Chương 43: Lý do cuối cùng
Tục ngữ nói hoa nhà thơm không bằng hoa cỏ dại.
Thiên Sở Quốc có một ít song nhi trời sinh túng dục thích gần nam sắc, mặc dù trong nhà đã có bao nhiêu vị phu quân cùng thị lang nhưng vẫn thích đi tìm nam nhân bên ngoài để phong lưu một đêm.
Trinh tiết nam tử Thiên Sở Quốc cực kỳ quan trọng, nam tử trong sạch tất nhiên sẽ coi trọng trinh tiết.
Trước khi thành thân tuyệt không xằng bậy, sau khi thành thân có tức phụ sẽ càng phải vì tức phụ thủ trinh.
Nhưng trên thế giới này không có khả năng mỗi nam tử đều thủ lễ như thế, sẽ có một bộ phận nhỏ nam tử, có lẽ là trời sinh tính tình phóng đãng, hoặc có lẽ trong nhà quá nghèo cưới tức phụ không nổi, lại có lẽ sau khi thành thân không được phu nhân yêu thích, hàng năm hư không, muốn được phóng thích dục vọng.
Nếu có song nhi nào nguyện ý cùng bọn họ một hồi nhân duyên ngắn ngủi, thì nam tử đó sẽ đi theo song nhi kia yêu đương vụng trộm, giải phóng dục hỏa trong cơ thể.
Chuyện giống như vậy nếu bị truyền ra đi đương nhiên không dễ nghe, nếu như bị người khác biết nhất định sẽ bị phỉ nhổ.
Nhưng trên đời không có tường nào không lọt gió, hơn nữa song nhi vốn là tam phu bốn hầu, loại chuyện này sẽ không có ai nói song nhi không đúng, nên những song nhi yêu thích chuyện này cũng không hoàn toàn che giấu.
Trong Phong huyện có vài song nhi nổi tiếng có sở thích ngủ cùng nam nhân lạ.
Mà Cố Thần Chi lúc này thông qua người khác ước hẹn một song nhi như vậy tới.
Song nhi này tên là Lam Tu Khiết, gia thế không tồi, lớn lên cũng tuấn tú xinh đẹp, vừa mới đầu hai mươi mà phu quân thị lang trong nhà cũng đã nạp hơn hai mươi người, cứ cách mấy tháng liền mang nam nhân khác về nhà.
Nhưng y vẫn không thỏa mãn, vẫn thường có mới nới cũ, còn thích nhất là nam nhân đã có phu lang. Chẳng qua nếu để mắt thiếu niên chưa lập gia đình nào thì y cũng nguyện ý cùng đối phương hoan hảo một phen.
Cha và phụ thân Cố Thần Chi đều thúc giục mãi, hai vị trưởng bối ước gì nhân lúc Liễu Miên Hạ nạp trắc phu giúp Cố Thần Chi định xong chuyện hôn nhân.
Cố Thần Chi trong lòng có người, tự nhiên không muốn cưới vợ.
Trước đó vài ngày hắn đã nói với Hà Ngọc Thư sẽ tự mình sắp xếp, kỳ thật chỉ là tạm thời lấp kín miệng Hà Ngọc Thư mà thôi.
Hắn hoàn toàn không nguyện ý đính hôn.
Lần này hắn hẹn Lam Tu Khiết là muốn thử một lần, xem mình nhìn song nhi khác có thể cứng nổi không.
Đây là lần cuối cùng Cố Thần Chi cho mình cơ hội.
Nếu hắn có thể có phản ứng với Lam Tu Khiết thì hắn sẽ tùy tiện tìm một song nhi khác thành thân.
Không thể cưới được người kia, như vậy cưới bất cứ kẻ nào cũng đều không sao cả.
Địa điểm ước hẹn do Lam Tu Khiết chọn, đó là một thôn trang nhỏ ở ngoại ô, bên trong có suối nước nóng dẫn từ trên núi xuống, Lam Tu Khiết thường xuyên ở chỗ này lén gặp nam nhân, thôn trang giống như vậy y còn có vài cái, cảnh sắc bên trong đều không tệ, chuyên môn để y tới đây vui đùa.
Cố Thần Chi chuẩn bị xe ngựa đơn giản, chỉ dẫn theo Cố Trạch đi cùng, tới thôn trang thì được một hạ nhân dáng người cường tráng dẫn đến hậu viện.
Suối nước nóng được bố trí tại hậu viện, vòng qua một bụi cây thấp bé, Cố Thần Chi liền thấy Lam Tu Khiết.
Song nhi nửa ghé người vào bục gỗ bên bờ hồ nước nóng, có vẻ đang nhàm chán nghịch nước, trên người y chỉ mặc một kiện trường bào lụa mỏng, nó mỏng đến nỗi có thể thấy đường cong thân thể mê người, tóc dài buông xõa như vải sa tanh đen tuyền.
Nghe thấy tiếng động, Lam Tu Khiết ngồi dậy, thanh âm lười biếng nói: "Tới a..."
Cố Thần Chi lúc này mới thấy rõ mặt Lam Tu Khiết, y phục mỏng manh của y chưa buộc kỹ, theo động tác của y một bên cổ hớ hênh, lộ ra da thịt tuyết trắng cùng xương quai xanh xinh đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, mặt mày mang theo mị sắc như hồ ly tinh.
"Lại đây ——" Lam Tu Khiết hướng Cố Thần Chi vẫy vẫy tay.
Y nhìn thấy diện mạo Cố Thần Chi, hai mắt tức khắc sáng lên, trên mặt không chút che dấu hứng thú.
Ánh mắt Cố Thần Chi trầm xuống, đứng tại chỗ không động.
Lam Tu Khiết cũng không thèm để ý, chậm rãi đứng lên, câu môi cười nói: "Thẹn thùng sao? Là trai tơ đi? Kia để ca ca tới dạy ngươi ——"
Thanh âm y trong trẻo mang theo chút khàn khàn, phảng phất trong tiếng nói có dây câu, khiến người nghe cảm thấy xương cốt hồn phách cũng bị câu đi một nửa.
Khi cánh tay Lam Tu Khiết muốn cuốn lấy cổ Cố Thần Chi, Cố Thần Chi phảng phất như kinh hoảng mà lui về phía sau một bước nhỏ, không đợi Lam Tu Khiết hỏi chuyện, Cố Thần Chi đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười của thiếu niên mang theo chút ngượng ngùng, mặt cũng đỏ lên, hắn nói: "Ca ca, ngươi thật xinh đẹp, ta là lần đầu tiên, ngươi đừng, ngươi đừng quá vội... Ta, ta muốn xem ngươi trước... Có được hay không? Ta, ta chưa thấy qua thân thể song nhi bao giờ, ca ca tốt, ngươi cho ta xem một chút đi..."
Lam Tu Khiết nhướng mày hừ cười một tiếng, "Ngươi tiểu tử này miệng còn rất ngọt, nếu ngươi làm tốt thì sau hôm nay đi theo ca ca về nhà được không?"
Cố Thần Chi hẹn Lam Tu Khiết tất nhiên sẽ che giấu thân phận, Lam Tu Khiết không biết gia thế Cố Thần Chi, y cũng không thèm để ý cái này, chỉ cần lớn lên đẹp trai, hàng to xài tốt là được.
Cố Thần Chi làm bộ không nghe thấy lời này của Lam Tu Khiết, cúi đầu đỏ mặt thúc giục một câu: "Ca ca, ngươi còn chưa có cởi..."
"Gấp cái gì, ca ca liền cho ngươi xem." Lam Tu Khiết phong tình vạn chủng liếc mắt với Cố Thần Chi một cái, một tay kéo xuống trường bào, dựa vào một bên ghế dài, thoải mái hào phóng tách ra một chân, đem dương vật cùng hai lỗ nhỏ dưới thân đều lộ ra toàn bộ.
Khung xương Lam Tu Khiết rất đẹp, da trắng eo ngon, bầu vú tròn trịa trước ngực chỉ cần một tay đã bao lấy toàn bộ, lông mao dưới hạ thể bị cạo sạch sẽ, dương vật hồng nhạt có kích cỡ bình thường, lúc này bị Cố Thần Chi nhìn đã cương lên, âm hạch sung huyết sưng to, bướm nhỏ cũng là màu thịt hồng nhạt mê ngươi. Khe hở kia hơi hơi mở ra, chậm rãi phun ra dâm thủy, cơ khát chờ đại dương vật thao vào.
Lam Tu Khiết thân kinh bách chiến, bị nam nhân xa lạ nhìn cũng không cảm thấy thẹn, ngược lại dục vọng càng thêm tăng vọt, y vươn hai ngón tay sờ lên môi bướm của mình, nhẹ nhàng ấn xoa, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Cố Thần Chi, liếm liếm môi nói: "Muốn sờ sao?"
Cố Thần Chi không muốn.
Không thể phủ nhận, Lam Tu Khiết quả thật là một vưu vật.
Y có vốn liếng để câu dẫn nam nhân.
Nếu giờ phút này ở đây là thiếu niên mười sáu tuổi bình thường, có lẽ đã kìm nén không được đem dương vật chính mình cắm vào dâm huyệt Lam Tu Khiết.
Nhưng một màn hoạt sắc sinh hương trước mặt Cố Thần Chi không thể khiến nội tâm hắn nổi lên chút gợn sóng.
Vật kia dưới thân nửa chút phản ứng càng không có.
Sắc mặt thiếu niên bỗng chốc trắng bệch, lắp bắp nói: "Ca ca, ta, ta... Ta chỗ đó không có..."
Tay của hắn muốn đi che lại hạ thân, Lam Tu Khiết gặp qua nhiều nam nhân như vậy nên hiểu rất rõ, y lập tức thấy dưới vạt áo thiếu niên này một chút phập phồng cũng không có.
Lam Tu Khiết nheo nheo mắt, ở trước mị lực của y mà hạ thể còn an tĩnh như thế, vậy cũng thật không phải nam nhân.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lam Tu Khiết cũng lạnh, hừ một tiếng, kéo lại trường bào, điều chỉnh tư thế ngồi, trầm giọng nói: "Thật là đen đủi, mặt đẹp như thế, không nghĩ tới không còn dùng được, ngươi cút đi."
Cố Thần Chi phảng phất như bị dọa, cúi đầu nhanh chóng chạy đi mất.
Lam Tu Khiết bị gợi lên hứng thú, chờ Cố Thần Chi vừa đi, y liền lập tức kéo người hầu cường tráng dẫn đường vừa rồi kia gấp gáp ở bên suối nước nóng giao hợp.
...
Cố Thần Chi vừa ra khỏi thôn trang liền thay đổi sắc mặt.
Lúc này hắn nào còn nửa điểm ngượng ngùng kinh hoảng như lúc ở trước mặt Lam Tu Khiết?
Ngồi trên xe ngựa, Cố Thần Chi phân phó Cố Trạch: "Hồi phủ. Ngươi ra ngoài tung tin Lam Tu Khiết nói ta không thể giao hợp."
"Lang quân!" Cố Trạch đang đánh xe ở phía trước sợ tới mức run tay, không giữ lực tốt, hung hăng quất ngựa một roi, ngựa kêu vang một tiếng chạy chậm lại.
Cố Trạch cuống quít khống chế tốt con ngựa, hỏi: "Lang quân, ngài muốn làm gì?! Ngài rõ ràng còn rất tốt!"
Y mỗi ngày hầu hạ bên người Cố Thần Chi, không biết thu dọn bao nhiêu quần lót rối tinh của Cố Thần Chi, lang quân nhà hắn làm sao lại không thể giao hợp?
Cố Thần Chi trầm giọng nói: "Đừng hỏi nhiều như vậy, theo lời ta mà làm. Nhất định phải mau chóng truyền tới tai phụ thân và cha ta."
Giọng Cố Thần Chi khiến Cố Trạch không dám nói lời nào, chỉ đành đau khổ đáp ứng.
Xe ngựa lộc cộc chạy vào trong thành, Cố Thần Chi dựa ngồi ở trong xe, giơ tay ấn ấn huyệt thái dương, cau mày nhắm hai mắt lại.
Trong đầu hắn giờ phút này chỉ còn sót lại hình ảnh Lam Tu Khiết mở ra hai chân.
Nhưng hình ảnh này đối với hắn không có nửa chút tốt đẹp, hắn chỉ cảm thấy chán ghét.
Không phải người kia, cái gì đều không phải.
Cố Thần Chi hiện tại chỉ muốn quên sạch Lam Tu Khiết, trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện ra khuôn mặt người nọ.
Ca ca hắn, ca ca ruột của hắn, ca ca của hắn chảy cùng dòng máu trong xương cốt.
Ký ức của hắn lúc nhỏ với ca ca không quá rõ ràng, chỉ nhớ rõ ca ca xinh xắn đáng yêu, cha cùng phụ thân từ nhỏ liền nói cho hắn, sau này lớn lên phải bảo vệ ca ca.
Là từ lúc nào bắt đầu, ánh mắt hắn luôn dính trên người ca ca?
Cố Thần Chi nhớ rõ ràng, là từ lúc ca ca làm ra nhiều món ăn ngon, là lúc ca ca dạy hắn học tính toán, là ca ca dạy hắn buôn bán như thế nào, cũng là từ lúc trong đầu ca ca xuất hiện nhiều ý tưởng quái lạ.
Ngay từ đầu, hắn chỉ cầm lòng không đậu mà truy đuổi thân ảnh ca ca, vương vấn ca ca mỗi lúc cười lúc khóc, mỗi ngày thời gian vui vẻ nhất chính là lúc ca ca dạy hắn học tập.
Chỉ cần là ở nhà, hắn liền nhịn không được chạy tới bên người ca ca.
Khi đó hắn xung phong nhận việc buôn bán bánh ngọt, mỗi ngày đều muốn kiếm lời rồi đến tranh công trước mặt ca ca.
Hắn sẽ được ánh mắt khen thưởng của ca ca, còn có những lời cổ vũ động viên.
Mỗi khi như vậy, trong lòng Cố Thần Chi đều ngọt như ăn mật.
Lúc đó Cố Thần Chi còn chưa rõ, hắn vui vẻ không phải bởi vì kiếm lời, mà là vì được nghe thấy gương mặt ca ca hắn vui mừng tươi cười khi kiếm được tiền.
Sau đó, gương mặt tươi cười kia liền tiến vào giấc mộng của hắn.
Cố Thần Chi chẳng qua cũng chỉ là thiếu niên choai choai mà thôi, đơn thuần cho rằng giấc mộng kia là do ban ngày nghĩ nhiều nên đêm mơ thấy.
Hắn không hiểu đây là thích một người, chờ tới khi hắn hiểu thì tình căn sớm đã đâm sâu.
Đó là lần đầu tiên hắn ở trong mộng tiết ra sơ tinh, bởi vì mơ thấy ca ca của mình.
Hắn vì ca ca mà trưởng thành.
Lúc ban đầu, Cố Thần Chi rất sợ hãi, quá sợ hãi quá nên hoàn toàn không dám nói cùng ai.
Tiểu thiếu niên một mình cất dấu bí mật trong lòng, hắn thậm chí tự an ủi giấc mộng kia chỉ là ngẫu nhiên, cũng không đại biểu chính mình có xấu xa tâm tư như vậy với ca ca.
Nhưng lần thứ hai hắn làm như vậy trong mơ, hắn không bao giờ có thể lừa gạt chính mình nữa.
Hắn chính là biến thái như vậy, yêu ca ca ruột của mình.
Hơn nữa không biết hối cải, thậm chí muốn có được ca ca.
Cố Thần Chi từ trong hồi ức tỉnh lại.
Ánh mắt dừng giữa hai chân chính mình, chỉ cần nghĩ đến ca ca thôi mà nghiệt căn kia đã hưng phấn đỉnh nổi áo choàng.
Cố Thần Chi nhìn như không thấy, đáy mắt phủ một tầng mờ mịt.