Tiếng vó ngựa "Tháp tháp" đến gần, tuấn mã nhanh nhẹn cuốn theo gió, làm tung toé cả bụi đất, người thanh niên ngồi trên lưng ngựa nhỏ gầy nhăn chặt mày, gương mặt tràn đầy mỏi mệt. Chờ đến khi nhìn thấy cờ Phi Ưng Bang dựng đứng cao cao trước mặt, mày nhíu chặt của thanh niên mới hơi thư hoãn chút, lập tức xoay người xuống ngựa, móc ra lệnh bài hướng về binh lính đang đứng gác cửa quân doanh, nói: "Thỉnh lập tức thông báo cho đại đương gia và tam đương gia, phản đồ Tiêu Bình đã mang theo một đội nhân mã lớn công chiếm thành Vân Châu."
Binh lính đứng gác không dám chậm trễ, lập tức chạy như bay vào bên trong quân doanh.
Không bao lâu sau, Phó Vân Cảnh mặc nhung trang đi ra, bước chân vội vàng, lộ ra vài phần cấp bách hiếm thấy. Tên thanh niên kia đang muốn hành lễ, Phó Vân Cảnh lập tức giơ tay ngăn hắn, nghiêm túc nói: "Loại thời điểm thế này không cần lễ tiết, hiện tại ngươi mau nói cho ta tình huống bên trong thành Vân Châu đi."
Thanh niên gật gật đầu, tận lực dùng lời ít ý nhiều: "Tối hôm qua Tiêu Bình đột nhiên mang theo rất nhiều binh lính Thưởng tộc đánh lén, làm chúng ta trở tay không kịp, Nhị đương gia đã hy sinh trong quá trình chống cự. Hiện giờ bên trong thành có rất nhiều gia quyến quan quân đều bị bắt làm con tin, đại tiểu thư và A Trăn cô nương cũng không rõ tình huống, toàn bộ thành Vân Châu đều bị Tiêu Bình khống chế."
Nghe được những lời này, biểu tình Phó Vân Cảnh lập tức ngưng trọng vài phần, bàn tay phía dưới nắm chặt gắt gao, ngay cả các khớp xương đều hiện lên trắng bệch, "Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tuy rằng lần này xuất chinh ta và đại đương gia mang đi phần lớn binh lực, nhưng vẫn để lại không ít binh lính đóng giữ Vân Châu, sao không chịu được một kích như thế, ngay cả Nhị đương gia cũng hy sinh?"
"Chuyện này......" Thanh niên cắn cắn môi, vẻ mặt đau đớn kịch liệt nói: "Thì ra sủng thiếp Lục Lăng của Nhị đương gia là gian tế Thưởng tộc phái tới, ban đêm nàng ta chuốc say Nhị đương gia, trộm đi lệnh bài của hắn sau đó lệnh cho binh lính trấn thủ mở cửa thành, nội ứng ngoại hợp cùng đại quân Thưởng tộc, chờ đến khi phát hiện đã không còn kịp, binh lính Thưởng tộc đã công vào Vân Châu. Tam đương gia, hiện tại nên làm gì bây giờ? Nếu còn trì hoãn, toàn bộ bá tánh thành Vân Châu đều sẽ gặp tai hoạ mất!"
Đúng là thằng khốn (hỗn trướng) được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Phó Vân Cảnh thầm mắng một tiếng ở trong lòng, nhưng chuyện tới hiện giờ cho dù có trách người khác cũng không thay đổi được gì, đành phải đè nén lửa giận hỏi: "Khoảng chừng có bao nhiêu binh lính Thưởng tộc?"
"Xấp xỉ khoảng một ngàn người." Thanh niên tiếp tục trả lời.
Phó Vân Cảnh trầm ngâm, hướng về Vương phó tướng bên cạnh phân phó: "Ta muốn mang hai ngàn binh lính chạy về Vân Châu, Vương phó tướng ngươi và những binh lính còn lại lưu lại nơi này tiếp ứng đại đương gia. Còn nữa, việc này trước tiên phải được giấu kỹ, tránh ảnh hưởng sĩ khí."
Kế hoạch vốn là Trương Bồi Phong xung phong tiêu diệt binh lính Thưởng tộc bên trong thành Tầm Châu, Phó Vân Cảnh sẽ tiếp ứng một bên, hai đội nhân mã tiền hậu giáp kích, một phát tiêu diệt binh lính Thưởng tộc. Trải qua mấy ngày liền khổ chiến, binh lính bên trong thành Tầm Châu đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, ngay cả lương thảo cũng bị bọn họ thiêu hủy, nhưng mắt thấy thắng lợi đã ở phía trước, hiện giờ chủ soái lại muốn bỏ rơi đám binh lính vòng vèo về lại đại bản doanh, lỡ như xảy ra sai lầm gì thì phải làm thế nào?
Quả nhiên, nghe được lời này, Vương phó tướng lập tức nhíu mày, biểu tình có chút không tán đồng: "Tam đương gia, việc này có phải nên bàn bạc kỹ hơn hay không? Đại đương gia còn ở tiền tuyến chưa về, sao không chờ hắn trở lại rồi tính tiếp?"
"Chiến dịch lần này đã đến hồi kết thúc, đại quân Thưởng tộc đã là nỏ mạnh hết đà, giờ phút này ta rời đi có lẽ sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí, nhưng so với đại bản doanh bị đánh lén, gia quyến chúng binh lính ở trong tay địch nhân mà nói, vế sau mới là vấn đề bức thiết cần phải giải quyết. Nếu để chúng binh lính biết được thân nhân của mình trở thành con tin, chỉ sợ sẽ không còn lòng nào mà tham chiến những chiến dịch kế tiếp. Vương phó tướng, ta biết ngươi băn khoăn, nhưng nếu thật sự chờ đến khi chiến dịch kết thúc mới đi thì sẽ không kịp nữa, hiện tại ta phải trở về ngay! Và nếu thật sự xảy chuyện gì, cứ để ta một mình gánh chịu! Vương phó tướng, nơi này giao cho ngươi."
Thần sắc thiếu niên cương nghị, cho dù tuổi còn nhỏ, nhưng hắn làm việc từ trước đến nay đều cực kỳ có chừng mực, hiếm khi có lúc thất sách, qua những chiến dịch lớn lớn bé bé mấy năm gần đây, biểu hiện anh dũng và thông tuệ càng rõ như ban ngày. Nghĩ như vậy, Vương phó tướng liền dần dần bị thuyết phục, hướng hắn chắp tay hành lễ, nâng cao giọng đáp: "Vâng, thuộc hạ nhất định không phụ lòng gửi gắm của tam đương gia."
Nơi xa sắc trời âm u, từng đám mây đen lớn tụ lại một chỗ, giống như ngay sau đó sẽ rơi ập xuống, mưa gió ẩn ẩn sắp đến. Đó là hướng bầu trời của thành Vân Châu.
Không bao lâu sau đã có binh lính dắt chiến mã tới cho Phó Vân Cảnh. Hắn lưu loát xoay người lên ngựa, mí mắt bất thình lình giật nhẹ. Hắn cầm dây cương, nhịn không được mặc niệm nói ở trong lòng——
Chờ ta, A Trăn tỷ tỷ.
***
Trên đường nhỏ hoang vu hẹp hòi, Diệp Trăn Trăn nâng Trương Mạn khập khiễng, gian nan tránh né binh lính Thưởng tộc đuổi bắt.
"Trăn Trăn tỷ, ngươi không cần lo cho ta! Ta bị thương chạy không nhanh, sẽ liên lụy ngươi!" Trương Mạn thở phì phò nói, chân phải đã sưng lên, mỗi một bước đi đối với nàng mà nói đều là tra tấn cực lớn.
"Nói bừa cái gì vậy! Ngươi là vì cứu ta mới bị thương, sao ta có thể mặc kệ ngươi được!" Diệp Trăn Trăn vẫn nắm tay Trương Mạn không bỏ, người có chút mặt xám mày tro, nhưng thần sắc vẫn kiên định như cũ, "Chúng ta trốn đến bên kia đi, nơi đó bụi cỏ tương đối dày đặc không dễ dàng bị phát hiện. Yên tâm, chúng ta nhất định có thể kiên trì đến khi viện binh tới cứu chúng ta!"
"Ừ!" Trương Mạn gật đầu thật mạnh, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt lập loè.
Diệp Trăn Trăn đi ở đằng trước, hai tay không ngừng đẩy ra cỏ dại mở đường cho Trương Mạn phía sau. Hai người đi vào sâu vào trong bụi cỏ, mới vừa nấp vào liền nghe được tiếng bước chân của đám binh lính Thưởng tộc, tức khắc khẩn trương đến mức không dám hít thở.
"Mẹ nó! Hai tiểu cô nương kia chạy đi đâu rồi?"
"Trong bọn họ có người bị thương, hẳn là chạy không xa. Vài người các ngươi vào trong bụi cỏ tìm kiếm cùng ta, những người khác qua chỗ khác tiếp tục lùng bắt, đừng khách khí với các nàng, cho dù trong quá trình đuổi bắt làm các nàng rớt tay mất chân cũng không sao, còn sống là được, đặc biệt là nữ nhân tên Trương Mạn kia, càng phải bắt nàng ta cho bằng được!"
"Vâng, trưởng quan!"
Vừa dứt lời, hơn phân nửa binh lính chậm rãi rời đi, dư lại mười mấy binh lính ở gần đó. Quan quân vừa mới nói chuyện cầm trường đao đẩy ra cỏ dại trước mặt, đám binh lính đi theo phía sau hắn, từng bước một đi vào sâu trong bụi cỏ.
"Trăn Trăn tỷ, làm sao bây giờ?" Trương Mạn thấp giọng hỏi, lúc nói chuyện môi đã phát run.
Diệp Trăn Trăn vội bưng kín miệng Trương Mạn, lắc lắc đầu ý bảo nàng đừng nói chuyện. Hốc mắt tiểu cô nương tức khắc đỏ au, thân mình cũng run nhè nhẹ. Diệp Trăn Trăn cười khổ, trong lòng cũng kêu khổ không ngừng —— sao lại khéo như vậy, các nàng mới vừa nấp kín thì những binh lính Thưởng tộc đó liền tới đây lục soát?
Thời gian trôi qua từng giây, sau lưng Diệp Trăn Trăn đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, vết thương trên chân phải Trương Mạn càng thêm sưng to, còn ẩn ẩn có tơ máu chảy ra, mùi máu tươi nhàn nhạt phiêu tán vào trong không khí.
Tiếng bước chân của đám binh lính Thưởng tộc càng ngày càng gần, dường như ngay sau đó sẽ lập tức đi đến trước mặt hai người, tình thế càng thêm nguy cấp. Hai người khẩn trương đến mức trái tim sắp từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.
Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!
Chiếu theo tình huống hiện tại mà nói, nếu tiếp tục ngồi chờ chết, các nàng cuối cùng cũng sẽ bị binh lính Thưởng tộc bắt lấy. Diệp Trăn Trăn nhìn binh lính Thưởng tộc càng ngày càng gần, cắn chặt răng, hạ giọng nói với Trương Mạn bên cạnh: "Ta dẫn dụ bọn họ rời đi, ngươi đợi ở chỗ này đừng nhúc nhích, chờ viện binh đến!"
Trương Mạn lập tức kéo chặt tay áo Diệp Trăn Trăn, liều mạng lắc đầu.
"Người Thưởng tộc hận chúng ta, nếu bị bắt tuyệt đối sẽ không tốt lành gì! Chúng ta cứ mãi đợi ở đây, chắc chắn cuối cùng cũng sẽ bị bọn họ phát hiện, nhưng nếu ta dẫn dụ bọn họ rời đi, có lẽ còn có một đường sống sót." Trong mấy con tin bị bắt lại, có vài thiếu nữ tư sắc không tồi đã bị Thưởng tộc nhân kéo tới phòng nhỏ cường bạo. Nếu không phải Trương Mạn liều chết phản kháng, mang theo Diệp Trăn Trăn trốn thoát, nàng chỉ sợ cũng khó thoát một kiếp.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Trăn Trăn trở nên nhu hòa hơn chút. Nàng kéo kéo khóe miệng, dùng khẩu hình yên lặng nói: "Yên tâm đi, ta sẽ trở về."
Nói rồi, Diệp Trăn Trăn không màng Trương Mạn phản đối kéo tay nàng, chuyển động thân mình ở trong bụi cỏ, cũng cố ý phát ra tiếng vang làm binh lính Thưởng tộc cách đó không xa phát hiện, quả nhiên bọn họ rất nhanh đã thấy được nàng.
"Mau nhìn kìa! Các nàng ở nơi đó! Mau đuổi theo!"
Nhìn bóng dáng Diệp Trăn Trăn liều mạng chạy đi, Trương Mạn gắt gao che kín miệng, không dám để bản thân phát ra một chút thanh âm, thẳng đến khi bóng dáng mọi người hoàn toàn biến mất, nàng mới rốt cuộc không chịu nổi áp lực, khóc đau thành tiếng.
***
Ở ngoài tường thành, Phó Vân Cảnh chỉ huy binh lính dùng cây gỗ thật lớn phá tan cửa thành, binh lính phía dưới ngẩng cao hò hét, cửa thành bị va chạm phát ra tiếng vang rung trời.
Mắt thấy cửa thành sắp bị công phá, Tiêu Bình rốt cuộc cũng ngồi không yên, vừa kinh vừa giận mà trừng mắt binh lính hùng hổ phía dưới. Tiêu Bình vốn tưởng rằng đám người Phó Vân Cảnh không thể nào nhanh như vậy mà phát hiện náo động bên trong thành Vân Châu, hắn còn có cả đống thời gian thực hiện kế hoạch của mình, nào biết tên chó con này nhanh như vậy đã trở về!
Đúng lúc này, mấy binh lính Thưởng tộc áp Diệp Trăn Trăn đi tới tường thành. Tiêu Bình thấy thế, lập tức nhíu mày, không vui hỏi: "Sao chỉ có nữ nhân này? Trương Mạn ở đâu?"
"Chúng ta chỉ thấy nữ nhân này, không thấy tung tích người còn lại." Một sĩ binh cầm đầu đáp.
Tiêu Bình thấp giọng mắng một tiếng, nói: "Thôi, người này cũng có chỗ hữu dụng."
Nói rồi, hắn kéo Diệp Trăn Trăn, đặt nàng ở trên tường thành, rồi hướng đám người Phó Vân Cảnh phía dưới nói: "Đám cặn bã các ngươi nghe đây, người nhà các ngươi đều đang ở trong tay chúng ta, nếu không muốn bọn họ chết, lập tức buông vũ khí ngoan ngoãn đầu hàng!"
Thấy được bóng dáng quen thuộc đứng trên tường thành, sắc mặt Phó Vân Cảnh biến đổi, tay nắm dây cương nổi đầy gân xanh, phải dùng sức lực rất lớn mới miễn cưỡng làm bản thân bảo trì trấn định.
Hắn mím môi, trầm giọng nói: "Tiêu Bình, ngươi làm như vậy cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tầm Châu sắp bị công phá, mấy cái cứ điểm của Thưởng tộc đều bị chúng ta phá hư, bọn họ hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà, ngươi cho rằng bắt vài người chất lại đây thì có thể thay đổi được gì sao?"
Nghe vậy, mặt Tiêu Bình vừa đỏ vừa trắng, thần sắc vô cùng tệ hại. Qua một lúc lâu sau, hắn gần như dùng bộ mặt dữ tợn mà quát: "Nếu thật sự muốn như vậy, ta đành phải kéo theo mấy cái đệm lưng để chết cùng lão tử!" Vừa dứt lời, hắn thả tay đang nắm Diệp Trăn Trăn ở tường thành ra, lúc đang định đẩy ra bên ngoài, lại nghe thiếu niên vừa rồi còn trấn định tự nhiên đột nhiên thất thanh hô to: "Dừng tay!"
"Ha ha ha ha......" Tiêu Bình lộ ra nụ cười dữ tợn thực hiện được gian kế: "Ngươi quả nhiên rất để ý nữ nhân này. Trước kia lúc còn ở sơn trại, ta đã chú ý thấy sự quan tâm của ngươi đối với nữ nhân này đã sớm vượt qua phạm vi thân tình. Phó Vân Cảnh, ta đoán, ngươi đã nổi lên tâm tư không nên có đối với người tỷ tỷ một tay nuôi dưỡng ngươi rồi nhỉ?"
Phó Vân Cảnh ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Tiêu Bình, ánh mắt hận không thể hóa thành kiếm, bầm thây vạn đoạn người trước mặt, "Tiêu Bình, nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của nàng, ta sẽ làm ngươi hối hận vì đã có mặt trên đời này!"
Tiêu Bình bị tàn nhẫn trong mắt thiếu niên chấn động, cho dù cách một bức tường thành thật dày vẫn làm hắn kinh hãi. Nhưng nhìn đến nữ nhân trước mặt như thịt cá mặc hắn, hắn lập tức lại có tự tin: "Hừ, uy hiếp ta sao? Chỉ sợ tam đương gia còn không hiểu rõ ràng tình cảnh hiện tại. Ta cảnh cáo ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không không chỉ có nữ nhân này, ngay cả nữ quyến thân thích của các tướng lãnh trong đại lao đều sẽ bị ta gϊếŧ chết hết thảy!"
"Ngươi muốn thế nào?" Phó Vân Cảnh cắn răng nói, thô bạo trong cơ thể cơ hồ không thể tiếp tục đè nén, nhưng hắn biết nếu muốn cứu Diệp Trăn Trăn nhất định phải bình tĩnh, bởi vậy hắn chỉ có thể tiếp tục thương lượng cùng Tiêu Bình.
Tiêu Bình cười dữ tợn một tiếng: "Rất đơn giản, lúc trước ngươi hại ta bị chặt đứt gân tay gân chân biến thành một cái phế nhân, hiện tại tự mình cắt đứt gân tay gân chân, giúp ta xả giận đi."
Nghe vậy, Diệp Trăn Trăn lộp bộp trong lòng, lập tức run rẩy hô: "Tiểu Cảnh đừng làm việc ngốc! Tên tiểu nhân này sẽ không hoàn thành hứa hẹn đâu......"
"Tiện nhân câm miệng!" Nói được một nửa, Tiêu Bình bên cạnh lập tức tát Diệp Trăn Trăn một cái, lực đạo to lớn làm gương mặt tức khắc hiện lên năm ngón tay đỏ tươi, khóe miệng còn chảy ra chút máu, "Thế nào? Tam đương gia không dám sao?"
Phó Vân Cảnh híp híp mắt: "Cứ như vậy sao? Khó xử một nữ nhân chỉ vì để chính mình thoát thân, Tiêu Bình ngươi nếu còn dư lại chút bản lĩnh này. Còn yêu cầu gì thì dùng một lần nói ra hết cả đi."
"Ha hả, sảng khoái thế sao? Được lắm, ngươi cắt đứt gân tay gân chân của mình, rồi ra lệnh toàn bộ binh lính của ngươi buông vũ khí, tự động thối lui ra ngoài ba mươi dặm. Ta cảnh cáo ngươi đừng hòng ra vẻ với ta, nếu không......" Nói rồi, Tiêu Bình đem chủy thủ đặt ở cổ Diệp Trăn Trăn càng gần sát thêm vài phần, làn da kiều nộn tuôn ra một đường máu.
Thấy tình cảnh này, khóe mắt Phó Vân Cảnh cơ hồ muốn nứt ra, hận không thể lập tức đem Tiêu Bình bầm thây vạn đoạn, "Sao ta có thể bảo đảm sau khi làm theo yêu cầu của ngươi, ngươi sẽ buông tha nàng?"
"Sau khi chúng ta thối lui đến nơi an toàn, con tin trong nhà lao tùy ý các ngươi xử trí, mà ta cũng sẽ phái người đưa nàng về. Nhưng nếu ngươi dám ra vẻ, ta sẽ gϊếŧ chết nữ nhân này trước khi ngươi ra tay! Suy xét cho kỹ đi tam đương gia, nhưng mà đừng suy xét lâu quá, nếu để ta sốt ruột chờ đợi, ta sẽ băm nát tay chân của ả, đến lúc đó ngươi hối hận cũng không kịp!" Tiêu Bình cười dữ tợn, vô cùng hứng thú mà nhìn thiếu niên phía dưới, đủ mười phần mười tư thế người thắng cuộc.
Bầu trời đột nhiên bắt đầu đổ mưa tí tách.
