"Thiếu Phong! Em muốn ăn xí muội quá!"
"Chạy đi mua cho nó mau lên!"
"Dạ!"
Thiếu Phong! Em không thèm xí muội nữa, bây giờ lại thèm ăn chè đậu đỏ rồi!"
"Đi mua đi nhanh lên! Tất cả những gì mà con dâu mẹ muốn con phải chạy đi mua ngay lập tức cho mẹ!"
"Con đi ngay đây! Đi ngay đây!"
Thiếu Phong chạy đi chạy về cứ như một cỗ máy hoạt động hết công suất. Anh chạy đi hết chỗ này đến chỗ khác để tìm mua những món cô thèm. Nhưng ngặt nỗi, mấy món đó tuy nghe đơn giản bình dị, mà lại vô cùng vô cùng khó tìm. Anh tìm được về thì Hinh Ly lại thèm món khác, cứ thế chạy ra chạy vào, tiền xăng chắc cũng tốn không ít.
Rút kinh nghiệm cho những lần trước, lần này Thiếu Phong đem cả một túi thức ăn lớn về đủ thứ loại chua ngọt phòng hờ vợ yêu đổi ý bất thình lình. Anh cầm cái túi chạy vèo vèo vào nhà, thở hồng hộc trông thật tội nghiệp, vừa thở vừa nói
"Mẹ! Con về rồi! Vợ! Anh về rồi đây!"
"Lần này anh mua đủ loại chua lẫn ngọt, em cứ...cứ tha hồ mà ăn! Nhé!"
Anh thầm nghĩ mình là một người chồng quá ư là chu đáo, lo cho vợ như vậy nhất định mẹ anh sẽ không có cớ để mắng anh nữa.
Hinh Ly nhìn anh thấy mà thương, nhưng vẻ mặt của cô lúc này cứ như đang thương hại vậy. Thiếu Phong đã cảm thấy có điềm chẳng lành rồi, nhưng cũng chẳng để tâm mấy, chỉ quan tâm đến việc vợ vui hay không mà thôi.
Cô nhìn anh cười hì hì
"Chồng! Xin lỗi anh! Nhưng mà em hết thèm rồi! Hihi!"
Thiếu Phong đơ ra như một con nai vàng ngơ ngác giữa cánh rừng rộng bao la không biết đường ra. Còn Hàn phu nhân, bà ngồi bên cạnh cô, đưa tay che miệng cười, thương cho thằng con trai lần đầu nếm trải mùi vị chiều vợ bầu. Có nỗi khổ nào mà khổ hơn đâu?
Anh há hốc mồm, thanh quản cứng đờ luôn chẳng nói được gì, phải nuốt một ngụm nước bọt, đợi cho hoàn hồn rồi mới bần thần nói
"Em hết thèm rồi? Vậy...anh ăn một mình! Không sao đâu!"
Thiếu Phong ôm túi thức ăn trong lòng, vừa đi vừa cười hơ hơ như bị sảng làm cho Hinh Ly và Hàn phu nhân không nhịn được mà phải bật cười thành tiếng.
Khổ thân anh...
Hôm nay Thiếu Phong đưa Hinh Ly đi khám thai định kỳ. Thai nhi bây giờ đã được hơn ba tháng rồi, tuy đã làm mẹ nhưng Hinh Ly vẫn không hề xuống sắc chút nào, ngược lại còn xinh đẹp mặn mà hơn trước, khiến nhiều mẹ bầu khác ngưỡng mộ.
Anh ngồi bên cạnh bác sĩ siêu âm, nhìn thai nhi đang chuyển động mà trong lòng phấn khởi vô cùng, đôi môi thanh tú không thể không hé miệng cười vì hạnh phúc.
"Bác sĩ! Con tôi thế nào? Mọi chuyện ổn hết chứ?"
Hinh Ly nằm ở trên giường cạnh đó, nhìn anh sốt sắn mà cười nhẹ nhàng
"Anh à! Bác sĩ vẫn đang theo dõi mà!"
"Anh xin lỗi! Do anh nôn nóng quá!"
Bác sĩ quan sát theo dõi một hồi rồi nhìn sang Hinh Ly, sau đó thì nhìn sang Thiếu Phong,nở nụ cười rất tươi
"Chúc mừng hai vợ chồng! Song thai phát triển rất tốt!"
Cái gì?
Song thai?
Là song thai?
Thiếu Phong quay phắt sang nhìn Hinh Ly vừa mới ngồi dậy, cả hai vợ chồng nhìn nhau cười hạnh phúc. Thật không thể ngờ bây giờ anh làm cha rồi, mà lại còn là làm cha của hai đứa nhỏ. Bọn chúng sẽ chào đời cùng một lúc. Niềm vui này thật sự anh không thể nói nên lời nữa, không thể tả hết được. Nó khó tả vô cùng.
Trên đường về nhà, anh cứ liên tục hát hò rồi nhìn sang Hinh Ly mỉm cười ngọt ngào
"Vợ! Anh vui quá! Vui đến phát điên lên được ấy!"
Cô nhìn anh cười dịu dàng
"Em cũng rất vui!"
Anh tập trung lái xe, im lặng như đang suy nghĩ gì đó rồi quay sang nhìn cô
"Vợ! Có khi nào là hôm đó chúng ta....cho nên mới trở thành song thai hay không?"
Hinh Ly nhìn anh cau mày, hiểu được cái sự gian tà đằng sau câu nói ấy. Nhưng cô chưa kịp trả lời gì hết thì Thiếu Phong đã nhìn cô cười cười, nhướn mày nói
"Biết đâu cứ như vậy, em sẽ mang thai ba đứa, bốn đứa luôn thì sao nhỉ?"
Cô nghe xong thì phát hoảng lên, đánh cho anh một cú đau điếng
"Hàn Thiếu Phong anh bị điên hả? Anh nghĩ sinh con dễ giống như gà đẻ trứng vậy sao? Anh giỏi thì sinh một mình ba bốn đứa đi!"
"Ah đau! Vợ! Anh xin lỗi! Anh sai rồi! Vợ ơi!"
...
Hàn phu nhân sau khi biết tin Hinh Ly mang song thai, bà lại càng hào hứng và nôn nóng làm bà nội nhiều hơn nữa. Bà dặn dò con dâu đủ điều, tính sơ sơ thì cũng đã có thể viết thành một tấu sớ rồi. Nào là đi đứng cẩn thận, đi lại nhiều là tốt nhưng chỉ được đi đứng trong nhà, không mang giày cao gót, không cử động mạnh, mọi việc nếu như không làm được có thể bảo Thiếu Phong làm.
Anh ngồi ở bên cạnh nghe mà muốn lùng bùng lỗ tai. Từ bây giờ, Hàn tổng tài chính thức trở thành Hàn ô sin.
"Phong à! Hôm nay làm bữa sáng đi con!"
"Dạ! Con xuống ngay!"
Thiếu Phong đang nằm trên giường, định bụng sẽ ngủ nướng thêm chút nữa sau một đêm thức canh Hinh Ly ngủ. Nhưng chỉ vừa ngủ được một tiếng đồng hồ thì lại bị mẹ giục dậy làm bữa sáng. Anh bật dậy luôn. Chạy vèo vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng thần tốc rồi chạy vèo xuống bếp làm bữa sáng.
"Hôm nay nấu món tổ yến chưng hạt sen, món thịt bò hầm rau củ! Biết làm không?"
Hàn phu nhân đứng bên cạnh hỏi. Thiếu Phong vẫn còn ngơ ngơ ngáy ngủ, gật gật rồi lại lắc lắc đầu. Bà hừm một tiếng rồi hỏi lại
"Tóm lại là biết nấu hay không?"
Anh nhìn mẹ mình với khuôn mặt nũng nịu đáng thương rồi lắc đầu. Bà lườm anh thở dài.
Sau đó với ánh mắt đầy tia hi vọng và sự trông chờ, anh phấn khích hỏi
"Mẹ nấu giúp con phải không? Tuyệt vời! Yêu mẹ nhất!"
Nhưng bà lại nhìn anh lạnh nhạt đáp với vẻ mặt đầy sự phũ phàng
"Không! Mẹ sẽ chỉ cho con làm!"
"Ầm". Một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt của Thiếu Phong, lạnh toàn thân anh luôn rồi.
Cả một quá trình nấu ăn, anh đứng bên cạnh nghe mẹ chỉ rồi làm theo, gật gù như vậy trông thật đáng thương mà cũng thật khiến người ta không thể nhịn cười.
"Cho đường vào"
Thiếu Phong lơ tơ mơ lấy nhầm thìa muối suýt nữa cho vào, liền bị Hàn phu nhân giật lấy rồi khẽ lên tay anh
"Con ngáy ngủ chưa tỉnh hay sao? Đây là muối!"
"Ah! Đau quá mẹ ơi!"
Bữa sáng cực khổ của anh đã xong. Hinh Ly nhìn anh ngồi bên cạnh với vẻ mệt mỏi uể oải mà thấy thương. Cô nhẹ nhàng hỏi thăm anh
"Anh sao vậy? Mệt lắm có phải không?"
Thiếu Phong lần này quyết tâm làm nũng với cô, cho cô thấy anh bị mẹ mình ức hiếp như thế nào
"Dạ anh"...
"Không mệt đâu con! Nó còn phải làm nhiều hơn nữa thì mới biết được con mang thai cực khổ thế nào!"
Vậy là Hàn phu nhân cướp đi luôn cơ hội cầu cứu cuối cùng của Thiếu Phong. Nah phải ngậm đắng nuốt cay mới có thể ăn xong được bữa sáng.
Bây giờ là đến giờ nghỉ ngơi. Hinh Ly nhìn anh đang nằm trên đùi mình ngủ ngon lành mà thật tội nghiệp. Cô vuốt ve tóc anh
"Đồ ngốc này!"
Anh được nước lấn tới vùi đầu vào bụng bầu của cô, thút thít cứ như trẻ con đang nhõng nhẽo
"Con à! Con xem! Bây giờ con chưa chào đời mà bà nội đã ức hiếp ba như vậy rồi! Hic! Sau này khi con chào đời chắc chắn sẽ nhìn không ra ba luôn cho mà xem!"
Nếu thật là như vậy thì anh toi đời luôn chứ không phải chuyện đùa. Biết đâu con anh sẽ nhìn nhầm anh thành ông quản gia trong nhà, tệ hơn thì có thể là ô sin.
Hinh Ly phì cười
"Thật là! Anh nói quá rồi! Sẽ không như vậy đâu!"
"Có đấy! Hic! Vợ ơi! Mẹ thật là không thương anh gì hết! Bây giờ mẹ chỉ biết thương cháu thôi!"
Hinh Ly cười vì thấy chồng cứ làm nũng với mình. Cô xoa xoa gò má anh, an ủi
"Mẹ không thương anh thì còn em thương anh mà!"
Thiếu Phong ngẩng đầu lên nhìn cô đầy cảm động. Thật là chỉ có vợ anh là thương anh nhất thôi. Anh chớp chớp mắt, bặm môi tạo ra khuôn mặt dễ thương để cô chú ý
"Thật không?"
"Thật mà! Thương anh!"
________________________________________________