Cách Một Cảnh Cửa

Chương 56: Mặt mình đang nhìn mình



“Bác sĩ Sâm, tôi tưởng cô sẽ điều tra tới cùng, sao vậy? Bị Trạm Xương dọa sợ rồi?” Trạm Dã cười khẩy.

Từ khi vào phòng tới giờ, cậu ta luôn nắm quyền chủ động trong cuộc hội thoại, tất cả mọi thay đổi đều nằm trong sự khống chế của cậu ta.

Vẻ mặt của Sầm Từ không hề sợ hãi, nhưng trong thâm tâm lại đang thầm khái quát nhanh những đặc điểm, tính cách nhân cách bệnh lý của Trạm Tiểu Dã: nham hiểm, ham muốn trả thù, làm việc có kế hoạch.

Nhưng đồng thời cậu ta cũng chưa kiểm soát được tính cách của mình, tương tự như việc cậu ta chủ động xuất hiện.

Và cả sự nhạy cảm của cậu ta, ví như vì chuyện cái tên mà thay đổi cảm xúc rất rõ ràng.

Sầm Từ không sợ bệnh nhân bị phân liệt nhân cách, cái cô sợ là gặp phải kiểu nhân cách bệnh lý thâm sâu khó lường, không gì ngăn cản nổi, đó mới thực sự là vấn đề nan giải, nhưng nhân cách bệnh lý của Trạm Tiểu Dã hiện tại còn đơn giản, tuy trông có vẻ đáng sợ, nhưng không khó giải quyết.

Quan tâm điều gì thì nó chính là điểm yếu, mà điểm yếu chính là khuyết điểm.

Sầm Từ ngồi trên ghế, rất bình tĩnh hỏi cậu ta: “Trạm Tiểu Dã, nguyên nhân gây bệnh nằm ở phía cậu, vậy tại sao cậu lại cảm thấy tôi sẽ điều tra bố cậu đến cùng?” “Trạm Dã.” Cậu ta hờ hững lên tiếng sửa lại.

Sầm Từ cười nhưng không nói.

Cậu ta uể oải dựa vào lưng ghế ngồi bắt chéo chân: “Trạm Tiểu Dã rất vô tội, kẻ đáng chết là bố nó, bác sĩ Sầm nên tìm ra đúng nguyên nhân gây bệnh, không phải vậy sao?” “Vì sao bố cậu lại đáng chết?” Sầm Từ hỏi.

Khuôn mặt Trạm Dã hơi khó chịu, nhưng nhanh chóng che giấu đi, rồi cười nói: “Chị hỏi thẳng Trạm Xương ấy.” Sầm Từ cười nhạt, ung dung bình tĩnh đáp: “Tôi không có ý định này.” Cậu ta nghe cô nói vậy thì ngẩn người, chau mày nhìn cô.

Sầm Từ thực sự không định nói tiếp chuyện này, cô uống nước cho nhuận giọng, rồi mời cậu ta uống nước, cô còn nói mùa đông ở thành phố Nam trời khô, rảnh rỗi thì nên uống nhiều nước.

Thấy vậy, đôi mày Trạm Dã càng nhăn chặt hơn, nhưng cậu vẫn cố kìm nén sự bực tức, rướn người cầm cốc nước, song chỉ uống vài hợp cho có lệ rồi bỏ xuống.

“Không có ý định này nghĩa là sao?” Cậu ta gặng hỏi.

Cốc nước vẫn ở bên môi Sầm Từ, cô ngước mắt nhìn cậu ta, nhưng chỉ nhìn thôi mà không hề nói chuyện.

Cô nhìn đến mức khiến cậu ta mất kiên nhẫn, sốt ruột hỏi: “Sao chị không nói chuyện?” Bấy giờ Sầm Từ mới bỏ cốc nước xuống, khoanh hai tay lại, dường như đang đánh giá cậu ta, khẽ cười: “Trạm Tiểu Dã, tôi vừa phát hiện hôm nay cậu thay đổi phong cách ăn mặc, nếu không sao tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ, tôi nói thật, cậu mặc kiểu này không hợp cho lãm.” Trước đây Trạm Tiểu Dã đến chỗ cô, thường ăn mặc rất gọn gàng đơn giản, có thể thấy được sự tôn trọng cậu ta dành cho câu lạc bộ Môn và cô.

