Fold chỉ dẫn đến bốn lính đánh thuê cấp Vàng, lần lượt là tay bắn tỉa, tay hỏa lực, công binh và trinh sát, anh chàng trước mặt sử dụng một khẩu súng trường tự động, còn mang theo ống nhòm trên người, có lúc sẽ dừng lại dùng ống nhòm quan sát xung quanh, rõ ràng là một trinh sát.
Một trinh sát cấp Vàng vượt xa một trinh sát cấp Bạc về độ cảnh giác và nhanh nhẹn. Sau khi đi được hơn chục mét, anh ta nấp sau một cái cây rồi lấy ra một máy theo dõi tín hiệu có kích thước bằng một chiếc điện thoại di động, thì thầm: “Lẽ ra là ở gần đây mới phải.”
Anh ta đến theo tín hiệu định vị do máy theo dõi gửi đến, sai số không thể nào vượt quá mười mét. Nhìn từ máy theo dõi, có thể thấy rằng mục tiêu cùng lắm chỉ cách anh ta ba mươi mét.
Thực vật trên núi Oanh Phong tươi tốt hơn những nơi khác, địa hình phức tạp, có rất nhiều chỗ ẩn nấp.
Tên trinh sát tay kia cầm ống nhòm nhìn quanh, chốc chốc lại nở nụ cười, trên thân cây phía bên trái trước mặt cách anh ta hơn hai mươi mét có một bóng đen lớn đang ẩn nấp, quan sát cẩn thận có thể nhận thấy hắn mặc đồ ngụy trang nấp trên thân cây, giữa cành cây còn lộ ra nòng súng màu đen.
Thảo nào trước đây tôi không tìm thấy cậu, hóa ra là đang trốn trên cây.
Tên trinh sát cất ống nhòm và máy theo dõi, nhặt khẩu súng trường tự động lên ngắm chuẩn mục tiêu.
Ở khoảng cách hơn hai mươi mét, ngay cả tân binh cũng có thể dễ dàng bắn trúng, huống chi là lính đánh thuê cấp Vàng trong nhóm lính đánh thuê Chó Sói.
“Bằng, bằng!” Tên lính đánh thuê bắn hai lần để chắc chắn rằng anh ta có thể giết chết mục tiêu.
Viên đạn xuyên thẳng qua bộ đồ ngụy trang, cành lá xung quanh cũng đung đưa, nhưng không còn phản ứng nào khác.
Không có ai rơi khỏi cây, cũng không có máu chảy ra.
Không hay!
Tên lính đánh thuê nhận ra đây là một cái bẫy, kẻ trốn ở cái cây đối diện hoàn toàn không phải là mục tiêu, lúc này, việc đầu tiên anh ta nghĩ đến là lui khỏi đây.
Nhưng quá muộn rồi.
Một ánh sáng trắng lóe lên, một tiếng “huỵch” vang lên, bắn thẳng vào lưng lính đánh thuê.
Tên lính đánh thuê kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
Lúc này, từ bãi cỏ phía sau bên trái khoảng mười mét, một người đàn ông ngụy trang bằng cỏ lá bước ra, vẻ mặt thản nhiên, trên vai khoác quân hàm tân binh, chính là Triệu Quốc Khánh đang nấp ở đây.
Triệu Quốc Khánh cầm trên tay một khẩu súng lục, sau khi xác định tên lính đánh thuê trinh sát đã chết, anh cất mã tấu đi, cầm lấy máy truyền tin của lính đánh thuê nói: “Thưa Trung đoàn phó, lại một hạ thủ nữa của cậu chết rồi, cậu định trốn đến bao giờ?”
Không ai trả lời, nhưng Triệu Quốc Khánh tin rằng Fold và ba tên lính đánh thuê còn lại chắc chắn sẽ bị anh chọc tức.
Đúng là như vậy, trong một góc trên Ưng Đầu Phong, một tay súng bắn tỉa, một tay hỏa lực và một công binh tụ lại một chỗ, trên mặt ba người đều có vẻ tức giận.
“Tên đó đúng là quá kiêu ngạo!” Tay hỏa lực giận dữ nói.
Công binh cũng tức giận không kém, “Tưởng rằng giết được mấy tên lính đánh thuê cấp Bạc là sẽ giết được hết chúng ta, tên này quả thực không biết trời cao đất dày!”
Tay bắn tỉa bình tĩnh nhất trong ba người, trầm giọng nói: “Tuy hắn chỉ là một tân binh, nhưng chúng ta cũng không thể quá coi thường hắn, người chết trước chính là một bài học.”
“Cậu định làm gì?” Tay hỏa lực nhìn tay bắn tỉa.
Tay bắn tỉa thấp giọng nói: “Đặt bẫy, đợi tên đó đến tìm chúng ta.”
“Kế hoạch cụ thể thì sao?” Công binh hỏi.
Tay bắn tỉa trả lời: “Tôi sẽ tìm chỗ ẩn nấp, sau đó hai người dẫn hắn đến, tiếp theo nhân lúc hắn ta không để ý tôi sẽ bắn chết hắn!”
Cách này nghe đúng là hay thật, dẫn Triệu Quốc Khánh vào tầm ngắm của tay bắn tỉa rồi bắn chết, nhưng tay hỏa lực và công binh nghe xong đều tối sầm mặt xuống.
“Cậu nói nghe hay thật, để hai người bọn tôi mạo hiểm, cậu thì ngồi hưởng?” Công binh cười lạnh một tiếng.
Tay hỏa lực cũng nói theo: “Tại sao không phải cậu dụ tên đó đến, hai chúng tôi phụ trách giết chết hắn?”
“Đúng!” Công binh lập tức hùa theo.
Tay lính bắn tỉa thấy âm mưu của mình bị nhìn thấu, hừ một tiếng nói: “Nếu các cậu không đồng ý thì thôi, dù sao tôi cũng là lính bắn tỉa, tìm được mục tiêu rồi giết chết đối phương là chuyện vô cùng đơn giản, các cậu cứ ở lại đây, mỡ đấy mà húp.” Nói xong rồi đi trước.
Tay hỏa lực và công binh cảnh giác nhìn nhau, ai cũng sợ bản thân sẽ trở thành công cụ của đối phương, tự lùi lại nấp.
Triệu Quốc Khánh đặt ống nhòm xuống, mỉm cười, nếu ba người cùng nhau đối phó với anh thì còn xem như có chút cơ hội chiến thắng, nhưng nếu hành động một mình, anh lại có cơ hội chiến thắng cao hơn.
Nghĩ một hồi, Triệu Quốc Khánh quyết định đối phó với tay bắn tỉa trước, tên đó chính là mối đe dọa lớn nhất đối với bản thân, chỉ cần giết được tay bắn tỉa thì hai tên còn lại sẽ dễ dàng đối phó hơn rất nhiều, một khi Fold không có trợ thủ, thì sẽ là thời khắc quyết đấu của hai bên.
Tay hỏa lực và công binh vừa rời đi, tay bắn tỉa lại xuất hiện, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
“Hai tên óc heo, chỉ cần tôi ở sau hai người, không sợ không giết được hắn ta hihi…” Tay bắn tỉa mừng thầm, muốn ngồi sau hai người hưởng lộc.
Sau một hồi do dự, tay bắn tỉa quyết định theo sau tay hỏa lực, dù sao thì hỏa lực của cậu ta rất mạnh, dù sau khi gặp Triệu Quốc Khánh không thể giết Triệu Quốc Khánh, thì cũng có thể áp chế bằng hỏa lực mới phải.
Tay bắn tỉa tính toán đẹp đẽ trong lòng, nhưng khi cậu ta vừa định di chuyển thì bỗng cảm nhận được nguy hiểm, cơ thể bị ngã mạnh xuống đất.
“Bằng!” Tiếng súng vang lên.
Tay hỏa lực và công binh nghe thấy tiếng súng hơi giật mình, sau đó quay đầu bỏ chạy về hướng phát ra tiếng súng.
Triệu Quốc Khánh ẩn mình trong bóng tối, không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy, tay bắn tỉa một đi không trở lại, giảm bớt cho bản thân không ít rắc rối.
Tuy nhiên Triệu Quốc Khánh vẫn đánh giá thấp thực lực của đối phương, anh vốn tưởng rằng cú bắn vừa rồi sẽ giết chết đối phương, nhưng không ngờ đối phương lại nhận ra được ngay lúc bắn ra, chỉ làm đối phương bị thương nặng.
Vai phải của tay bắn tỉa bị trúng đạn, khẩu súng bắn tỉa trong tay rơi xuống đất, hắn không dám dừng lại, lập tức trốn ra sau hầm trú ẩn gần đó.
Lẽ ra Triệu Quốc Khánh phải bắn thêm một phát nữa, bắn chết tay bắn tỉa, nhưng lúc này anh chợt nghĩ đến lời dạy của anh trai mình.
Nghĩ vậy, Triệu Quốc Khánh cầm khẩu súng bắn tỉa lên rồi nhanh chóng di chuyển tầm ngắm của mình.
Tay bắn tỉa nấp sau tảng đá, trán toát mồ hôi lạnh, hắn ta nắm lấy khẩu súng lục trong tay trái để tự vệ, lâu lâu lại liếc về phía sau, không dám tự ý di chuyển vị trí.
“Tay bắn tỉa, tên đó cũng là một tay bắn tỉa!” Tay bắn tỉa thầm gào thét. Hắn được coi là một tay bắn tỉa bậc thầy trong nhóm lính đánh thuê Bầy Sói. Chỉ từ tiếng súng và chỗ Triệu Quốc Khánh bắn trúng hắn là có thể nhìn ra rằng Triệu Quốc Khánh là một tay bắn tỉa.
Tiếng bước chân yếu ớt truyền đến, nhưng tay bắn tỉa vui mừng khôn xiết hét lên: “Nhanh lên, hắn ta ở đây, giết hắn nhanh lên!”
Tay súng trọng liên và công binh lần lượt ở phía trước bên trái và bên phải của tay bắn tỉa, cách nhau chưa đến ba mươi bốn mươi mét, nhưng hai người đều cùng dừng bước nấp đi.
Việc hai người bọn họ có thể trở thành lính đánh thuê cấp Vàng trong nhóm lính đánh thuê Bầy Sói chứng tỏ bọn họ không ngốc, nhìn thấy tay bắn tỉa là rõ ràng kế hoạch ban nãy của hắn, phát hiện tay bắn tỉa bị thương lại càng sẽ không ngó đầu ra.
Bây giờ, hai người chắc chắn một điều, trước đây bọn họ thực sự đã đánh giá thấp Triệu Quốc Khánh.
Tay hỏa lực nhìn một vòng không tìm thấy bóng dáng Triệu Quốc Khánh, hỏi tay bắn tỉa: “Hắn đang ở đâu?”
“Vừa mới ở hướng bảy giờ sau lưng tôi, bây giờ chắc không còn ở đó nữa rồi.” Tay bắn tỉa đáp.
Ánh mắt của tay hỏa lực và công binh cùng hướng về hướng bảy giờ sau lưng, chỗ có thể ẩn nấp trong vòng năm mươi mắt không nhiều, ngoài năm mươi mét là một vách đá dựng đứng, lúc này nơi có thể nhìn thấy trên vách đá lại không có ai.
Có lẽ không còn ở đó nữa. Tay hỏa lực và công binh cùng nghĩ.
“Hắn đi rồi, cậu mau tới đây, hai chúng tôi yểm hộ cho cậu!” Công binh hét lên.
“Yểm hộ cho tôi? Cmn nghĩ tôi ngu à, rõ ràng là muốn lợi dụng tôi dụ hắn ra!” Tay bắn tỉa thầm kêu gào, trốn ở đó không động đậy.
Công binh đúng là có ý định lợi dụng tay bắn tỉa để dụ Triệu Quốc Khánh ra, thấy tay bắn tỉa không động đậy liền bày ra vẻ lạnh lùng, trầm giọng nói: “Thế nào, cậu không tin hai chúng tôi? Nếu cậu không muốn qua đây thì ở bên đó đừng qua, tạm biệt.” Nói xong quay sang tay hỏa lục tỏ vẻ rời đi.
Tay hỏa lực hiểu ý, cũng lùi lại sau một bước.
Tay bắn tỉa cuống rồi, bây giờ bản thân bị thương nặng, trong tay chỉ có một khẩu súng lục, nếu hai người cứ đi như vậy thì e rằng bản thân xong đời rồi, vội vàng gọi: “Các cậu đừng đi, tôi qua là được chứ gì!”
“Được, cậu qua đây đi.” Công binh dừng bước nói, vừa nói vừa nhìn tay hỏa lực, hai người cầm súng chờ đợi Triệu Quốc Khánh bắn tay bắn tỉa để lộ vị trí rồi giết chết anh.
Bây giờ tay bắn tỉa có cảm giác như cùng quá hóa liều, ánh mắt nhìn về phía cái cây bên trái trước mắt, hít một hơi sâu rồi cắn răng phi sang.
Không có tiếng súng, tôi còn sống! Tay bắn tỉa thầm mừng.
Công binh và tay hỏa lực chuẩn bị chiến đấu có chút thất vọng, lẽ nào mục tiêu đi thật rồi sao?
“Cậu dừng lại làm gì? Mau qua đây!” Công binh bất an vô cùng, cho rằng ban nãy tay bắn tỉa chạy ra bất ngờ quá nên Triệu Quốc Khánh không có cơ hội bóp cò.
Tay bắn tỉa cắn răng, lại hít một hơi sâu chạy qua cây đại thụ đối diện.
“Bụp bụp bụp…” Một làn đạn liên tiếp bay xuống dưới chân tay bắn tỉa, người nổ súng không phải Triệu Quốc Khánh mà là công binh.
“Đứng yên ở đó!” Công binh hét lên, chĩa súng về tay bắn tỉa, vẻ mặt lạnh lùng.