Bên cạnh bờ biển JeJu đang đốt lửa trại rất náo nhiệt, trong tiếng nhạc đoàn người tụ tập một chỗ cầm tay nhau khiêu vũ. Bên đống lửa người người tụ tập nướng các loại thức ăn, mùi hương thật khiến người ta thèm rỏ dãi, phía khác, người pha chếcũng đang thuần thục pha chế những ly cocktail xinh đẹp, mọi người cùng nâng ly.
Tiểu Bạch lôi kéo Park Se Joo xuyên qua đám người, bầu không khí sôi nổi lan đến cả hai người họ, "Làm sao cô biết được chỗ này?" Tiếng nhạc rất lớn, Tiểu Bạch thấy Park Se Joo nói gì đó nhưng lại không thể nghe rõ ràng.
"Anh nói gì cơ?" Tiểu Bạch trợn to mắt, chỉ chỉ bốn phía rồi chỉ tai mình, "Tôi không nghe rõ."
Park Se Joo bất đắc dĩ lớn tiếng, "Tôi nói... Làm sao cô biết nơi này?"
"A..." Gương mặt Tiểu Bạch vẫn mờ mịt, Park Se Joo thấy thế, bất đắc dĩ đưa tay kéo Tiểu Bạch, bước nhanh rời khỏi đám người.
Hai người tay nắm tay đi đến bờ biển yên tĩnh, Tiểu Bạch lúc này mới ngập ngừng lên tiếng, "Cái kia... Anh Se Joo... Tay..."
Park Se Joo nghe Tiểu Bạch nói, mắt nhìn xuống, thấy tay hai người vẫn nắm chặt, phản ứng kịp cuống quýt buông ra, "Xin lỗi, tại vừa nãy tôi vội quá."
"Không sao, vừa âm thanh quá to, không tiện nói chuyện, lỗ tai tôi còn đang ong ong này."
"Vậy chúng ta cứ đi tản bộ ở đây đi... Ở đây rất thanh tĩnh." Park Se Joo đề nghị.
"Tốt. Đêm nay có nhiều sao thật. Ở Seoul khó mà nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, trong không khí còn có mùi mặn của biển..."
Tiểu Bạch sung sướng chạy về phía trước vài bước rồi xoay người lại, làn váy theo bước chân phập phồng lay động. Trong mắt Park Se Joo lộ ra ý cười, dường như bị lây nhiễm bởi Tiểu Bạch.
"Được rồi. Làm sao cô biết ở đây có tiệc tối? Chỗ này thật không dễ tìm nha." Park See Joo nhìn Tiểu Bạch đang hứng thú dào dạt nhặt vỏ sò, đột nhiên hỏi.
"A..." Tiểu Bạch ngẩng đầu, "Bởi lúc đi dạo phố vô tình nghe người qua đường nhắc đến, vốn định ăn tối xong một mình đến xem chút, không ngờ lại gặp anh Se Joo."
"Xem ra chúng ta thực sự rất có duyên... Chae Ah tiểu thư là đến du lịch hay làm việc?" Park Se Joo mỉm cười nhìn Tiểu Bạch.
"Tôi à? Vừa mới bỏ việc, đến đây cho khuây khỏa." Tiểu Bạch đứng lên, vỗ vỗ hai tay tràn đầy cát.
"Công tác trước đây không phù hợp sao?"
"Kỳ thực cũng không phải, chẳng qua cảm thấy mình trước kia rất yếu đuối. Đáng ra có thể có công tác tốt, cơ mà không chịu được bạn bè thỉnh cầu, mỗi lần đều nhường, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Kết quả là không có người biết ơn, trái lại còn cười nhạo bản thân không có bản lĩnh mới nhường ra công việc." Tiểu Bạch nhìn về phía biển rộng, giọng nói bình tĩnh kể ra.
"Vậy Chae Ah tiểu thư sau này định làm thế nào?" Park Se Joo chậm rãi đi tới bên người Tiểu Bạch, quan tâm hỏi.
Tiểu Bạch liếc nhìn anh ta, vẻ mặt thả lỏng, "Anh biết YBS rồi chứ?"
"Ừ." Park Se Joo gật đầu.
"Lúc trước tôi bị quản lý quấy rối mới phải từ chức. Hiện tại tôi đã nghĩ thông, họcđại học 4 năm, làm sao có thể lãng phí.
Tôi quyết định một lần nữa đi phỏng vấn ở YBS, làm việc vặt cũng tốt, bưng trà rót nước cũng được. Chỉ cần có thể làm công tác mình thích, một lần nữa chứng minh bản thân mình, tôi không sợ gì cả."
Park Se Joo nhìn Tiểu Bạch tinh thần hăng hái nắm hai tay, cố ý hỏi, "Nếu như bị từ chối thì làm sao bây giờ?"
"Tôi đã sớm nghĩ xong. Nếu như bọn họ không thiếu người, tôi đây cũng không cần tiền lương, giúp đỡ không cần đền đáp, làm nhân viên miễn phí. Như vậy chắc bọn họ cũng để tôi qua đi." Ánh mắt Tiểu Bạch sáng lên trong suốt nhìn về phía Park Se Joo, trong lòng thầm nghĩ- Nhìn thấy sự nỗ lực của tôi thì cũng nên lén lút chăm sóc tôi đi nào.
"Tôi tin tưởng Chae Ah tiểu như nhất định sẽ thành công." Park Se Joo cũng phối hợp khích lệ.
"Tôi cũng tin vậy..." Tiểu Bạch thấy vẻ mặt mềm mại vô hại của anh ta, thầm nghĩ rõ ràng, Park Se Joo tuyệt đối không phải người đơn giản như vậy. Coi như không màng tình cảm riêng tư, nghe được cô bị quấy rầy nên phải từ chức, Park Se Joo kiểu gì cũng sẽ giúp cô một tay, cái công việc mới với nhiệm vụ mới này mới có thể tiến thêm một bước.
"Đúng rồi... Anh đừng cứ Chae Ah tiểu thư này Chae Ah tiểu thư nọ, gọi tôi Chae Ah là được."
"Vậy Chae Ah cũng gọi thẳng tôi Se Joo đi, chúng ta đều không phải khách sáo." Park Se Joo vui vẻ tiếp nhân đề nghị của Tiểu Bạch.
"Tốt." Tiểu Bạch cười híp mắt bước chân xuống biển, nước biển tràn qua mắt cá chân, hơi lạnh lẽo. Cô vẫy tay với Park Se Joo đang trên bờ biển nhìn mình, hô to một tiếng, "Se Joo."
Trong mắt Park Se Joo nhuộm đẫm các vì sao, nhìn Tiểu Bạch một mình chơi đến vui vẻ cũng la lớn, "Chae Ah có khát không, tôi đi lấy đồ uống cho cô..."
"Được. Anh đi nhanh về nhanh."
Tiểu Bạch nhìn bóng người Park Se Joo rời đi, quay đầu hỏi Tiểu Hắc đang xoay quanh, "Tại sao cậu trở lại?"
"Vừa tôi lại đi tới phòng của bác gái, bác gái kia có một cái máy tính xách tay, trong đó viết rất nhiều chuyện xảy ra trong tương lai. Tôi nghe bác ta nói với tuổi trẻ của mình, điểm mấu chốt khi gặp Park Se Joo chính là nước, dường như Park Se Joo gặp được người vợ chân chính ở đảo JeJu, vì nước mà yêu từ cái nhìn đầu tiên. Hai người họ còn không biết Park Se Joo đang ở cùng cô, cô cẩn thận chút."
"Cậu nghe bác gái nói mấu chốt khi gặp Park Se Joo là nước?" Tiểu Bạch nhớ tới lúc mình gặp Park Se Joo, hỏi lại.
"Đúng vậy, bác gái kia cùng Na Mi Rae vì cái tát vừa rồi mà cãi nhau một trận. Sau đó bác gái nói cô ấy sẽ thất nghiệp, sống rất thê thảm, nên Na Mi Rae trẻ nhất định phải nghe bác ta. Nhưng mà hình như Na Mi Rae kia rất phản cảm, dáng vẻ giống như bị đả kích."
"Sau đó thì sao..."
"Sau đó Na Mi Rae ra cửa một mình, tôi liền tìm chỗ cô." Tiểu Hắc cọ Tiểu Bạch báo cáo.
"Nói như vậy, mục tiêu của tôi với bác ta là cùng một người?Vậy phải cẩn thận với bác ta một chút, được rồi, cái ghi chép của bác ta phải nghĩ biện pháp xem được... còn có..." Tiểu Bạch đang liên miên dặn dò Tiểu Hắc, vừa nhấc mắt, bất chợt thấy một người phía xa xa mặc áo trắng có vẻ rất mất tinh thần đi về hướng biển sâu.
"Tiểu Hắc, nhìn kìa, người kia... chắc không phải tự sát đi."
"Hình như là vậy, cô ấy đang đi xuống chỗ sâu, Tiểu Bạch cô nhanh đi xem một chút..." Tiểu Hắc bay tới không trung, sốt ruột nói.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm cách đó không xa, bước chân nhanh chóng, gần tiếp cận được cô gái kia, Tiểu Hắc đột nhiên nói, "Hình như là Na Mi Rae."
"Cậu thấy rõ?" Tiểu Bạch cố gắng trợn mắt vô ích, đáng tiếc cô gái kia đã đi được rất xa, nhìn không rõ lắm.
"Tuyệt đối là cô ấy, a a ... Cô ấy cởi quần áo xuống... Làm sao bây giờ." Tiểu Hắc bỗng nhiên xoay người che mắt.
"Cởi quần áo? Cô ấy chắc không phải tự sát đâu." Làm gì có người đi tự sát lại cởi quần áo, hơn nữa còn là một cô gái.
Tiểu Bạch đứng lại bên bờ, vẫn nhìn Na Mi Rae nhảy vào trong biển, "Chắc là muốn bơi thôi." Tiểu Bạch lẩm bẩm không xác định lắm.
"Tôi đi xem. Cô chờ ở đây." Hai người chờ cũng không phải biện pháp, Tiểu Hắc bay đến phía Na Mi Rae, tính toán xem tình huống.
Lúc này, Park Se Joo bưng hai ly đồ uống trở về, phát hiện không thấy bóng dáng Tiểu Bạch, trên bãi cát có loáng thoáng vết chân cô để lại. Park Se Joo có chút lo lắng, đi tìm dọc theo vết chân.
"Tiểu Bạch... Na Mi Rae dường như bị sóng đánh ngất xỉu, cô mau tới a." Tiểu Bạch cũng đang đợi một cách gấp gáp, đột nhiên nghe Tiểu Hắc gọi, không kịp nghĩ gì nhiều, chạy vào trong biển, bơi về hướng Na Mi Rae.
"Chae Ah..."
Park Se Joo chạy đến vừa vặn thấy bóng lưng Tiểu Bạch, lo lắng gọi to, Tiểu Bạch không có biện pháp trả lời anh. Park Se Joo thấy cô bơi hướng cái bóng màu trắng như ẩn như hiện trong nước, lập tức rõ ràng có người chết đuối, anhnhanh chóng móc điện thoại báo cứu hộ.