Nhưng hôm nay, phong cách ăn mặc của Trạm Tiểu Dã trước mặt đã thay đổi hoàn toàn, ngoài trời giá rét buốt lạnh, mà cậu ta chỉ mặc quần jeans rách gối và áo phông chữ Trộng thùng thình, bên ngoài mặc thêm áo khoác bò, họa tiết trên áo gồm đủ mọi màu sắc, tóc nhuộm màu vàng, thêm vài sợi trắng, vành tai bên trái đeo hoa tai hình đầu lâu màu vàng kim, vô cùng lòe loẹt.

Từ lúc đi vào Sầm Từ đã phát hiện phong cách ăn mặc của Trạm Tiểu Dã đã khác xưa một trời một vực, cô nghĩ thẩm, chuyện gì đến rồi cũng phải đến.

Hiển nhiên nói như vậy là để chọc giận “Trạm Tiểu Dã”, cậu ta cũng không phụ lòng mong đợi của cô mà nổi giận, cậu đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ trừng mắt nhìn cô: “Tôi thích mặc như thế! Chẳng lẽ ngày nào tôi cũng phải giả vời ngoan ngoãn giống thằng nhát gan đó? Bác sĩ Sâm, chị đừng kiếm cớ nói chuyện về nó, vì sao chị không đi tìm Trạm Xương?” “Tôi cảm thấy cậu mặc như hồi xưa rất đẹp, ngoan ngoãn thì có sao đâu? Tôi cảm thấy nên dùng từ khác để miêu tả về cậu ngày ấy, đó là lịch sự lễ phép.” “Tại sao chị không trả lời câu hỏi của tôi!” Cậu ta vô cùng tức giận, đẩy ghế đứng dậy, đập tay lên bàn.

Tiếng động lần này không hề nhỏ, Dương Tiểu Đào ở ngoài nghe thấy liền vội chạy đến cửa phòng, nhìn qua khe cửa quan sát tình hình bên trong.

Sầm Từ lúc này vẫn không mảy may dao động mà ngồi trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn mấy cái, đứng từ góc của Dương Tiểu Đào có thể nhìn thấy rõ điều đó.

“Hôm ấy tôi và bố cậu nói chuyện rất vui vẻ, vậy tại sao tôi phải đi tìm bố cậu tiếp?” Rốt cuộc Sầm Từ cũng trả lời câu hỏi của cậu ta, nhưng thái độ lạnh lùng hờ hững, không hề thuận theo suy nghĩ của cậu ta.

Cậu ta nghe vậy thì nghiến răng kèn kẹt: “Đừng tưởng tôi không biết, Trạm Xương vẫn sai người theo dõi chị, chẳng lẽ chị không nghĩ là do ông ấy có tật giật mình sao?” “Có tật giật mình?” Sầm Từ mỉm cười: “Tôi thì lại cảm thấy bố cậu làm việc rất thẳng thắn, còn chuyện theo dõi mà cậu nói, tôi không cho là như vậy, ông ấy lo lắng sẽ có người xấu hại tôi, nên sai người đi theo bảo vệ tối mà thôi.” “Trạm Tiểu Dã” ngẩn người, sau đó cười khẩy, nụ cười này vô cùng u ám, cậu ta chỉ tay vào cô: “Tôi thấy chị bị ông ta mua chuộc rồi! Ông ta mà làm việc thẳng thắn? Ông ta chính là tên cực kỳ khốn nạn! Chị bênh vực ông ta phải không? Hay là chị sợ ông ta! Chị sợ ông ta trả thù! À, tôi hiểu rồi, chắc chắn ông ta đặt điều với chị, các người hợp tác với nhau muốn hại tôi.” “Trạm Tiểu Dã, bố cậu chỉ nói cậu bị bệnh, mong tôi chữa khỏi bệnh cho cậu.” Câu nói này của Sầm Từ thực sự đã chọc điên cậu ta, cậu ta giơ chân đá bay chiếc ghế, gào lên quát cô: “Tôi tên Trạm Dã, không phải Trạm Tiểu Dã! Còn chuyện này nữa, Trạm Xương không phải bố tôi, lão không xứng làm bố tôi! Chữa bệnh cho tôi ư? Tôi thấy các người định giết tôi mới đúng!” Dương Tiểu Đào đứng ngoài khe cửa, tay nắm chặt điện thoại, luôn luôn cảnh giác bệnh nhân nóng giận sẽ ra tay đánh người.

Đương nhiên trong lòng cô lo lắng vô cùng, còn nghi hiện giờ Thang Đô không ở đây, một khi xảy ra chuyện thì không biết phải làm sao? Xem ra phòng khám này không có bác sĩ nam thì không được.

Sầm Từ vẫn không bấm chuông khẩn cấp, Dương Tiểu Đào cũng không dám làm việc thiếu suy nghĩ, càng không thể tùy tiện xông vào.

Thật ra từ khi mở câu lạc bộ Môn tới giờ, rất hiếm có trường hợp bệnh nhân xảy ra tình trạng như Trạm Tiểu Dã.

Thông thường, trong phòng điều trị sẽ có một cửa bí mật, một khi xảy ra chuyện nguy hiểm, bác sĩ điều trị có thể trốn ra từ cửa bí mật.

Phòng điều trị của Thang Đồ có cửa bí mật, nhưng phòng của Sầm Từ thì không có.

Hồi đó Thang Đồ rất muốn lắp một cánh cửa bí mật nhưng bị Sầm Từ ngăn cản, cô nói cô không cần dùng đến nó, sau đó vì lo lắng, nên Thang Đồ vẫn lắp một cái chuông khẩn cấp cạnh bàn làm việc của Sầm Từ.

Chuông khẩn cấp lắp ở chỗ kín đáo, bệnh nhân không dễ gì phát hiện ra, khi ấn cũng không hề tạo ra âm thanh, nên không kích thích bệnh nhân, Dương Tiểu Đào có thể nhìn thấy đèn khẩn cấp ở quầy lễ tân, một khi đèn sáng sẽ lập tức báo cảnh sát.

Dương Tiểu Đào cảm thấy tình hình trong phòng đã sắp bùng nổ rồi, cô ấy không nhìn thấy khuôn mặt của Trạm Tiểu Dã, nhưng nhìn bóng lưng cũng có thể cảm nhận được cơn giận dữ của cậu ta.

Dương Tiểu Đào khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ, bác sĩ Sầm ơi là bác sĩ Sầm, em có cần gọi điện thoại cho giám đốc Tần không đây? Trong phòng điều trị, đối mặt với thái độ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Trạm Tiểu Dã, Sầm Từ vẫn rất bình tĩnh, cô đứng lên, nhìn thẳng vào mặt của cậu ta nói: “Tôi là bác sĩ điều trị của cậu, không có ý đồ hãm hại cậu, Tiểu Dã cậu bị bệnh, cậu nên ngoan ngoãn nghe lời bố cậu, hợp tác với tôi để điều trị.” “Trạm Tiểu Dã nghiến răng trừng mắt nhìn cô, đôi mắt hừng hực lửa giận, hận không thể thiếu cô thành tro bụi, một lúc sau cậu ta cười khẩy, chỉ Sầm Từ: “Cô nữa! Các người hãy đợi đó!” Dứt lời, cậu ta xoay người bỏ đi.

Dương Tiểu Đào đứng ngoài cửa không ngờ cậu ta nói đi là đi luôn, trong lúc cậu ta quay người, qua khe của cô có thể nhìn thấy đôi mắt của cậu ta, đôi mắt đó khiến sống lưng cô lạnh toát, còn chưa kịp hoàn hồn thì cửa phòng đã bị mở ra.

“Trạm Tiểu Dã” đứng ở cửa phòng, nhìn Dương Tiểu Đào, rồi lại quay đầu liếc nhìn Sầm Từ, hơi nheo mắt lại, nói một câu: “Bác sĩ Sâm, chúng ta cứ đợi xem!” Sau khi cậu ta bỏ đi, Dương Tiểu Đào suýt ngã quỵ xuống đất, trước mắt cô cứ hiện ra hình ảnh đôi mắt vừa nãy của Trạm Tiểu Dã, trời đất ơi, rốt cuộc là ánh mắt gì vậy, buốt lạnh như băng, vô cùng âm u, nhìn qua mà tưởng chừng như rơi xuống hầm bằng không lối thoát.

Cô siết chặt nắm tay, bỗng phát hiện những ngón tay mình đều đã lạnh toát.