Thiếu niên dưới tường thành cúi đầu trầm mặc, mấy nghìn người trong ngoài tường thành đều đang chờ đợi hắn hồi đáp. Thời gian từng giây trôi đi, rõ ràng chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủn, Diệp Trăn Trăn lại cảm thấy đã qua một đời. Ngay tại lúc nàng thấy thiếu niên trầm mặc không lên tiếng mà lấy chủy thủ ra, nước mắt liền vô thanh vô tức như vậy mà chảy xuống.
Bên trong thành vẫn giam giữ rất nhiều thân thích nữ quyến của binh lính, nếu Phó Vân Cảnh cự tuyệt điều kiện của Tiêu Bình, tùy ý để hắn gϊếŧ chết nàng, như vậy cũng ám chỉ không lâu về sau thân nhân của đám binh lính cũng có thể bị tàn nhẫn gϊếŧ hại, làm như vậy chẳng khác nào khiến lòng quân lính rét lạnh. Nhưng nếu đáp ứng điều kiện Tiêu Bình, đám người Phó Vân Cảnh sẽ lâm vào bị động, thậm chí dẫn tới thế cục xoay chuyển.
Tiến thoái lưỡng nan.
Diệp Trăn Trăn nhìn đám người phía dưới, nhắm mắt, "Thống Tử, giúp ta gia tăng sức lực thân thể tới lớn nhất. Còn nữa, nhớ phải giúp ta che đi cảm giác đau."
Vừa nói xong lời này, nàng liền lập tức cắn xuống tay Tiêu Bình, lực đạo mạnh đến mức cắn rớt mảnh nhỏ da thịt, trong miệng thậm chí nếm được mùi máu tanh. Tiêu Bình hô đau một tiếng, ngay sau đó tức giận đập đầu Diệp Trăn Trăn vào tường thành, hai người hết sức giằng co, nàng lén lút cởi ra dây thừng trên tay, sau đó xuất kỳ bất ý* chọt vào hai mắt Tiêu Bình!
* Chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác
"A a a a a —— con tiện nhân này!"
Tiêu Bình che lại đôi mắt phẫn nộ gào rống, Diệp Trăn Trăn nhân cơ hội này dùng hai tay liều mạng nắm tóc của hắn, dùng hết toàn lực kéo hắn về phía trước bờ tường. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mấy cái binh lính đứng bên cạnh còn chưa phản ứng lại kịp, đến khi muốn tiến lên hỗ trợ đã là quá muộn, hai người đã đồng thời rơi xuống.
Gió lớn cùng nước mưa hỗn loạn không chút nào thương tiếc mà đập vào thân thể nàng, ướŧ áŧ trên mặt đã không rõ là nước mưa hay nước mắt, nàng tựa hồ nghe được hệ thống trong đầu ríu rít nói cái gì, tiếng máy móc kinh hoảng sai lệch ồn ào đến mức làm nàng đau đầu.
Thời gian đột nhiên trở nên rất chậm.
Trong đầu lướt qua rất nhiều đoạn ngắn ký ức ở quá khứ, lại không hẹn mà chỉ hiện lên bóng dáng một người. Trong từng mảnh nhỏ hồi ức phức tạp, nàng thấy thiếu niên đè nàng trên cỏ tùy ý hôn môi, nàng thấy thiếu niên đứng ở cạnh cửa dùng lời thề son sắt mà mà nói ra tình ý của mình......Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở nước suối lẳng lặng chảy xuôi, đứa bé gầy yếu ướt đẫm cả người ôm chầm lấy nàng, ánh mặt trời rực rỡ rơi xuống người bọn họ, ấm áp.
Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Khi đó, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ràng buộc sâu sắc với hắn như vậy.
Một khắc trước khi thân thể ngã xuống đất, nàng nghe tiếng thiếu niên gầm lên giận dữ, tiếng kêu rung trời, giống như vây thú lâm vào tuyệt cảnh, tràn ngập phẫn nộ, kinh sợ và tuyệt vọng, như vậy to lớn, lại như vậy...... uy khuất, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ.
Thực xin lỗi.
Nhưng chúng ta cũng chỉ có thể như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Đừng hoảng sợ, sẽ HE.