Ngoài sự chênh lệch rõ ràng giữa các nhóm lính đánh thuê về cấp bậc và sức mạnh, sự phân chia cấp bậc trong mỗi nhóm lính đánh thuê cũng nghiêm ngặt không kém.
Nói chung, huy hiệu có 5 màu sắc: Vàng, Bạc, Đồng, Đen, Xám, Vàng cao nhất và Xám là thấp nhất.
Huy hiệu bên kia được vẽ hình con sói, điều này có nghĩa là hắn ta đến từ nhóm lính đánh thuê bầy sói, trong khi màu xám có nghĩa là hắn ta vừa gia nhập nhóm lính đánh thuê, bất luận là sức chiến đấu hay giá trị đóng góp đều thấp, như vậy nên mới bị Triệu Quốc Khánh dễ dàng giết chết.
Nếu như đổi thành lính đánh thuê cấp cao hơn hoặc một nhóm lính đánh thuê mạnh mẽ thì Triệu Quốc khánh muốn giết chết đối thủ không dễ dàng như vậy được, nói không chừng mình ngược lại sẽ chết ở trong tay đối phương.
Sau khi xác định danh tính và sức mạnh của kẻ thù, trong đầu Triệu Quốc Khánh đã có kế hoạch tác chiến rõ ràng hơn.
Tiếng súng vang lên sẽ dẫn đến hai kẻ thù khác trong thời gian ngắn nhất, vì vậy Triệu Quốc khánh không có bất kỳ thời gian nào để dừng lại.
Sau khi nhanh chóng lấy mã tấu, lựu đạn bỏ túi và vũ khí, Triệu Quốc Khánh đã sử dụng một trong những quả lựu đạn để làm một cái bẫy đơn giản dưới xác chết. Sau đó, anh ta rút lui vào bãi cỏ cách đó hai mươi hoặc ba mươi mét và ẩn náu.
Triệu Quốc Khánh vừa rời đi thì hai tên lính đánh thuê khác nối gót nhau lao tới, cả hai đều đeo phù hiệu lính đánh thuê màu xám giống nhau, cho thấy sức mạnh của cả hai tương đương với tên lính đánh thuê đã bị giết trước đó.
Ở khoảng cách 20 đến 30 mét, ở giữa có cỏ dại, đá, cây cối,… Có thể nói Triệu Quốc Khánh hoàn toàn không nhìn thấy đối phương, chỉ có thể dựa vào giọng nói của bọn họ để chắc chắn rằng kẻ thù đang đứng ở ngay trước mặt mình. Anh ấy mở khóa an toàn của khẩu súng trường trong tay, cầm súng và hướng họng súng về hướng phát ra âm thanh, chờ thời cơ tốt nhất để chiến đấu.
Rất nhanh kẻ địch liền phát hiện ra thi thể trên mặt đất, một người trong số họ cúi xuống xem xét những vết thương trên cơ thể người chết, một người khác thì ôm súng ở một bên canh gác.
“Két" Quả lựu đạn được giấu dưới xác chết được kích hoạt vì xác chết di chuyển, và sau đó phát nổ.
"Bùm" một tiếng, tên lính đánh thuê ngồi xổm bên cạnh cái xác ngã xuống, cơ thể hắn ta bị hàng chục mảnh vỡ đâm vào, và hắn ta tắt thở sau khi giãy giụa vài lần.
Một tên lính đánh thuê khác cách đó không xa không bị ảnh hưởng nhiều từ vụ nổ, trên người hắn chỉ bị trầy da mấy chỗ, nhưng vụ nổ đã chạm đến thần kinh căng thẳng của hắn, hắn sợ hãi bóp cò, đạn bay đầy bốn phía.
Sau khi Triệu Quốc Khánh nghe thấy tiếng nổ, anh ấy cong người như con báo săn mồi sắp nhào ra ngoài, bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía trước, lỗ tai khẽ giật, thu lại từng âm thanh nhạy cảm.
“Rắc.” Âm thanh bắn hụt truyền trong không trung, súng trong tay đối phương hết đạn rồi.
Cơ hội đến rồi.
