Lúc trước khi bọn họ ở chung với nhau ngủ chính là phòng ngủ ở tầng hai, Từ Minh kéo vali từ chỗ huyền quan qua, Giang Yến ngồi yên ở trên sô pha, Từ Minh đi đến chỗ nào tầm mắt của hắn liền theo hướng đó.
Chờ đến khi Từ Minh nhấc chân muốn bước lên cầu thang lên lầu hắn mới đột nhiên hỏi: “Em làm gì vậy.”
Đương nhiên là dọn lên ngủ chung với anh a. Từ Minh suýt nữa buộc miệng thốt ra lời này, may mắn bỗng nhiên giật mình một cái, khó khăn lắm mới nuốt lời vào, sửa thành: “Dọn đồ lên phòng chứ sao.”
“….” Khóe miệng Giang Yến kéo căng.
Từ Minh nhìn biểu tình này của hắn liền đoán hắn muốn phản đối, liền quay đầu tiếp tục đi lên cầu thang, không cho hắn cơ hội mở miệng.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, Từ Minh đang muốn quay đầu, lòng còn nghĩ dường như cảnh tượng này còn rất quen thuộc, vali nắm trong tay đã bị người cướp.
/
Không phải chứ, không nói được liền trực tiếp dùng tay?
Từ Minh trừng mắt, cho rằng người này lớn gan muốn giữ vali của cậu, chỉ thấy Giang Yến liếc mắt nhìn cậu, một chữ “đi” nhảy ra từ trong miệng liền xách theo vali nhấc chân lên lầu ——
Để lại cho cậu một bóng lưng tỏa ra ánh hòa quang.
/
Từ Minh cảm động đến rối tinh rối mù.
Thế nhưng Giang Yến không chỉ không phản đối, còn chủ động xách vali cho cậu —— khẳng định là hắn đau lòng đầu gối cậu không đành lòng để cậu nhấc vật nặng…
Từ Minh cảm thấy mình sửa ghi chú trong di động thật sự chuẩn xác.
Giang Yến chính là bảo bối bự.
/
Nhưng khi cậu mang theo tâm tình vui vẻ cảm động, đi theo Giang Yến đến gian phòng ngủ góc hướng tây trên lầu, cậu bỗng nhiên hiểu ra vì sao vừa rồi Giang Yến không phản đối cậu lên tầng hai.
Đệm chăn trên giường được xếp đến chỉnh chỉnh tề tề, tủ quần áo trống rỗng không có thứ gì, hoặc là có thể nói, cả căn phòng ngủ ngoại trừ giường bàn ghế nên có, không nhìn thấy nhu yếu phẩm nào khác. Toilet trong phòng ngủ không có bàn chải đánh răng cốc đánh răng lược chải đầu, ngay cả giấy chùi mông cũng không có.
Cả gian phòng ngủ không nhiễm một hạt bụi, sạch sẽ đến không tồn tại chút nhân khí.
Giang Yến không ngủ nơi này —— đây là kết luận Từ Minh tổng kết ra sau khi xem một vòng.
/
Cẩu nam nhân.
Từ Minh giận đến bật cười, Giang Yến sau khi thả vali xuống thấy cậu đi dạo một vòng, còn nói với cậu dưới lầu có đồ vệ sinh cá nhân, chờ lát nữa mang lên cho cậu.
Từ Minh gọi hắn lại, khoanh tay trước ngực dựa vào khung cửa nhà vệ sinh: “Anh ngủ ở đâu?”
Giang Yến dời mắt, mím môi không trả lời.
Từ Minh hoài nghi mình nhìn lầm, cậu vậy mà nhìn thấy mùi vị khó có thể mở miệng từ biểu tình của Giang Yến: “Anh....”
Cậu xâu chuỗi tất cả các tình tiết hôm nay ở trong đầu, lập tức đoán ra một khả năng:
“Anh ngủ ở phòng cho khách dưới lầu??”
Vành tai Giang Yến hồng hồng, cam chịu trong im lặng.
/
Lòng Từ Minh đột nhiên hiện lên một ý tưởng, lại mau đến mức ngay cả đuổi cậu cũng không bắt kịp.
Cậu gãi gãi đầu, cảm thấy hình như mình đã biết được gì đó, lại không nghĩ ra: “Anh ngủ phòng cho khách làm gì?”
“Không muốn leo cầu thang.” Giang Yến rũ mắt, chính là không nhìn cậu.
“….” Từ Minh nói đầy mạnh mẽ: “Em cũng không muốn leo cầu thang, cùng nhau ngủ dưới lầu đi.”
Cậu nghênh đón ánh mắt có chút câm nín của Giang Yến, mặt không đổi sắc tiếp tục bổ sung: “Chân em đau.”
Giang Yến trầm mặc một hồi: “Anh đây chuyển lên lầu.”
Từ Minh không chút nghĩ ngợi đáp lại một câu không được chuyển, “Vì sao phải chuyển?”
“Em…. em muốn ngủ phòng khách….”
“Hiện tại chúng ta không cãi nhau,” Từ Minh lên tiếng cắt ngang hắn, “Vì sao muốn ở riêng?”
Như là ném một cục đá vào mặt nước tĩnh lặng, con ngươi Giang Yến chấn động, trong mắt đột nhiên cuồn cuộn đủ loại cảm xúc phức tạp.
Hắn gần như là quay người một cách gấp gáp, giấu đi phản ứng của mình: “Đi thôi.”
Từ Minh thấy hắn lại đi kéo vali, không đoán được câu đi thôi này của hắn rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý, liền đứng thẳng người đi đến bên cạnh hắn, thuận thế gác cằm lên vai hắn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào hàm dưới góc cạnh sắc bén của hắn.
“Vậy, ngủ chung?”
“….. Ừ.”