Các Nam Chính Đều Là Của Ta

Chương 132: Công lược nam chủ là ảnh đế (1)



Editor: hoa hồng tím

Khi Điền Mật tỉnh lại, cô cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu rồi.

Ngồi trên giường, cô gọi 0051 yêu cầu nó truyền tống nhiệm vụ.

"Tốt, đang tiếp thu nhiệm vụ —— nhiệm vụ tiếp thu thành công —— đang truyền tống kí chủ ——"

"Truyền tống thành công ——"

"Mật Mật, mau thức dậy đi! Hôm nay sẽ có người tới nhận con nuôi đấy!" Là giọng nói của một bé gái, vừa nói vừa lắc lắc cơ thể của cô.

Điền Mật miễn cưỡng mở mắt, cô nghiêng đầu nhìn về phía cô bé đó.

Một cô bé khoảng bảy tám tuổi da ngăm đen có mái tóc ngắn, cô bé mặc bộ đồ thể thao ngắn tay màu trắng hơi cũ.

Cô bé nhìn thấy Điền Mật đã thức dậy liền đưa tay kéo cô ngồi dậy, nhìn cô cười cười: "Mật Mật, mau thức dậy nào! Nhìn em xinh xắn như vậy nhất định sẽ có cô chú gia đình giàu có nhận nuôi em thôi."

Điền Mật vẫn còn hơi mờ mịt, cô còn chưa tiếp nhận cốt truyện nên không biết mình ở trong hoàn cảnh gì, có người nhận nuôi? Bây giờ cô đang ở cô nhi viện sao? Cúi đầu nhìn bản thân mình cả tay chân đều rất nhỏ.

Điền Mật trợn to hai mắt, không lẽ lần này cô lại trở thành một cô bé nhỏ tuổi sao?

Nhìn Điền Mật ngây ngốc không nói lời nào, cô bé đó trực tiếp ôm Điền Mật xuống giường, nhưng mà cô bé vẫn còn nhỏ nên ôm cô có chút khó khăn, không đủ lực làm cho lưng cô va vào mép giường, cảm thấy lưng hơi đau nhưng cô chỉ nhíu mày chứ không lên tiếng.

Khi Điền Mật đứng trên mặt đất, trên người cô đang mặc một chiếc váy công chúa màu hồng viền tơ, do mặc ngủ nên trên váy có nhiều nếp nhăn.

Mặc cho cô bé đó sửa sang lại đầu tóc hơi rối rồi giúp cô mang giày và dẫn cô ra ngoài. Thực ra Điền Mật muốn từ chối sự nhiệt tình của cô bé, cô còn muốn tận dụng thời gian để tiếp thu cốt truyện và trí nhớ của kí thể nếu không cô lại làm ra những chuyện khác với tính cách của kí thể làm cho mọi chuyện bị lộ thì sao?

Khi ra ngoài Điền Mất thấy có rất nhiều đứa bé và một số ít người lớn có cả đàn ông lẫn phụ nữ tới để chọn nuôi những đứa bé ở đây.

Nhìn cách ăn mặc dễ dàng nhận ra có những gia đình giàu có cũng có gia đình bình thường.

Cô bé kia dẫn cô ra ngoài sau đó liền bỏ đi để cô đứng ngây ngốc một mình ở đó, Điền Mật hơi lúng túng cảm thấy mình không biết làm sao trong hoàn cảnh này.

Đột nhiên một đôi chân dài xuất hiện trước mặt cô, Điền Mật cố gắng ngẩng đầu lên nhìn người nọ, nhưng cô quá thấp khuôn thể nhìn rõ khuôn mặt của người nọ.

Người đàn ông đó ngồi xổm xuống nhìn cô mỉm cười. Lúc này Điền Mật mới thấy rõ khuôn mặt của hắn, là một người đàn ông ngoại quốc rất đẹp trai, mang mắt kiếng có viền tơ vàng, một tay cầm hộp sữa tươi một tay đưa về phía cô: "Cô bé, con có nguyện ý đi theo chú không?" Tiếng phổ thông của hắn không được tốt lắm.

Trong bụng Điền Mật nói thầm dụ dỗ cô sao, vô ích, nhưng khi nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông này cô cảm thấy rất ngạc nhiên. Cô nghĩ chắc mình đang nằm mơ rồi nhưng giấc mơ này cũng quá chân thực. Tại sao cô lại nhìn thấy Vệ Tư ở chỗ này chứ?

Cô đứng bất động tại chỗ, sững sờ không thể nói chuyện.

Nhưng Vệ Tư cũng rất kiên nhẫn chờ cô trả lời, một lúc lâu không thấy cô trả lời hắn hỏi lại lần nữa: "Cô bé, con có nguyện ý đi theo chú không? "

Điền Mật bấm lên đùi mình một cái, rất đau. Cho nên hiện tại cô không phải đang nằm mơ phải không?

Cô phục hồi tinh thần, nhìn chằm chằm Vệ Tư một lúc, sau đó kiên định lắc đầu: "Không, con không đi theo chú đâu!" Giọng nói của cô rất ngọt ngào làm cho người nghe cảm thấy vui vẻ. Nhưng lúc này cô gần như thét chói tai, không hề có cảm giác vui mừng gì cả.

Thật ra kí ức lúc trước đã rất mơ hồ nhưng khuôn mặt của Vệ Tư lại khắc sâu trong trí nhớ của cô làm sao cũng không quên được, huống chi khuôn mặt của Vệ Tư bây giờ và Vệ Tư hai mươi lăm năm sau cũng không có quá nhiều thay đổi chỉ có hơi gầy hơn một chút, trẻ hơn một chút nên cô chỉ cần nhìn một cái là nhận ra hắn ta. 

Nói xong cô nhanh chóng xoay người bỏ chạy, cô cảm thấy sợ hãi, bây giờ cô nhỏ bé sức lực không lớn nếu hắn ta muốn dùng bạo lực đem cô mang đi, cô biết làm sao? Lúc này cô dường như đã quên mất sự tồn tại của hệ thống chỉ muốn lập tức tìm chỗ trốn.

Đột nhiên cô va phải một người, do đối phương là người lớn nên khi bị đụng chỉ hơi loạng choạng một chút rồi đứng vững lại còn Điền Mật không tốt như vậy, mông cô tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Người đó lập tức bế cô lên: "Cục cưng, con có bị thương hay không? Đều do cô không tốt, do cô đi không nhìn đường nên đụng trúng con!" Giọng nói của cô ấy rất dịu dàng.

Điền Mật nhìn người phụ nữ đang bế mình. Là một người phụ nữ có khuôn mặt xem như thanh tú chứ không quá xinh đẹp, nhìn cũng khoảng ba mươi tuổi ăn mặc rất bình thường xem ra là một người có gia cảnh bình thường thôi.

Thấy Điền Mật nhìn thẳng vào mắt mình như vậy, người phụ nữ cũng bắt đầu quan sát Điền Mật, năm nay cô năm tuổi có khuôn mặt tròn trịa, ngũ quan xinh xắn lại trắng trẻo mềm mại. Lúc này đôi mắt to tròn trong trẻo trắng đen rõ ràng đang nhìn chằm chằm mình như vậy, ngay lập tức cô ta cảm thấy mình bị ánh mắt trong suốt như vậy nhìn đến tâm cũng mềm nhũng.

"Cục cưng, con có muốn làm con gái của cô không?"

Làm con gái sao? Điền Mật quay đầu nhìn lại thấy Vệ Tư đang cau mày nhìn chằm chằm cô. Cô giật mình liền gật đầu liên tục: "Dạ, con muốn làm con gái của cô ạ!"

May mắn, cô nhi viện có quy định muốn nhận nuôi đứa bé nào phải được đứa bé đó chấp nhận mới được, vì vậy mặc kệ Vệ Tư có muốn mang cô đi nhưng cô không chịu thì về mặt ngoài hắn ta cũng không dễ dàng mang cô đi được.

Hơn nữa, bây giờ cô đã được người phụ nữ này nhận nuôi rồi.

Trong lòng suy nghĩ, nếu lúc này cô đi theo người phụ nữ này chắc số phận của cô sẽ thay đổi không giống kiếp trước nữa chứ?

Cô theo người phụ nữ này lên xe lửa rời khỏi thành phố P đến thủ đô là thành phố A.

Nguời phụ nữ nhận nuôi cô tên là Lưu Du, năm nay ba mươi tuổi, tự mình kinh doanh một tiệm hoa nhỏ có hai phòng ở và sáu phòng nhỏ, cô ấy cũng không đổi tên Điền Mật bởi vì chồng của cô ấy cũng họ Điền.

Đi xe hết một ngày một đêm mới đến nơi, Điền Mật cũng cảm thấy mệt mỏi, cô nằm trên giường nhỏ mà Lưu Du đã chuẩn bị cho mình, còn Lưu Du thì đi chuẩn bị bữa tối, lúc trên xe lửa cô không thể tiếp thu được cốt truyện hiện tại rốt cuộc cô cũng có thời gian để tiếp thu cốt truyện rồi.

Thì ra nơi này chính là thế giới cũ của cô, lúc đầu cô cũng sống trong tiểu thuyết. Nhưng mà cô không có một chút quan hệ nào với nam và nữ chủ cả. Vốn dĩ kí ức hơi mơ hồ bây giờ thực rõ ràng, cô nhớ được ba mẹ của cô cũng không bỏ rơi cô mà vì tai nạn xe nên mới qua đời, lúc đó mẹ của cô còn đang mang thai. Mà cô do ngồi ở vị trí an toàn hơn nên chỉ bị thương. Sau khi vết thương lành lại cô tới cô nhi viện, nhưng không lâu sau bị Vệ Tư mang đi đến nước M, lúc này cuộc sống trong phòng thí nghiệm của cô bắt đầu. Đến năm ba mươi tuổi, do ngoài ý muốn trong quá trình giải phẫu mà qua đời. Lần này, cô không đi cùng Vệ Tự nữa nên số mạng của cô cũng đã thay đổi, thất là tốt!!!

"0051, là hệ thống cố ý giúp tôi, đưa tôi tới đây sao?"

"Đúng vậy, cứ xem như là cho kí chủ nghỉ phép đi. Kí chủ có thể thay đổi vận mệnh của cô, cũng có thể có một tuổi thơ vui vẻ nhưng mà trước khi tình tiết trong truyện bắt đầu, khi nam nữ chủ chưa quen biết nhau, cô không thể công lược nam chủ được, cũng không thể tiếp cận nam nữ chủ luôn."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv