Cách Một Cảnh Cửa

Chương 59: Đêm bình an không bình an



Nhiều cửa hàng bán chocolate trong khu thương mại của đô thị cũ thực hiện hàng loạt hoạt động ăn thử, trong đó có một cửa hàng nổi bật hơn cả, đang ra sức quảng cáo cho thương hiệu của mình, không biết họ lấy từ đầu một chiếc xe kéo tuần lộc thật, có ông già Noel ngồi phía trên kéo xe chạy khắp khu phố.

Trẻ con nhìn thấy thì thích chí chạy theo, người lớn đành phải bỏ tiền ra mua một hai hộp chocolate mới có thể kéo được đám trẻ con về.

Dương Tiểu Đào cũng góp vui mua hai hộp chocolate, lúc mang đến câu lạc bộ Môn chia cho mọi người cùng ăn cô vẫn còn oán trách chiến lược kinh doanh của cửa hàng đó đúng là quả thiếu đạo đức.

Cô ấy phải mua hàng với giá nếu như lúc bình thường sẽ không biết mua được bao nhiêu hộp chocolate, mà nếu không mua thì cô cứ bứt rứt không yên.

“Ở đó tạo nên được bầu không khí, nếu em không mua ngay thì sẽ cảm thấy mình khác biệt.” Đây là bản chất của kinh doanh.

Gì mà tuần lộc, ông già Noel, hoa tươi lãng mạn chứ, tất cả đều chỉ vì một chuyện: Xì tiền mua hàng của tôi đi.

Khi trời sấm tối, ánh đèn neon rực rỡ rợp trời cả thành phố Nam, “Jingle Bells” và “Happy New Year” trở thành bài hát chủ đề trên khắp các nẻo đường phố.

Cây thông Noel trong câu lạc bộ Môn sáng đèn, năm nay Dương Tiểu Đào đặt hắn một cây thông cao tới hai mét, trang trí vô cùng sặc sỡ, xung quanh cây thông chất đầy những tuyết giả, trong đống tuyết còn là vô số hộp quà lớn bé đủ

màu sắc, có cái tỏa sáng, có cái không, bên cạnh là hình ảnh của tuần lộc, một góc của con tuần lộc có ánh sáng ấm áp, nhấp nháy theo nhịp điệu.

Trên cửa sổ sát đất phun hình Giáng sinh và dòng chữ Happy New Year, vừa tĩnh lặng vừa tuyệt đẹp.

Khi Tần Huân đến câu lạc bộ Môn, đúng lúc trời đổ tuyết, trước khi mở cửa anh phải hết tuyết trên áo khoác, sau đó vừa bước vào liền nghe thấy tiếng reo hò của Dương Tiểu Đào: “Giám đốc Tần đúng là thiên thần tuyết.” Dương Tiểu Đào nói vậy làm Tần Huân cảm thấy buồn cười, thiên thần tuyết? Biệt danh này cũng thật đáng yêu.

Sầm Từ tốt bụng giải thích cho Tần Huân: “Tiểu Đào mong ngóng tuyết cả ngày nay, anh vừa đến thì tuyết rơi, trùng hợp quá.” Dương Tiểu Đào vui sướng nói: “Giáng sinh có tuyết mới có cảm xúc.” Thang Đồ tan làm sớm, hai mắt Dương Tiểu Đào sáng ngời, cô ấy nói với Sầm Từ: “Lần trước sau khi đội trưởng Bùi đến, em cảm thấy hai người họ khá thân thiết, hôm nay hình như họ có hẹn đây.

Bác sĩ Sâm, chị cũng tan làm sớm đi, đừng để giám đốc Tần chờ, hẹn hò vào đêm Bình An mà đi xem phim thì tuyệt vời biết bao.” Đúng là hai người đi xem phim.

Nhưng cô và Tần Huân cũng được coi là hẹn hò sao? Cho đến khi lên xe, Sầm Từ vẫn nghĩ về vấn đề này.

Tần Huân thấy cô trầm tư, bèn mỉm cười, nghiêng người tới hỏi: “Đang nghĩ gì thế?” Bỗng nhiên khoảng cách hai người gần nhau đến bất ngờ, hơi thở của Tần Huân len lỏi vào trong hô hấp của Sầm Từ làm có nghẹn thở, sau đó nhịp tim cô đập như trông dồn, vành tai cũng dần trở nên nóng bừng.

Tận Huân thắt dây an toàn cho cô xong, không ngồi thẳng dậy, mà nhoẻn miệng cười nhìn, chờ cô lên tiếng.

Sầm Từ cảm thấy ánh mắt Tần Huân quá nóng bỏng, song cô không biết làm thế nào, nghi vấn trong lòng không thể kiểm soát được, nên buộc ra thành lời: “Xem phim...

có được coi là hẹn hò không?”

Tần Huân không ngờ Sầm Từ sẽ hỏi vậy, anh thoáng ngạc nhiên, chợt nhớ đến câu Dương Tiểu Đào nói, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân khiến cô bối rối.

Anh khẽ cười hỏi: “Cô có hi vọng đây là một cuộc hẹn không?” Sầm Từ không biết.

Đối với cô vấn đề này hơi khó, thậm chí còn làm cô cảm thấy khó hơn cả những bệnh án trước đây.

Miệng cô hết khép rồi lại mở, suy nghĩ một lúc cũng không thể nào trả lời được.

