Rõ ràng là đã đi ra ngoài rất xa, nhưng là vừa nhớ tới hình ảnh vừa nãy, Tôn Thanh Chi vẫn là có chút nhịn không được mà bật cười.
Khuôn mặt âm trầm đến mức sắp chảy ra nước, đầu óc rõ ràng ấu trĩ đến mức người khác vừa nhìn liền có thể nhận ra, vị hoàng đế anh tuấn này ngay cả nữ nhân cũng ăn giấm, vừa nhìn thấy nàng ấy, biểu tình nháy mắt liền biến hóa vô cùng lớn, sau đó nhanh chóng lao về phía Ninh Tiêu vẻ mặt lấy lòng, nhão nhão dính dính mà làm nũng với hoàng hậu nương nương.
Biểu tình của hai người từ đầu tới cuối đều vô cùng tự nhiên, cho dù là người ngoài không quen biết cũng có thể nhìn thấy được tình cảm của bọn họ một cách vô cùng rõ ràng, phải biết rằng sự thân mật như vậy chỉ có thể xuất hiện ở gia đình thường dân một phu một thê, không nghĩ tới vậy mà nàng ấy có thể nhìn thấy được hình ảnh này ở gia đình để vương.
Thật sự mà nói, đây có thể xem như là một chuyện vô cùng thần kỳ đối với Tôn Thanh Chi, nhất là trước đây, kể cả kiếp trước, đều ít nhiều nghe được một chút tin đồn thất thiệt về hai người bọn họ.
Hiện tại nàng ấy rốt cuộc cũng biết được, cái gì gọi là tai nghe là giả mắt thấy mới là thật.
Nghĩ như vậy, Tôn Thanh Chi đã đi đến chỗ ngoặt vẫn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.
Vừa lúc đó, liền thấy vẻ mặt vô biểu tình của hoàng thượng đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng hoàng hậu lại vẫn luôn ôm cánh tay của hắn không ngừng lắc lắc, đồng thời giơ lên bình rượu mà nàng ấy vừa mới đưa, mỉm cười xinh đẹp nói cái gì đó, trong lúc nam nhân bên cạnh không chú ý, đột nhiên nhón chân lên, trực tiếp mà hôn trên khóe miệng hắn một cái.
Mà xung quanh cung nữ và thái giám ở đó bộ dáng đều giống như đã quen.
Có thể là được hôn đến vui vẻ, nên lúc này hoàng thượng đang đứng bất động mới quay người nhìn về phía hoàng hậu, khóe miệng hơi cong cong.
Nhìn thấy như vậy, Tôn Thanh Chi cũng không có tiếp tục nhìn nữa.
Thật ra, trên đời vẫn tồn tại chân tình không phải sao?
Chẳng qua, vận khí của nàng ấy không tốt lắm, nên vẫn chưa gặp được đúng người.
Cho nên nàng ấy không nên tiếp tục tự oán nữa, ý của nàng ấy không phải là một hai phải gặp đúng người, chẳng qua là nhìn thấy tình yêu của bọn họ như vậy, nên tâm tình xác thật có chút không tệ.
Đối lập với tâm trạng tốt của Tôn Thanh Chi, Ninh Tiêu bên này có chút đau khổ.
Tên cẩu Kỳ Quan Lệ rõ ràng quá khó dỗ, rõ ràng nàng đã hạ mình đến điểm mấu chốt nhưng vẫn không được, sau khi vào Khôn Ninh Cung, khuôn mặt hắn lại lạnh như cũ, dựa nghiêng trên giường, cho dù Ninh Tiêu có ôm hôn như thế nào, trừ bỏ ngẫu nhiên khóe miệng sẽ hơi nhúc nhích một chút, thì tuyệt đối không cười.
Dỗ dỗ, chỉ số thông minh của Ninh Tiêu nháy mắt online, nháy mắt liền sáng tỏ người này vì sao lại sinh khí, rõ ràng chính là mượn chuyện này để hù dọa nàng, muốn tranh thủ chiếm tiện nghi, thuận tiện thử xem rốt cuộc điểm mấu chốt của nàng ở đâu, lại còn có thể thỏa mãn vài điều kiện của hắn, kỳ thật căn bản là không có tức giận gì cả. Bình An trước sau đều đứng bên cạnh tủm tỉm cười nhìn bọn họ, biểu tình trên mặt một chút cũng không có biến hóa.
Nếu là Kỳ Quan Lệ thật sự tức giận, thì sẽ sớm không nhịn được mà run bần bật, làm sao mà còn có tâm tình mỉm cười được!
Nghĩ đến đây, ôm cổ Kỳ Quan Lệ, tròng mắt Ninh Tiêu chuyển động ghé vào tai hắn nói đủ loại lời ngon tiếng ngọt mị hoặc chết người, chợt liền nhụt chí mà buông tay ra đứng lên, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ lại nản lòng, "Ai, nếu bệ hạ không tha thứ cho thần thiếp, vậy thần thiếp cũng không có biện pháp..."
Thấy thế, vừa mới hưởng thụ đủ loại lời nói âu yếm công kích của Ninh Tiêu, trên mặt Kỳ Quan Lệ nhanh chóng hiện lên một tia tiếc nuối, thời khắc tốt đẹp quá ngắn, như thế nào mà nhanh như vậy đã phản ứng đây, hắn vẫn còn chưa có hưởng thụ tốt đâu.
Nhưng ngay sau đó hắn liền không khỏi hối hận, đơn giản là không biết giây tiếp theo Ninh Tiêu không biết từ nơi nào lấy ra một bình rượu thuốc, ôm ở trong lòng ngực, liên tục buông tiếng thở dài.
"...Vẫn là Tôn tỷ tỷ đối với ta tốt, không chỉ không giận ta, còn sẽ đưa tới rượu thuốc bồi bổ thân thể, cũng không biết rượu này có mùi vị gì, nếm thử một chút vậy!"
Nói xong, Kỳ Quan Lệ còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy Ninh Tiêu nháy mắt từ bên cạnh hắn trốn thoát, lấy ra chiếc ly dạ quang cổ mà hắn đã ban cho nàng không lâu trước đó, mở nắp bình ra, đổ vào ly, môi dưới nhấp một ngụm.
Không ngờ ly rượu đã đưa đến môi ngay sau đó một bàn tay chợt từ bên cạnh nàng duỗi ra, sau đó một phen liền đoạt đi, ngửa đầu chậc lưỡi uống cạn, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát.
Cũng bởi vì quá mức liền mạch lưu loát, nên Bình An lập tức liền không khống chế được mà kêu một tiếng bệ hạ.
Loại rượu không rõ lai lịch này, là từ tay vị Cẩn vương phi kia mà ra, nếu xảy ra chuyện gì, thì bọn họ chỉ sợ phải lấy cái chết mà tạ tội, lúc này Bình An mới hét một tiếng chói tai.
"Kỳ Quan Lệ, chàng làm gì? Nhổ ra, nhổ ra! Loại rượu này còn chưa có người thử qua, sao chàng có thể cứ như vậy mà uống? Ai nha..."
Tuy rằng trong lòng biết rằng Tôn Thanh Chi căn bản không có khả năng hạ độc trong rượu, nhưng nhìn thấy hành động không chút nào để ý của đối phương, trong lòng Ninh Tiêu vẫn là hoảng hốt.
Người này sao lại thế này chứ? Rốt cuộc hắn kéo bao nhiêu thù hận chẳng lẽ trong lòng còn không biết, ăn uống cái gì cũng không cẩn thận, rốt cuộc hắn có biết trên đời này có bao nhiêu người muốn lấy cái mạng nhỏ của hắn không a!
Tức chết nàng!
Nghĩ đến đây, Ninh Tiêu đều có chút muốn duỗi tay ra đánh Kỳ Quan Lệ một cái.
Không nghĩ đến tay nàng vừa mới giơ lên, đã bị đối phương ôm chặt ấn ở ngực, nhìn nàng cười nhẹ, cười đến nỗi Ninh Tiêu không muốn đánh nữa, xoay người định đi, trong lòng nghĩ không bao giờ muốn để ý đến hắn nữa.
Thấy vậy, Kỳ Quan Lệ lập tức từ phía sau đem cả người nàng đều ôm vào trong ngực, "Hoàng hậu không vội, không có việc gì, không phải lúc trước trẫm đã cùng nàng nói, trẫm từ nhỏ..Lúc ra ngoài gặp phải chuyện ngoài ý muốn, từ đó về sau, bách độc bất xâm, huống chi, rượu này không phải là do Tôn tỷ tỷ của nàng đưa tới sao? Còn lo lắng nàng ấy hạ độc? Như vậy xem ra, trong lòng hoàng hậu trẫm vẫn là tốt hơn a!
Nghe đến đây, Ninh Tiêu nhắm mắt than nhẹ, xoay người, gắt gao nhìn hai mắt Kỳ Quan Lệ, sau đó nâng tay ôm má hắn, "Không phải là càng tốt hơn, mà là trăm lần, ngàn lần, vạn lần, vô số lần. Bất luận khi nào, ta đều hy vọng bệ hạ có thể nhớ kỹ, ở trên đời này, vị trí của ngài ở trong lòng ta không ai có thể vượt qua được. Bất luận xảy ra chuyện gì, gặp được dạng người gì, trong lòng thần thiếp bệ hạ vĩnh viễn là quan trọng nhất, là người quan trọng nhất, tính mạng của bệ hạ cũng vĩnh viễn là chuyện mà thần thiếp quan tâm nhất, cho nên lần sao không cần tuỳ ý làm bậy như vậy nữa được không? Ta sẽ rất sợ hãi..."
Vừa nói đến đây, giây tiếp theo, một mảnh lạnh lẽo liền dán lên môi Ninh Tiêu.
Đó là môi của Kỳ Quan Lệ.
Thấy thế, đám người Bình An vội vàng cúi đầu, hô hấp ngừng lại, không dám xem tiếp.
Nụ hôn này cũng không biết kéo dài bao lâu, mới rốt cuộc dừng lại.
Mặc dù ngừng lại, nhưng Kỳ Quan Lệ vẫn muốn tiếp tục với trận bảo của hắn, một chút lại một chút lại hôn lên chỗ đỏ thắm kia.
Sau đó dùng sức mà ôm nàng vào trong lòng ngực.
Hắn nghĩ, chỉ sợ hắn đã thật sự xong đời, bởi vì hắn phát hiện, thứ mà hắn khinh thường nhất, oán hận nhất, cũng tự tay kết thúc tính mạng của vị phụ hoàng mà hắn khinh thường nhất.
Khăng khăng một lòng mà yêu một nữ nhân, ai cũng không quan tâm, thậm chí còn muốn đem toàn bộ thiên hạ đến trước mặt nàng, chỉ vì muốn nàng cười.
Không, hắn và vị phụ hoàng kia bất đồng.
Dường như so với hắn ta, hắn càng muốn điên cuồng và cháy bỏng hơn!
Không chỉ là cả thiên hạ, mà còn có cả tính mạng.
Chỉ cần nàng mở miệng, hắn sẽ nguyện ý mà hai tay dâng lên.
Không thể so với hai người đang liếc mắt đưa tình trong cung, trở lại Phủ Thái Tử trước kia, mà hiện tại là Cẩn Vương Phủ, Tôn Thanh Chi cũng không biết Kỳ Quan Cẩn lại nháo chuyện gì xấu, đã mất tích suốt một ngày, hai ngày, ba ngày...
Trong phủ mọi người đều đã hoảng sợ không nói, đám quan viên hàng ngày ra ra vào vào phủ Cẩn vương thì như ruồi nhặng không đầu, không ngừng mà tìm đến nàng hỏi thăm tin tức của Kỳ Quan Cẩn.
Tôn Thanh Chi ứng phó đến phiền.
Rốt cuộc, đến ngày thứ sáu, nàng lại một lần nữa gặp được Kỳ Quan Cẩn...đi bên cạnh hắn là một cô nương người dị tộc mặc hồng y vô cùng quyến rũ.
Tôn Thanh Chi: "?"
Sau đó Kỳ Quan Cẩn còn cố ý tránh đi cô nương kia mà gặp riêng nàng, nói là muốn cưới nàng ta làm thê tử.
"Chi Nhi, có lẽ nàng không biết thật ra nàng ấy là công chúa của Trấm quốc, vi phu lấy được nàng ấy, sẽ như hổ thêm cánh, đại sự mưu đồ phía sau, cũng sẽ nắm chắc phần thắng hơn. Nàng không biết rằng hiện tại ta đã sớm không còn đường lui, Kỳ Quan Lệ khinh người quá đáng, tàn nhẫn độc ác, nếu như là ngồi chờ chết như vậy, nàng, ta, Hà Hoa, nhạc phụ nhạc mẫu, cả những đại thần ủng hộ ta nữa, chỉ có một con đường chết. Chi Nhi, có thể vì ta, vì gia đình, lấy đại cục làm trọng được không, ủy khuất nàng một chút?"
A.
Nghe Kỳ Quan Cẩn đường hoàng mà nói một phen như vậy, Tôn Thanh Chi thật sự là thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Vì cái gì, trên đời này lại có một người không biết xấu hổ như vậy, da mặt người còn dày hơn cả tường thành, mà người này lại chính là phu quân của nàng, nghĩ đến chuyện này, nàng chỉ cảm thấy cả người đều muốn nôn.
Nhưng trên mặt nàng lại vẫn bày ra bộ dạng vì hắn mà suy nghĩ, vẻ mặt khó xử.
"Như thế nào? Nàng không muốn sao Chi Nhi? Nàng làm sao có thể ghen tị như vậy? Nếu là..."
Mấy lời ghê tởm tiếp theo Kỳ Quan Cẩn còn chưa có nói ra, Tôn Thanh Chi liền lập tức giơ tay ra chặn lại môi hắn, đồng thời không ngừng mà lắc đầu, hốc mắt nhanh chóng đỏ ửng, nước mắt nhanh chóng tụ lại bên trong, "Không phải, phu quân, không phải. Là..là lúc chàng mất tích, bệ hạ đã hạ thánh chỉ đến phủ, nói là đã phong chàng làm Cẩn Vương, mà thiếp cũng có cáo mệnh phong thưởng, chàng cưới muội ấy, không liên quan đến chuyện tình cảm, chỉ vì nghiệp lớn, trong lòng thiếp tự nhiên là trăm ngàn lần nguyện ý, nhưng thiếp cũng biết, có cáo mệnh và không có cáo mệnh là hai chuyện khác nhau, hiện tại không phải thiếp tự nguyện mở miệng, liền có thể thành toàn cho phu quân và muội ấy được, mà là ở chỗ bệ hạ...Chỉ là không thể tưởng tượng được tướng công lại nghĩ ta là người như vậy ta, ta..."
Nói xong, Tôn Thanh Chi che mặt mà khóc, xoay người bỏ chạy.
Thấy thế, Kỳ Quan Cẩn vội không ngừng mà đem người ôm vào trong lòng ngực, "Không phải, Chi Nhi, ý của ta không phải là vậy..."
Sau đó bên tại thì nghe mấy lời gọi là giải thích cùng âu yếm của Kỳ Quan Cẩn, trong đầu lại nghĩ đến cảnh thân mật của hai người Ninh Tiêu, trên mặt Tôn Thanh Chi chảy nước mắt, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn nôn.
Cũng không biết là do ảnh hưởng tâm lý quá mạnh, hay là do mang thai, giây tiếp theo, Tôn Thanh Chi thế nhưng thật sự nôn ra, lần nôn này trực tiếp làm cho những lời mà Kỳ Quan Cẩn đang định nói ra trực tiếp liền nghẹn lại, cuối cùng chỉ có thể qua loa an ủi Tôn Thanh Chi hai tiếng, sau đó xoay người lập tức đi trấn an vị công chúa Na Tranh kia.
Nhìn bóng dáng Kỳ Quan Cẩn rời đi, Tôn Thanh Chi dùng sức mà xoa xoa môi, ánh mắt lập lòe.
Mà ngay khi Kỳ Quan Cẩn trở về, bên kia Kỳ Quan Lệ đã nghe được tin tức, hắn nghe ám vệ bẩm báo, mỉm cười mà nhìn cách đó không xa mấy tiểu nha hoàn đang đẩy một bàn đu dây, Ninh Tiêu đang ngồi đó cười đến xán lan.
Sau khi nghe ám vệ bẩm báo xong, lúc này Kỳ Quan Lệ mới chậm rãi mở miệng, "Nói như vậy, hiện tại Cẩn Vương điện hạ của chúng ta đang ở cùng với công chúa Na Tranh của Trầm quốc sao, còn giành được tâm của công chúa, hơn nữa lại lần nữa ngo ngoe rục rịch ngóc đầu lên, còn định để cho thê tử của mình phải nhường vị trí chính thất cho vị công chúa kia, ý đồ lợi dụng Trấm quốc không an phận, để mưu phản, phải không?"
Nghe thấy Kỳ Quan Lệ nói nghiêm trọng như vậy, mấy tên ám vệ cũng không dễ dàng mà đáp lại, chỉ đem đầu cúi đến càng thêm thấp.
"A, đám châu chấu này, thật phiền!"
Đối với đám người hay nhảy nhót không ngừng, ảnh hưởng đến việc hắn nói chuyện yêu đương, Kỳ Quan Lệ chỉ cảm thấy vô cùng phiền với đám tiểu lâu la này, hắn không nghỉ chỉ định đè bọn họ xuống, mà là trực tiếp ấn chết đám châu chấu này, sau đó để cho bọn họ không thể đứng dậy nhảy nhót được nữa, như vậy mới tốt!
Nghĩ đến đây, nhìn bàn đu dây ở bên ngoài phòng càng ngày càng cao, Ninh Tiêu cười đến không ngừng, ngón tay Kỳ Quan Lệ liền nhẹ nhàng ở trên bàn mà gõ gõ.
"Trẫm nhớ rõ, ban đầu ở bên người mẫu hậu có một người hậu hạ tên là Tần ma ma, kỳ thật vẫn luôn là người của Thần phi, chẳng qua lúc sau mẫu hậu chết, Thần phi cũng chết, Trẫm không trọng dụng nàng ta, cho nên hiện tại nàng ta vẫn luôn ăn không ngồi rồi, muốn liên hệ với Cẩn vương, nhưng lại bị các ngươi ngăn cản, nên vẫn luôn không liên lạc được, ngày ngày trong lòng như có lửa đốt phải không?"
"Đúng vậy."
"Được rồi, từ giờ trở đi, các ngươi đừng ngăn cản nàng ta, cứ kệ nàng ta thôi, nga đúng rồi, tốt nhất còn giúp Cẩn vương điện hạ của chúng ta chuẩn bị độc dược, trẫm tương đối yêu thích hương vị của "Bảy ngày say", tương đối ngọt ngào, còn mấy cái khác, đắng quá, trẫm không thích, các ngươi biết nên làm thế nào đúng không?"
"Vâng!"
Cô hiện tại đều đã đem đao đưa đến trên tay ngươi, nếu là người không muốn giơ đạo lên, như vậy...
Dứt khoát bảo mấy tên ngao khuyển tìm một ngày lành tháng tốt, trực tiếp xông vào vương phủ của ngươi, đưa ngươi lên đường, đỡ phải phiền toái!
Còn đối với những lời chỉ trích của nhóm quan viên, hắn quan tâm sao?
Kỳ Quan Lệ cong cong khóe miệng.
Mà đúng lúc này, Ninh Tiêu vừa mới hạ xuống từ bàn đu dây quay đầu lại, liền thấy bộ dạng âm hiểm xảo trá như vậy của Kỳ Quan Lệ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, trăm phần trăm là lại có người xui xẻo.
Người nọ tám phần là Kỳ Quan Cẩn.
Trong nháy mắt thấy Ninh Tiêu đang nhìn mình, Kỳ Quan Lệ chợt nhìn nàng mở rộng hai tay.
Thấy thế, Ninh Tiêu vừa định cao hứng phấn chấn mà chạy tới chỗ hắn.
Giây tiếp theo, Bình An vội vội vàng vàng mà đi đến, "Khởi bẩm bệ hạ, Na Tranh công chúa hòa thân của Trấm quốc đã đến kinh thành, không biết...không biết...không biết..."
Không biết hai tiếng, Bình An liền nói không nổi nữa, rõ ràng vừa nãy hắn đã nhìn qua, không thấy hoàng hậu nương nương a, nương nương đây là xuất hiện khi nào.
Hắn xong đời rồi!
Mà lúc này, Ninh Tiêu mới quay đầu nhìn về phía Kỳ Quan Lệ, ưu nhã cười, "Bệ hạ, không cùng thần thiếp giải thích một chút sao, hòa thân công chúa là như thế nào?"
Kỳ Quan Lệ: "!!!"