Nhưng Sầm Từ lại làm như không hề có chuyện gì xảy ra, cô cầm cốc nước đi tới chỗ máy lọc nước rót một cốc, thấy Dương Tiểu Đào tựa người vào khung cửa không nhấc nổi chân, liền nói: “Nhớ kỹ lần sau không được mở hé cửa, điều này sẽ kích thích bệnh nhân.” Một lúc sau Dương Tiểu Đào mới hoàn hồn lại, loạng choạng bước tới: “Em sợ chị gặp nguy hiểm mà, bác sĩ Sầm, hay là chị lắp một cánh cửa bí mật đi, như thế thì em và bác sĩ Thang cũng yên tâm hơn.” “Không cần thiết.” Sầm Từ nhoẻn miệng cười.

“Sao lại không cần thiết! Hồi nãy em sợ muốn chết, suýt nữa thì em đã gọi điện cho giám đốc Tần rồi.” Sầm Từ khó hiểu hỏi: “Gọi cho anh ấy làm gì?” “Cứu chị chứ làm gì, hoặc là trấn thủ phòng khám của chúng ta.” Dương Tiểu Đào nói rất nghiêm túc: “Có đàn ông ở đây, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ít ra về mặt vũ lực cũng có thể chống lại mà.” Sầm Từ không nhịn nổi nữa mà bật cười thành tiếng, giơ tay chọc vào trán Dương Tiểu Đào: “Em nghĩ giỏi thật đấy, còn trấn thủ nữa, người ta là ông chủ cả một công ty, sẽ có thời gian để đến làm việc cho phòng khám nhỏ của em sao?” “Không phải anh ấy là...” Dương Tiểu Đào liếc mắt nhìn cô một cái, thì thầm: “Bạn trai của chị sao?” “Đừng nói linh tinh.” Sầm Từ cầm cốc nước quay lại bàn làm việc: “Vả lại, dù có là bạn trai hay không, hoặc thậm chí là chống, thì có những lúc, có những chuyện, cần dựa vào mình thì vẫn phải dựa vào mình.” Dương Tiểu Đào thầm nghĩ, thế thì còn cần bạn trai hay chồng làm gì nữa...

Đương nhiên, câu này cô không dám nói ra miệng.

“Chuyện hôm nay chưa có gì nghiêm trọng.” Sầm Từ nói rất nhẹ nhàng: “Nên không cần làm phiền người khác.” “Không nghiêm trọng á? Em sợ suýt mất hồn đây này, vừa nãy Trạm Tiểu Dã đáng sợ quá, nếu trong tay có con dao, em nghĩ cậu ta dám đâm chị đó.” Bây giờ nhớ lại Dương Tiểu Đào vẫn còn thấy sợ.

“Chỉ là to tiếng quát nạt thôi, còn có những chuyện nghiêm trọng hơn nữa kìa, tới lúc đó em sẽ sợ chết khiếp sao?” Sầm Từ mỉm cười nhìn cô ấy: “E là em sẽ không còn sức mà gọi điện thoại kêu cứu.” “Nghiêm...

nghiêm trọng hơn á?” Dương Tiểu Đào nghe thể thì lắp bắp nói: “Lẽ nào...

cậu ta định cầm dao đâm người thật sao?” Sầm Từ đặt cốc nước xuống, ánh mắt nghiêm lại, một lúc sau mới nói: “Có lẽ chẳng mấy chốc chuyện đó sẽ xảy ra.” Tuyết động ngoài cửa sổ đã tan từ lâu, cây tùng bách trong vườn đang trổ lá xanh tốt.

Những lúc không có tuyết rơi, thành phố Nam trông giống như chuẩn bị bước vào mùa xuân, nhưng đó chỉ là ảo giác.

Phải qua lễ Giáng Sinh, tết Dương lịch, rồi qua cả ngày Giao Thừa nữa, mới có thể nhìn thấy thời tiết xuân về hoa nở.

Sầm Từ im lặng ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhìn một lát, cô cứ luôn cảm giác khuôn mặt phản chiếu trên cửa kính đang nhìn chính mình.

Cô nhìn chằm chằm tấm kính, chẳng phải là khuôn mặt của mình đấy sao? Cô giơ tay chạm vào, khuôn mặt đó mờ mờ ảo ảo hiện ra dưới ánh nắng.

Là khuôn mặt của mình, không sai.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv