Editor: Chicken Twins
Mặc dù ngạc nhiên với thân phận tang thi vương của cô, nhưng lại không hề có cảm giác tức giận, có lẽ, là do nước mắt cô quá mức yếu đuối đi.
Một lát sau, mọi người mới hồi phục lại tinh thần, Thường Nhạc thở dài nói: ""Tiểu Mật Mật thoạt nhìn, cũng không có chút nào giống người xấu nha, nấu cơm cho chúng ta ăn, còn giúp chúng ta đánh đuổi bọn tang thi. Mặc dù cô ấy là tang thi vương, nhưng cũng là tang thi vương lương thiện mà! Dù sao, không ai tình nguyện trở thành tang thi cả.""
Mọi người gật đầu đồng ý lời của Thường Nhạc và cực kỳ đồng cảm.
Hoa Nghiệp Thần không nói gì, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Trang Diệc Lam cũng không ngờ Điền Mật sau khi bị vạch trần, lại không có bất kì hành động gì, ngược lại, lại tự mình rời khỏi, cô cảm thấy có chút khó tin, cũng có chút khó hiểu.
Bởi vì Điền Mật rời đi, trạm xăng dầu không còn uy áp của tang thi vương nữa, bọn tang thi ngửi thấy mùi vị của con người, tự nhiên sẽ quay lại.
Mọi người bất đắc dĩ, đành phải rời đi trước.
Điền Mật sau khi rời khỏi, cũng chỉ núp trong bóng tối, cô có chút phiền não, lấy thân phận tang thi vương, cô không biết làm cách nào để công lược nam chủ.
Thấy cả đội lái xe rời đi, Điền Mật cũng lấy ra một chiếc xe từ trong không gian, đi theo phía sau từ xa.
Bọn họ không dừng lại làm cơm hay bất cứ thứ gì khác, trừ những lúc cần thiết, bọn họ vẫn tiếp tục lái xe di chuyển trên đường.
Sau năm ngày, cuối cùng bọn họ cũng đến được rừng rậm nguyên thủy ở thành phố X. Mấy ngày này, bất cứ nơi nào họ đi, nhóm tang thi cũng tương đối ít, có đôi lúc bọn họ còn chả thấy một bóng tang thi nào.
Mọi người suy đoán, có khi nào Điền Mật vẫn đi theo bọn hắn, cả đoạn đường âm thầm bảo vệ?
Nghĩ như vậy, ngay cả độ hảo cảm của Hoa Nghiệp Thần cũng tăng lên đến 75 rồi. Điền Mật cực kỳ vui vẻ, xem ra, nam chủ cũng không vì lý do cô là tang thi vương, mà đối với cô có cái nhìn phiếm diện.
Đến rừng rậm nguyên thủy, xe đã không thể đi tiếp được nữa, mỗi người đều mang một cái ba lô, trong tay cầm dao găm và súng, chậm rãi tiến vào trong rừng.
Điền Mật theo sát phía sau cùng tiến vào trong, cô dĩ nhiên là muốn đi vào, nếu không đi vào, nội dung truyện chắc chắn sẽ không thay đổi.
Đến khi Trang Diệc Lam cùng Hoa Nghiệp Thần gạo nấu thành cơm, cô còn làm nhiệm vụ làm gì, lập tức tuyên bố thất bại được rồi.
Những cái cây đại thụ cao chót vót trong rừng che khuất đi ánh nắng mặt trời bên ngoài, càng khiến cho rừng rậm âm u và nguy hiểm hơn. Bốn phía cũng không yên tĩnh, tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu cực kì ồn ào.
Điền Mật theo sau từ phía xa, cô biết, không lâu nữa, bọn họ sẽ bị bọn mãnh thú tấn công, cô không thể để cả đội phân tán, như vậy sẽ khiến cho Trang Diệc Lam và Hoa Nghiệp Thần có cơ hội đơn độc ở chung.
Cô cũng có thể, nhân cơ hội này, quay trở lại nhóm bọn họ. Để cho mọi người, hoàn toàn chấp nhận cô.
Khoảng một tiếng sau, bọn họ càng tiến vào sâu trong rừng, đột nhiên, một tiếng gầm thét của dã thú truyền đến, khiến cho mọi người dừng lại một chút, bởi vì tiếng thét kia rất gần chỗ họ, hơn nữa, nghe âm thanh, đoán chừng không chỉ có một con.
Điền Mật nhìn một đám dã thú dần dần xuất hiện, sợ ngây người, từ trước tới nay cô chưa từng gặp qua nó.
Trông nó giống như một con sói nhưng lại không phải sói, toàn thân đen kịt, lông rất cứng, nhìn qua, giống như gai nhọn. Nó đặc biệt to lớn, còn to hơn cả một con sư tử trưởng thành.
Đếm qua loa, khoảng chừng hai mươi con, đám dã thú bao vây nhóm người bên trong.
Điền Mật thở sâu, mặc dù cơ thể này của cô rất khỏe, nhưng mà, cô vẫn có chút sợ hãi.
Mắt thấy đám dã thú nhằm về phía đám người nhào tới, mọi người cầm súng bắn liên tục lên người dã thú. Nhựng chỉ khiến bọn chúng ngừng lại một chút, căn bản không giết chết được.
Mắt thấy một con dã thú túm được cánh tay của một đồng đội, suýt chút nữa kéo đứt cả cánh tay xuống.
Điền Mật biết, trong cốt truyện, mười người bị mãnh thú vây cuối cùng chết mất ba.
Không thể đợi thêm nữa, bởi vì một con dã thú sắp tấn công Hoa Nghiệp Thần.
Điền Mật tăng tốc lao tới, chộp lấy đuôi của nó, quăng nó xa ba mét, đập trúng thân cây khô, phát ra tiếng động lớn.
Không để ý mọi người đang kinh ngạc và nghi hoặc, trong tay cô cầm một thanh trường kiếm, giống như làm ở nhiệm vụ mạt thế trước, coi bọn dã thú như Zombie, trực tiếp chặt đầu.
Tốc độ của cô rất nhanh, những người khác căn bản cũng chẳng giúp được gì cho cô.
Đợi đến lúc cô giải quyết hết tất cả bọn mãnh thú, cô cũng chịu không ít thương tích. Bả vai đã bị rách, bắp đùi cũng bị cắn một cái, sâu thấy tận xương.
Mọi người ngơ ngác, không có phản ứng, toàn thân Điền Mật đau dữ dội, cũng không biết vì sao, cô rõ ràng là tang thi vương, sao vẫn còn có thể có cảm giác đau thế này.
Thanh trường kiếm bị cô ném xuống đất, chân như nhũn ra, giống như sắp ngã.
Hoa Nghiệp Thần đỡ lấy cô, có chút nóng nảy lên tiếng gọi Trang Diệc Lam: ""Nhanh trị thương cho cô ấy!""
Lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần, vây xung quanh Điền Mật và Hoa Nghiệp Thần. Trang Diệc Lam cũng đi tới, cô không ngờ, Điền Mật, sẽ vì nhóm bọn họ, ngay cả mạng cũng không cần.
Hoa Nghiệp Thần có chút khẩn trương nhìn Điền Mật, lần đầu tiên ở trước mặt Điền Mật thay đổi sắc mặt.
Điền Mật toét miệng nhìn hắn cười cười, chỉ là cơ thể đau đớn, khiến cô khẽ nhĩu mày.
""Đinh -- độ hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm 85, kí chủ cố gắng lên!""
Yeah! Khổ nhục kế vẫn hữu dụng a! Đau như vậy cũng thật đáng giá.
""Cô thật ngốc!"" Hoa Nghiệp Thần nhỏ giọng nói một câu, giọng nói cũng không còn lạnh lẽo cứng rắn như trước.
""Chỉ cần A Thần, không có việc gì là tốt rồi."" Điền Mật vẫn cười, đôi mắt sáng trong suốt, dùng ""Ánh mắt thâm tình"" chỉ cần nhìn vào đều nhìn ra sự chân thành trong đó.
Hoa Nghiệp Thần ngẩn người, trong lòng có chút rung động.
Trang Diệc Lam cũng ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt, cô cảm thấy, cô quả thực thích Hoa Nghiệp Thần, thế nhưng, cô lại không thể, vì Hoa Nghiệp Thần, mà hi sinh cả mạng sống.
""Còn ngây người làm cái gì, nhanh chữa trị cho Tiểu Mật Mật thôi!"" Thường Nhạc nhìn về phía Trang Diệc Lam quát. Nhìn thấy máu trên người Điền Mật không ngừng chảy ra, hắn cũng bị dọa sợ.
Nếu như không còn máu, thì ở chỗ này không có cách nào truyền máu được.
Với lại, cô là tang thi vương đấy, đi đâu tìm máu thích hợp để truyền cho cô đây?
Trang Diệc Lam bị Thường Nhạc quát, vẫn chưa lấy lại tinh thần, chỉ là không đợi đến khi cô dùng dị năng, vết thương trên người Điền Mật, đã chậm rãi khép lại, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Nửa tiếng sau, vết thương của Điền Mật hoàn toàn khép lại, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, trên người vẫn còn vết máu, nhưng đã có thể đứng lên đi lại.
Những thành viên khác cũng được Trang Diệc Lam chữa lành, tiếp tục hành trình.
Hoa Nghiệp Thần chăm chú dìu Điền Mật, dường như sợ cô sẽ bị té xỉu, đi vài bước, lại nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Điền Mật cảm thấy hơi buồn cười, trên đường đi, cô thực sự nở nụ cười, nét cười trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên.
Những người khác cho dù có lòng muốn tìm cô nói chuyện, thế nhưng trong rừng rậm quá nguy hiểm, bọn họ cần phòng bị khắp nơi, không có cách nào phân tâm.
""Cô thực sự không sao chứ?"" Hoa Nghiệp Thần có chút không yên lòng, mặc dù biết cô là tang thi, không giống với con người, nhưng ban nãy cô chảy máu nhiều như vậy.
Điền Mật gật đầu: ""Không sao, chờ chút nữa ngủ một giấc thật ngon là được!""