Cách Sơn Hải

Chương 4: Cầu cứu cuối cùng



Giang Yến ngẩn ra một chốc, thần thái trong mắt chậm rãi nhạt đi, lại không phát ra một tia sáng.

Để đối phương nếm thử những thống khổ mình đã từng trải qua, lúc này Từ Minh vốn nên cảm thấy sảng khoái, nhưng đáy lòng lại dâng lên đau đớn nhè nhẹ dày đặc, giống như kim đâm.

Cậu thấy Giang Yến lộ ra loại biểu tình như tự giễu lại như là giải thoát, đáp lại cậu,

“Anh biết. Không có anh, em có thể sống đến càng tốt.”

Không khí nhất thời trở nên có chút áp lực, nặng nề đến Từ Minh gần như không thở nổi.

Cậu cắn chặt răng, đột nhiên đứng dậy, cảm thấy không có gì để nói với Giang Yến.

Ném cái túi trong tay xuống bàn trà, Từ Minh xoay mặt về phía cửa, dùng sườn mặt đối diện với Giang Yến:

“Thứ kia ở trong túi, không có việc gì nữa thì em đi đây… sau này cũng đừng tìm em nữa.”

Cậu nói xong liền đi nhanh về phía cửa giống như chạy trốn, lúc mới vào không đóng cửa, lúc này cửa còn khép hờ.

Chỉ cần đi ra ngoài, liền sẽ không đau lòng nữa.

Sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, lao thẳng tới cậu, Từ Minh sắp đến trước cửa, vẫn là nhịn không được xoay người, muốn xem thử đối phương lại muốn làm trò thiêu thân gì.

Một chớp mắt tiếp theo cậu đã bị Giang Yến lao đến từ đằng sau ôm chặt lấy, cả người đều bị cánh tay mạnh mẽ của đối phương vòng trong ngực.

Khá lắm, mặt là ốm, cơ bắp trên người lại không giảm nhiều, cơ ngực vẫn cấn người như vậy.

/

Giang Yến ôm chặt cậu, bàn tay lướt qua cánh tay đè lại vai cậu, dùng sức đến gần như là muốn khảm cả người cậu vào trong máu thịt của hắn.

Trong mũi Từ Minh tràn ngập hơi thở quen thuộc của đối phương, xương cốt cả người bị Giang Yến siết đến đau nhức, trái tim bên trong lại cảm thấy thỏa mãn cùng kiên định trong một giây này.

Thôi.

Cậu nói với chính mình, thôi. Lại chủ động một lần, không có gì khó, chỉ cần có thể theo đuổi Cẩu nam nhân này về.

Từ Minh nâng hai tay lên, ôm ngược lại đối phương, một bên làm mềm giọng, ghé vào tai hắn hỏi hắn:

“Giang Yến, anh muốn ở bên em lần nữa không?”

Cậu nói xong câu đó lòng liền tràn đầy thấp thỏng cùng chờ mong đối với câu trả lời của đối phương, lại chỉ chờ đến trầm mặc dài dằng dặc.

Từ Minh giãy giãy ở trong ngực hắn, giọng có chút lạnh: “Anh nói đi.”

Người đàn ông cảm thấy được động tác giãy giụa của cậu, vội vàng dùng sức đè cậu lại, vùi đầu vào cổ cậu, rầu rĩ nói:

“Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một chốc… một lúc là được rồi.”

Từ Minh nghe xong lời này tức giận đến tâm can phèo phổi đều đau, nào chịu ngoan ngoan mặc cho hắn ôm?

Cậu không nói lời nào mà trở tay nắm lấy cánh tay của đối phương, từng chút từng chút, khó khăn kéo người đàn ông, kéo ra ôm ấp của đối phương.

Tây trang không chút cẩu thả của Giang Yến bị một trận giãy giụa này làm nhàu một chút, tóc cũng hơi loạn.

Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Từ Minh với vẻ mặt đờ đẫn.

/

Từ Minh chưa từng nhìn thấy biểu tình trống rỗng như vậy của Giang Yến, cảm thấy hoảng sợ, muốn nói ra lời khó nghe lại không thể mở miệng.

Cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn Giang Yến vẫn không có động tĩnh, nổi giận đùng đùng xoay người lên xe, đóng cửa xe đến phát ra một tiếng vang thật lớn.

Ánh mắt cậu lướt đến gương chiếu hậu, thấy Giang Yến còn đứng ở cửa, mắt đang nhìn về phía này.

Từ Minh nâng tay lên, giơ ngón giữa đối với gương chiếu hậu, sau đó trực tiếp đánh tay lái cua phải, rời đi phạm vi tầm mắt của Giang Yến.

Di động đã bị Từ Minh chỉnh thành chế độ rung ném ở trên xe trước khi vào nhà Giang Yến, lúc này liền nằm ở trên ghế phụ, chấn động ong ong ong không ngừng.

Không cần đoán, nhất định là tên thiếu đạo đức Lục Hoằng kia gọi tới chê cười cậu.

Cậu ngay cả tai nghe cũng không muốn đeo, bớt một tay ra mở loa, nghe điện thoại:

“Cậu dám nói ra mấy câu khiến ông đây không thoải mái ông đây liền băm chim cậu.”

“… Ai da hắc,” Loa ngoài của di động hòa cùng với tiếng của dòng xe cộ ngoài cửa sổ, ồn ào đến làm người phiền lòng:

“Tiểu Minh, cậu đây là muốn băm chim tớ hay là người kia?”

“Cúp.” Từ Minh nói một cách lạnh lùng.

“Ai ui đừng!” Đầu dây bên kia đột nhiên lên giọng, cộng với tiếng loa vang lên ngoài cửa sổ, làm nóng nảy trong lòng Từ Minh liên tục tăng cao.

Nôn nóng này còn xen lẫn bất an mơ hồ, làm cậu tâm hoảng ý loạn, tâm thần không yên, rồi lại không rõ nguyên do.

“Được rồi, không nói đến hắn,” Lục Hoằng sợ Từ Minh lại ngắt máy, vội vàng nói tiếp:

“Hai ngày này đám Thành Tử đều nhắn tin trong group nói muốn ra ngoài tụ họp một chút —— nhất định là cậu không đọc tin. Liền hẹn vào đêm nay, đi gặp mặt một chút, như thế nào?”

“Nói sau, tớ…”

Từ Minh đột nhiên dẫm chân ga.

Bánh xe cọ xát mặt đất một cách dữ dội, phát ra tiếng “két”, di động lập tức trượt khỏi ghế phụ bởi quán tính, Lục Hằng ở đầu dây bên kia nôn nóng hỏi cậu xảy ra chuyện gì.

Từ Minh cũng không rảnh lo.

Cậu bỗng nhiên nghĩ ra vì sao mình bất an ——

Tin nhắn bất thình lình của Giang Yến, có lẽ chính là tín hiệu cầu cứu của hắn.

Hoặc là, lời cầu cứu cuối cùng.

/

Từ Minh gạt xe lên số cao nhất, một đường bão tố trở về.

Toàn bộ cảm xúc khẩn trương, sợ hãi, áy náy, khó hiểu cuốn tới, làm cho adrenalin của cậu gần như đạt tới cao nhất.

Lúc Giang Yến bị đẩy ra, ống tay áo tây trang bị trận giãy giụa của cậu làm cho kéo lên trên một đoạn nhỏ, mấy vết sẹo liền vắt ngang ở cổ tay hắn, chợt lóe rồi qua từ khóe mắt của Từ Minh.

Rõ ràng cậu thấy được, nhưng dưới tâm thần bất ổn không thể phản ứng lại những vết sẹo đó đại biểu cho cái gì.

Đó là dấu để lại của cắt cổ tay.

“Đệch! Từ Minh mày con mẹ nó chính là thiểu năng trí tuệ!”

Từ Minh đập mạnh tay lái, dưới tốc độ cực nhanh, động tác như vậy làm xe cậu suýt nữa đụng phải cột điện bên đường.

Cậu khó khăn* vòng xe đề đường chính, nhìn chằm chằm phía trước.

(*险而又险: khó khăn, miễn cưỡng…)

Nếu... nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì...

“Từ Minh con mẹ nó…. cậu lái nhanh như vậy, cậu không muốn sống nữa sao?!”

Đầu dây bên kia Lục Hoằng đợi lâu không thấy cậu đáp lại, trực tiếp dò định vị theo di động của Từ Minh.

Lúc này vừa nhìn, liền thấy điểm nhỏ màu đỏ lao nhanh trên định vị.

Hai mắt Từ Minh đỏ đến gần như nhỏ máu, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đợi em, đợi em….”

Giang Yến, em chờ anh lâu như vậy, anh cũng chờ em một chút, một chút là được rồi, chờ em đi tìm anh, được không?

Không lâu lắm tòa biệt thự kia lại xuất hiện trong tầm mắt của cậu, một chuyến này giảm gần hai phần ba thời gian, nhưng cậu vẫn cảm thấy chưa đủ nhanh, cua xe ra khỏi đường chính với kỹ thuật cao.

Sau khi xuống xe, di động ầm ĩ ồn ào vẫn bị Từ Minh ném ở trên xe.

Cậu chạy đến mức chân sau đều đụng phải mông, bị vấp một chân trên bậc thang trước cửa biệt thự, đầu gối đập thật mạnh xuống sàn nhà, cậu lại không dám dừng lại một giây, liền lộn nhào* tiến lên ấn chuông cửa.

(*连滚带爬 liên cổn đái ba: bộ dạng sợ hãi đến hoảng loạn chạy đi.)

“Giang Yến, Giang Yến! Mở cửa!”

Một tay của cậu không ngừng ấn chuông cửa, tay kia dùng sức gõ cửa, gân cổ lên gọi tên của Giang Yến.

Cửa lớn bằng đồng nguyên chất lạnh lẽo dày nặng, dưới chụp gõ của cậu vẫn không chút sứt mẻ.

“Giang Yến, anh… anh mở cửa ra…”

Không có người đáp lại, không có người mở cửa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv