Thiếu Phong đặt Hinh Ly ở trên giường, còn dặn cô phải ngoan ngoãn ngồi ở đó. Cửa phòng lẫn cửa sổ đều đóng cả, chỉ còn nỗi cửa thông gió ở phía trên làm gió lùa vào, tấm rèm trắng lụa bay phất phơ.
Cô ngồi trên giường nhăn nhó nói.
"Thiếu Phong! Em hối hận rồi! Không muốn làm theo ý anh nữa đâu!"
Anh từ trong nhà tắm đi ra cười nói.
"Muộn rồi bé con à!"
Thân hình rắn rỏi cường trán này, mái tóc rũ rượi, trên vai vắt chiếc khăn tắm màu trắng, vài giọt nước li ti nhỏ giọt xuống thân hình ấy làm cả khuôn mặt Hinh Ly nóng bừng bừng. Cô nhìn anh cười gượng gạo, hỏi một câu chẳng liên quan.
"Anh...anh nóng quá...nên đi tắm sao?"
Thiếu Phong cười cười đi lại phía cô, ném chiếc khăn lên một góc trên giường.
"Phải! Nhưng tắm rồi mà vẫn còn nóng làm sao ấy!"
"Sao lại...lạ thế nhỉ? Hihi! Lạ thật đó!"
Cô vừa cười vừa giật lùi ra phía sau, cố gắng giả nai xem như không biết chuyện gì. Anh lòm còm bò lên giường lấn át cô vợ xinh đẹp ngay trước mặt, nhìn cô bằng ánh mắt giang tà.
"Chắc là phải có được em thì mới không nóng nữa!"
Thiếu Phong khom người, hơi thở phả vào tai thoảng mùi hương hổ phách. Điều này làm cô cảm thấy thật ngứa ngáy làm sao, cứ muốn thoát ra nhưng lại không biết thoát bằng đường nào? Anh đưa bàn tay thon dài luồng vào trong chiếc váy ngủ màu đen quyến rũ, từ từ di chuyển lên trên. Hinh Ly căng thẳng ngồi cứng đờ không cựa quậy được, cảm thấy có một loại cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng.
"Em đẹp thật!"
Hinh Ly nghiêng đầu qua một bên né tránh ánh nhìn mê hoặc kia, mà Thiếu Phong thì cứ mãi muốn đuổi theo ánh mắt ấy. Anh ấn vai làm cô ngã xuống giường, đôi môi hôn cuồng nhiệt làm toàn thân cô nóng cả lên.
"Phong! Em"...
"Em vẫn còn ngại sao? Đừng ngại! Anh sẽ không làm em sợ đâu!"
Thiếu Phong vừa đưa tay tuột một bên dây váy ngủ của cô xuống thì bỗng nhiên tiếng con nít khóc vang lên. Anh vẫn vờ như không nghe thấy gì mà tiếp tục mơn trớn. Hinh Ly cố ngẩng đầu dậy nói.
"Anh! Con khóc rồi!"
"Kệ đi! Quản gia sẽ lại dỗ con mà!"
Anh vừa nói vừa nâng chiếc cằm nhỏ xinh của cô lên rồi hôn cuồng nhiệt, trượt dài xuống xương quai xanh làm bờ vai cô run rẩy.
"Ưm...Không được đâu! Con khóc rồi!"
Giọng cô trở nên mềm nhũn không có chút sức lực, Thiếu Phong vẫn cố gắng không để mình bị phân tâm mà tiếp tục cuộc hành trình rong chơi. Anh kéo hai dây áo ngủ xuống, khuôn ngực trắng hồng khiến anh không thể cưỡng lại được. Nhưng tiếng khóc ấy ngày càng lớn hơn, Hinh Ly không nhịn được mà đẩy anh ra, chỉnh chu lại quần áo.
"Không được! Con khóc rồi em phải đi dỗ con!"
Cô nói rồi lậo tức khoác áo vào mở cửa ohongf chạy đi, bỏ lại Thiếu Phong ngồi ngơ ngác. Anh đưa tay quệt khoé môi, đi đến mở hé cửa rồi nhìn xuống dưới, xong lại quay vào trong đập giường đập gối.
"Bực mình! Một đứa trẻ khóc mà cũng không ai dỗ hết là sao chứ?"
Dỗ con xong, Hinh Ly chậm rãi đi về phòng, nghe thấy không có động tĩnh gì rồi mới yên tâm bước vào. Nào ngờ vừa quay lại đóng cửa thì bị anh túm chặt ở sau lưng.
""Bắt được rồi nhé! Mặc kệ có như thế nào thì hôm nay em phải là của anh!"
Thiếu Phong đưa cô lên giường, không còn chậm rãi nữa mà hành động ngày một dứt khoát và gấp rút. Anh cởi chiếc váy ngủ của cô ra rồi ném sang một bên, hôn cuồng nhiệt, hai thân thể hoà quyện vào nhau. Âm thanh ái muội vang lên khắp phòng.
"Ưm..ơ"...
"Sinh một đứa nữa được không?"
Hinh Ly lắc đầu, khuôn mặt yêu kiều dần bị ảnh đưa vào mộng mị ái tình.
"Ưm...Không...chịu..hưm"...
"Không chịu thì anh không ép! Nhưng mà...hôm nay em phải chiều anh!"
[..]
Hai tháng sau.
An Nhi bây giờ đã dành dụm được một số tiền kha khá, mở được một shop quần áo nhỏ gần nhà để tiện qua lại chăm sóc Vĩ Thiên. Cô nhờ có sự giúp đỡ của Hinh Ly nên mọi việc cũng khá suông sẻ thuận lợi.
"Cảm ơn chị!"
"Không có gì đâu! Xưởng rượu bây giờ kinh doanh ổn định rồi nên chị muốn giúp em một chút, đừng khách sáo!"
An Nhi vừa quay vào trong shop thì nhận được điện thoại, là Triệu Ngọc Hoa. Cô ấy nhìn Hinh Ly với nét mặt lo lắng, cô đi lại thì thấy số của bà ta, gật đầu ý bảo An Nhi nghe máy.
"Alo! Mẹ?"
Trong điện thoại là giọng nói sổ sàng chửi rủa.
"Mày đi đâu vậy hả? Định đi luôn có phải không hả?"
"Mẹ à! Con"...
"Tốt nhất mày đừng để tao gặp lại mày nữa! Đứa con bất hiếu!"
Tụt! Tụt! Tụt!
Đã nhiều lần bà ta gọi đến để trách móc vì mãi vẫn không tìm ra được chỗ ở của An Nhi hiện tại. Cô cũng rất khổ tâm. Nhưng tình trạng bây giờ của cô, cô cũng không muốn để mẹ mình nhìn thấy. Biết đâu bà ta lại càng thêm chán ghét cô và Vĩ Thiên, vì cô vẫn chưa lấy chồng mà đã có con.
Hinh Ly an ủi cô, bảo cô mọi chuyện rồi sẽ ổn, trước mắt vẫn là nên lo cho tương lai của bản thân và con trai mình. Nếu như cô không muốn Cao Luân và Cao phu nhân biết được, vậy thì điều đầu tiên là phải có kinh tế vững vàng.
...
Tại Lâm gia, Triệu Ngọc Hoa vẫn luôn là người thảnh thơi nhất. Bà ta không đi mua sắm đi chơi cùng bạn bè thì cũng là đi làm đẹp, ở nhà đọc báo xem tivi. Đang ngồi xem phim thì bên ngoài có tiếng chuông cửa, bà ta tỏ vẻ khó chịu.
"Phim đang hay mà ai lại kêu cửa vậy không biết?"
Triệu Ngọc Hoa tắt tivi ra mở cửa, hoá ra là bà bạn hàng xóm gần đó. Bà ta vừa mở cửa thì bà hàng xóm kia đã liền hỏi.
"Bà Hoa này! Dạo này bà có liên lạc với con gái của bà không?"
Bà ta gắt gỏng trả lời.
"Không. Có chuyện gì?"
"Hôm qua tôi đi chợ đã nhìn thấy nó đấy, còn có con riêng của chồng bà nữa! Chưa hết đâu! Trên tay nó còn bồng một đứa bé cứ gọi nó là mẹ"....
Triệu Ngọc Hoa nghe mà lùng bùng lỗ tai, còn chưa nghe hết đã quát vào mặt bà hàng xóm.
"Bà ăn nói hồ đồ gì vậy? Con gái tôi chưa lấy chồng thì làm gì mà có con hả? Cút đi!"
Bà ta thẹn quá hóa giận, một lòng chỉ muốn đuổi bà hàng xóm đi vì ăn nói xằng bậy. Nhưng trước khi đi, bà ta còn bĩu môi nói.
"Để rồi xem! Nếu sự thật là con gái bà có con mà chưa chồng thì ai sẽ là người nhục nhã! Hứ".
Bà hàng xóm ngoe nguẩy bỏ đi, để lại Triệu Ngọc Hoa tức giận giậm chân giậm cẳng.
Bà ta đóng sầm cửa lại, vào nhà lấy điện thoại gọi cho An Nhi, nhưng gọi mãi không gọi được. Vậy là bà ta quyết định, mặt dày đi sang nhà bà hàng xóm hỏi xem đã gặp cô ấy ở đâu.
Sau khi biết được địa chỉ, bà ta lập tức lên đường. Trên đường đi tìm An Nhi, bà ta vừa giận vừa lo, hi vọng những gì mà bà hàng xóm nhìn thấy chỉ là hiểu lầm, nếu không thì thật sự là một nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời rồi.
...
Đi đến nơi, quả nhiên nhìn thấy có một shop quần áo giống như lời bà hàng xóm nói. Triệu Ngọc Hoa xuống xe, hăm hở đi đến đó.
Đầu tiên, bà ta nhìn thấy Hinh Ly cũng có ở đó, cô đang vui vẻ tiếp khách ở trước cửa. Sau đó là An Nhi, cô ấy đi từ phía trong shop đi ra, trên tay đang bồng Vĩ Thiên cưng nựng. Nhớ đến những lời mà bà hàng xóm nói, Triệu Ngọc Hoa lại không thể kìm chế cơn giận mà xông đến khiến cả hai giật mình, cũng không hiểu sao bà ta lại biết mà đến được đây.
Bà ta lao đến bất chấp đang có vài người khách ở đó mà đánh An Nhi.
"Con khốn! Con nhỏ hư thân mất nết!"
"Mẹ à!"
Tình thế vô cùng hỗn độn, bà ta đánh túi bụi vào người An Nhi, dù vậy cô vẫn cố gắng bảo vệ cho Vĩ Thiên. Thằng bé sợ hãi mà khóc khàn cả tiếng. Hinh Ly cũng sợ mọi người sẽ dị nghị mà lập tức xin lỗi khách rồi mời họ về nhanh nhất có thể, sau đó cũng chạy đến kéo bà ta ra.
"Dừng lại! Đừng đánh nữa!"
"Bà không thấy đứa nhỏ đang khóc hay sao? Dừng lại mau!"
An Nhi vừa khóc vừa cầu xin mẹ, đầu tóc bị đánh đến rối bời.
"Mẹ à! Con xin mẹ đừng đánh nữa!"
"Là con sai! Mẹ đừng đánh con của con mà!"
Bà ta dừng lại, nét mặt giận dữ lẫn sự bàng hoàng.
"Vậy là mày đã có con thật sao? Mày không chồng mà có con thật sao hả?"
Triệu Ngọc Hoa lại lên cơn điên cuồng mà đánh cô ấy, cả Hinh Ly cũng không cản ngăn nổi.
Vừa lúc đó, Diệp Tiêu đưa Thiếu Phong đến dừng ngay bên đường, cả hai nhìn thấy cảnh tượng này thì phát hoảng. Anh lập tức nói.
"Cậu ngăn cản mọi người không được để họ bàn tàn hay chụp ảnh gì hết. Tôi sẽ đi qua bên đó!"
"Dạ!"
Anh vội vàng chạy qua bên này, suýt nữa thì bị xe tông trúng. Chạy đến gần nhìn thấy mọi việc thì lại càng rắc rối hơn nữa, anh đỡ lấy Hinh Ly rồi bảo cô đứng sang một bên, đích thân mình sẽ ngăn cản Triệu Ngọc Hoa lại.
"Triệu Ngọc Hoa! Dừng lại mau cho tôi!"
Bà ta cuối cùng cũng không làm lại anh mà bị đẩy ra. Người thảm thương nhất bây giờ chính là mẹ con An Nhi, trên mặt cô vẫn còn nước mắt đầm đìa, nét mặt xanh xao vì sợ hãi, thằng bé thì khóc mãi không ngừng. Tóc tai lẫn áo quần cô ấy đều rối tung, xốc xếch, có vài chỗ còn bị xé rách. Đúng là người mẹ tàn bạo.
Thiếu Phong nhìn thấy vậy đành cởi chiếc áo khoác kaki của mình ra trùm kín người An Nhi, bế Vĩ Thiên sang để Hinh Ly dỗ dành.
"Cô có sao không?"
Thiếu Phong hỏi thăm, nhưng An Nhi rõ ràng là sợ đến không nói nổi một lời, bờ vai run lẩy bẩy. Triệu Ngọc Hoa vậy mà vẫn còn đứng đó mắng chửi được.
"Các người còn muốn thông đồng với nó à? Chuyện nhà tôi thì liên quan gì tới các người hả?"
Anh tức giận mà quát.
"Triệu Ngọc Hoa bà nói đủ chưa? Là con gái của bà thì bà có thể mặc kệ sỉ diện của người ra rồi đánh cô ấy ngoài đường như vậy sao?"
________________________________________________