Tùy Duyên cũng khôngbiết phải nói với Bất Hối như thế nào, nàng không còn là người nương hàkhắc đợi nàng lúc trước nữa, lúc này chỉ có thể ôm chặt lấy nàng, an ủinàng.
Khi trời tối xuống, Bất Hối kéo Tùy Duyên tới một gian nhàrách nát, xem ra hình như đã từng bị lửa thiêu rụi, còn chết người,trong sân cỏ dại mọc thành bụi, vô cùng âm u.
”Nương, người ở đây, ta đi tìm thử xem có giếng nước hay không!”
Bây giờ, Bất Hối cũng không sợ liệt nương (người nương bị liệt) sẽ bỏ rơi nàng.
Trong lòng, Bất Hối hi vọng nương nàng khỏe lại, lại sợ sau khi nương nàngkhỏe, sẽ bỏ rơi nàng, cho nên, thực sự, Bất Hối không hi vọng nương nàng khỏe lại.
Mâu thuẫn, lại khổ sở.
Bất Hối đi tìm giếng nước, Tùy Duyên dựa vào vách tường đã hư hỏng, khẽ thở.
Nàng phải khỏe, nhất định phải khỏe lại.
Vươn tay, sờ chân của mình, bắp thịt bình thường, cũng không teo hoặc bịngoại thương, chỉ cần trong lòng vững vàng, ý chí kiên định, chiến thắng kí ức đen tối thân thể nguyên chủ lưu lại, thêm vào đó để ngân châmkích thích, hẳn rất nhanh có thể tốt trở lại.
Không bao lâu, Bất Hối đi tìm nước trở về.
Bởi vì thời gian dài không ai sử dụng, mùi vị của nước thật sự không tốt, một tư vị của cái chết.
Uống một hớp, Tùy Duyên cũng uống không trôi nữa, Bất Hối tới lấy nước cho Tùy Duyên rửa tay, xoa bóp.
Tùy Duyên nghĩ, nếu có một thùng gỗ thì tốt.
”Nương, trước tạm chịu đựng, chờ sau này Bất Hối trưởng thành, kiếm bạc trắngmua một viện cho nương, trong sân, có giếng nước, như thế, nương có thểuống được nước sạch rồi!”
Tùy Duyên gật đầu, xoa đầu Bất Hối.
Bất Hối ngẩn người, nhưng vẫn là cố gắng cười với Tùy Duyên.
Thiên chân vô tà (ngây thơ), thiện lương đáng yêu.
Nửa đêm canh ba.
Bất Hối đã ngủ, Tùy Duyên lại không ngủ được.
Xuyên qua mà đến, không có gì, còn kéo theo một thân tàn phế, nếu không cóBất Hối, Tùy Duyên nghĩ, có lẽ, nàng vốn đã không sống nổi.
Cũng may bây giờ không phải là mùa đông khắc nghiệt, nếu không, nàng không chết đói, cũng sẽ chết rét.
Dưới ánh trăng, Bất Hối ngủ rất say, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt.
Nhẹ nhàng sờ đầu Bất Hối, Bất Hối ưm một tiếng gọi nương, ôm chặt Tùy Duyên, lại ngủ say.
”Bất Hối, ta sẽ đối tốt với con, rất tốt, rất tốt!”
Trời còn chưa sáng, Bất Hối cũng đã tỉnh lại, lấy nước cho Tùy Duyên rửamặt, rửa tay, kéo Tùy Duyên đi trên đường, nương con hai người mua bacái bánh bao, một chén sữa đậu nành, tạm ứng phó xong cơm sáng, thật rathì vận số cũng không tốt như vậy, dọc đường đi, cũng không có người cho một văn tiền.
Bất Hối sốt ruột.
”Nương, chúng ta đi Thành Đông đi, bên kia nhiều người giàu, hoặc vận khí chúng ta tốt, gặp đượcnhiều người tốt bụng, là có thể có tiền!”
”Thành Đông, xa không?” Tùy Duyên hỏi, mờ mịt ngẩng đầu nhìn bầu trời.
”Không xa!”
Nhưng mà, khi Bất Hối kéo Tùy Duyên đi vào hẻm nhỏ không người, Tùy Duyên mới biết, thật ra đi Thành Đông rất xa.
Đường cái ở Thành Đông, không cho ăn xin, cho nên chỉ có thể đi vào mấy cái hẻm nhỏ.
Tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, theo bản năng, Tùy Duyên cảm thấy, đó là một cảm giác lạnh lẽo nguy hiểm.
”Bắt được họ!”
Quát khẽ một tiếng, mấy nam nhân lưng hùng vai gấu đi tới bên này.
Sau khi Bất Hối sửng sốt, cũng hiểu ra, những người này là tới bắt các nàng, kéo xe đẩy tay, dùng sức chạy, liều mạng chạy.
Mấy đại hán vạm vỡ cũng không gấp, bởi vì cái hẻm nhỏ, bình thường có rấtít người đến, cho dù có người đến, cũng sẽ không có người đi lo chuyệnbao đồng.
Tùy Duyên ngồi ở trên xe đẩy tay, tay nắm thành quả đấm.
Hận.
Thật hận.
Tại sao, nàng lại là một người tàn phế.
Không những không thể giúp Bất Hối chạy trốn, mà còn là gánh nặng của nàng.
”Bất Hối, con không cần phải lo cho ta, con đi đi!”
Bất Hối không trả lời, nhưng lại không ngừng kéo Tùy Duyên chạy.
Lúc chạy đến phố nhỏ, đã có người đi đường.
Nhưng, tất cả mọi người chỉ muốn xem náo nhiệt, không có người mở miệng hỏithăm, hoặc là quan tâm, châu đầu ghé tai, cực kỳ lạnh lùng.
”Ai nha!”
Bất Hối kêu lên một tiếng, té ngã trên đất, lúc muốn bò dậy, lại bị một Đại Hán xách lên.
”Chạy hả, đồ ranh con, ngươi còn dám chạy, đợi sau khi trở về, xem gia có lột da của ngươi không!”
”Buông nàng ra!” Tùy Duyên hét lớn.
Vươn tay muốn túm lấy Bất Hối.
”Nương, cứu con, cứu con!” Bất Hối không ngừng đá chân, vươn tay cào mặt Đại Hán kia.
”Bốp”
Đại Hán tát một cái vào mặt Bất Hối, “Đồ ranh con, yên lặng cho lão tử, còn giương nanh múa vuốt, lão tử giết chết ngươi!”
Một cái tát làm cho Bất Hối tỉnh mộng, đáng thương, mắt trông mong nhìn Tùy Duyên.
Trong đầu Tùy Duyên, chợt nhớ tới, lai lịch của mấy Đại Hán vạm vỡ này.
Thì ra là, chủ nhân trước của thân thể này đã bán Bất Hối cho bọn họ, nhận bạc của bọn họ, kết quả, Bất Hối chạy trốn.
Hôm nay, bọn họ tìm tới.
”Các vị đại ca, ta xin các người, thả đứa bé, đứa bé là vô tội, có tức giận gì, có thù gì, hãy nhắm vào ta!”
”Chao ôi, muốn làm từ mẫu rồi, đừng quên, ban đầu chính ngươi bán đứa nhỏ này cho chúng ta, ta cho ngươi biết, hôm nay chuyện này tuyệt không bỏqua!”
Tùy Duyên biết, chuyện này, thật đúng là không thể bỏ qua.
Hai mắt nhắm lại, thở ra một hơi, “Vậy các ngươi định làm như thế nào?”
”Làm thế nào, hai con đường, một, trả tiền lại, hai, đứa nhỏ này chúng ta mang đi!”
Mang đi?
Tại sao có thể mang đi?
Chủ nhân trước đây của thân thể này lại có thể bán Bất Hối vào kỹ viện, đó chính là một cái hố lửa, tại sao có thể.
Hơn nữa, ban đầu bán Bất Hối được năm lượng bạc, tiền thân đã sớm tiêu xài hết, một đồng cũng không còn.
”Có thứ ba sao?”
Đại Hán vạm vỡ do dự một chút, “Có, ngươi để cho ta đánh một trận, không chết, chuyện này coi như xong!”
Đánh một trận, không chết?
Dưới tình huống hắn cố ý hạ độc thủ, làm sao có thể không chết.
Nhưng......
”Được!”
Tùy Duyên đồng ý.
Chỉ cần bảo vệ đầu của mình, thân thể co lại, có lẽ có thể tránh được một kiếp.
”Chuyện này là do chính ngươi nói, không trách ta được!”
Đại Hán vạm vỡ hét lớn một tiếng, ném Bất Hối xuống, nắm Tùy Duyên lên vứt trên mặt đất, liền nhấc chân đá lên người Tùy Duyên.
Bất Hối gần như trong nháy mắt liền xông tới trên người Tùy Duyên, ôm chặtlấy Tùy Duyên, trên người bị đá mấy đá, không kêu đau, xoay người mộtcái, ôm lấy chân Đại Hán, “Không cần đánh nương ta, van cầu ngươi, không cần đánh nương ta, đại thúc, van cầu ngươi, số bạc nợ ngươi, ngươi chota chút thời gian, ta xin được bạc sẽ trả ngươi, van cầu ngươi!”
”Buông ra, nếu không ta đá chết ngươi!” Đại Hán gầm lên, nói xong lại muốn đạp Bất Hối.
Tùy Duyên dùng sức kéo Bất Hối ra phía sau, muốn bảo vệ Bất Hối.
Nhiều bản lĩnh, tài nghệ hơn nữa, cũng hoàn toàn không dùng được, hơn nữangười vây xem náo nhiệt nhiều như vậy, nàng muốn cầm ngân châm hạ độcthủ cũng không được.
”Đủ rồi, họ thiếu ngươi bao nhiêu bạc, chủtử nhà ta trả thay họ!” Sau một tiếng đe dọa, một nam tử trung niên caolớn, từ bên ngoài đám người đi tới.
Đại Hán vạm vỡ nhìn ngườitới, khí thế hung hăng phách lối lập tức bị dập tắt, nuốt một ngụm nướcbọt, “Không nhiều lắm, không nhiều lắm, năm mươi lượng mà thôi!”
Số tiền lớn như vậy, Bất Hối bị dọa sợ đến thét chói tai, Tùy Duyên lập tức che miệng Bất Hối.
Ngẩng đầu nhìn nam tử trung niên kia, chỉ thấy hắn từ trong ngực lấy ra mộttờ ngân phiếu, “Đây là một trăm lượng, về sau nếu bị ta biết được, ngươi còn tiếp tục tìm nương con các nàng gây phiền toái, xem ra các ngươicũng không cần mạng nhỏ của mình nữa!”
Đại Hán vạm vỡ nhận lấyngân phiếu, cười nịnh bợ, “Dạ dạ dạ, đại gia ngài yên tâm, ta bảo đảm,về sau, ta cũng không biết hai nương con này!”
Đại Hán vạm vỡ rời đi, nam tử trung niên cũng đi, đám người vây xem cũng giải tán.
Tới lui vội vã, người nào lại để ý, một đôi nương con đáng thương.
Hạ đi thu tới, mùa đông đến.
Tùy Duyên cuối cùng cũng có thể nắm gậy gỗ đi từ từ, cuối cùng họ cũngkhông có đi Thành Đông, vẫn ở lại Tây Thành, trong một cái lều đơn sơtại góc căn nhà rách nát, xung quanh nhặt được nồi chén gáo chậu, xe đẩy tay thành giường của nương con các nàng, chăn bông cũ nát, áo bông cũnát.
Tùy Duyên khuấy đều canh trong nồi, mắt thấy bên ngoài sắp có tuyết rơi.
Bất Hối còn chưa trở lại, trong lòng khẽ níu lại, trong con ngươi, nhuộm đầy lo lắng.
Thời gian nửa năm này, vẫn là Bất Hối đi ăn xin, kiếm tiền duy trì cuộc sống của hai nương con.
Hôm nay nàng sẽ rời đi, nàng phải đòi lại tất cả mọi thứ.
Nàng cho Bất Hối một gia đình, một gia đình chân chân chính chính!