Cách Một Cảnh Cửa

Chương 62: Cô có bạn trai chưa?



Trạm Xương gặng hỏi hành tung hằng đêm của cậu ta, Trạm Tiểu Dã cũng không thừa nhận, nói đêm nào cũng ngủ trên giường mình, nếu ông ta không tin thì cứ lắp camera.

Tất cả đều cực kỳ giống một âm mưu.

Có người chiếm đoạt cơ thể của Trạm Tiểu Dã, à không, cái thứ chiếm đoạt cơ thể cậu ta chắc chắn không phải là người, nếu không tại sao lại có thể điều khiển cái bóng đó thích đến thì đến thích đi thì đi? Nhất định là một ác quỷ, vì chỉ có ác quỷ mới có thể triệu tập một ác quỷ khác! Chúng định hãm hại ông ta! Chúng sẽ mài mòn tinh lực và lý trí của ông ta đến cạn kiệt, sau đó nuốt chửng ông ta, hủy hoại ông ta, hoặc kéo ông ta lang thang khắp thế giới như một cái bóng, không ai biết ông ta là ai, và cũng không ai nhận ra ông ta.

Trạm Xương càng nghĩ càng thấy sợ, đến lúc này ông ta cũng chỉ có thể nghĩ tới Sầm Từ.

Sầm Từ hỏi thẳng: “Ông nói Trạm Tiểu Dã gọi hồn ma đến, liệu có khi nào con ma đẩy vốn định tìm ông báo thù không?”

Câu này làm Trạm Xương rùng mình.

“Khi ấy Thiển Thiển chết thế nào?”

“Không liên quan tới tôi! Không liên quan đến nhà họ Trạm chúng tôi! Là do chính nó!” Cảm xúc của Trạm Xương bị kích động, ông ta chau mày lại, rõ ràng rất bất mãn khi nhắc đến chuyện này.

Sầm Từ im lặng.

Trạm Xương điều chỉnh lại nhịp thở, hít vào thở ra một hơi, bây giờ mới nói: “Cô là bác sĩ điều trị của Tiểu Dã, chuyện đến nước này cô cũng không thể thoát khỏi liên quan, cô nói Tiểu Dã có nhân cách thứ hai, tôi không biết khoảng thời gian này thứ tôi phải đối mặt là nhân cách thứ hai của nó hay là ác quỷ nữa, nhưng tóm lại, cô phải chữa khỏi cho Tiểu Da.”

Sầm Từ đang định lên tiếng, thì Tần Huân đã cướp lời cô, thản nhiên nói: “Giám đốc Trạm, người mắc bệnh tâm thần cần quá trình điều trị rất dài, không phải như bị sốt cảm thông thường chỉ cần uống thuốc hay tiêm là khỏi.

Tình hình của Tiểu Dã vẫn cần quan sát thêm, nhưng trong khoảng thời gian này, ông phải bảo vệ mình cẩn thận.” Anh nói rất khéo léo, đến đây thì cố tình ngừng lại.

Quả nhiên Trạm Xương hoảng hốt, lập tức cảnh giác: “Ý anh là sao? Chẳng lẽ...” “Đúng thế, vì ông sẽ phải lo cho tính mạng của mình.” Giọng điệu chắc nịch của Tần Huân làm Trạm Xương hoảng sợ, trước đây ông ta vốn đã lo lắng, sợ hai cái bóng đó sẽ gây bất lợi cho mình, nhưng cảm giác khi có người nói ra điều này lại khác hẳn, nó khiến ông ta có cảm giác tuyệt vọng như bị phán án tử hình.

“Giám đốc Trạm, thế này đi, nếu ông tin tôi, vậy tối nay tôi sẽ giúp ông sắp xếp một nơi ở.” Tần Huân nhìn xung quanh: “Chí ít, ông không thể ngủ lại ở Tử Đình được.”

“Không thể, không thể...” Trạm Xương cuống quýt xua tay: “Cùng lắm tôi chỉ dám gặp hai người ở đây, Tử Đình nằm ở vị trí hẻo lánh, chờ hai người đi, nếu cái bóng đó lại xuất hiện, tôi thật sự kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.

Có điều, chỗ giám đốc Tần sắp xếp cho tôi.” “Ở thành phố Nam tôi có một căn hộ, đương nhiên, diện tích điều kiện không thể so sánh với nhà họ Trạm.

Nhưng tôi nghĩ, nếu ông đổi sang một nơi chưa bao giờ đến, không chừng nó sẽ không thể tìm thấy ông.”

Trạm Xương thở dài: “Có điều kiện hay không với tôi đều không hề gì, chỉ cần tôi có thể ngủ một giấc yên ổn là được.

Hơn nữa nơi giám đốc Tần sắp xếp có thể tệ đến mức nào được chứ, tôi lo là...” Nói đoạn, ông ta ngước mắt nhìn Sầm Từ, hỏi ý kiến của cô: “Tôi chuyển sang một chỗ ở lạ, thật sự có thể đuổi được chúng chứ?” Sầm Từ cụp mắt, ánh mắt dừng trên bàn tay Tần Huân đặt trên tay vịn sô pha, ngón tay anh gõ nhẹ cái được cái không, nhìn rất vô thức, xem ra đây thực sự là động tác theo thói quen của anh.

“Có thể thử cách này.” Sầm Từ ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói: “Nhưng giám đốc Trạm, có một vài chuyện chỉ trốn được trong chốc lát, không trốn được mãi mãi, dù ông hay Trạm Tiểu Dã, đều phải gỡ được nút thắt thì mới giải quyết được tận gốc vấn đề.” Trạm Xương mím môi nhìn cô trân trối, rất lâu sau mới nói: “Có thể trốn được lúc nào hay lúc ấy.”

Tần Huân sống ở khu đô thị cũ thành phố Nam, nhưng căn hộ để Trạm Xương ở tạm lại ở khu đô thị mới, cách nơi ở của Sầm Từ mấy con phố, nằm trong khu nhà có giá cao nhất khu đô thị mới.

Nơi ấy tiếp giáp với cửa vào khu đô thị cũ, cũng gần kề với chốn náo nhiệt, tuy nhiên trong khu chung cư lại yên tĩnh, hơn nữa còn có các khu chức năng như vườn hoa, đài phun nước, phòng tập thể hình, phòng tắm suối nước nóng...

được xây riêng, coi như là sự yên tĩnh năm trong huyên náo.

“Căn hộ này không phải do tôi mua, mà là do bên đầu tư bất động sản nợ tiền tôi, nên lấy căn nhà này để thế chấp, bình thường tôi không ở thành phố Nam, khi về thành phố Nam sẽ thường ở khu đô thị cũ, vì vậy căn hộ bên này cứ để trống mãi.” Sau khi sắp xếp xong cho Trạm Xương, Tần Huân và Sầm Từ đi bộ ra khỏi khu chung cư.

Vì không bao giờ ở đó, nên anh không đăng ký đỗ xe ở bãi đậu xe ngầm, xe của anh hiện giờ tạm dừng bên ngoài công khu chung cư.

Diện tích của khu chung cư này rất rộng, trên đường hai người họ đi qua rất nhiều vườn hoa thơm, Sầm Từ thầm nghĩ xuân về hoa nở, không có việc gì đi dạo vòng quanh đây cũng là một loại hưởng thụ.

Nghe Tân Huân nói, Sầm Từ cười đáp: “Giới của anh đúng là toàn đại gia, động một tí là lấy nhà ra gán nợ.” Tần Huân mỉm cười: “Đối phương chỉ có nhà thôi.” “Người lấy nhà ra thế chấp được cũng coi như còn có lương tâm, vậy những người sống chết không chịu trả tiền, anh làm thế nào?”

Tần Huân buột miệng: “Nhiều thủ đoạn lắm.” “Ví dụ như?” “Ví dụ...” Tần Huân ngẫm nghĩ: “Trước tiên đánh gãy một chân người đó, sau đó hỏi anh ta trả tiền hay nộp mạng.” Bước chân Sầm Từ khựng lại.

Tần Huân đi trước hai bước thấy cô không đi theo, cũng dừng lại ngoảnh đầu nhìn cô, cười nói: “Đùa cô thôi, không trả tiền thì làm thế nào được? Tôi đâu thể ép người ta nhảy lầu.” Sầm Từ không biết ban nãy mình bị làm sao mà lại đi tin lời Tần Huân, quả thật trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên.

Cô đuổi theo bước chân của anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi đang nghĩ sau này có thể vay tiền anh được không, lỡ như tôi không trả được, anh đánh gãy chân tôi thì làm sao đây?”

“Không đâu.” Tấn Huân khẽ cười: “Tôi không nỡ.” Tim Sầm Từ bỗng nhiên đập mạnh, khóe môi cô khẽ nhếch lên song không nói gì.

Cô đã qua độ tuổi thích nghe lời ngon tiếng ngọt rồi, nhưng sao vẫn cảm thấy có chút hoang mang “Sao không bán rẻ căn nhà đó, anh sống một mình đúng không? Cứ để không căn nhà ấy thì lãng phí quá.” Nói đến đây cô hơi xấu hổ, vì nhận ra mình không hề biết cuộc sống cá nhân của anh, không biết anh độc thân, đã có bạn gái, hoặc kết hôn chưa, người giống như anh, chắc hẳn không thiếu phụ nữ thích hợp.

Tần Huân quay đầu nhìn cô, mỉm cười: “Đúng là cũng không thể để không mãi được, tôi luôn muốn tìm một người có thể biến căn nhà thành mái ấm gia đình.” Sầm Từ ngước lên, bất ngờ bắt gặp ánh mắt anh, trái tim cô thắt lại, cô gượng gạo nở nụ cười nói: “Thế à?” “Cô đã có bạn trai chưa?” Anh bất thình lình hỏi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv