Editor: Nguyễn Thủy
Như vậy Điền Mật với Dung Vũ Thần sẽ môn đăng hộ đối, trước kia nhà họ Dung lấy lý do này để từ chối cô ta lúc này nhất định sẽ không phản đối nữa.
Vừa nghe Hạ Chỉ nói đến hôn lễ, theo phản xạ Dung Vũ Thần nhìn về phía Điền Mật, trong lòng lo lắng cô sẽ khổ sở.
Ai ngờ vẻ mặt Điền Mật tự nhiên, trên môi vẫn luôn mỉm cười: " Hạ tiểu thư yên tâm, áo cưới đã thiết kế gần xong, ngày mai nhất định sẽ xong. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đưa đến công ty, để Hạ tiểu thư xem thử đã vừa lòng hay chưa."
" Được."
Quý Minh Phàm gặp người quen, thấy bọn họ nói chuyện đã lâu, liền dán ở bên tai Điền Mật nói thầm. Cô cười gật đầu nhìn về phía mọi người: " Xin lỗi không nói chuyện tiếp được."
Sau đó cùng Quý Minh Phàm rời đi.
Dung Vũ Thần nhìn Quý Minh Phàm thân mật với Điền Mật, trong lòng không vui.
Hắn không muốn bất kỳ người khác phái nào đến gần Điền Mật.
Hạ Thiên Dật còn đang nhìn gương mặt Điền Mật mà ngẩn người, trong đầu là hình ảnh của 25 năm về trước.
Hạ Chỉ nhìn Điền Mật thành thạo nói chuyện vui vẻ trong bữa tiệc, lòng sinh ghen ghét. Bàn tay vàng của nữ chủ quá cường đại, thật không công bằng.
Nhớ trước khi cô xuyên qua sống trong gia đình khá giả, trừ cô ra còn có em trai em gái. Bởi vì là con cả lại là con gái, cha mẹ chưa bao giờ thiên vị cô. Việc nhà hầu như do cô làm hết. Cô rất hâm mộ những tiểu thư nhà giàu kia, không cần làm gì, cả ngày đi mua sắm, thẩm mĩ viện, spa.
Có một ngày cô xuyên vào ác độc nữ xứng trong cuốn tiểu thuyết vừa đọc.
Gia đình có điều kiện, còn có gương mặt xinh đẹp. Nhưng mà nữ xứng cuối cùng thành vật hy sinh bị tàn tật, vì không để mình trở thành vật hy sinh, cô dốc lòng ôm lấy đùi nam chủ.
Chỉ là thời gian ở bên nhau, cô yêu phải nam chủ. Cô biết cốt truyện, quyết định lật đổ nữ chủ Mary Sue, xoay người thượng vị.
Cô đưa nữ chủ ra nước ngoài, mua chuộc bác sĩ phẫu thuật cho mẹ Điền, tạo thành phẫu thuật thất bại.
Cô biết bữa tiệc hôm nay quan trọng nhất, nhưng cô không ngờ, cô ngăn cản như thế nào, Hạ Thiên Dật vẫn gặp được Điền Mật. Giống như trong truyện, cho dù quá trình hơi khác nhưng kết quả vẫn giống nhau.
Cô không cam lòng, chẳng lẽ cô nhất định phải làm nữ xứng độc ác ư?
Hạ Chỉ quay đầu nhìn, ánh mắt Dung Vũ Thần vẫn luôn ở trên người Điền Mật.
Không! Tuyệt đối không! Dung Vũ Thần là của cô! Là của cô!
Trong mắt Hạ Chỉ lộ ra dục vọng chiếm hữu điên cuồng, trong mắt càng ngày càng tối, khiến cho gương mặt xinh đẹp dữ tợn xấu xí.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Quý Minh Phàm chuẩn bị mang Điền Mật rời khỏi. Lại bị Hạ Thiên Dật ngăn cản, Điền Mật nghiêng đầu nhìn ông, trong mắt hiện ra khó hiểu.
Mỗi lần nhìn Điền Mật, Hạ Thiên Dật cứ ngỡ người trước mắt là Điền Thư Diêu.
Lúc trước ông cùng Thư Diêu bị bắt phải tách ra, ông đi tìm Điền Thư Diêu, nhưng mà vẫn không tìm được. Sau khi có Hạ Chỉ, ông mới ngừng tìm.
Thời gian không làm phai nhạt hình ảnh của bà, tình yêu của ông đối với bà, mà càng khiến tình cảm lên men, càng thêm sâu đậm.
" Chú.... muốn hỏi một chút, mẹ của cháu, bà ấy sống có tốt không? Chú... có thể gặp bà ấy không?"
Hạ Thiên Dật vừa hỏi, hai mắt Điền Mật đỏ lên.
Quý Minh Phàm biết mọi chuyện lo lắng ôm lấy Điền Mật.
" Xin lỗi Hạ chủ tịch, chú có lẽ sẽ không gặp được bà ấy nữa, sáu năm trước bà ấy đã qua đời." Giọng nói Điền Mật nghẹn ngào, miễn cưỡng nói xong, nước mắt đã rơi xuống: " Xin lỗi, đã thất thố, cháu đi trước."
Nói xong Quý Minh Phàm ôm lấy Điền Mật nhanh chóng rời đi.
Hạ Thiên Dật nghe Điền Mật nói, cả người như sét đánh trúng, không có phản ứng. Ông vừa nghe thấy gì? Điền Thư Diêu đã mất? Sáu năm trước đã chết?! Không, không có khả năng. Làm sao có thể. Ông đỏ mắt nhìn Điền Mật, bả vai cô run rẩy vì khóc.
Điền Mật như vậy, cả người lộ ra đau thương khiến ông không nỡ hỏi.
Hạ Thiên Dật ngăn lại Điền Mật, đúng lúc Dung Vũ Thần ra, hắn cũng nghe được lời cô nói, thấy nước mắt của cô.
Không phải bảo sáu năm trước đã phẫu thuật rồi sao? Vì sao lại vẫn mất?
Dung Vũ Thần nhìn về phía Hạ Chỉ, trong mắt lộ ra nghi ngờ cùng lạnh lùng: " Không phải cô nói đã chuẩn bị bác sĩ tốt nhất giúp mẹ Điền Mật phẫu thuật sao!" Giọng nói hắn trầm thấp, mang theo tức giận. Ánh mắt nhìn về phía Hạ Chỉ như nhìn người xa lạ.
Hạ Chỉ khổ sở, chỉ vì một câu nói của Điền Mật, cố gắng sáu năm qua của cô sụp đổ, giống như trò cười ư?
" Cái gì? Con, trước kia liền quen biết?" Còn không đợi Hạ Chỉ nói chuyện, Hạ Thiên Dật lớn tiếng hỏi, nghe thấy Dung Vũ Thần chất vấn, không lẽ trước kia họ đã sớm biết nhau?
Dung Vũ Thần gật đầu với ông, ánh mắt mềm xuống: " Vâng, Điền Mật là bạn học cấp ba với cháu, là bạn gái cũng là mối tình đầu."
Dung Vũ Thần bây giờ đã nghi ngờ Hạ Chỉ, cũng không định nghe cô ta giải thích. Vì vậy hắn liếc nhìn Hạ Chỉ: " Việc kết hôn, tạm thời dừng lại, tôi đi trước."
Sau đó Dung Vũ Thần hướng Hạ Thiên Dật gật đầu rời đi.
Hạ Chỉ trừng mắt, không thể tin được, dừng lại là sao? Ngày kết hôn cũng đã chọn rồi, có thể dừng được sao?
Hạ phu nhân cũng ngạc nhiên, sao lại nói dừng kết hôn? Bà nhìn Hạ Thiên Dật, hy vọng ông nói câu công bằng, nhưng mà lúc này Hạ Thiên Dật đã sớm chìm vào trong đau đớn mất Điền Thư Diêu, đâu còn để ý bà ta.
Quý Minh Phàm đi bên người Điền Mật, có chút lo lắng, khiến Điền Mật buồn cười: " Không sao đâu, dù sao mẹ em cũng qua đời đã 6 năm, nhất định mẹ không muốn em khổ sỏ."
" Đúng đúng đúng! Dì hy vọng mỗi ngày em đều vui vẻ."
" Ừ, anh về đi thôi, em đi dây." Điền Mật cười.
Quý Minh Phàm đành phải đồng ý, tạm biết Điền Mật xoay người rời đi.
Điền Mật nhìn bóng lưng Quý Minh Phàm, gọi 0051.
" Ký chủ có chuyện gì nha?"
" Bác sĩ đứng đầu phẫu thuật mẹ Điền bị Hạ Chỉ mua chuộc ý, Dung Vũ Thần nhất định đi điều tra, em gian lận khiến anh ta điều tra nhanh hơn."
" Ký chủ làm sao biết hắn ta sẽ đi diều tra?"
" Ngốc! Bệnh đa nghi của Dung Vũ Thần rất nặng, hơn nữa hắn nhất định sẽ không tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của Hạ Chỉ, cho nên nhất định sẽ điều tra." Điền Mật cảm thấy tuy 0051 có ngốc nhưng vẫn đáng yêu.
0051 xấu hổ cảm ơn ký chủ khen.
Quả nhiên như lời cô nói.