Từ nãy đến giờ Tấn Huân vẫn luôn mỉm cười, dường như đã lường trước được cô sẽ phản ứng như thế, anh bèn nói: “Tiểu Tử, cô nghĩ tới nay là hẹn hò thì chính là hẹn hò.” Tim Sầm Từ bỗng hẫng một nhịp, hô hấp lại bắt đầu hỗn loạn, thứ ngôn ngữ này của Tần Huân vừa như ám hiệu lại vừa mờ ám, tuy vậy giọng nói của Tân Huân vô cùng bình thản, làm người khác cảm thấy anh đang nghiêm túc.

Điều này khiến Sầm Từ không thể đưa ra bất cứ câu trả lời nào, cô bèn đẩy nhẹ anh ra: “Mau lái xe đi.”

Tần Huân ngồi thẳng lại, thắt dây an toàn, khi gác tay lên vô lăng, không hiểu sao trong lòng anh thoáng cảm thấy mất mát, rốt cuộc đó là điều gì?

Đêm Bình An, ngụ ý là đêm chúa Jesu ra đời mang lại hạnh phúc, bình an cho thế gian, nhưng Sầm Từ cảm thấy có lẽ định luật Murphy” mới là chân lý, lòng người là như thế, càng muốn có được thứ gì lại càng không giành được.

? Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ là một cách ngôn hoặc trào phúng được phát biểu: “Việc gì có thể sai thì sē sai” (tiếng Anh: Anything that can go wrong, will go wrong).

Giống như trong đêm Bình An, mọi người đều ra ngoài trong tâm trạng vui mừng, bình an, nhưng chuyện khó kiểm soát và dự đoán ngày nào cũng xảy ra, không hề trì hoãn chỉ vì là đêm Bình An..

Khi Sầm Từ đến rạp chiếu phim thì nhận được cuộc gọi của Trạm Xương, lúc ấy Tần Huân đã mua xong vé và bỏng ngô, thấy sắc mặt cô khác thường liên hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Sầm Từ cất điện thoại đi, thở dài: “Không xem phim được rồi, Trạm Xương vừa gọi điện cho tôi, tình hình rất tệ, chẳng trách hôm nay không thấy gã Năm bám đuôi.” Sắc mặt Tận Huân nghiêm lại: “Tôi đi cùng cô.” “Không cần.”

Tần Huân ôm bọc bỏng ngô, nói với Sầm Từ: “Dù gì cũng ăn một chút.”

***

Ảnh sáng lẻ loi lướt qua con đường, chiếc xe của Tân Huân đi thẳng đến club Tử Đình, Trạm Xương không ở nhà, cũng không ở nơi nào khác, mà trốn trong phòng VIP gọi điện thoại cho Sầm Từ.

Vẫn là phòng VIP lần trước Sầm Từ đến.

Nhưng lần này không khí khác hẳn vẻ ầm ĩ cô từng chứng kiến.

Thấy Sầm Từ đến, gã Năm đứng chờ sẵn ở cửa liên tiến tới, cả nét mặt lẫn hành động đều vội vã, không hề để ý Tần Huân đi theo, vội vàng nói: “Cuối cùng bác sĩ Sâm cũng đến rồi, mau vào xem giám đốc Trạm đi.” Thái độ của gã thay đổi khác một trời một vực so với trước.

Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì, Sầm Từ nhớ đến giọng nói run rẩy của Trạm Xương trong điện thoại, tâm trạng trở nên nặng nề hơn nhiều.

Không có ánh đèn rực rỡ lấp lánh, cũng không có tiếng cười ồn ào mời rượu của các cô tiếp viên, thậm chí cả mùi rượu cũng không có.

Khi gã Năm đẩy cửa phòng VIP ra, Sầm Từ chỉ cảm thấy phía trước tối đen như mực, tối đến nỗi cô gần như không thể nhìn rõ được bài trí trong phòng.

Tần Huân thận trọng, không cho Sầm Từ vào, mà lạnh lùng hỏi gã Năm: “Giám đốc Trạm ở đâu?” Qua ánh đèn hành lang, có thể nhận ra trên ghế sô pha không có ai.

Gã Năm nặng nề thở dài một hơi, gọi vào trong phòng: “Anh Trạm” Giọng nói không to, như thể đang sợ sẽ quấy rầy đến một thứ gì đó.

Trong góc số pha lúc này lập tức vang lên một giọng nói gấp gáp: “Bác sĩ Sầm đến chưa?” “Đến rồi, anh Trạm, có cả giám đốc Tần nữa.” Hình như Trạm Xương đang hơi do dự.

Tần Huân thấy vậy liền kéo cổ tay Sầm Từ lên, cố ý nói: “Tiểu Từ, đi thôi.” “Đừng, đừng, đừng!” Giọng nói trong phòng VIP cuống quýt: “Vào đi, vào đi, bác sĩ Sâm, giám đốc Tần, mời hai người vào.

Chú Năm, chú canh bên ngoài cửa đi, canh cẩn thận cho tôi, không được phép cho bất kỳ ai vào.” Gã Năm nghe vậy, vội vàng mời Sầm Từ và Tần Huân vào.

Hai người vừa mới bước vào căn phòng VIP, gã Năm lập tức đóng sầm cửa lại, sau đó đứng canh ở giữa cửa, khoanh tay đặt trước ngực, phục vụ đi qua quen biết gã Năm, đều cung kính chào hỏi, gã Năm thản nhiên đáp lại.

Nhưng đó cũng chỉ là biểu hiện ngoài mặt.

Trong lòng gã đang cũng như dây đàn, nghĩ đến nét mặt của Trạm Xương khi lái xe trốn vào Tử Đình, gã lại cảm thấy run rẩy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv