Điền Mật nhún vai, nếu nàng ở lại Huyết giáo thêm một thời gian dài, chắc chắn nàng sẽ bị buồn chết mất.
Nhưng không sao, chờ vài ngày nữa vết thương trên người lành lại, nàng có thể rời khỏi đây.
Mặc dù ~ nàng đi ra ngoài để giết người.
Chẳng qua đi xem thử giang hồ ở cổ đại ra sao cũng tốt thôi ~ dù sao mấy lần xuyên đến cổ đại, đều làm tiểu thư khuê các, không ra cổng trước không bước cổng trong.
Vài ngày sau, vết thương trên người Điền Mật gần như khỏi hẳn, hoàn toàn có thể cử động bình thường.
Điền Mật cho người báo cho Úy Trì Vô Tâm một tiếng, sau đó rời khỏi Huyết giáo.
Đi tới sơn trang minh chủ tại Tương Châu.
Lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa, cố gắng kiềm chế phấn khích trong lòng và ý cười nơi đáy mắt, nỗ lực duy trì tính cách ban đầu của ký thể.
Nàng mặc một bộ xiêm y màu đỏ rực, không phải nam trang, nhưng cũng không phải nữ trang của mấy tiểu thư khuê các.
Khi đánh nhau sẽ tương đối thuận tiện, tóc buộc cao, trên mặt mang khăn che mặt màu đỏ, chỉ lờ mờ nhìn ra được phong thái khuynh thành của nàng.
Đi được nửa ngày, nàng có chút mệt mỏi, dù sao vết thương trên người nàng, còn chưa có khỏi hẳn.
Nhìn thấy phía trước có một khách điếm. Nàng dự định ở khách điếm ăn một chút gì đó rồi đi tiếp.
Dù sao, đi đến Tương Châu, nhanh nhất cũng phải năm ngày, nếu nàng không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ lại lần nữa quay lại thực hiện nhiệm vụ này, cứ coi như được "Nghỉ phép" theo phương thức khác vậy.
Nàng sẽ không chấp nhận, nàng nói hai chữ ‘nghỉ phép’, là cắn răng nghiến lợi mà nói.
Đây là lối đi chính đến Tương Châu và Từ Châu, mặc dù chỗ này khá khuất, nhưng người qua lại tương đối nhiều.
Điền Mật xuống ngựa, lập tức có tiểu nhị khách điếm chạy tới chào đón: ""Nữ hiệp, người đến nghỉ trọ hay dùng cơm?""
Điền Mật đưa dây cương cho tiểu nhị, lạnh lùng nhìn hắn: ""Dùng cơm, sương phòng.""
Tiểu nhị khách điếm kia cũng từng gặp qua không ít nhân sĩ giang hồ, nhưng hắn vẫn bị ánh mắt Điền Mật dọa sợ.
Điền Mật tỏ vẻ nàng cũng không còn cách nào khác, dù sao, bản thân chủ thể là sát thủ máu lạnh, nên không thể giống những thế giới trước vui vẻ nhảy nhót.
""Được, nữ hiệp mời đi bên này!"" May mà lá gan của tiểu nhị cũng không quá nhỏ, rất nhanh khôi phục lại tinh thần, mời Điền Mật vào khách điếm. Sau đó dẫn nàng lên sương phòng trên lầu hai.
Điền Mật tùy ý chọn mấy món ăn, cho tiểu nhị một lượng bạc. Tiểu nhị khách điếm vui mừng cười toe toét, ngay đến chuyện mới bị Điền Mật dọa sợ mất mật cũng quên sạch bách.
Đợi tiểu nhị rời khỏi sương phòng, Điền Mật ngồi bên cạnh bàn. Vừa mới ngồi xuống, Điền Mật nghe thấy tiếng 0051 cười hì hì mang theo giọng nói nịnh nọt: ""Nói cho kí chủ một tin tốt!""
Điền Mật vẫn còn chưa nguôi giận với nó, vừa nghe thấy giọng nói của 0051, Điền Mật xị mặt: ""Có, rắm, mau, thả ~""
""Nam chủ đang cải trang đi theo, hơn nữa còn dịch dung."" 0051 nhanh chóng nói ra tin tức, nói nhanh đến mức muốn líu lưỡi.
Chỉ có điều nó là hệ thống, không có giọng địa phương, nói chuyện nhưng không rõ ràng.
Cũng may Điền Mật nghe hiểu được ý mà nó muốn biểu đạt, nam chủ đi theo nàng để làm gì? Nếu nàng nhớ không nhầm, hiện tại nội lực của hắn vẫn chưa khôi phục a!? Như vậy mà hắn còn dám đến đây? Chẳng lẽ không sợ Tư Mã Tình Không tìm giết hắn?
""Nam chủ đi đến đâu rồi?""
""Ngay trước cửa ~""
0051 vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng ồn ào la hét: ""Tại sao không cho ta vào sương phòng, bên trong không phải chỉ có một cô nương hay sao! Đều là nhân sĩ giang hồ, ngồi chung bàn thì có làm sao? Ta đã nói, ta không có thói quen ngồi chung bàn với nhiều người ăn cơm."" Âm thanh kia rất bình thường, hoàn toàn không nghe ra giọng nói âm u của Úy Trì Vô Tâm.
""Là Úy Trì Vô Tâm?"" Điền Mật có chút không xác định.
""Đúng vậy, kí chủ!""
""Được rồi."" Điền Mật nhún vai, rất tò mò không biết nam chủ muốn chơi trò gì.
Khi nàng bước tới cửa phòng, đúng lúc nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ của tiểu nhị: ""Ta nói, vị thiếu hiệp này ~ cô nương bên trong ngài không trêu chọc nổi đâu! Dưới lầu còn nhiều bàn trống như vậy, hay là ngài chấp nhận ngồi tạm đi!"" Dĩ nhiên, người nói chuyện là tiểu nhị khách đếm dẫn nàng lên lầu.
Điền Mật cong khóe môi, vươn tay mở cửa ra.
Hai người đứng ngoài cửa, cùng lúc quay đầu nhìn về phía Điền Mật.
Tiểu nhị khách điếm lập tức phản ứng, sau đó đứng quay về phía Điền Mật cúi đầu khom lưng với nàng, dù sao, Điền Mật đã thưởng thêm bạc cho hắn, còn nhiều hơn cả nửa tháng tiền làm công của hắn a: ""Quấy rầy nữ hiệp rồi, thực sự xin lỗi, chúng tôi sẽ xuống lầu ngay! Ngay lập tức."" Hắn vừa nói, vừa kéo tay người đứng trước mặt hắn, nam tử ăn mặc y phục cực kỳ lộng lẫy. Nam tử đó dĩ nhiên không đồng ý đi, nhìn về phía Điền Mật chắp tay: ""Vị cô nương này, tại hạ mạn phép, tại hạ cũng tới đây ăn cơm. Nhưng tại hạ không thích ăn với nhiều người dưới lầu, cho nên, không biết cô nương có đồng ý, ngồi chung bàn với tại hạ được không?""
Điền Mật nhướn mày nhìn hắn, bởi vì đã dịch dung, nhìn khuôn mặt hắn có vẻ rất bình thường. Trong lòng nàng đã cười ngất, nếu nam chủ biết nàng đã biết hắn từ trước, không biết có tức giận không?
""Không muốn!""
Mặc dù trong lòng mong muốn, nhưng giờ nàng là Huyết sát nha, làm gì có lòng tốt như vậy. Cho nên nàng chỉ có thể lạnh lùng từ chối.
Nam tử kia dường như không nghĩ tới nàng sẽ dứt khoát từ chối, đôi mắt mở to, há hốc miệng.
Điền Mật thấy nam chủ như vậy, trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái, nếu như ở hiện đại, Úy Trì Vô Tâm chắc chắn là ảnh đế, ngoài hắn ra không thể là người khác nha!
Không để ý đến nam tử kinh ngạc, Điền Mật liếc nhìn về phía tiểu nhị: ""Làm xong cơm lập tức mang vào."" Sau đó không đợi tiểu nhị trả lời, nàng quay trở lại sương phòng, chuẩn bị đóng cửa.
Nam tử kia nhanh chóng phản ứng, vội vã đưa tay đặt trên cánh cửa: ""Ta, ta, cô nương chỉ cần đồng ý ngồi cùng bàn với ta, bữa cơm này ta mời.""
""Ta có tiền!""
""Ta, ta, ta ~~"" Nam tử kia không nghĩ ra được lý do gì nữa, không thể làm gì khác hơn đành liều chết ôm cửa, không chịu buông tay.
""Ta cầu xin cô, cô nương ~"" Ánh mắt hắn trong suốt, giọng nói đặc biệt chân thành.
Điền Mật suy nghĩ một lát, buông lỏng tay, để nam tử kia từ từ bước tới.
""Ngươi mời khách!""
""Được!""
Sau đó nam tử kia chọn vài món ăn, rồi ngồi đối diện Điền Mật, nói không ngừng.
Hắn nói hắn tên là Trì Tín, năm nay hai mươi tuổi, cha là thư sinh, mẫu thân là hiệp nữ giang hồ giống Điền Mật. Lần này là hắn muốn đến Tương Châu, nhà ngoại của hắn ở tại đó.
Hắn cũng không hỏi Điền Mật tên gì, chỉ ngồi nói một mạch~
Cuối cùng Điền Mật thực sự không thể chịu nổi, chuẩn bị nổi giận, thì đồ ăn được đem lên.
Điền Mật thở phào nhẹ nhõm, đợi tiểu nhị rời khỏi sương phòng, bèn tháo khăn che mặt chuẩn bị ăn.
Úy Trì Vô Tâm giống như vô cùng kinh ngạc khi thấy dung nhan kiều diễm của nàng, miệng há hốc, không nói nên lời.
Hiện tại Điền Mật đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, liếc nhìn về phía hắn, sau đó cúi đầu ăn.
Hiển nhiên bỏ lỡ, đáy mắt Úy Trì Vô Tâm chợt lóe lên một tia sáng.
""Đinh -- độ hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm 10, kí chủ cố gắng lên nha!""
Bàn tay gắp thức ăn của Điền Mật hơi dừng một chút, cố gắng không ngẩng đầu nhìn Úy Trì Vô Tâm, mặc dù, nàng rất tò mò, sao tự dưng lại tăng lên mười điểm hảo cảm.