Triệu Quốc Khánh nhảy ra khỏi bụi cỏ, ngón tay của anh ấy dường như cùng lúc bóp cò, đạn lao về vị trí của kẻ địch như nước thủy triều.
Không hề có chút hồi hộp nào, mục tiêu đã bị giết chết dưới đòn tấn công bất ngờ của Triệu Quốc Khánh.
Sau khi giết chết kẻ thù, Triệu Quốc Khánh không hề có bất cứ lơ là nào, anh ấy bước lên phía trước bắn hai phát vào mỗi xác chết, sau đó bước tới đoạt lấy trang bị vũ khí của đối phương.
Khe núi cách xa hàng trăm mét.
Sau khi tiếng súng đầu tiên vang lên, dù là đám người Phùng Tiểu Long hay là kẻ địch đang chặn lại các lối ra phía trước và phía sau, chiếm vị trí ưu thế, tất cả đều cảm thấy giống như bị đạn bắn trúng vậy, mỗi người đều vô cùng lo lắng.
Khi Triệu Quốc Khánh giết chết kẻ thù đầu tiên, hai bên địch ta cũng coi như là vẫn bình tĩnh, không ai hành động thiếu suy nghĩ.
Tên lính đánh thuê gần với tiểu đội trưởng nhất hạ thấp giọng nói: "Sếp, xem ra người của chúng ta đã thành công rồi."
“Điều đó cũng chưa chắc.” Người đàn ông mặt sẹo đột nhiên nói.
Tiểu đội trưởng quay đầu nhìn người đàn ông mặt sẹo, cũng không nói lời nào, yên lặng chờ đợi một loại thông tin nào đó lại được truyền đến.
Đám người Phùng Tiểu Long trong khe núi càng thêm căng thẳng, bọn họ đều biết trong tay Triệu Quốc Khánh không có vũ khí, cho nên khi tiếng súng vang lên, tất cả đều đoán rằng Triệu Quốc Khánh có thể đã hy sinh rồi.
“Xong rồi, xem ra tên tiểu tử văn thư kia ngỏm rồi.” Ngô Mãn Mãn là người đầu tiên lên tiếng.
Những người khác tuy không nói, nhưng cũng tán thành với lời của Ngô Mãn Mãn, chỉ có Lý Thành Thật muốn mang vũ khí đi ra ngoài.
“Cậu làm gì vậy?” Tiểu đội trưởng Phùng Tiểu Long vật Lý Thành Thật ngã nhào xuống đất.
“Tôi, tôi phải đi cứu Quốc Khánh!” Lý Thành Thật trả lời.
“Cậu xông ra như vậy đừng nói là cứu Triệu Quốc Khánh, sợ rằng ngay cả chính cậu cũng rơi vào nguy hiểm!” Phùng Tiểu Long trách mắng, không phải anh xem thường binh sĩ của mình, mà là nói ra một sự thật.
"Nhưng mà..." Lý Thành Thật không cam lòng, Triệu Quốc Khánh là bạn thân nhất của cậu, làm sao cậu có thể nhìn Triệu Quốc Khánh chết ở bên ngoài chứ?
Lúc này, tiếng nổ và tiếng súng lại vang lên, trên mặt mọi người đều xuất hiện những phản ứng khác nhau.
"Tiểu đội trưởng, anh nghe xem! Là tiếng súng, Quốc Khánh cậu ấy vẫn còn sống, cậu ấy chưa chết!" Lý Thực Thành kích động kêu lên.
“Đứng yên không được nhúc nhích.” Vẻ mặt của Phùng Tiểu Long vẫn nặng nề như cũ.
Tiếng súng lại vang lên lần nữa cho thấy trước đó đối phương vẫn chưa giết được Triệu Quốc Khánh, nhưng anh lại không bao giờ tin văn thư yếu nhất trong đại đội lại có bản lĩnh giết chết ba tên lính đánh thuê, vì vậy Phùng Tiểu Long nghĩ tình huống của Triệu Quốc Khánh sẽ không quá lạc quan, thậm chí còn nguy hiểm hơn bọn họ.
Sau khi người đàn ông mặt sẹo lại nghe thấy tiếng súng vang lên, khóe miệng gã chợt nở nụ cười, lần thứ hai nói: "Thật thú vị."
Sắc mặt của tiểu đội trưởng đội lính đánh thuê như sương lạnh, hắn không thể tin được thuộc hạ của mình sẽ không thể chịu đựng được như vậy, ngay cả xử lý một tên tân binh trong quân đội chính quy cũng không xong. Hắn quay đầu nhìn người đàn ông mặt sẹo, cảm thấy Triệu Quốc Khánh đã làm mình mất mặt trước mặt người đàn ông mặt sẹo, trong lòng hắn cũng xuất hiện ý định giết người.
Lúc đầu, tiểu đội trưởng không muốn đắc tội binh lính nước Z, chủ trương tránh đám người Triệu Quốc Khánh, nhưng bây giờ hắn lại lạnh lùng hét lên với cấp dưới của mình: "Bắn! Giết hết đám người này không chừa một ai!"
Tiếng súng vang lên, Phùng Tiểu Long cũng lập tức ra lệnh phản công, điều không may là chuyện mà Triệu Quốc Khánh dự đoán vẫn xảy ra.
Âm thanh hai bên giao đấu chưa đầy một phút, trong khe núi lại liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết.
"A! Chân của tôi... Tôi trúng đạn rồi, đau chết lão tử rồi!”
"Tiểu đội trưởng, tôi trúng đạn rồi, tôi... tôi sẽ chết sao?"
"A, cánh tay của tôi!"
...
Ngô Mãn Mãn bị một viên đạn bắn trúng vào vai, còn có hai tân binh trúng đạn, cả ba người về cơ bản đều mất năng lực chiến đấu.
“Nấp, mau ẩn nấp đi!” Phùng Tiểu Long lại hạ lệnh, không phản kích nữa.
“Tiểu đội trưởng, làm sao đây?” Tiểu đội phó nấp sau một phiến đá cất tiếng gọi.
Tất cả mọi người đều tạm thời tránh được sự bắn giết của kẻ địch, nhưng không được bao lâu kẻ địch sẽ xông lên, đến lúc đó bọn họ vẫn sẽ phải đối mặt với một kết cục bi thảm.
“Cứu người trước!” Phùng Tiểu Long rống lên.
Lúc này những người khác mới nhận ra còn có những đồng đội bị thương bên cạnh bọn họ. Mặc dù nơi này không có bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng mọi người đều đã được đào tạo qua về sơ cứu, trên người mỗi người đều mang theo túi cứu thương, lúc này vừa may phát huy được tác dụng.
Dưới sự chỉ dẫn của Phùng Tiểu Long, mọi người ba chân bốn cẳng cầm máu băng bó cho người bị thương, nhưng cuối cùng cũng không phải là cách hay, người bị thương cần phải được đưa đến bệnh viện để được bác sĩ chuyên nghiệp cứu chữa mới được.
Lúc này, hai tên buôn ma túy đã bất tỉnh trước đó lần lượt tỉnh dậy, Khôn Long đắc ý cười nói: "Một nhóm tân binh thúi còn tưởng rằng mình là siêu nhân sao? Mẹ kiếp, lão tử sớm đã cảnh cáo chúng mày rồi, nếu bây giờ bỏ vũ khí xuống đầu hàng thì có thể lão tử sẽ thả cho chúng mày một con đường sống ”.
Một người khác cũng nói: “Nói thật cho chúng mày biết. Thứ mà đại ca của tao nhìn trúng là trang bị vũ khí của chúng mày chứ không muốn mạng của chúng mày, nếu chúng mày kiên trì chống cự đến cùng vậy thì chỉ còn một con đường chết mà thôi!”
“Tiểu đội trưởng.” Một tân binh kêu lên, trong lòng xuất hiện giao động.
Trong lòng những người khác ít nhiều cũng xuất hiện giao động, dù sao cũng không có ai muốn chết ở chỗ này, đặc biệt là những tân binh vừa mới gia nhập bộ đội chưa được mấy tháng, tư tưởng lại càng yếu ớt.
“Súng là mạng sống của chúng ta, cho dù có chết ở đây cũng không được giao cho bọn chúng!” Tiểu đội trưởng kiên quyết hét vào mặt những người có tư tưởng bị dao động.
Lúc này tiểu đội phó cũng lên tiếng: "Là những người lính của nước Z, chúng ta chỉ chết trận chứ không đầu hàng!"
Những người vừa nãy giao động sau khi nghe được những lời của tiểu đội trưởng và tiểu đội phó thì lập tức xấu hổ cúi đầu xuống.
“Chết trận, nếu như chúng mày muốn chết ở đây thì tao cũng sẽ không ngăn cản chúng mày.” Không Long hung hăng nói, gã biết những tên lính trước mặt hoàn toàn không phải là đối thủ của những tên lính đánh thuê mà hắn thuê, những tên này cũng quá non rồi.
Trong đầu Phùng Tiểu Long vẫn luôn tìm cách giải quyết nguy cơ này, cho đến khi anh chợt nghĩ ra điều gì, sau đó dùng sức kéo Khôn Long về phía mình.
“Mày… mày làm gì vậy?” Khôn Long lo lắng gọi.
“Câm miệng!” Phùng Tiểu Long cho Khôn Long một đấm, sau đó đặt họng súng dí vào đầu Khôn Long, gân giọng hét lên, “Nghe đây, Khôn Long đang ở trong tay ta, nếu chúng mày còn nổ súng thì tao sẽ bắn một phát vào đầu của hắn! "
Một tên buôn ma túy khác nhìn thấy Phùng Tiểu Long dùng đại ca của bọn họ làm con tin để uy hiếp lính đánh thuê, trong lòng đột nhiên căng thẳng, run rẩy hét lên: "Lão...lão đại."
“Câm miệng cho tao.” Khôn Long mắng, nhưng trong lòng gã lại rất căng thẳng, nói với Phùng Tiểu Long: “Mày sẽ không giết tao, tao là tù binh của chúng mày, theo như quy định thì mày không thể giết tao. "
“Mày có thể để bọn họ thử xem.” Phùng Tiểu Long lạnh lùng đáp, khi bị ép tới một mức độ nào đó, hắn thật sự sẽ giết hai tên buôn ma túy này.
Trong lòng Khôn Long đột nhiên lạnh lẽo, gã căng thẳng chờ đợi phản ứng của mấy tên lính đánh thuê.
Một chiêu này vẫn rất hiệu quả, mấy tên lính đánh thuê không thể không kiêng dè cho sự sống chết của Khôn Long.
Tiếng súng đã ngừng lại.
Trong lòng Khôn Long bỗng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút không phục, lạnh lùng quát: "Chúng mày ăn cái gì mà sống vậy, ngay cả mấy tên tân binh thúi mà còn không thu phục được sao?"
“Câm miệng!” Phùng Tiểu Long lại đấm cho Khôn Long một cú, khiến gã lập tức phải ngậm miệng lại.
Những người khác đều nhìn về phía Phùng Tiểu Long, trong lòng mỗi người đều biết việc lợi dụng tên buôn ma túy này chỉ tạm thời ngăn chặn cuộc tấn công của lính đánh thuê, chứ không thể thực sự hóa giải được nguy cơ của mọi người, bọn họ hy vọng rằng Phùng Tiểu Long sẽ có một cách mới giúp mọi người rời đi.
Phùng Tiểu Long không nói gì, anh không nghĩ ra cách nào khác ngoại trừ lợi dụng tên buôn ma túy trước mặt.
Ngoài ra, anh vẫn đang đợi một người, Triệu Quốc Khánh.
Triệu Quốc Khánh dường như trở thành niềm hy vọng duy nhất trong lòng anh, hiện giờ anh chỉ còn biết đặt hy vọng vào Triệu Quốc Khánh, hy vọng người có tư chất kém cỏi nhất đại đội, người mà đại đội trưởng âm thầm ra lệnh mình bảo vệ sẽ xuất hiện kỳ tích.