứu, đối phương lại là cố ý nhằm vào nên sẽ không làm hại nhóc, nhưng Duệ Duệ lại không hẳn, đó là lí do vì sao ban nãy hắn gạt bà Trần, sợ bà già rồi chịu không nổi. “Tô Văn Khanh đã đặt vé cho chúng ta, đi trước rồi tính tiếp.”
Chuyện ra như vậy Mộc Nam cũng không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể cầu nguyện cho hai đứa bé đều không gặp chuyện gì.
Mộc Tiểu Quy tỉnh lại liền phát hiện mình đang ngâm trong một cái bể cá lớn, nhóc chìm trong nước nhưng lại không bị sặc, điều này khiến nhóc cảm thấy kì quái và mới mẻ.
Nhóc cảm thấy người mình còn đau liền khẩn trương nhìn xung quanh xem mấy người bắt nhóc đang ở đâu, không nhìn thấy ai liền nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhóc nhìn thấy Trình Duệ đang bị nhốt trong một cái lồng sắt.
“Duệ Duệ!” Mộc Tiểu Quy thấy Trình Duệ nằm sấp trong lồng liền vội vàng gọi “Vợ ơi, cậu có khỏe không? Trả lời tớ đi!! Duệ Duệ!!” Nhóc sốt ruột vỗ thủy tinh muốn đi ra ngoài, nhưng bể cá quá cao, mặt nước cách miệng bể còn có một khoảng lớn nên nhóc không ra được, chỉ có thể liên lục gõ thủy tinh đánh thức Trình Duệ.
Cũng may qua mấy phút đồng hộ, Trình Duệ đã tỉnh lại, Mộc Tiểu Quy thấy nhóc tỉnh gọi càng hăng hái “Vợ ơi vợ ơi, nhìn đây nè, tớ ở chỗ này.”
Trình Duệ vừa tỉnh lại, đầu óc còn hơi mơ màng, nhóc ngồi dưới đất lắc lắc đầu cho bớt đau, vừa lắc hai cái nghe thấy Mộc Tiểu Quy gọi liền vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mộc Tiểu Quy đang nhếch môi cười nhìn nhóc, khoan khoái ngoắc và…vẫy đuôi.
Trình Duệ ngơ ra, nhóc ngơ ngác nhìn Mộc Tiểu Quy ở trong nước, lắc đuôi nhích tới nhích lui, vỗ thủy tinh gọi tên nhóc, đầu nhóc không nghĩ ra được gì.
“Duệ Duệ có sao không? Họ có đánh cậu không? Có lấy kim đâm cậu không?”
“Cậu đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu. Cậu có bị đau không? Duệ Duệ!”
“Duệ Duệ tớ muốn sang bên cậu nhưng mà ra không được, cái bể này cao quá nha.”
“Duệ Duệ, sao cậu không nói gì? Cậu nhìn tớ làm gì?”
Mộc Tiểu Quy kì quái nhìn Trình Duệ, tại sao Duệ Duệ giống như bị ngốc rồi? Không nói chuyện với mình thì chứ, còn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mình.
“Duệ Duệ, cậu làm sao vậy?” Mộc Tiểu Quy hỏi, nhóc bám vào thủy tinh leo lên một chút nhưng lại bị trượt xuống.
“…” Trình duệ sửng sốt hồi lâu mới chậm rãi vươn tay chỉ vào Mộc Tiểu Quy, “Mộc tiểu bảo, chân của cậu đâu?”
“Hả?” Mộc Tiểu Quy nghe nhóc hỏi liền sửng sốt nhìn xuống “Chân tớ không phải ở…” nhóc chưa nói xong đã bị cái đuôi màu lam của mình dọa ngây người, nhóc ngẩng đầu nhìn Trình Duệ, lại cúi đầu nhìn cái đuôi, nhóc nhúc nhích, cái đuôi cũng nhúc nhích.
“Chân…tớ.” Mộc Tiểu Quy nhìn cái đuôi của mình, nháy mắt nghĩ tới cái đuôi giả ở trường học dùng để biểu diễn, nhóc vươn tay sờ hông, phát hiện nó liền với cơ thể mình, sờ tới vừa lạnh vừa trơn.
“Duệ Duệ!” Kinh ngạc một hồi sau, Mộc Tiểu Quy dán vào thủy tinh kêu lên “Duệ Duệ! Chân tớ đâu rồi? Chân đâu??” Nói xong nhóc liên tục vỗ thủy tinh, như là bị dọa đến.
“Duệ Duệ! Chân tớ không thấy, làm sao bây giờ?” Mộc Tiểu Quy khẩn trương nói “Tớ biến thành quái vật rồi hả? Tớ mọc đuôi rồi làm sao bây giờ?” Cái đuôi màu lam quẫy lên khiến mặt nước nổi từng gợn sóng, phản xạ ánh đèn trong phòng thí nghiệm trông rất đẹp.
Nguyên bản Trình Duệ còn ngơ ngác nhìn liền bừng tỉnh, thấy nhóc không ngừng vỗ thủy tinh, bộ dạng nhìn như sắp khóc lên liền vội vàng bước tới cạnh lồng sắt, gọi lại Mộc Tiểu Quy “Mộc tiểu bảo đừng khóc, đừng khóc.”
Mộc Tiểu Quy nhìn Trình Duệ, ủy khuất mếu máo “Tớ biến thành quái vật, mọc đuôi…”
“Không phải quái vật.” Trình duệ vội vàng dỗ “Là mỹ nhân ngư.”
“Mỹ nhân ngư?” Mộc Tiểu Quy sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn cái đuôi của mình, vươn tay muốn sờ vảy của nó, sắp chạm đến lại ngừng lại, nhóc vẫn bị chuyện này dọa đến.
“Đúng vậy.” Trình Duệ vì khiến nhóc tin nên nghiêm túc gật đầu “Giống như mỹ nhân ngư ở biển, cái loại chỉ xuất hiện trong thần thoại ấy.”
“Duệ Duệ thấy nó đẹp sao?” Mộc Tiểu Quy mở lớn mắt nhìn nhóc “Cậu có sợ không? Tớ có đuôi nha.” Nói xong còn lắc cái đuôi cho Trình Duệ thấy rõ ràng.
Trình duệ lắc đầu, “Không sợ, rất xinh đẹp.”
“Thật không?” tâm tư của con nít rất dễ bị dẫn đường, Mộc Tiểu Quy vừa nghe Trình Duệ nói cái đuôi của nhóc rất đẹp liền thoải mái, mà còn cảm thấy cái đuôi của mình đẹp thật, lập tức vui vẻ nói “Cậu muốn sờ thử không? Trơn trơn, chơi rất vui.” Nói xong nhóc liền quẫy đuôi, dùng đuôi quét qua bể cá cho Trình Duệ nhìn rõ hơn.
“Nhưng mà tớ sờ không tới.” Trình Duệ nắm lồng sắt, tay vươn ra như muốn vuốt ve đuôi của Mộc Tiểu Quy. Hai người cách nhau quá xa, nhóc thất vọng thu tay lại, mất mát nói “Chúng ta cách nhau quá xa.”
“Duệ Duệ đừng buồn, tớ bơi lội cho cậu xem.” Mộc Tiểu Quy nói xong liền chìm vào nước, bơi một vòng quanh bể cá.
Từ khi tỉnh lại nhóc cảm thấy người mình nhẹ đi rất nhiều, gần như không cần phí sức là có thể di chuyển trong nước, loại cảm giác vui sướng này hơn gấp mấy lầ lúc trước được ngâm mình trong bồn tắm.
“Duệ Duệ xem nè, tớ có thể nổi ở trong nước.” Mộc Tiểu Quy vừa nói vừa ngửa bụng lên, nghiêng đầu cười ngoắc Trình Duệ, mái tóc quăn ngâm trong nước nhìn như một gói mỳ ăn liền vừa nấu xong.
Con nít luôn so với người lớn tiếp thu những chuyện lạ nhanh hơn, vì trong tư tưởng của mình nhóc còn không biết mình khác với nhân loại bình thường như thế nào. Sau khi tiếp nhận sự thật là mình mọc đuôi, Mộc Tiểu Quy còn cảm thấy rất thú vị.
Trình Duệ nhìn Mộc Tiểu Quy xoay vòng ở trong nước, cong miệng mỉm cười.
Sau khi bơi vài vòng Mộc Tiểu Quy liền dán vào thủy tinh nói chuyện với Trình Duệ.
“Bọn họ lấy kim đâm tớ, còn dùng đồ vật đem tớ trói lại!!” Mộc Tiểu Quy thở phì phì méc với Trình Duệ, nói xong không quên hỏi Trình Duệ “Bọn họ có đánh cậu không? Cậu có đau không?”
Trình duệ lắc đầu, nhóc vừa tỉnh lại là đã ở trong cái lồng này, trừ cánh tay hơi đau ra thì không có gì khó chịu cả “Tại sao chúng ta lại ở chỗ này?”
“Chúng ta bị người xấu bắt.” Mộc Tiểu Quy nói “Duệ Duệ đừng sợ, đại soái và Bắc Bắc sẽ đến cứu chúng ta! Tớ sẽ bảo vệ cậu.”
“Được.” Trình Duệ cười, làm ra động tác ngoéo tay.
“Cậu nói xem đại soái thấy tớ như vầy có thể bỏ tớ lại không?” Mộc Tiểu Quy phiền não túm tóc của mình, lỡ đại soái nhìn thấy đuôi mình bị dọa thì sao?
“Không đâu, chú ấy nhất định sẽ thấy nó đẹp.” Trình Duệ an ủi nhóc.
“Thật không? Tớ lại bơi lội cho cậu xem nha ~” Mộc Tiểu Quy vừa nghe vậy lại vui lên, nhóc chuẩn bị lại biểu diễn cho Trình Duệ xem, nhưng vừa đứng lên cửa phòng thí nghiệm đã bị mở ra.
Hai người nhìn lại, thấy ba gã đàn ông mặc áo blouse đi đến, người đi đầu là Tiến sĩ. Mộc Tiểu Quy vừa thấy lão liền sợ hãi cứng cả người, nhóc lùi về sau theo bản năng.
“Chà, cục cưng tỉnh rồi.”Tiến sĩ cười nói, không bỏ qua động tác hoảng sợ của Mộc Tiểu Quy, lão đi qua đứng ở bên ngoài bể cá “Đừng sợ hãi, ta không phải người xấu. Cưng có thích món quà này không?” lão nói xong cò chỉ cái bể cá.
“…Xấu xa.” Mộc Tiểu Quy dán lưng vào bể cá muốn trốn, nhưng bể cá trong suốt không có chỗ nào che nhóc cả.
“Ôi, cục cưng đừng nói vậy, cưng phải cảm ơn ta vì đã giúp cưng biến thân chứ. Năm đó cha của nhóc cũng biến thân trên tay ta đấy, cực kì xinh đẹp.” lão Tiến sĩ nhớ lại cảnh tượng biến thân của Mộ Bắc năm đó, hoài niệm nói “Tiếc là hắn không ở đây lâu, thật đáng tiếc, nhưng không sao, bây giờ có cưng rồi, cưng thay thế cha cưng giúp ta hoàn thành mục tiêu cả đời đi.”
Mộc Tiểu Quy không hiểu ý của lão lắm, nghe lão nói cha mình liền kì quái, chẳng lẽ đại soái biết lão già này sao? Không đợi nhóc nghĩ xong, lão Tiến sĩ đã ra hiệu cho hai tên trợ lý đem nhóc ra.
Mộc Tiểu Quy thấy họ đi tới liền hô to “Người xấu tránh ra!”
Ban đầu Trình Duệ không rõ những người này làm gì, thẳng đến lúc thấy Mộc Tiểu Quy sợ hãi như vậy nhóc mới phản ứng lại đây là mấy người mà Mộc Tiểu Quy đã nói là lấy kim đâm nhóc. Hiểu ra sau nhóc liền lo lắng không biết họ sẽ làm gì Mộc Tiểu Quy.
“Không cho phép mấy người động vào cậu ấy! Tránh ra!” Trình Duệ nắm song sắt hô lên, nhóc khẩn trương lay thanh sắt muốn đi ra ngoài nhưng không làm được gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn đối phương mê đi Mộc Tiểu Quy rồi mò ra khỏi bể cá.
“Yên lặng tí đi nhóc.” Lão Tiến sĩ nói với Trình Duệ, sau đó bước ra ngoài không thèm nhìn lại.
Nhìn thấy Mộc Tiểu Quy bị mang đi, Trình Duệ đột nhiên rất muốn khóc.
“Mộc tiểu bảo…” Nhóc gọi nhỏ một tiếng, nước mắt rơi trên mặt đất.